Chương 45: Hiện trường lật xe liên hoàn quy mô lớn (bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Hoàn cuống quít giải thích, "Tôi...Tôi không cố ý."

"Quả nhiên là anh lấy!" Nhậm Xuyên trách tội, "Anh lấy nó làm gì?"

Giang Hoàn ngược lại trách cậu, "Cậu cũng không phải! Cậu là người tốt, tại sao lại để thứ đó trong ba lô!"

"Hả?" Nhậm Xuyên trợn tròn hai mắt, "Tại sao không thể mang nó theo?"

"Cậu..." Giang Hoàn lớn tiếng lên án, "Cậu không đứng đắn! Người đứng đắn ai lại mang theo cái đó!"

"Tôi mang theo nó thì biến thành người không đứng đắn?" Nhậm Xuyên há hốc mồm, "Anh không cần nó sao?"

Giang Hoàn hít sâu một hơi, Nhậm Xuyên quả nhiên là có ý đồ với anh, muốn cùng anh dùng nó!

"Tôi..." Giang Hoàn không nở chối từ, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, "Tôi là người đứng đắn, không cần..."

"Tôi tìm xem..." Nhậm Xuyên bước đến ba lô Giang Hoàn, "Bây giờ tôi cần dùng gấp!"

"Không được!" Giang Hoàn lớn tiếng từ chối, đem ba lô của mình đè lại, "Không được phép đụng vào!"

"Anh đừng cản tôi!" Nhậm Xuyên cuống lên, "Tôi thật sự cần dùng gấp, người ta còn đang chờ..."

Lúc này đến lượt Giang Hoàn trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, "Cậu không phải muốn cùng tôi dùng..."

"Cùng dùng cái gì?" Nhậm Xuyên không hiểu, "Không phải anh cũng có đó sao?"

"Ai..." Giang Hoàn khó có thể mở miệng, "Cũng không được dùng đến nó..."

"Tại sao ai cũng không thể dùng?" Nhậm Xuyên không hiểu ý Giang Hoàn, cậu cảm thấy có gì đó kì ạ, "Không phải chỉ cần có tay là được rồi sao?"

Dùng tay...

Đầu óc Giang Hoàn trở nên đen tối, da mặt đỏ lên, chỉ vào Nhậm Xuyên nói không ra lời, cả hít thở cũng không thông, "Cậu để tôi tự mình chơi sao?"

"Sao vậy?" Nhậm Xuyên dù bận tìm kiếm nhưng vẫn nhìn anh, "Của anh không đủ lớn?"

"Của cậu mới không đủ lớn!" Giang Hoàn không phục, anh soàn soạt cởi quần mình ra, " 'lão đệ' của tôi là đệ nhất thiên hạ đ ——!"

Nhậm Xuyên mặt tràn đầy sợ hãi, đồng tử giãn ra, nhìn Giang Hoàn không biết nên nói gì.

Lúc này có người gõ cửa, "Anh tìm sạc dự phòng có không, có thể cho tôi mượn..."

Cửa toa bị kéo ra, người xa lạ kia sững sờ, "Ừm... hay là thôi đi vậy..."

Cánh cửa lặng lẽ đóng lại...

Còn lại Giang Hoàn Nhậm Xuyên bốn mắt nhìn nhau.

Nhậm Xuyên không chịu nổi nữa, "Mặc quần vào!"

Không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy, đây phải nói là cú trượt dài lớn nhất trong cuộc đời Giang Hoàn, da mặt anh từng tất từng tất ửng đỏ, thật muốn lấy cọng mì thắt cổ ngay tại chỗ.

"Cuối cùng thì anh đang suy nghĩ cái gì vậy!" Nhậm Xuyên hét lên, "Tôi nói sạc dự phòng! Còn anh nói cái gì vậy?"

Ánh mắt giang Hoàn lơ lửng không cố định, "Thì... Cũng là sạc dự phòng..."

Nhậm Xuyên không tin, "Vậy anh cởi quần làm gì?"

Giang Hoàn nói không nên lời, ngã xuống giường, lấy chăn che mặt giả chết.

Nhậm Xuyên lao đến phía trước giật lấy ba lô của anh kiểm tra, đem tất cả mọi thứ đổ ra hết, sau đó...rơi ra hai hộp bao cao su.

Nhậm Xuyên: "..."

"Bao cao su!" Nhậm Xuyên nổi giận, "Hai hộp luôn!"

Cậu tiến lên mạnh mẽ đạp Giang Hoàn một cú, "Mẹ nó anh muốn làm gì!"

Giang Hoàn giải thích không được rõ ràng, cúi đầu, thành thật nhận đòn, lại muốn biện minh một chút, "Có một hộp không phải của tôi..."

Nhậm Xuyên đạp anh thêm một cú, càng tức giận hơn, "Không phải của anh chẳng lẽ của tôi?!"

Giang Hoàn: "..."

Thì là của cậu đó.

"Nói!" Nhậm Xuyên tay cầm dép lê chỉ vào Giang Hoàn, "Anh đem theo hai hộp bao cao su để làm gì?"

"À thì..." đại não Giang Hoàn hoạt động cấp tốc, "Bao cao su không chỉ để dùng cho việc trên giường, nó còn nhiều công dụng khác nữa."

Nhậm Xuyên ung dung quan sát anh, ý bảo là anh cứ việc tiếp tục bao biện.

Giang Hoàn vừa nói vừa biểu diễn cho Nhậm Xuyên xem, xé ra một cái bao cao su, bọc điện thoại vào trong, sau đấy anh mở nắp chai nước đổ lên, "Vào thời điểm quan trọng điện thoại sẽ không bị thấm nước."

Anh xé thêm một cái, đổ nước vào trong sau đó bỏ vào tủ lạnh, "Sau một tiếng sẽ có ngay một túi nước đá."

Sau đó anh lại xé thêm một cái, cầm một quả táo bỏ vào, "Còn có thể giữ cho trái cây tươi lâu."

Giang Hoàn xé hết một hộp bao cao su, bày ra cho Nhậm Xuyên xem 360 cách sử dụng bao cao su.

Vẻ mặt Giang Hoàn cực kỳ thành khẩn, cầu xin Nhậm Xuyên ra tay nhẹ nhàng chút.

Trên mặt Nhậm Xuyên viết một hàng chữ lớn: CHẮC TUI TIN.

Cậu giơ tay muốn đánh Giang Hoàn, đột nhiên Giang Hoàn hô dừng, "Khoan đã ——!"

Hô xong, anh phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Nhậm Xuyên, "Tôi có một yêu cầu... Không được đánh mặt."

Nhậm Xuyên cầm chiếc dép lê đập vào mông anh, "Hay quá ha, giải trí quá ha! Anh có biết ông đây là ai không? Ông đây là Bắc Kinh CBD duy nhất ——"

Đang nói hăng bỗng dưng cậu nghẹn lại, bắt đầu nói lắp bắp, "Chỉ duy nhất một... Shipper giao đồ ăn."

Đột nhiên, cửa toa tàu vang lên, nhân viên phục vụ trên tàu đứng ở ngoài cửa, "Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ."

Giang Hoàn vội vàng đứng lên, dáng vẻ mất mặt như vậy không thể để người khác nhìn thấy.

Nhưng anh mới vừa quỳ đã có chút tê chân, lúc đứng lên, dưới chân lảo đảo một vòng xoay 360 độ Thomas bổ nhào về phía trước chuẩn xác bổ nhàu lên người Nhậm Xuyên đè cậu trên giường.

Giang Hoàn: "..."

Nhậm Xuyên: "..."

Cửa toa tàu mở ra, nhân viên phục vụ trên tàu đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt chợt cứng ngắt.

"Chờ đã!" Giang Hoàn cuống quít bò dậy giải thích, "Chân tôi vừa rồi bị tê..."

Nhân viên phục vụ trên tàu đã quen với việc nhìn thấy sóng to gió lớn, rất hiểu chuyện, "Chúng tôi đã rõ, đã hiểu."

Cô đến để quét rác, cầm lấy thùng rác trong phòng, vừa định lấy túi rác ra, vẻ mặt lại cứng đơ, "..."

Thùng rác bên trong có đến mười mấy bao cao su cùng hộp.

Giang Hoàn: "..."

Nhậm Xuyên: "..."

Nhân viên phục vụ trước khi rời đi len lén nhìn Giang Hoàn cùng Nhậm Xuyên, cảm thán một tiếng, "Thật mãnh liệt..."

Cửa toa tàu lần thứ hai đóng lại, tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Giang Hoàn ngậm lấy giọt nước mắt chua xót, kỹ năng vô cùng thành thạo quỳ xuống trước mặt Nhậm Xuyên, "Nhắc lại một chút... Không được đánh mặt."

Nhậm Xuyên cầm chiếc dép lê vỗ vào mặt anh, cậu gầm lên như con khủng long bạo chúa, "Con mẹ nó anh biến khỏi tầm mắt lão tử ——"

Buổi sáng ngày thứ ba, hai người họ đến đã đến trạm Lạp Tát , Nhậm Xuyên lấy tay che ánh mặt trời, nhìn trời quang, cảm thán một tiếng, "Không khí thật tốt ——!"

Bên cạnh là Giang Hoàn mặt mũi sưng vù, trông như cái đầu heo, một mình xách đồ của hai người, trông như nhân viên làm công từng bước theo sát Nhậm Xuyên, không dám nhiều lời.

Nhậm Xuyên đã mua một tấm bản đồ ở trạm tàu hỏa, đang bắt đầu nghiên cứu cẩn thận nên đi đâu, "Muốn đi cung điện Potala, phố Bát Giác còn có chùa Đại Chiêu..."

Cậu vừa nói vừa khoanh vòng trên bản đồ.

Giang Hoàn đứng bên cạnh nhịn không được nhắc nhở cậu, "Chúng ta không có nhiều tiền như vậy đâu."

"Như vậy đi..." Nhậm Xuyên liếc anh một cái, sờ sờ đầu Giang Hoàn, "Mấy ngày nữa anh đừng ăn cơm, tiết kiệm được một ít tiền."

Giang Hoàn: "..."

Giận mà không dám nói!

Nhậm Xuyên lại liếc anh một cái, "Sao nào, có ý kiến gì không?"

Giang Hoàn nào dám nói không, "Không có không có..."

Nào dám tức giận cũng nào dám nói.

Đầu tiên họ đến phố Bát Giác, tìm thấy một quán trà ngọt, trong quán đang đốt Tạng hương tỏa ra một luồng hương thơm nồng nặc kỳ dị, năm mao một bát trà ngọt, có thể tự thêm trà thoải mái, chỉ cần để tiền lẻ trên bàn là được, uống nhiều uống thiếu cũng không có ai quản.

Căn bản là Nhậm Xuyên uống trà, Giang Hoàn trả tiền, anh không đủ tư cách ngồi vào bàn, oan ức mà đứng phía sau Nhậm Xuyên.

Uống trà xong, đại thiếu gia xoa xoa bụng, bước ra đường, hết nhìn bên này lại ngó bên kia,rồi mua một ít thịt bò khô làm đồ ăn vặt.

Giang Hoàn đường đường là một tổng giám đốc, bây giờ lại trở thành cu li, không có cơm ăn nước uống.

Đúng là thế sự vô thường.

Bên ngoài chùa Đại Chiêu là một hàng bánh xe cầu nguyện*, các tín đồ mặc áo choàng dài Tây Tạng chạm tay vào hàng dài bánh xe cầu nguyện, kéo bánh xe cầu nguyện xoay theo, được một vòng tượng trưng cho đọc một lần kinh phật

Nhậm Xuyên cũng gia nhập vào hàng ngũ của họ, lấy tay xoay chuyển các trục trụ, cậu không cầu nguyện gì cho bản thân, chỉ hy vọng Giang Hoàn ——

Sống lâu trăm tuổi.

Một vòng vẫn không đủ, cậu quay đủ chín mươi chín lần, việc này so với việc tặng tên bạn trai cũ chín mươi chín đóa hồng chân thành hơn nhiều.

Phố Bát Giác có rất nhiều cửa hàng bán trang phục Tây Tạng, có trang sức của người Tây Tạng, còn có hàng hóa từ Nepal, Ấn độ.

Nhậm Xuyên đi dạo qua từng cửa hàng này sang cửa hàng khác, đi một chút lại nghỉ.

Bất thình lình cậu nhớ đến Giang Hoàn, thiếu chút nữa quên mất anh, cậu quay đầu lại tìm Giang Hoàn, phát hiện Giang Hoàn đang đứng phía sau cách mình không xa, trên tay đang cầm một cái khăn choàng thêu Tây Tạng cùng ông chủ mặc cả.

Giang Hoàn chỉ chỉ Nhậm Xuyên, cười cười nói gì đó với ông chủ, ông chủ vui vẻ gật đầu, bán khăn choàng cho anh.

Nhậm Xuyên: "..."

Nói gì vậy?

Giang Hoàn cầm khăn choàng đi đến, từ phía sau Nhậm Xuyên choàng lên người cậu, sau đó dùng kim băng cố định lại, "Tây Tạng lạnh lắm, cậu ra ngoài nên khoác cái này."

"Mua cái này làm gì." Nhậm Xuyên không vui, "Nó dày quá, lại hầm hơi, hơn nữa màu sắc sặc sỡ, không đẹp gì hết."

Giang Hoàn cười cười sờ đầu cậu, trên mặt còn mang theo chút tổn thương, không lưu loát nói, "Người địa phương ở đây đều mặc cái này, cậu choàng nó vào... nhìn sẽ không giống như tiểu thiếu gia nhà giàu, lỡ như tôi không ở đây, sẽ không ai đến cướp tiền hay bắt nạt cậu."

Thì ra là như vậy, Nhậm Xuyên cảm giác được một luồng ôn nhu bắn trúng, viền mắt nóng lên, trước đó cậu đối với Giang Hoàn không tốt, còn không cho anh ăn cơm, "Tôi..."

Đúng lúc này lại nghe thấy tiếc lách tách, Giang Hoàn cầm điện thoại chụp hình cậu, ha ha ha ha cười điên cuồng, "Cậu như vậy nhìn rất giống một đứa ngốc!"

Nước mắt Nhậm Xuyên trôi ngược vào trong, "..."

Mười phút sau, Nhậm Xuyên đi đến quảng trường chùa Đại Chiêu, Giang Hoàn bị đánh đi khập khễnh, lẳng lặng đeo ba lo đi theo sau cậu.

Quảng trường chùa Đại Chiêu là nơi lý tưởng nhất, vào buổi chiều, ánh nắng trong suốt, bốn phía đều có các tín đồ đang cúi đầu tụng kinh, cúng bái trên đỉnh chùa.

Nhậm Xuyên muốn chụp ảnh với chùa Đại Chiêu, quay đầu lại nói chuyện với Giang Hoàn, "Giang ——"

Cậu nhìn thấy Giang Hoàn đang hòa trong các tín đồ, vẻ mặt trang trọng mà quỳ xuống, cúi người về phía trước chấp tay hành lễ, rồi dập đầu một cái.

Anh vẫn đi khập khễnh, đầu sưng một cục, loạng choạng nhưng lại rất cẩn thận, giống như đang làm một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.

Nhậm Xuyên cũng không quấy rầy anh, cứ như vậy nhìn anh khấn, khấn đến tận lúc hoàng hôn, ánh chiều tà phân tách anh, thánh thiện mà trang nghiêm, ẩn hiện khuông mặt không rõ ràng.

Tổng cộng 999 cái.

Giang Hoàn chậm rãi đứng lên, khập khễnh đi đến, đứng trước mặt Nhậm Xuyên.

Ánh chiều tà phía sau đều bị Giang Hoàn chặn lại, Nhậm Xuyên hỏi anh, "Anh cầu xin gì vậy?

Giang Hoàn cười không nói gì, chỉ sờ mặt Nhậm Xuyên.

Đương nhiên là cầu cho cậu —— sống lâu trăm tuổi.

----------

*Bánh xe cầu nguyện là hàng dài những trụ trục tròn, bề mặt có khắc chữ Phạn, thường được làm bằng đồng, do một số người lớn tuổi ở Tây Tạng không đọc được chữ nên họ dùng Bánh xe cầu nguyện thay cho việc tụng kinh, khi xoay cần phải xoay theo chiều kim đồng hồ, xoay được một vòng tượng trưng cho một lời cầu nguyện bằng miệng.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro