Chương 48:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không gian phòng không lớn lắm, giường lại vừa nhỏ vừa hẹp, hai người họ phải ghép hai cái giường lại với nhau thành một cái giường lớn.

Gần đến giờ ngủ, Giang Hoàn vẫn còn xoay Kinh luân, một vòng lại một vòng, trông như vị thần nào đó,

Giang Hoàn muốn lấy Kinh luân trong tay cậu, "Một người trẻ trung như cậu, sao cứ như ông cụ xoay xoay cái đó."

Nhận Xuyên không cho anh động đến, "Không được động."

Giang Hoàn không vui, bọn họ ngủ cũng đã ngủ chung giường rồi ấy mà Nhậm Xuyên lại nói với anh, "Không được động."

Anh thật sự bất động luôn, nằm yên trên giường, đưa lưng về phía Nhậm Xuyên, không thèm để ý cậu.

Nhậm Xuyên không nghĩ Giang Hoàn vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà giận dỗi, nghĩ kỹ lại thì dọc đường đi Giang Hoàn đã chăm sóc cậu rất nhiều, mang balo giúp cậu, mua khăn choàng, cậu phát sốt hôn mê anh cũng cõng cậu đi tìm nơi chữa bệnh.

Vậy mà bây giờ bản thân lại làm tổn thương người ta.

Nhìn bóng lưng không động đậy của Giang Hoàn, trong lòng có chút tủi.

Nhậm Xuyên hồi phục tinh thần, bò lên giường, thử kiểm tra hơi thở của anh nhưng Giang Hoàn vẫn mặc kệ cậu.

"Tôi sai rồi." Nhậm Xuyên tích cực nhận lỗi, không cần nguyên tắc, cũng không cần nguyên nhân gì cứ xin lỗi trước đã, đây là điều cậu học được từ những tên bạn trai trước đây, "Tôi thật sự sai rồi."

Kết quả càng nói càng lưu loát, "Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên gả đến đây, nếu tôi không gả đến đây thì phu quân của tôi sẽ không phải chết, nếu phu quân của tôi không chết thì tôi cũng không phải lưu lạc đến cái nơi thương tâm này, không lưu lạc đến nơi này thì tôi sẽ..."

Giang Hoàn đột ngột xoay người lại, chỉ tay về phía cậu, "Được lắm, Nhậm Xuyên. Cậu giỏi lắm!"

Nhậm Xuyên khiêm tốn nháy mắt, "Cũng không giỏi đến vậy."

Giang Hoàn đứng dậy rời đi.

Ầm một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.

Nhậm Xuyên: "..."

Càng nói càng hỏng!

Nhậm Xuyên cầm chìa khóa, vội vội vàng vàng xuống lầu, hỏi bà chủ trọ Giang Hoàn đi hướng nào.

"Qua bên kia." Bà chủ chỉ về hướng kia, "Chắc là đi uống rượu rồi, phía bên đó đều là quan bar."

Nhậm Xuyên tìm hết bar này đến quán bar khác, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng Giang Hoàn.

Trong bar đang dần đông khách, tiếng nhạc ồn ào tứ phía, bốn năm chùm đèn chớp loạn xạ, trên sân khấu là một đội nhạc gõ bùm bùm chát chát diễn tấu sôi nổi.

Bầu không khí dần trở nên cuồng nhiệt, mọi người hò hét, nhảy múa, trông giống như những con rắn vặn vẹo.

Nhậm Xuyên nghiêng đầu nhìn Giang Hoàn, Anh đã uống rất nhiều rượu, trên mặt bắt đầu ngà ngà say, không còn vẻ mặt trấn tỉnh khắc chế ngày thường, vẻ quyến rũ trong đôi mắt sáng ngời ẩn hiện trong bóng tối, hầu kết chuyển động lên xuống, gợi cảm vô cùng.

Nhậm Xuyên bị bộ dáng hiện tại của anh mê hoặc, bước lên phía trước kéo tay anh, "Anh..."

Giang Hoàn không để cậu lôi kéo mình, tựa như đang giận lẫy quay đầu sang một bên.

"Anh ơi..." Nhậm Xuyên kéo kéo khủy tay, giống như một đứa trẻ mà lắc lư, líu ríu trong miệng nhận lỗi, "Tôi sai rồi."

Đây không phải thái độ nhận sai, đây rõ ràng là thái độ tôi là đại ca của anh.

Giang Hoàn hừ một tiếng, "Là tôi sai rồi."

Nhậm Xuyên còn muốn nói, "Tôi..."

Cậu cầm lấy chai Volka trên quầy bar, "Tôi sẽ bồi tội với anh!"

Nói xong Nhậm Xuyên mở miệng chai đặt lên môi, bắt đầu nóc rượu.

"Này!"Giang Hoàn bị dọa sợ cả người, mẹ nó, Nhậm Xuyên bị ung thư dạ dày! Anh giật lại chai rượu, đẩy lồng ngực Nhậm Xuyên, "Con mẹ nó, cậu không muốn sống nữa à!"

Nhậm Xuyên bước đến cười, "Anh đừng giận nữa được không?"

Giang Hoàn không lên tiếng, nhưng tuyệt đối không cho phép Nhậm Xuyên uống rượu.

Nhậm Xuyên áp sát bên tai Giang Hoàn, "Tôi hát cho anh nghe."

Nói xong cậu cởi áo khoác, băng qua sàn nhảy, bước lên sân khấu.

Giang Hoàn nhìn cậu thì thầm vài câu với người chủ xướng, sau đó chủ xướng vui vẻ nhường micro cho cậu.

Nhậm Xuyên đem micro gác bên cạnh dương cầm, nhấc nắp đàn lên thử âm thanh. Vẻ mặt nghiêm túc của cậu dưới ánh đèn càng trở nên sắc sảo, hai nút áo sơm mi trên cùng được mở ra, lộ ra một mảng nhỏ da thịt, ánh đèn ở phía trên hắc lên phần da trắng sứ mê người.

Cậu cầm micro, "Bài hát sau đây tôi muốn dành tặng cho một người."

Cậu quay đầu nhìn dưới sân khấu, tựa như đã trải qua trăm ngàn lần diễn tập, bất luận người kia có ở đâu, cậu cũng có thể tinh mắt nhìn thấy.

Giang Hoàn ở cách cậu tầm mười mấy mét, nhỉn thẳng vào mắt Nhậm Xuyên. Hai người cách một khoản không nhìn nhau.

"Tặng cho người đàn ông đặc biệt của đời tôi."

Bất chợt Giang Hoàn cảm thấy mình uống quá nhiều rồi, nếu không làm sao có thể say như vậy.

"I don 't want to say goodbye "

"Let the stars shine through. "

Giang Hoàn không rời mắt khỏi thân ảnh đơn độc trên sân khấu kia.

"All I want to do is live with you. "

"Just like the light of the morning."

Tiếng dương cầm vẫn tiếp tục vang lên, Nhậm Xuyên ấn phím đàn, giọng trầm ấm ngân nga theo.

"After the darkness has gone. "

"The shadow of my life is falling."

"On a place where the sun always shone."

"Don 't you know that 's where our hearts both belong?"

"Cause I don 't want to say goodbye."

Từ tiếng hát trầm ấm chợt trở về giọng nói nhẹ nhàng,

"All I want to do live with you."

Cậu nhìn vào mắt Giang Hoàn, ánh mắt chứa đựng cảm xúc mãnh liệt đến tận cùng khiến người đối diện tan chảy, từng câu từng từ đều mang chân thành từ con tim.

Giang Hoàn bỗng nhiên nhớ đến một định luật trong thiên văn học.

Giới hạn Roche

Edouard Albert Roche đã tìm ra giới hạn Roche, khi khoảng cách của hai thiên thể nhỏ hơn giới hạn Roche, thì các thiên thể có thể vỡ vụn, và trở thành vành đai của các thiên thể.

Tầm mắt hai người giao nhau, tựa như hai tinh cầu lệch khỏi quỹ đạo, hút lấy nhau, hấp dẫn nhau, rồi lại giằng co nhau, ý đồ chặn đứng lối thoát của đối phương, làm đối phương nhiễm phải bụi rồi sẽ cùng nhau trải qua quãng đời rực rỡ còn lại.

Giang Hoàn giống như con thú hoang cô độc, bị Nhậm Xuyên từng bước từng bước dụ ra khỏi hang, nanh vuốt đều ngứa ngáy, khát vọng cắn xé con mồi mãnh liệt.

Nhưng Nhậm Xuyên thật sự rất tinh ranh, quấn lấy nó rồi lại lảnh tránh móng vuốt vuốt sắc nhọn, giảo hoạt như một con hồ ly.

Giang Hoàn cảm thấy bản thân không nhẫn nại được nữa, đêm nay Nhậm Xuyên hát một ca khúc tặng anh, giai điệu triền miên làm trái tim anh lay động.

"No I don't want to say goodbye."

"All I want to do is live with you."

Anh đẩy đám người trước mặt ra, chen qua sàng nhảy nóng rực mà nhảy lên sân khấu, ở trước mặt tất cả mọi người dưới khán đài, mặt đối mặt với cậu.

Anh nhìn chăm chú bờ môi Nhậm Xuyên.

Hôn lên môi này một cách mãnh liệt, dùng đầu răng cọ xát vào làn môi mềm mỏng ấy, tạo ra một vết thương nho nhỏ đến rỉ máu, rồi lại bị đầu lưỡi nhẹ nhàng nếm lấy, Giang Hoàn như một con sói đói rã, muốn đem Nhậm Xuyên gặm cắn, nuốt vào bụng.

Đầu lưỡi luồn lách mở hàm răng, thăm dò tiến vào trong khoang miệng, môi lưỡi quấn quít nhau, hô hấp cả hai phát ra âm thanh run rẩy, nhưng không ai muốn tách ra.

Đám người dưới sân khấu hò hét, vỗ tay cỗ vũ.

Môi lưỡi tách ra, Nhậm Xuyên thở hổn hển, khóe mắt ươn ướt.

Nhậm Xuyên không biết Giang Hoàn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh quá hung ác, cậu đã hát bài này tặng cho Giang Hoàn, Brokeback Mountain- chắc không có tên GAY nào chưa từng xem nhỉ.

*bài hát tên là I don't want to say goodbye OST của phim Brokeback Mountain, huhuhu xem đi mọi ngừi siêu đề cử luôn, phim buồn lắm*

Cậu dùng một ngôn ngữ khác, một câu chuyện khác để nói ra lòng mình.

Giang Hoàn hiểu hay không, cậu cũng không rõ.

Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, đồng tử bị ánh sáng chiếu vào đến co rút lại, giọng cậu tự nhiên cũng khàn đi, "Anh..."

Giang Hoàn nâng cằm cậu lên, cắn một cái vào yết hầu mỏng manh của cậu, gặm nhắm hầu kết của cậu.

Đồng tử Nhậm Xuyên giãn ra.

Nhậm Xuyên phảng phất như đang ở dưới móng vuốt của mãnh thú, tính mạng đang treo trước miệng cọp, nhất thời không dám cử động, hô hấp run rẩy, "Anh ơi..."

Giang Hoàn bị tiếng "Anh ơi" gọi hồn về.

Anh dùng tay nâng cằm Nhậm Xuyên, cổ cong thành một đường cong gợi cảm, hầu kết hiện ra lấp lánh ướt đẫm, bị gặm đến ửng đỏ, đầu răng xuyên rách da thịt, máu tươi rỉ ra.

Hầu kết Giang Hoàn theo bản năng chuyển động lên xuống.

Nhậm Xuyên mông lung, đang yên đang lành tại sao Giang Hoàn lại cắn cậu?

Cậu nhìn Giang Hoàn, nhẹ gọi, "Anh ơi?"

Giang Hoàn cũng không thể tin được chính mình vừa làm gì, anh muốn xem dấu răng trên hầu kết Nhậm Xuyên, nhưng Nhậm Xuyên đã né đi.

"Tôi..." Giang Hoàn cũng không biết nên giải thích như thế nào, giờ có mọc thêm một ngàn cái miệng nữa thì cũng không biết giải thích thế nào, anh lảo đảo lùi về sau hai bước, lẳng lặng nhìn Nhậm Xuyên nói không ra lời.

"Anh bị gì vậy? Nhậm Xuyên ép hỏi, "Tại sao lại cắn tôi?"

Bị ép đến đường cùng, Giang Hoàn nuốt một ngụm nướng miếng, "Tôi..."

"... Tôi bị bệnh dại."

Nhậm Xuyên: "..."

___________________-

Tác giả: Giang tổng có thể sống đến giờ tuyệt đối là nhờ vào kỳ tích y học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro