Chương 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nắng.

Chương 16 Đúng lúc ta cũng không thích ngươi

Dù sao Lương quản gia cũng làm quản gia ở phủ Thái Tử những mười mấy năm, đi theo Lý Dục Hi từ khi hắn mới sinh ra.

Mặc dù hành động của Thái Tử hiện tại có chút quái dị nhưng Lương quản gia cũng chỉ ngốc lăng một lát rồi sau đó liền khôi phục trạng thái ngày thường.

Ngay cả bộ quần áo màu đen tùy ý xếp thành một đoàn cũng bị hắn làm lơ.

Sắc mặt Lý Dục Hi có chút cổ quái, có ẩn nhẫn, có mới lạ.

Nhưng mà lại cảm thấy nhiều hơn hết là thẹn.

Hắn là Thái Tử, bản thân chính là cao cao tại thượng, ai dám động tay động chân với hắn?

Ngay cả khi thật sự phải động tay chân với hắn, thì cũng là quanh co lòng vòng, sao có thể giống như Tạ Dao trực tiếp động thủ? Còn là nơi toả ra sức nóng khó có thể mở miệng kia.

Nghĩ đến đây, lỗ tai Lý Dục Hi cũng phủ lên một màu hồng nhàn nhạt.

Hắn không ngờ rằng, hắn chỉ là bữa tối đã ăn hơi nhiều nên phải đi ra ngoài tiêu thực, vậy mà lại phát hiện Tạ Dao đang vặn vẹo trên đầu tường.

Dường như là không chút nghĩ ngợi, hắn liền khoác lên một bộ kính trang màu đen, đi đến trêu cợt vị tiểu Thái tử phi đang có suy nghĩ sẽ bò ra phủ Thái Tử.

Kết quả lại khiến cho hắn có chút ngoài dự đoán.

Làm lơ ánh mắt mờ mịt đang đánh giá của Lương quản gia, Lý Dục Hi cầm bộ quần áo lên ném sang một bên, rồi bổ sung thêm, “ Trò khôi hài hôm nay hãy áp xuống đi.”

Sắc mặt Lương quản gia không chút thay đổi nói, “Đã biết.”

“ Làm cho miệng Tô Nguyên Tĩnh ngậm chặt một chút.” Lý Dục Hi nói.

“Tô thiếu gia biết nên làm như thế nào.”

Lý Dục Hi cũng biết tính cách Tô Nguyên Tĩnh, nhưng không nghĩ tới…… Ánh mắt Tô Nguyên Tĩnh lại không tốt như vậy.

Nhưng dù sao cũng nhờ có Tô Nguyên Tĩnh, hắn mới có thể thoát thân mà không lãng phí thời gian như vậy.

“Thái tử phi bên kia……”

Lý Dục Hi dừng một chút, “Tăng cường thủ vệ.”

Bản lĩnh của tiểu Thái tử phi, quả thật có chút khiến cho hắn kinh ngạc.

Nếu không phải bị hắn tình cờ phát hiện lúc đi tiêu thực thì quả thật đúng là y đã chạy thoát ra ngoài rồi.

——

Tạ Dao cũng đã nghĩ tới việc sau khi sự kiện thích khách vào phủ phát sinh, thủ vệ của phủ Thái Tử khẳng định sẽ càng thêm nghiêm ngặt. Nhưng chắc chắn hiện tại y sẽ không đoán được, thủ vệ của phủ Thái Tử được tăng cường chẳng qua là vì phòng ngừa y chạy trốn.

Nhìn tới nhìn lui bọn thị vệ cả ngày khiến cho người không thể thở nổi, Tạ Dao vừa có chút chột dạ lại vừa có chút buồn bực.

Người ta xuyên thư, xuyên qua đều có bàn tay vàng mở rộng ra để bám lấy, tại sao đến lượt y thì liền trúng phải cái bùa đòi mạng này a?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình xui xẻo, Tạ Dao không thể không thay đổi một chút sách lược.

Chạy trốn…… Cũng phải đảm bảo còn mệnh để trốn.

Tạ Dao loát lại một lần cốt truyện trong sách, tuy rằng đa số đều là tùy tiện lật qua, nhưng những sự kiện quan trọng tương đối y đều nhìn qua.

Ví dụ như……

Sau khi nguyên chủ chết Thái Tử mới phát hiện mình yêu nguyên chủ, cuối cùng mới cưới trưởng tỷ của nguyên chủ.

Nhưng rốt cuộc đó là chân ái hay tình yêu giả dối, tạm thời Tạ Dao cũng không nghĩ đến việc đi truy cứu.

Trọng điểm là hiện tại! Thái Tử tuyệt đối không thích Thái tử phi!

Trong sách miêu tả Thái Tử chính là các loại khoa trương, lợi hại như thế nào, bao gồm cả giá trị vũ lực lẫn mưu lược.

Những giá trị vũ lực này đương nhiên là sau khi thời kỳ đen tối của Thái Tử trôi qua.

Nhưng……

Chỉ số thông minh của Thái Tử vẫn luôn ở trạng thái trực tuyến.

Thừa dịp hiện tại bọn họ thanh thanh bạch bạch, không bằng…… Nói chuyện điều kiện.

Càng nghĩ, Tạ Dao lại càng cảm thấy khả thi, vì thế trải qua trận “Kinh hách” hôm nay, Tạ Dao vốn là cố chấp, thật nhanh đã chìm vào giấc ngủ, một đêm không gặp ác mộng đến tận bình minh!

——

Hôm sau, sau khi Tạ Dao cùng Thái Tử dùng xong đồ ăn sáng, trước khi Thái Tử trầm mặc ít nói ngẫu nhiên âm tình bất định rời đi y đã gọi hắn lại.

Đối với ánh mắt lãnh đạm của Thái Tử, Tạ Dao đột nhiên có chút không nói nên lời.

Bởi vì y đột nhiên nhớ tới, bất luận y ở phủ Thái Tử có làm cái gì, thậm chí đem tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ của hắn đuổi đi, nói Thái Tử hắn thờ ơ, càng không bằng nói Thái Tử là đang dung túng cho y.

Tuy nhiên, dù tốt đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình!

Tạ Dao cắn răng nói: “Ta biết ngươi không thích ta, đúng lúc ta cũng không thích ngươi.”

Nói là nói như vậy, nhưng Tạ Dao lại mạc danh không dám nhìn Thái Tử.

Y cũng không biết khi y nói ra những lời này, chớp mắt một cái không khí đột nhiên khiến cho người hít thở không thông.

“Cho nên?” Thanh âm Thái Tử lạnh đến mức có thể khiến cho hàm răng người khác run lên.

Tạ Dao lấy hết dũng khí ngẩng đầu, dù sao ngang cũng là chết dọc cũng là chết, không bằng thử một lần lúc bản thân vẫn còn mạng!

“Thả ta đi đi.”

_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro