Chương 24: Nhân sinh người thắng, Thẩm Ngư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn nhu cái quỷ ấy...

Đây là suy nghĩ duy nhất của Thẩm Ngư khi che lại cái eo nhức mỏi đi tới phòng tắm.

Phó Thanh Hàn đã giúp cậu xả nước nóng, Thẩm Ngư ghé vào thành bồn tắm, Phó Thanh Hàn nhẹ nhàng mát xa phần eo cho cậu.

"Tức giận sao?" Giọng Phó Thanh Hàn đầy ôn nhu từ tính.

Thẩm Ngư lắc đầu, cậu chính là có chút mệt.

Phó Thanh Hàn cúi đầu hôn cậu một chút, đồng thời dưới mặt nước duỗi tay từ sau lưng ôm lấy Thẩm Ngư: "Bảo bối, chờ quay phim xong em có tính toán gì không?"

Hiện tại Cố Thâm đã chờ không kịp muốn tuyên cáo cậu tử vong, Thẩm Ngư chờ quay phim xong tích cóp chút tiền, nên xuống tay đoạt lại Tinh Thần.

Cậu hồi lâu không lên tiếng, Phó Thanh Hàn bỗng nhiên nói: "Bảo bối, chúng ta kết hôn đi."

Thẩm Ngư sửng sốt.

Phó Thanh Hàn tay khẽ vuốt bụng nhỏ của cậu, dựa vào bên cạnh cậu, mặt mày mang ý cười: "Em chưa lập gia đình tôi cũng chưa cưới hỏi, rõ ràng có đủ điều kiện làm đăng kí kết hôn, cũng không đến mức để con sinh ra lại là con ngoài giá thú đi?"

Cái này Thẩm Ngư nhưng thật ra hiểu được.

Nhà họ Phó là vọng tộc trăm năm, có con ngoài giá thú lưu lạc bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc.

Chẳng qua Thẩm Ngư một chút cũng không muốn kết hôn.

Cậu lại không lên tiếng, Phó Thanh Hàn đoán được tâm tư của cậu: "Có phải cảm thấy bản thân mình còn nhỏ, không muốn bị hôn nhân trói buộc hay không?"

Thẩm Ngư gật gật đầu.

Trong khoảng thời gian này cùng Phó Thanh Hàn ở chung, cậu không thể không thừa nhận Phó Thanh Hàn là một người ưu tú trên mọi phương diện, ôn nhu, săn sóc, chỉ có điều Thẩm Ngư không thể tưởng tượng được, không có điều Phó Thanh Hàn làm không được. Cũng chỉ có người như hắn mới có thể đem Phó thị phất lên như mặt trời ban trưa.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

"Sau khi kết hôn, con không cần em phải chăm sóc, em muốn đóng phim vẫn có thể đóng, không muốn đóng thì đi chơi khắp nơi một chút tôi cũng có thể theo, tôi nuôi em. Yêu cầu duy nhất, chỉ cần trong lòng em có tôi và đứa nhỏ." Phó Thanh Hàn thanh âm thực nhẹ, mang theo thấp thỏm mà người khác không dễ phát hiện.

Nhắm mắt trong chốc lát, Thẩm Ngư mở mắt ra, liếc mắt một cái trông thấy giấu ở đáy mắt Phó Thanh Hàn một tia bất an.

Hắn yêu cầu thấp đến hèn mọn, ngay cả trung thành cũng không nói đến, chỉ cần trong lòng có bọn họ.

Phảng phất như có cái gì nhẹ nhàng đâm một cái bên ngực trái của Thẩm Ngư, làm cậu trong chớp mắt hoảng hốt.

"Anh không sợ tôi chỉ là thích tiền của anh thôi sao?" Thẩm Ngư hỏi.

"Như vậy cũng không tồi, dù sao tôi có tiền. Huống chi em vì sao không thích tiền của người khác, lại chỉ thích tiền của tôi?" Phó Thanh Hàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ngữ khí phảng phất còn có điểm mừng thầm cùng kiêu ngạo.

Thẩm Ngư thật sự khó có thể lý giải hắn vì sao vui vẻ đến vậy, trong nháy mắt còn có chút thay Phó Thanh Hàn cảm thấy may mắn, may mắn hắn gặp được chính là mình mà không phải những kẻ đào mỏ lòng tham không đáy đó.

"Rồi nói sau." Thẩm Ngư ngáp một cái, không trực tiếp trả lời.

Cậu đánh mất Tinh Thần cũng đã đủ làm lão gia tử nhà mình tức giận, lại cùng Phó Thanh Hàn kết hôn, Thẩm Ngư lo lắng ba cậu cùng anh trai cậu tức giận đến mức từ trong mộ nhảy ra.

Phó Thanh Hàn có chút mất mát, nhưng nghĩ lại Thẩm Ngư tuy rằng không có đồng ý, nhưng cũng không từ chối, cũng coi như là kết cục không tồi.

Sau khi đóng phim, Thẩm Ngư lâu lâu sẽ bớt thời giờ quay một ít video đăng lên Weibo. Trên mạng nhiệt độ tuy rằng đã hạ một chút, nhưng cũng mời chào đến một đám thiết phấn cho Thẩm Ngư.

Đóng máy ngày đó, fan Weibo của Thẩm Ngư đã tích lũy được gần hai mươi vạn người.

Thẩm Ngư nhìn nhân khí không tồi, liền trực tiếp đổi tên Weibo thành "Thẩm Ngư muốn đi đại Tây Bắc".

Ngày đầu tiên sửa tên, võng hữu tò mò hỏi cậu: Cậu không phải đang ở Tây Bắc sao? Vì sao lại muốn đổi thành tên này?"

Thẩm Ngư đáp lại: Bí mật.

Lại có võng hữu hỏi: Cậu tên là Thẩm Ngư sao? Là tên thật à?

Thẩm Ngư lại lần nữa trả lời: Bí mật.

Cậu như vậy ngược lại càng làm cho mọi người tò mò.

《Thịnh cổ vương triều》cốt truyện chặt chẽ, độ dài lại không tính là quá dài. Sớm định ra thời gian quay chụp kéo dài tầm ba tháng, vì Thẩm Ngư mang thai không thể cả ngày lẫn đêm tăng ca, thực tế đóng máy cũng chỉ so với kế hoạch chậm một tháng.

Sau khi đóng máy, Phó Thanh Hàn không chỉ phái nhân viên chế tác hậu kỳ chuyên nghiệp lại đây, còn đi chào hỏi qua tổ kiểm định phim, thời gian phát sóng thực mau đã được định ra.

Kế tiếp không gặp bất cứ phiền toái nào, thời gian phát sóng phim còn sớm hơn so với dự kiến.

Bối Thư Phục vui vẻ đem WeChat của Thẩm Ngư đổi thành "Cẩm lý Thẩm Ngư".

Vào ngày phát sóng, Thẩm Ngư hơi khẩn trương canh giữ trước TV.

Cậu tuy rằng đã xem qua một lần, tự nhận là một bộ phim hay hiếm có, nhưng vẫn thực lo lắng thành tích của phim, thế cho nên một tay ôm bụng, một tay nắm di động, tùy thời chuẩn bị mở Weibo ra xem phản hồi mới nhất của các võng hữu.

Phó Thanh Hàn mang sữa bò tới cho cậu, trấn an nói: "Bộ phim được chỉnh sửa không tồi, không cần quá lo lắng."

"Khẩu vị người xem rất khó nắm bắt, đây là bộ phim đầu tiên của tôi, nếu không tốt sẽ ảnh hưởng tới trạng thái quay chụp sau này của tôi." Thẩm Ngư hiếm thấy được thái độ nghiêm túc.

Phó Thanh Hàn sờ sờ bụng cậu đã phồng lên không ít: "Bộ thứ hai em quay ít nhất cũng phải tám tháng sau, thời gian dài như vậy còn sợ điều chỉnh trạng thái không tốt?"

Thẩm Ngư nhíu mày: "Không phải còn có bốn tháng nữa là sinh rồi sao?"

"Nghỉ sinh cũng phải bốn tháng, thêm vào không phải tám tháng sao?" Phó Thanh Hàn hỏi.

Thẩm Ngư thầm nghĩ cũng đúng, vừa lúc phim truyền hình phát sóng, lực chú ý của cậu toàn bộ bị hấp dẫn đi mất.

Tập thứ nhất phát sóng xong, tổ tuyên truyền bắt đầu phát lực, hơn nữa chất lượng tập phim vốn không tồi, thực mau liền ngồi lên hot search, xếp hạng còn vẫn đang tiếp tục bay lên.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Thẩm Ngư yên tâm, vui vui vẻ vẻ xem xong tập thứ hai, Phó Thanh Hàn ôm cậu trở về phòng ngủ.

Chờ sau một giấc ngủ dậy, bởi vì Weibo《 Thịnh cổ vương triều 》 đề cập @ tên cậu, fans Weibo của Thẩm Ngư trong một đêm tăng lên 30 vạn.

Lầu 1: Anh trai nhỏ thì ra là minh tinh, trách không được soái như vậy!

Lầu 2: Em trai kỹ thuật diễn thật tốt! Yêu yêu!

Lầu 3: Tôi đang ở Tây Bắc, Cá Cá tới đây chơi với tôi nha!

Lầu 4: Không phải nói trước đó đang đóng phim sao? Kia như thế nào quay được những video đó? Hay là dùng thế thân?

Lầu 5: Dùng thế thân tôi cũng yêu! Nhan cẩu chính là yêu khuôn mặt mỹ lệ như vậy!

......

Mắt thấy bình luận sốt ruột hỏi cậu rốt cuộc là ở Tây Bắc du lịch hay là ở Tây Bắc đóng phim muốn đánh nhau luôn rồi, Thẩm Ngư vội vàng đăng bài lên Weibo giải thích tình huống.

【# Tây Bắc phong cảnh đẹp, hậu kỳ quay chụp # Thịnh cổ vương triều dựng ở #Tây Bắc nhạc viên mới, từ thành điện ảnh Lương Thành đi thêm 5km. Nhạc viên đang chờ phục chế lại cảnh tượng sa mạc hoang mạc ốc đảo Tây Bắc, video ngắn trước đó cũng là quay từ nơi này. Nhạc viên một thời gian nữa sẽ chính thức mở cửa kinh doanh, chia sẻ bài Weibo này trên trang cá nhân có thể đoạt phiếu giảm 10% nha ~ sau đó lại từ những chia sẻ rút ra 50 vị bằng hữu may mắn miễn phí được tặng vé vào cửa, ngày mai mở thưởng! P/s: Link đoạt phiếu Phong tình Tây Bắc official website. 】

Trên Weibo còn kèm thêm một vài ảnh chụp cổ phục, đều là Thẩm Ngư mặc diễn phục mời nhiếp ảnh gia giữa lúc nghỉ ngơi chờ đóng đã phim chụp ảnh cho cậu. Có sắc sảo, có tịch liêu, hình ảnh muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, người xem cảm xúc mênh mông, lập tức mở link đi đoạt phiếu.

Một chuỗi thao tác này của Thẩm Ngư khiến đám người Bối Thư Phục liên tục tán thưởng, yên lặng đăng nhập tài khoản Weibo của mình chia sẻ một chút.

Nhân viên đoàn phim đều được Thẩm Ngư cùng Phó Thanh Hàn chiếu cố, cũng đều thực tự giác giúp Thẩm Ngư quảng cáo.

Ba ngày trước khi khai trương Tây Bắc nhạc viên vé vào cửa thực mau đã bị đoạt hết sạch, không ít người không cướp được phiếu sôi nổi đến Weibo Thẩm Ngư khóc lóc kể lể phiếu quá ít.

Xem đại gia nhiệt tình như vậy, Thẩm Ngư lại hào sảng cung cấp thêm 50 tấm vé vào cửa chia sẻ rút thăm trúng thưởng.

Trong lúc nhất thời, 《 Thịnh cổ vương triều 》cùng Tây Bắc nhạc viên liên tiếp chiếm cứ top 1 top 2 hot search Weibo.

Phim truyền hình cần phải qua một đoạn thời gian mới có thể kết toán tiến vào túi của Thẩm Ngư, nhưng Tây Bắc nhạc viên kinh doanh thu vào tới ban đêm là có thể thống kê ra tới.

Phí tổn tất cả đều do Phó Thanh Hàn phụ trách, Thẩm Ngư chỉ lo thu vào, nhìn nhiều tiền như vậy tiến vào tài khoản của mình, Thẩm Ngư nội tâm vui sướng cực độ mà khóc.

Cậu rốt cuộc không còn là tên quỷ nghèo nhỏ mỗi tháng chỉ có hai ngàn tệ phí sinh hoạt.

Cố Thâm nhìn《 Thịnh cổ vương triều 》 được khen ngợi, đồng thời cũng tra được Tây Bắc nhạc viên là đứng tên Thẩm Ngư, ý thức được Thẩm Ngư đã trở thành con ngựa hoang thoát ly khỏi khống chế của hắn, bỗng nhiên lâm vào khủng hoảng xưa nay chưa từng có.

Hắn đi tìm Thẩm Ngư, nhưng cửa lớn căn chung cư của Thẩm Ngư đóng chặt, hỏi nhân viên quản lý mới biết được, nơi này từ lần trước gặp phải người vào làm loạn sau, Thẩm Ngư liền không trở về ở nữa.

Cố Thâm lại gọi điện thoại cho Thẩm Ngư, trước kia gọi mười lần, Thẩm Ngư ngẫu nhiên sẽ tiếp một lần. Nhưng lần này hắn thay đổi mười mấy dãy số gọi cả ngày, Thẩm Ngư từ lúc ban đầu không tiếp, đến lúc sau thì trực tiếp tắt máy, hiển nhiên là đến giọng hắn cũng không thèm nghe thấy.

Cố Thâm từng nghĩ sau khi cha con Thẩm Tinh chết, hắn chính là chỗ dựa duy nhất của Thẩm Ngư. Ngày tháng sau này bọn họ nương tựa lẫn nhau, hoạn nạn nâng đỡ, nhất định trải qua thật sự hạnh phúc.

Ai ngờ kết quả là giỏ tre múc nước công dã tràng, ngược lại tiện nghi cho Phó Thanh Hàn.

Nhưng Thẩm Ngư đã trở thành trụ cột của hắn, Cố Thâm không cho phép cậu bị bất luận kẻ nào cướp đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liên hệ một người.

Mắt thấy tháng càng lúc càng lớn, Thẩm Ngư tính toán mua cho con một chút đồ dùng. Phó Thanh Hàn liền đẩy công việc vốn có bồi cậu đi dạo mua sắm.

Sau khi sinh đứa nhỏ, bọn họ sẽ dọn về biệt thự của Phó gia ở Lương Thành. Phó Thanh Hàn sáng sớm đã bố trí tốt phòng trẻ con ở nơi đó, Thẩm Ngư hiện giờ lại dạo trung tâm thương mại cũng chẳng qua để mua chút món đồ chơi cho trẻ con.

Đồ đạc mua xong sẽ có người đưa đến biệt thự Phó gia, Thẩm Ngư đi mệt, liền tìm một tiệm bánh ngọt ngồi xuống. Mới gọi xong đồ uống, Phó Thanh Hàn nhận được điện thoại phải đi dịch xe. Hắn mới vừa đi, một người xa lạ ngồi xuống đối diện Thẩm Ngư.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad của Nhu Nhu (YnYn1402). Tất cả những web khác đều là ăn cắp. Mọi người đọc truyện tại đây http://www.wattpad.com/user/YnYn1402 ủng hộ để mình có thêm động lực nhé<3

Người nọ ước chừng tuổi không sai biệt lắm so với Phó Thanh Hàn, mang kính mắt nạm vàng xung quanh, thoạt nhìn lịch sự văn nhã.

Thẩm Ngư hồ nghi quét mắt qua những chỗ ngồi còn trống trong tiệm: "Bên cạnh có ghế trống, vị tiên sinh này không cần phải tới tranh bàn với tôi đi?"

Người nọ hơi hơi mỉm cười: "Tự giới thiệu, tôi tên Đỗ Cảnh Lâm, là bạn của Thanh Hàn."

Bạn bè của Phó Thanh Hàn Thẩm Ngư cũng đã gặp qua mấy người, trên cơ bản đều kêu hắn là lão Phó, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người kêu hắn là Thanh Hàn thân mật như vậy.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Ngư cứ cảm thấy trong tươi cười của đối phương một điều gì đó không có ý tốt.

Nhưng ngẩng đầu nhìn lại, Đỗ Cảnh Lâm cười hiền lành, một chút cũng không giống như là tiếu lí tàng đao.

Chẳng lẽ là ghen ghét người ta gọi quá thân mật?

Cái ý niệm này làm cho Thẩm Ngư khiếp sợ, cậu phát hiện chính mình đối với Phó Thanh Hàn dường như càng ngày càng để bụng.

Này cũng không phải là điều tốt đẹp gì.

Cậu chạy nhanh dừng lại suy nghĩ miên man của mình, đối Đỗ Cảnh Lâm nói: "Anh ấy đi dịch xe, một lát sẽ tới."

Đỗ Cảnh Lâm liếc mắt qua hướng Phó Thanh Hàn rời đi, lại nhìn phía Thẩm Ngư: "Kỳ thật tôi muốn cùng cậu nói chuyện."

Thẩm Ngư khó hiểu: "Cùng tôi nói chuyện gì?" Một bên hỏi, một bên trong đầu cậu phác họa ra đại kịch cẩu huyết, chẳng lẽ muốn ném cho cậu vài trăm triệu, bảo cậu rời khỏi Phó Thanh Hàn?

Nếu như vậy cậu phải ra giá bao nhiêu mới không lỗ?

Hết chương 24.

-----

Nhu: Các cậu nhớ vote chuyện nha<3 Nhu tuần trc hứa ra 5 chap mà khổ là sốt xuất huyết hông có edit nổi luôn. Cuối tuần này nếu có thời gian sẽ bù hen<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro