Thế giới 1: Người cá nhỏ có chứng nghiện tiếp xúc da thịt. C1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế giới 1: Người cá nhỏ có chứng nghiện tiếp xúc da thịt

Chương 1 Người cá nhỏ có chứng nghiện tiếp xúc muốn được cọ cọ, bị vai ác sờ từ đầu tới đuôi, khóc ra trân châu nhỏ.

Vuốt vỏ trứng mềm mềm có xúc cảm bóng loáng, Ngu Thư Ninh ngâm mình trong chất lỏng thơm mùi trái cây, nhàm chán mà phun bong bóng.

【 Bàn tay vàng của tui khi nào mới trang bị xong?】

Hiện tại Ngu Thư Ninh là một người cá nhỏ chưa phá xác, đừng nói tới cứu vớt vai ác, đến vỏ trứng cậu còn không chui ra được.

Hệ thống 520: 【 Tiến độ hiện giờ là 95%. 】

Ngu Thư Ninh dùng sức đấm vào vỏ trứng, ngoại trừ làm mu bàn tay đỏ bừng đau đớn đến nước mắt lưng tròng, còn vỏ trứng thì không chút sức mẻ.

【 Vì sao tui không tự đi ra ngoài được hả?】 cậu chán nản hỏi.

Hệ thống 520: 【Ký chủ là quả trứng nhân ngư cuối cùng còn lại trên thế giới này, bởi vì sinh ra đã yếu ớt, cho nên không tự mình chui ra được. 】

Ngu Thư Ninh vui vẻ nói: 【Thế có phải tui rất quý giá không? 】

Hy vọng vai ác có thể xem cậu là người cá độc nhất vô nhị mà đối xử tốt một chút, để cậu hoàn thành nhiệm vụ thoải mái hơn.

Hệ thống 520: 【 Bàn tay vàng đạt tiến độ 100%, đã trang bị [tinh thần lực cấp SS]. 】

Hệ thống vừa nói dứt câu, Ngu Thư Ninh cảm giác tinh thần lực suy yếu mỏi mệt của mình chợt trở nên sáng rỡ, ngay cả thân thể cũng có thêm sức sống.

Cậu phát hiện mình có thể sử dụng một nguồn năng lượng để nhìn tình huống bên ngoài xuyên qua vỏ trứng.

Ngu Thư Ninh nhìn một vòng xung quanh trứng nhân ngư,cậu đang được đặt trong rương ấp trứng, xung quanh là phòng thí nghiệm bao bọc kính để quan sát, bên ngoài không có người.

【 Hệ thống, tinh thần lực có ích lợi gì vậy? 】 Ngu Thư Ninh tò mò hỏi.

Hệ thống 520: 【 Ký chủ tự thăm dò đi . 】

Ngu Thư Ninh thở dài một hơi: 【 Được thôi. 】

Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy kì cục, giống như...... muốn được người ta ôm ôm, hôn hôn vuốt ve.

"Ưm......" Ngu Thư Ninh ôm đuôi cá của mình lên sờ sờ, nhưng cảm giác kì lạ vẫn không giảm bớt, toàn bộ thân cá khó chịu cọ cọ vào vỏ trứng, 【 Hệ thống, chuyện này, thật kỳ cục.....】

Vào thời điểm bắt đầu xuyên không, hệ thống có nói cho Ngu Thư Ninh, mỗi thế giới cậu đều có một bàn tay vàng, nhưng cũng sẽ có một khuyết điểm, Ngu Thư Ninh hiểu đạo lý có cái này, mất cái kia, nhưng cậu không nghĩ tới thế giới thứ nhất đã khó chịu như vậy.

Hệ thống 520: 【 Khiếm khuyết [ chứng nghiện tiếp xúc da thịt ]. 】

Ngu Thư Ninh chịu đựng thân thể ngứa ngáy: 【Thế làm sao bây giờ, tui còn chưa phá vỏ, tìm ai sờ sờ tui đây? 】

Hệ thống 520: 【Ký chủ xin mau chóng tìm ra vai ác, chỉ có tinh thần lực cấp SS của hắn ta mới có thể truyền năng lượng cho trứng nhân ngư nở.. 】

Ngu Thư Ninh: 【 Vai ác cũng ở phòng thí nghiệm này sao? 】

Hệ thống không trả lời, Ngu Thư Ninh đoán là nó không thể nói quá nhiều, nhưng nhắc nhở vừa rồi cũng cho cậu biết, vai ác khẳng định ở gần đây.

Vừa rồi cậu chỉ là thả ra chút tinh thần lực quan sát bên ngoài một vòng , hiện tại thả ra toàn bộ, tinh thần lực nhu hòa, uyển chuyển như nước dần dần tràn ra khắp nơi, chạm tới một gian phòng được phòng vệ nghiêm ngặt thì dừng lại, không vào được.

【 Chắc chắn là căn phòng kỳ quặc này! 】 Ngu Thư Ninh thử thăm dò, hệ thống chẳng nói chẳng rằng, nhưng cũng không nói không đúng, cậu khẳng định trong lòng, xem ra mình không tìm lầm.

Vấn đề là, cậu chỉ là một quả trứng, làm sao để đi qua phòng vệ nghiêm ngặt mà tới bên người vai ác.

Lúc này, hệ thống lại lặp lại lần nữa: 【Xin ký chủ thử điều khiển tinh thần lực. 】

Ngu Thư Ninh ánh mắt sáng lên, hệ thống ám chỉ cậu có thể sử dụng tinh thần lực,chịu đựng cơ thể khó chịu, thử thăm dò dùng tinh thần lực mở cửa, vừa nghĩ xong, tinh thần lực liền ngưng tụ thành một lực lượng vô hình, cùm cụp đem cửa mở ra.

Đương nhiên,cũng là vì xung quanh trứng nhân ngư không có thủ vệ quá nghiêm ngặt,quả trứng được bảo tồn ở đây gần trăm năm, trừ chút dấu hiệu sống yếu ớt, một xíu phản ứng cũng không có, đã bị mọi người quên lãng.

Ở thời điểm không người phát hiện, một viên trứng cá màu trắng tròn vo bay từ từ ra khỏi cửa, Ngu Thư Ninh một bên quan sát động tĩnh bên ngoài, một bên được hệ thống nhắc nhở dùng tinh thần lực theo dõi.

【 Thần kỳ thật á! Có tinh thần lực như này đúng là gian lận mà! 】 Ngu Thư Ninh thực hưng phấn, 【 Trách không được người ta gọi đây là bàn tay vàng, thật là quá lợi hại! Thế chẳng phải dùng tinh thần lực làm gì cũng được mà không sợ ai phát hiện sao? 】

Hệ thống 520 dùng thanh âm điện tử có nề nếp nói: 【 Chỉ có tinh thần lực cấp SS mới có thể hóa thành thực thể. 】

Việc đó cốt truyện có nói qua, ở thế giới này tinh thần lực cấp cao nhất là cấp S, toàn tinh tế hiện tại không vượt quá 10 người, mà con cưng lại là người duy nhất thức tỉnh tinh thần lực cấp SS, bất quá hiện giờ lại lòi ra thêm một con cá.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Ngu Thư Ninh khẩn trương muốn trốn đi, nhưng cậu bây giờ là một quả trứng, chung quanh chỉ có hành lang sạch sẽ, không bị phát hiện là không có khả năng.

Thấy người đang đi tới sắp đụng vào cậu, Ngu Thư Ninh theo bản năng mà dùng tinh thần lực bao bọc lấy quả trứng, kinh ngạc phát hiện mấy nghiên cứu viên kia hình như không thấy mình.

【 Nguy hiểm thật...... Tui thật là nhanh nhạy! 】 Ngu Thư Ninh lòng tự tin dâng cao,hùng dũng oai vệ một đường, khí phách hiên ngang mà đi tới phòng thí nghiệm thần bí kia.

Xuyên qua tầng tầng thủ vệ, theo sau một nghiên cứu viên xuyên qua cổng lớn của phòng thí nghiệm, Ngu Thư Ninh bỗng nhận được một cảm giác rất thoải mái, giảm bớt nội tâm khô nóng của cậu, nhưng khát vọng được động chạm lại không bớt đi xíu nào.

Ngu Thư Ninh mím môi bấm lên người mình vài cái, móng tay hằn thật sau vào làn da trắng nõn nà.

Phòng thí nghiệm có một không gian bị bịt kín, không có cửa sổ quan sát, chỉ có nhóm thủ vệ trầm mặc đứng bên ngoài, nghiên cứu viên kia bưng một cái mâm, trên đấy là thức ăn nước uống đơn giản, hắn ta gõ gõ cửa.

Cửa tự động mở ra, Ngu Thư Ninh bay nhanh vào, cái cảm giác lạnh lẽo thoải mái kia càng hiện rõ hơn, cậu thở phào một hơi.

"Thưa thượng tướng, đây là đồ ăn của hôm nay. " Nghiên cứu viên trong giọng nói mang theo sự sợ hãi.

Không biết vì sao, ngày thường lúc đưa cơm tới, đối phương luôn ngồi yên lặng, một ánh mắt cũng không cho hắn, nhưng hôm nay lại nhìn chằm chằm dưới chân hắn ta?

Ân Vô Vọng chậm rãi nhướng lông mày, hứng thú được gợi lên, trông như thú dữ  ăn no, lười biếng nhìn, hắn ta biết thượng tướng không có hứng thú với hắn, nhưng không nhịn được sợ hãi.

"Cảm ơn, để đấy là được rồi." Người đàn ông này có giọng nói trầm thấp, làm người nghe có cảm giác lỗ tai ngưa ngứa.

Nghiên cứu viên kinh sợ buông mâm đồ ăn xuống rồi đi, Ngu Thư Ninh thậm chí nghe thấy lúc bước ra khỏi phòng hắn ta còn thở ra một hơi.

Ngu Thư Ninh không hiểu người nọ bị gì, cậu một đường nghênh ngang tới đây, camera và bảo vệ ở khắp nơi đều không nhìn thấy cậu, lá gan dần lớn hơn.

Cậu có thể cảm ứng được cảm giác thoải mái đến từ nam nhân cường đại đang ngồi trước mặt.

Đây chính là vai ác nhỉ? Ngu Thư Ninh trắng trợn dùng tinh thần lực rình coi.

Người đàn ông thân hình cao lớn mặc cả thân đồ đen, đang lười biếng tựa lưng lên sô pha,tóc ngắn lưu loát càng làm cho khuôn mặt hắn thêm phần lạnh lẽo, nhưng cử chỉ nho nhã lễ độ làm người khác muốn thân thiết với anh ta,càng hiện rõ khí thế không thể khinh thường, khóe miệng nâng lên một độ cong trông anh thêm phần thành thạo.

Ngu Thư Ninh không khống chế được mà bay về phía anh, muốn cùng vai ác động chạm để thỏa mãn dục vọng.

Giây phút sắp thành công, một ngón tay thon dài hữu lực chọt chọt vào vỏ trứng bóng loáng.

"Trứng nhân ngư?" Nam nhân cảm thấy thú vị, cúi đầu nhìn cậu, " Làm sao mà bay được tới đây?"

【 Hệ thống hệ thống! Hắn nhìn thấy tui kìa! 】

Ngu Thư Ninh hoảng hốt hỏi hệ thống.

Cậu từ thanh âm điện tử bình đạm của hệ thống 520 nghe ra một chút ghét bỏ: 【 Đây là con cưng của thế giới này, dù hắc hóa thành vai ác, hắn ta vẫn là con cưng như trước. 】

Ngu Thư Ninh bình tĩnh trở lại, thậm chí cảm thấy ngón tay của vai ác động vào mình thật thoải mái, vì thế phát ra âm thanh muốn được cọ cọ, cả quả trứng như không biết xấu hổ mà lủi vào lồng ngực nam nhân.

Trứng nhân ngư to gần bằng đứa con nít loài người hai, ba tuổi, một bàn tay của Ân Vô Vọng không thể bọc hết được, bàn tay to rộng sờ sờ lên vỏ trứng, cảm nhận được quả trứng không biết chạy từ đâu đến này cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

【 Ưm...... Thật thoải mái......】 Ngu Thư Ninh vui vẻ mà xoay xoay quả trứng.

Cách vỏ trứng, cùng tay vai ác chạm vào nhau, Ngu Thư Ninh liền thấy được cảm giác không khỏe trên người dần giảm bớt, làm cậu tham lam muốn càng nhiều.

Ý nghĩ chợt lóe lên, răng rắc một tiếng, vỏ trứng mà cậu đấm đá mãi cũng không sứt mẻ bỗng vỡ ra một miếng.

Ân Vô Vọng ánh mắt lạnh tanh nhìn trứng nhân ngư ăn vạ nãy giờ, hơn một trăm năm không động tĩnh, hiện giờ lại có thể lừa gạt mọi người mà bay tới chỗ anh, mới sờ một cái vỏ đã nát.

【Tui có thể đi ra ngoài rồi!! 】

Ngu Thư Ninh cao hứng mà lắc lắc đuôi, đập vào vỏ trứng để khe hở rộng ra, nắm tay nhỏ cũng ra sức đấm vào, suy nghĩ làm ra một cái động cậu có thể chui qua.

Ân Vô Vọng thấy trong khe xẹt qua một màu ngân bạch, lát sau, một cánh tay nhỏ xíu trắng nõn vươn ra , lại nhanh chóng rụt về, lạch cạch lạch cạch đấm vào vỏ trứng.

Vài sợi tóc màu đen lóe ra ánh sáng bay ra từ khe hở, vỏ trứng loạng choạng, có thể nhìn ra sức sống của ông trời con nằm bên trong.

Theo sau cử động không nhỏ trong trứng, đột nhiên một cái đầu nhỏ thò ra, trứng nhân ngư mất cân bằng mà rớt xuống, bé người cá nhỏ mới phá vỏ vì thế mà rơi vào lồng ngực nam nhân.

Một bé người cá cực kì xinh đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên trong lòng Ân Vô Vọng.

Đuôi cá màu ngân bạch lộ ra ánh sách oánh nhận như trân châu, lóe ra chút màu xanh, mỗi chiếc vảy xếp đều vào nhau, bên ngoài còn bay ra thêm hai chiếc vảy cá thuần trắng trong suốt, làn da trên người trắng trẻo mềm mại có thể nhéo ra nước.

Trên trán hiện ra vệt đỏ, đôi mắt tròn xoe vì đau mà dâng lên hơi nước, cánh môi non mềm tươi đẹp như hoa khẽ nhếch, mười phần chọc người thương tiếc.

Đáng tiếc Ân Vô Vọng không phải người bình thường, anh từ nách bé người cá mà nâng cả người bé lên, đêm cậu giơ lên cao đánh giá một vòng, môi mỏng khẽ mở, "Người cá nhỏ thật đáng yêu, một bàn tay là có thể bóp chết nhỉ?"

Ngu Thư Ninh:??? Hai con ngươi chấn động!!!

【 Mẹ ơi, có biến thái! 】

"Phạch!". Đuôi của bé người cá chấn kinh mà đập vào tay gã đàn ông, mới vừa rồi còn có suy nghĩ cùng vai ác ôm ôm sờ sờ, hiện tại một lòng một dạ muốn chạy thoát khỏi tay tên đàn ông đáng sợ này.

"À, ngươi còn hiểu được tiếng người?Thật là một người cá nhỏ thông minh."

Nam nhân vừa rồi còn cự tuyệt trứng nhân ngư đến gần, độ cong trên khóe miệng không đổi, nắm chặt lấy bé người cá trong tay, thậm chí còn ấn cậu vào lồng ngực, ác ý mà nắn nắn gương mặt non mềm đầy thịt, tay từ từ dò xuống sờ đuôi cá nhỏ.

Ngu Thư Ninh sống không còn gì luyến tiết, bị gã đàn ông ma quỷ sờ từ đầu tới đuôi, chứng nghiện tiếp xúc hình như đã giảm bớt, nhưng cậu cảm thấy tương lai mình thật ảm đạm.

【Tui có thể không cứu vớt vai ác được không? Hắn ăn hiếp cá hức hức......】 Ngu Thư Ninh cảm thấy cả người mình nổi đầy da gà, tuy rằng người cá không có thứ này, nhưng toàn thân đều rất kỳ quái, đặc biệt là thời điểm bị sờ đuôi cá

Hệ thống 520: 【...... Không thể. 】

Ân Vô Vọng sờ cá cho đã thì thôi, một tay còn nhéo nhéo đuôi bé người cá, một tay bóp cái cằm đoan trang, "Nói, ngươi làm sao chạy được vào đây."

"Phùù......" Ngu Thư Ninh mặt vô biểu tình phun bong bóng.

Hừ, tui không phải không muốn nói cho anh. tại tui nói không được.

Dù người cá có thiên phú ngôn ngữ kinh người, thì đối với bé cá nho nhỏ mới phá vỏ chưa được bao lâu, việc mở miệng nói chuyện thì hơi khó.

Ân Vô Vọng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh xinh đẹp của người cá nhỏ, trong suốt sạch sẽ không tạp chất, trong mắt lộ ra chút ghét bỏ đối với anh.

"Ha." Ân Vô Vọng cười cười, thú vị, biểu tình của con cá này thật phong phú, hắn không chút để ý nói, "Không nói? Thế xem ngươi như mấy con cá vô dụng khác, hầm ăn phức cho rồi nhỉ? Ừm, trọng lượng như này, có thể ăn tầm ba ngày."

Ngu Thư Ninh hoảng sợ mà mở to hai mắt, nhìn nam nhân không giống đang nói giỡn, cậu cuộn đuôi lại từ lòng bàn tay gã đàn ông hòng chạy thoát, giãy giụa khỏi cái ôm ấp làm cậu hít thở không thông này.

【 Hệ thống, hắn trông thật đáng sợ...... Tui thật sự có thể cứu vớt hắn sao? Huhuhu......】

Ân Vô Vọng cười khẽ, nhìn người cá nhỏ phí công giãy giụa, cuối cùng thở hồng hộc mà dựa vào lòng ngực anh, bộ dạng mệt mỏi, độ cong ở khóe môi dâng lên càng cao.

Hệ thống 520: 【 Có thể, cậu cười với hắn một lần thử xem. 】

Cười gì mà cười, hắn muốn ăn tui kìa!

Ngu Thư Ninh trong lòng hùng hùng hổ hổ, tay lại nắm cổ áo nam nhân, cái đuôi lấy lòng mà cọ cọ cánh tay anh, mắt trông mong ngẩng đầu nhìn gã đàn ông, nở một nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu, "Hì......"

Sau đó cậu liền thấy nam nhân trước mặt lại nắm đuôi cậu lần nữa, ánh mắt anh ta lộ ra hứng thú, khí thế cường đại như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.

Ngu Thư Ninh run bần bật, khóe mắt rơm rớm nước: 【 Hắn......Hắn trông còn đáng sợ hơn ban nãy......】

"Quả nhiên nguơi nghe hiểu tiếng người." Ân Vô Vọng vuốt ve sợi tóc mềm nhuyễn của bé người cá. " Sao lại khóc, không muốn bị ăn à?"

"Phùu......" Ngu Thư Ninh ôm lấy cổ hắn, ý đồ vận dụng mị lực người cá làm nam nhân mềm lòng, dùng khuôn mặt lành lạnh của mình cọ cọ cổ nam nhân.

Người cá nhỏ ngoan ngoãn lại đáng yêu cọ cọ làm nũng với ngươi là đang ban ân cho ngươi đấy! Hiểu không hả? Đồ đàn ông thúi!

Ân Vô Vọng vỗ lưng bé người cá, nâng mặt cậu lên nhìn nhìn,lông mi nhỏ dài của người cá nhỏ đã bị nước mắt ướt thành một nhúm, muốn khóc mà không dám khóc.

"Không tồi, khóc đẹp lắm." Ân Vô Vọng dùng ngón tay gãi cằm của bé người cá, trông như đang trêu mèo.

"!!"Ngu Thư Ninh trừng mắt, ráng nhịn xuống nước mắt sắp rơi, khóc đẹp? Tui liền không khóc!

Nhưng mà nước mắt lung lay sắp đổ lại không nghe lời, từ gò má tinh tế trắng nõn của người cá nhỏ chảy xuống, thời điểm từ cằm rơi xuống đất, giọt lệ kia giống như có pháp thuật, chợt biến thành một viên trân châu mượt mà bóng loáng, bị nam nhân lẹ tay tiếp được.

Ngu Thư Ninh ngơ ngác mà nhìn viên trân châu nhỏ, nước mắt cậu thế mà có thể biến thành trân châu! Cả đời giàu sang đang hiện ra trước mặt!

Ân Vô Vọng trong mắt cũng mang theo kinh ngạc, nhìn kỹ trân châu trơn bóng trong tay, hình dạng hoàn mỹ, nếu đem ra ngoài bán thì không biết bao nhiêu người tranh nhau mà mua.

"Người cá nhỏ, ngươi có thể khóc ra trân châu?" Ân Vô Vọng nhướng mày, nhéo mặt Ngu Thư Ninh, xoa xoa vài cái, "Lại khóc một cái cho ta xem nào?"

Không thể tin có người lại đối xử như vậy với con cá đáng yêu này, Ngu Thư Ninh ở trong đầu liều mạng quấy rầy hệ thống, nói không muốn cứu vớt vai ác nữa, cậu muốn nghỉ việc.

Hệ thống 520 kiên nhẫn an ủi cậu: 【Không sao đâu, cậu thành công rồi mà. 】

Ngu Thư Ninh rớm nước mắt nhìn vai ác hứng thú dạt dào muốn xem mình khóc ra trân châu, tự hỏi mình thành công khi nào?

Không ai biết, bên trong hệ thống không thể công khai số liệu, mọi thứ đều chứng minh, giây phút hai người tiếp xúc, có điều gì đấy đã lặng lẽ diễn ra.

****

Tác giả có vài lời muốn nói -

Ninh Cục Cưng: Có người ăn hiếp cá nhỏ đáng yêu, không thể tin được!

Nói một chút, bé cá đã thành niên, ở trong trứng hơn một trăm năm, hiện tại đang trong hình dạng con nít, vài chương sau sẽ trưởng thành nhanh thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dam