Chương 1.1: Máu lợn, giày da cừu trắng như tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám tháng trước.

"Ting ting"

Quang não vang lên tiếng thông báo, có tin nhắn được gửi tới.

"Hello~"

Cùng lúc đó, bạn cùng lớp đi ngang qua cổng sau đã nhận ra xe của Đái Duy, họ ngạc nhiên gõ vào cửa sổ, vẫy tay chào một cách nồng nhiệt như thể người hâm mộ gặp thần tượng.

Đái Duy đương ngồi tại ghế lái, là một alpha cơ bắp với mái tóc vàng sẫm, hơi bực bội mà nhìn ra phía cửa sổ. Ngay cả khi thấy lời chào của mấy người bạn cùng lớp, hắn cũng chỉ không kiên nhẫn quay đi.

Đàn Linh ngồi ở ghế phụ, thản nhiên giơ tay chào hai cái. Cổ tay thon dài lướt qua, sau đó đặt xuống bên sườn xe, chạm vào quang não.

Máy liên lạc của cậu vừa được nạm một lớp kim cương bóng loáng, cùng với đó là một con gấu nhồi bông lông mềm mượt, bên trên gắn một chút gai - đó là con quái vật tinh tế vừa mới phát hiện, đang trở thành xu hướng thời trang trong thời gian gần đây (vì nó dễ thương).

Đái Duy cười thật lớn khi thấy cái ốp, hắn luôn nghĩ những thứ sặc sỡ này thật xấu xỉ và chỉ có Omega không có mắt thẩm mỹ mới chuộng. Đàn Linh bình thường có vẻ xa cách, nên sử dụng thứ này nom có vẻ mới lạ.

"Thương hiệu bảo tôi sử dụng."

Cậu cùng hắn trò chuyện, cúi đầu xuống mở quang não, một sợi tóc đen xõa xuống vầng tráng đầy đặn, tựa như tơ lụa đính ngọc.

Đó là một tin nhắn được gửi đến số điện thoại riêng của cậu.

Nhưng khi nhìn thấy nội dung, sắc mặt của Đàn Linh tái nhợt, ý cười cũng biến mất.

"Em yêu, lâu lắm không gặp, anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không? Anh nhớ hơn cả là cặp mông xinh đẹp, nhớ đến viễn cảnh dâm thủy em văng khắp nơi, thân ái."

Chưa đọc xong. Đàn Linh giống như bị kim đâm ném quang não ra mép ghế, ngực phập phồng. Trên mặt cậu lộ ra vẻ lạnh lùng, phiền chán như thể chuyện thường ngày.

Đái Duy nhặt lại quang não của cậu, sắc mặt trở nên xanh mét: "Lại là hắn à?"

Đàn Linh khẽ gật đầu, chớp chớp hàng mi dày, không nói thêm lời nào. Trên thái dương chảy ra một giọt mồ hôi, theo xương mặt đẹp đẽ chảy xuống.

Đây đã là tin nhắn thứ bốn mươi được gửi tới từ tên biến thái đó.

Là một Omega được toàn Liên Bang biết tới với vẻ cao quý và xinh đẹp, Đàn Linh luôn có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt xung quanh, đối tượng bị cậu hút hồn phần lớn đều là Alpha, Beta cũng không hiếm người si mê, thậm chí là cả Omega.

Đàn Linh đã quen với việc được săn đón từ khi còn nhỏ. Con út Tự thị vừa sinh ra đã được phong tước vị, quả thực là một viên ngọc quý được nâng trên tay. Nhiều người thường gửi thư đến nhà cậu, bày tỏ tình yêu trên trang web và xin chụp ảnh khi tình cờ gặp nhau.

Song, chưa có ai dám gửi những tin nhắn thô tục như vậy đến quang não của riêng cậu.

Tin nhắn đầu tiên là cách đây nửa năm.

Ban đầu, Đàn Linh cho rằng đó là một trò đùa của người bạn nào đó, Omega quá quen với các loại quấy rối, và cậu không quan tâm lắm. Nhưng tin nhắn cứ một lần, lại thêm một lần, nội dung càng ngày càng đồi bại. Rốt cuộc là lần thứ năm, cậu không chịu nổi nữa đành nhờ người của cha mình điều tra, nhưng họ đã báo lại là không có bất kì manh mối nào.

Điều này là không có khả năng, trừ khi đối phương là một hacker giỏi, hoặc có sức mạnh lớn hơn cả Tự thị.

Đàn Linh không nghĩ đến khả năng thứ hai.

Từ nhỏ đã được phủng trong lòng bàn tay, sống trong nhung lụa, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải chịu đựng một điều gì đó. Đàn Linh từng thử chặn người kia, nhưng vô dụng, đổi số điện thoại cũng không được, kẻ quấy rối cứ đi theo cậu như một cái bóng, bám vào tâm trí cậu như con dòi bám vào xương.

Quấy rối cũng không phải tình trạng hiếm lạ, mỗi khi cậu mở tin nhắn riêng tư trên tài khoản công khai của mình, một lượng lớn tin nhắn tục tĩu thể hiện tình yêu hiện ra. Thậm chí, khi cậu đăng kí tài khoản lần đầu tiên năm 10 tuổi, rất nhiều người đã nóng lòng truyền bá những yếu tố tình dục cho cậu dù cậu còn rất nhỏ. Đàn Linh đã rất sốc, cha cậu tức giận đến mức dưỡng như đóng luôn tài khoản. Nhưng nhiều năm sau, cậu đã quen với việc đó, và hầu hết những người theo đuổi cậu sẽ nản lòng thoái chí khi thấy cậu lạnh lùng.

Đây là lần cuối cùng anh có thể bỏ qua.

______

Hai tuần trôi qua không có lấy một tin nhắn, Đàn Linh vốn tưởng rằng tên biến thái này rốt cuộc nhả cậu ra.

Nhưng hôm nay...

Đem quang não vứt qua một bên, Đàn Linh hạ quyết tâm tạm thời bỏ qua tin nhắn. Nhìn lướt qua gương xe. Trong gương, gương mặt cậu hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy, nhưng biểu cảm kỳ đó đó rất nhanh biến mất, trở về lạnh lùng như cũ.

Điều quan trọng nhất lúc này là thậm chí nó còn không phải là tin nhắn.

Mà là, Đái Duy nhận được lời cảnh báo trong tủ chứa đồ.

Và, Ike đang mất tích.

Ike là một trong số các Beta nam rất ăn ý với cậu và Đái Duy, kể từ năm đầu tiên của Đại học Đế quốc Liên Bang, các thế hệ bằng tuổi ở các gia đình có giao tình đã tụ tập với nhau như một lẽ dĩ nhiên.

Nhóm nhỏ quý tộc của họ chỉ có khoảng năm - sáu người, giống như tất cả phú nhị đại nổi loạn và nhàn rỗi, họ thường tụ tập với nhau, đua xe, mua sắm, túng dục, các thú vui xa hoa, luôn là như thế. Đều có một chút hư hỏng, nhưng làm sao bằng được bố mẹ của họ - những chính trị gia đạo đức giả và những doanh nhân dính đầy máu trên tay. Có lẽ điều xấu xa nhất họ từng làm là bắt nạt đám sinh viên năm nhất, nhưng Đàn Linh không có hứng thú với những việc như vậy, hình tượng của cậu tuy hơi lạnh lùng, nhưng lại ôn hòa và cao quý. David luôn là người làm chủ, Ike ồn ào hay nói xấu, cùng một Beta Thập Điền chó săn.

Lúc đầu, luôn có người rời khỏi hoặc ra nhập, đâu có ai ngại có nhiều "cấp dưới", nhưng thành viên trung tâm thì luôn bất biến — cậu và Đái Duy, hai gia tộc có địa vị cao ở chính trị liên bang, hai cái thiên chi kiều tử.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro