Chương 35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nắng.

Chương 35: Lang quân trong mộng.

Thái Tử Phi sao có thể là một nam nhân?

Đôi mắt Lý Dục Hi nheo lại, có phải Thái Tử Phi đang hiểu lầm cái gì rồi không?

"Tại sao Thái Tử Phi lại không thể là một nam nhân?" Lý Dục Hi hỏi lại.
Tạ Dao bị câu hỏi trắng trợn này làm cho kinh sợ!

Không phải, tuy rằng Đại Huyền Quốc không tồn tại trong lịch sử của Hoa Quốc, nhưng... Cũng không thể cởi mở như vậy đi? Chẳng lẽ đoạn tụ* rất thịnh hành ở Đại Huyền Quốc sao?

(* đoạn tụ: Tay áo. Đổng Hiền 董賢 được vua yêu, nằm gối vào tay áo vua Hán Ai đế 漢哀帝 mà ngủ, khi vua dậy trước, mới dứt tay áo mà dậy, vì thế những người đàn ông được vua yêu gọi là đoạn tụ 斷袖.)

Nhìn bộ dạng giống như gặp quỷ của Tạ Dao, khoé miệng đã bị che lấp của Lí Dục Hi nhịn không được mà cong lên, nhưng nói ra thì vẫn hù chết người như cũ!

"Cho dù Thái Tử Phi không phải là đàn ông, nhưng thoạt nhìn ngươi lớn lên cũng rất không giống nam nhân, ta phải kiểm tra một chút."

Tạ Dao trợn tròn hai mắt!

Ta! ngươi mới không phải nam nhân!

Sát thủ này còn kiêm luôn cả lưu manh hả!

Lý Dục Hi chớp mắt một cái, sát khí liền bắn ra! Tạ Dao không chịu nổi, lập tức xin hàng, " Đừng, đừng, đừng, ngài là sát thủ tiền bối, ta chẳng qua chỉ là một người mới thôi ."

"Đừng xây dựng quan hệ với ta, ngươi có phải là Thái Tử Phi hay không còn chưa được sáng tỏ đâu." Lý Dục Hi nói.

Tạ Dao, "..." Ngươi không thể quên điều này sao?

"Ta nói thật ta không phải Thái Tử phi." Tạ Xa nói, ít nhất là linh hồn không phải.

"Ta không tin"

"Được rồi, ta nói thật với ngươi." Để cứu mạng, Tạ Dao quyết định tới gần hắc y nhân kia một chút.

Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, tới gần một chút, chẳng phải càng thành tâm sao? Dù sao trong mắt hắc y nhân, có lẽ thân thủ của y với đứa trẻ ba tuổi cũng không khác biệt lắm.

Bóp chết y dễ như trở bàn tay.

Đôi mắt Lý Dục Hi nheo lại nhìn tiểu Thái Tử Phi với lá gan lớn đang tiến về phía mình, thật đúng là khiến hắn phải bật cười.

"Đứng lại, đừng tới gần ta."

Thanh âm lạnh như băng lại khiến Tạ Dao không hiểu sao thấy có chút quen thuộc, và cũng thành công khiến cho y dừng bước.

Nhưng mà y thực sự không kịp ngẫm nghĩ tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy thì sát khí của hắc y nhân lại càng ngày càng nặng!
“Chúng ta là đồng bọn, có cùng chung mục tiêu, vì sao ta không được phép tới gần?” Tạ Dao trợn mắt nói mò.

“Ngươi có phải là Thái Tử Phi hay không còn chưa biết, hơn nữa, ta cũng không muốn bị người khác hiểu lầm là ta cùng Thái Tử Phi cấu kết với nhau.”

Tạ Dao:...

Không đúng…

"Đại ca, có phải ngài nghe nói cái gì rồi không?”

Lý Dục Hi cười một tiếng, "Lang quân trong mộng".

Tạ Dao, "..." Dựa vào.

Sát thủ đại nhân, tai ngài có vẻ rất thính nha, sở dĩ ngài sớm đã biết ta chính là Thái Tử Phi? Thảo nào hôm nay vừa mới dời đi, ngài lại có thể lập tức tìm tới điện Huyền Dương.

Đầu óc Tạ Dao xoay chuyển rất nhanh, không chút nào phát hiện ra Lý Dục Hi đang rất hứng thú mà nhìn mình chằm chằm.

Tất cả vẻ mặt rơi vào trong mắt Lý Dục Hi đều hiện lên vài phần vui vẻ.

Thái Tử Phi động não, còn rất đáng yêu.

Sau vài tiếng hít thở, Tạ Dao đã có phương án sơ lược, y hít sâu một hơi, sau đó lộ ra điệu bộ chán nản, " Ngươi biết không?".

Lý Dục Hi thu lại mí mắt, lẳng lặng chờ người nào đó biểu diễn
"Ta là Thái Tử Phi, nhưng ta cũng là một sát thủ."

"..."

"Ta muốn giết chết Thái Tử, sau đó giành lại tự do của bản thân, cho nên ta nói ta là sát thủ mới cũng không sai."

Rất là ăn khớp, nhưng Lý Dục Hi lại cảm thấy khó chịu.

"Cho dù ngươi thật sự thành công giết chết Thái Tử, ngươi cũng không thể dành lại tự do của bản thân." Lí Dục Hi u ám nói: "Trước không nói Hoàng đế không truy cứu trách nhiệm của ngươi thì con trai chết, hoặc ngươi ở lại phủ Thái Tử, hoặc trở lại Tạ Phủ, hoặc là... tuẫn táng"

Tạ Dao, "..." Quả nhiên cực kì tàn nhẫn!

Chỉ có điều, Tạ Dao đã sớm biết muốn thoát khỏi số phận vật hi sinh vốn là không dễ dàng, y đã sớm chuẩn bị xong cách kháng cự trong thời gian dài.

"Bất luận thế nào, ta cũng không quay về Tạ Phủ."

Lý Dục Hi kinh ngạc trước ý kiến của Tạ Dao, thà chết cũng không trở về Tạ phủ sao?

"Tại sao?"

______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro