Chương 47: Nhậm Tổng live stream.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Xuyên không hoàn toàn mất đi ý thức, trong bóng tối, cậu hé mắt ra, phát hiện tầm nhìn đang lắc lư, bản thân đang nằm trên lưng Giang Hoàn.

Phổi của cậu như bị một tấm lưới sắt siết chặt, không thể hít thở được, đôi môi tím tái, tay chân đều tê cứng. Nhậm Xuyên cảm thấy như mình sắp chết đến nơi rồi, hơi thở mỏng manh cố gắng phát ra âm thanh yếu ớt, "Anh ơi..."

"Xuyên." Giang Hoàn thở hổn hển, bước từ bước khó khăn, lưng cõng một người đàn ông cao lớn bước đi giữa cao nguyên thật sự là một thử thách thể lực, "Cố chịu chút, nhất định phải sống!"

Nhậm Xuyên không chịu nổi nữa, mệt mỏi nhắm chặt mắt, rơi vào hôn mê.

Lần thứ hai cậu tỉnh lại đã không biết bản thân đang ở đâu, xung quanh tỏa ra một cổ ý vị kham khổ của Tây Tạng xen lẫn với hương thơm của ngọn đèn bơ, trên xà nhà được họa những câu chuyện cổ xưa trong kinh phật, đúng lúc là họa cảnh đại sư Liên Hoa Sinh.

Nhậm Xuyên khó khăn ngồi dậy, đầu óc mộng mị, mờ mịt luống cuống mà nhìn bốn phía, không có ai.

Một lúc sau, một bóng người bước lên thang gác, Giang Hoàn bưng một bát sữa bò Yak, nhìn thấy cậu đã tỉnh, trong lòng anh cuối cùng cũng được nhẹ nhõm, "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."

Nhậm Xuyên mê man hỏi, "Chúng ta... Đang ở đâu?

"Nhà của một người dân Tây Tạng." Giang Hoàn cầm cái muỗng múc sữa bò Yak đút cho cậu, "Thấm giọng chút."

Sữa bò Yak có pha thêm một chút mật ong, thơm lại ngọt rất vừa miệng, Nhậm Xuyên uống non nửa bát, cảm thấy dạ dày ấm lên dễ chịu hẳn.

Giang Hoàn kể cho cậu nghe sau khi cậu hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Lúc đó thật sự rất bất lực, Giang Hoàn gặp một đàn bò Tây Tạng, còn có một con chó ngao, chó ngao hung hãn mắt lom lom dõi theo anh, Giang Hoàn cứ nghĩ nó muốn xông lên cắn mình.

Kết quả nó quay đầu bỏ chạy, mười phút sau một người chăn thả chạy đến.

Người nọ không thông thạo tiếng phổ thông, còn Giang Hoàn thì kết hợp dùng hành động lẫn lời nói mới giải thích được hoàn cảnh hiện tại của hai người họ.

Người kia dẫn hai người họ về lầu canh, mời thôn y trong thôn đến khám bệnh cho Nhậm Xuyên.

"Cho nên tôi..." Nhậm Xuyên không nghĩ đến một con chó có thể cứu mình, "Tôi đã ngủ bao lâu rồi."

Giang Hoàn duỗi ra hai ngón tay, "Hai ngày."

"Cảm ơn anh nhiều lắm." Nhậm Xuyên trở mình xuống giường, "Đã cứu mạng tôi."

Bọn họ cùng bước xuống tầng, gia đình người chăn nuôi đang quây quần xung quanh lò sưởi, chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy Nhậm Xuyên tỉnh, họ vui mừng bật thốt phần lớn là tiếng của người Tây Tạng.

Nhậm Xuyên lặp lại một câu, "Trát... trát tây đức lặc."

Một cậu chàng da ngâm giọng vang dội đáp lời cậu, "Trát tây đức lặc."

Cậu chàng bước lên trước, vỗ vỗ vai Nhậm Xuyên, sờ trán cậu rồi quay sang nhìn mẹ mình nói gì đó, sau đó rời đi.

Mười lăm phút sau, cậu dẫn theo một người trở lại, Giang Hoàn nhìn thấy nói cho Nhậm Xuyên, "Đây là bác sĩ."

Vị bác sĩ này có thể nói tiếng phổ thông, trước tiên sờ trán Nhậm Xuyên, "Hết sốt rồi."

Sau đó để Nhậm Xuyên ngồi xuống, dùng ống nghe nghe âm thanh phổi, sau đó đo huyết áp, xác nhận phổi cũng không bị tràn dịch.

"Tốt rồi." Bác sĩ thu dọn dụng cụ và dặn dò những ngày tới chú ý ăn uống, không được ăn sống, ăn lạnh, nên uống thêm trà, sữa.

Khám xong bác sĩ cũng không rời đi, được cậu chàng mời cơm, trên bàn cơm bọn họ dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện rôm rã, cậu chàng đang cự cãi với ba của mình, thiếu chút nữa đã đánh nhau.

Giang Hoàn cùng Nhậm Xuyên đều ngẩn ra, không hiểu gì cả.

"Táo không xuất đi được." Bác sĩ đưa mắt nhìn hai người họ, phiên dịch, "Thôn này dựa vào việc trồng táo để kiếm tiền, năm nay táo lại chín sớm, đụng phải táo nội địa nên không ai mua táo trong thôn cả."

Nhậm Xuyên ngay lập tức nói, "Tôi mua, bao nhiêu tiền cũng được!"

Bác sĩ đem lời của hăn phiên dịch cho cậu chàng, nghe xong cậu chỉ lắc đầu, "Không... Không được..."

Nhậm Xuyên vội vàng giải thích, "Mọi người đã cứu tôi, đây chỉ là một chút tâm ý thôi."

Bác sĩ nhét vào mệng một miếng bánh, lắc đầu với Nhậm Xuyên, "Cậu có thể mua bao nhiêu táo đây? Cũng chỉ có thể mấy chục cân, sẽ còn mấy trăm cân, mấy vạn cân táo lại rụng lăn trên đất thôi."

Trên bàn cơm mọi người đều trầm mặc, cực khổ một năm trời, kết quả lại không được gì.

"Tôi có cách!" Nhậm Xuyên đột nhiên la lên, "Có thể livestreams bán táo!" Táo được trồng trên cao nguyên là một điều kiện tốt,trước hết cần tìm một chuỗi cung ứng để có thể đem táo bán đến nội địa!"

Trên bàn cơm mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về cậu, livestreams, chuỗi cung ứng, những từ ngữ này quá xa lạ đối với bọn họ.

Nói đến livestreams, đây là lĩnh vực quá đơn giản với Nhậm Xuyên, công ty cậu là Hắc Thạch khoa học kỹ thuật, chuyên phát triển và vận hành các app video ngắn, cậu có lòng tin tuyệt đối, "Thật đó, tin tôi đi, tôi có thể đem toàn bộ táo trong thôn bán hết."

Giang Hoàn có chút nghi ngờ, "Tìm chuỗi cung ứng ở đâu, ở nơi như Tây Tạng, phí vận chuyển rất đắt."

Nhậm Xuyên đã dự tính trước, chỉ cần gọi điện thoại nhờ Chúc Khải Phong một tiếng là xong, cha cậu ta là giám đốc công ty logistics Khải Phong.

Thay vì nhìn táo rụng đầy đất chi bằng để Nhậm Xuyên thử một lần.

Nhậm Xuyên liên hệ giám đốc điều hành lấy được một tài khoản với hơn một triệu người theo dõi, phía bên kia Chúc Khải Phong cũng nhiệt tình giúp đỡ, đem thông tin liên lạc của người phụ trách khu vực này cho Nhậm Xuyên, đúng lúc người đó cũng ở Lạp Tát, đang lái xe đến đây, mang đến một đoàn đội cung ứng chuyên nghiệp.

Giang Hoàn nhìn thấy sửng sốt cả người, "Cậu làm sao liên hệ được họ?"

Nhậm Xuyên trả lời hàm hồ, "Giúp đỡ nông dân mà...ai ai cũng có trách nhiệm!"

Mấy ngày nay, Nhâm Xuyên đi theo nhà vườn hái táo, đóng gói táo, lại vận chuyển lên xe, đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, cả khuôn mặt đều đỏ lên bởi tia tử ngoại của cao nguyên chiếu trúng.

Mệt mỏi đau eo, đau lưng, thế nhưng cậu lại có cảm giác thỏa mãn chưa từng có, loại cảm giác chân thật này là điều mà người trước đây chỉ ngồi ở phòng làm việc rộng rãi sáng sủa như cậu chưa từng được trải nghiệm.

Thời gian livestreams là ba giờ chiều, Nhậm Xuyên sẽ tự mình livestreams, mới làm xong công việc từ vườn trở về, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.

Bật hết tất cả các thiết bị, âm thanh ánh sáng đã sẵn sàng, ba giờ chiều bên trong livestreams một phát đã có năm mươi ngàn người xem.

Màn hình lập tức đều bị bình luận che mất, Nhậm Xuyên nhìn nhiều chữ như vậy, lập tức hoảng hồn, trong tay cầm quả táo đứng ngây ngốc nhìn, quên luôn bản thân muốn nói gì.

Có thể bán táo được hay không còn tùy thuộc vào cậu, chiến hữu Nhậm Xuyên đứng chết trân rồi.

Giang Hoàn nhìn mà sốt ruột, cầm một quả táo pose dáng cắn một miếng, nhắc nhở Nhậm Xuyên.

Nhậm Xuyên nhìn thấy, tiếp tục nói: "A... Quả táo này của chúng tôi cực kì ngon, ăn..."

Giang Hoàn đứng ở trên ghế, ra hiệu đưa tay cao lên nhắc nhở cậu đây là táo được trồng ở cao nguyên, kết quả mất thăng bằng, tức thời té úp mặt xuống đất.

Nhậm Xuyên nhất thời kinh hãi, nhìn Giang Hoàn không nhúc nhích nói, "Ăn một quả... sẽ chết ?"

Trên màn hình dừng lại, ngay sau đó là một mảnh

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Cười chết tôi rồi, streamer nghiêm túc đây sao?"

"Cái gì mà ăn xong sẽ chết! Quả táo độc của công chúa Bạch Tuyết hả!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tiếp thị thiên tài đây rồi!"

"Người thông minh quả là có lối đi riêng!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha! Chốt đơn rồi! Tôi thay mọi người thử độc!"

Giang Hoàn vội vàng từ dưới đất bò dậy, xua tay với Nhậm Xuyên, ra hiệu không phải như vậy!

Nhậm Xuyên lại càng không hiểu, trên mặt biểu tình càng kinh hãi, "Ăn hai quả thì có thể... Cải tử hồi sinh?"

Giang Hoàn: "..."

Gòy xong con công!

Nhậm Xuyên nói hai câu, kết quả trong vòng một phút, chốt được ba mươi ngàn đơn, hàng tồn kho đều hết sạch!

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, "Ăn một quả táo sẽ chết" "Ăn hai quả cải tử hồi sinh" lập tức bay lên nằm trên bảng hotsearch, phòng livestreams cũng chật cứng người!

Hai chữ kinh hãi không đủ để hình dung gương mặt hiện tại của Nhậm Xuyên, không phải là hết sức ảo ma canada sao!

Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh xa xôi, các vị giám đốc của Hắc Thạch khoa học kỹ thuật đang đứng xem livestreams, họ còn vừa định mua chốt vài đơn để giữ mặt mũi cho tổng giám đốc nhà mình.

Nhưng không ai nghĩ đến kết quả lại là tình huống như vậy.

"Cái kia..." phó tổng giám đốc Tống Kỳ Văn ho khan hai tiếng, "Lên kế hoạch võng hồng đi."

*võng hồng: chỉ người nổi tiếng*

Quản lý không nghĩ đến, "Tổng giám đốc chúng ta... nổi giận?"

"Tăng độ hot của hotsearch lên, để "Táo" trở thành từ khóa hot nhất năm nay, bộ phận Marketing cũng chuẩn bị sẵn, sắp xếp các hoạt động quảng cáo, khuyến mãi." Tống Kỳ Văn phân phó, cuối cùng, cũng suy nghĩ một chút, "Nhưng không được tiết lộ thân phận của tổng giám đốc."

"Hắc Thạch khoa học kỹ thuật chúng ta không ném nổi người này."

Thời điểm ngừng phát sóng, hai chân Giang Hoàn đều mềm nhũn, loạng choạng rồi được Giang Hoàn giữ lại.

Nhậm Xuyên sững sờ, "Bán... Bán xong..."

Giang Hoàn gật gật đầu, "Làm tốt lăm."

Táo được vận chuyển trong ngày, Nhậm Xuyên cùng Giang Hoàn cũng leo lên xe vận tải chở táo đi, đi đến Lạp Tát chuẩn bị lên máy bay trở về.

Táo bình thường chỉ 5 tệ một cân, Nhậm Xuyên nói đây là táo trồng trên cao nguyên và bán giá 15 tệ một cân, kiếm được rất nhiều tiền.

Người dân ở đây vô cùng biết ơn Nhậm Xuyên, cương quyết bắt cậu nhận hai ngàn tệ, còn tặng cậu khăn Khata cùng rượu lúa mạch.

Hai ngàn tệ không gọi là nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Nhậm Xuyên kiếm được tiền bằng chính cái miệng của mình!

Nhậm Xuyên nhắn trong nhóm điều hành Hắc Thạch khoa học kỹ thuật, "Tôi muốn có một cái hotsearch."

"Chỉ cần ghi —— Nhậm tổng, trâu bò!"

Các vị giám đốc điều hành im lặng toàn tập, tựa như không một ai còn sống.

Không ai trả lời cậu.

Nhậm Xuyên không từ bỏ ý định, chạy đến nhóm nhỏ, "Xem livestream! Mọi người đã mua táo chưa! Đã chiêm ngưỡng phong thái của Nhậm tổng chưa!"

Thôi Minh Hạo là người đầu tiên lên tiếng, "Ban đầu tao không nên đồng ý cho nó xuất viện."

Chúc Khải Phong ngay sau đó cũng hùa theo, "Kiến nghị nhốt thêm chừng mười năm."

Nhậm Xuyên: "..."

Thế giới đã không còn tình thương rồi sao?

Giang Hoàn đang trải ga giường, ngày mai phải lên máy bay, hai người trước tiên chỉ có thể tìm nhà trọ ngủ một đêm.

"Lợi hại." Giang Hoàn bật ngón cái, "Trâu bò!"

Nhậm xuyên hầm hừ, "Anh không chân thành chút nào!"

Giang Hoàn bật hai ngón tay cái, "Cậu thật sự rất rất trâu bò!"

Nhậm Xuyên: "..."

------------

Lời của tác giả: Tầm vài chương nữa thì ngã ngựa, hì hì.

<Tiểu kịch trường>

"Nhậm tổng: Tôi muốn trở thành người nổi tiếng.

Giang tổng: ...

Chúc Khải Phong: ...

Thôi Minh Hạo xắn tay áo lên: "Tao đã nói chưa hết bệnh rồi, mày còn phải trị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro