Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giống cái vừa đi vừa nói cười tới bên bờ hồ, thời điểm nhìn thấy có người ở bên cạnh hồ nước mặn, thật ra cũng không mấy ngạc nhiên. Có vẻ bọn họ thường xuyên tới vùng này lấy muối, cũng thường xuyên nhìn thấy thú nhân khác ở chỗ này. Bởi vì chưa nhìn rõ đôi mắt của Tây Nặc Nhĩ, cho nên bọn họ cũng chưa lộ thái độ thù địch. Khi nhìn thấy Tô Diệc, còn hướng tới Tô Diệc phất phất tay.

Tô Diệc ở trong lòng mắt trợn trắng, trên mặt lộ nụ cười không nóng không lạnh.

Lúc này bọn họ cũng bắt đầu thu thập muối, giống cái Andy kia nhìn Tô Diệc hai lần, nhịn không được nhỏ giọng nói với bạn lữ của mình: "Giống cái kia thật xinh đẹp." Bạn lữ nhà hắn liếc nhìn Tô Diệc một cái, liền cười nói với Andy: "Ở trong mắt ta, Andy đương nhiên là xinh đẹp nhất." Andy lập tức trừng mắt bạn lữ một cái, sau đó liền cúi đầu thu thập muối.

Nghe được đối thoại của bọn họ, giống cái Lợi Nặc đột nhiên vòng quanh hồ nước mặn đi về hướng Tô Diệc. Tô Diệc trong lòng nghĩ: Không ổn rồi.

"Chào ngươi, ta tên Lợi Nặc."

Lợi Nặc nghiêng đầu đánh giá Tô Diệc, khi nhìn thấy cái sọt đẹp tinh xảo bên cạnh Tô Diệc, đôi mắt không khỏi sáng ngời. Tô Diệc hướng tới hắn gật gật đầu chào hỏi lại, chỉ vào mình nói: "Ta tên Tô Diệc, chào ngươi."

Lợi Nặc tò mò đi tới, chỉ vào cái sọt trên mặt đất nói: "Ta có thể nhìn cái này không? Thứ này dùng để làm gì đó?"

Tô Diệc gật gật đầu, ý bảo hắn có thể tùy tiện xem. Chính hắn lại không nhịn được nhìn lén Tây Nặc Nhĩ bên kia, thấy Tây Nặc Nhĩ kéo túi muối đi về phía bên này, Tô Diệc đã có thể tưởng tượng đến cái tình cảnh mà Lợi Nặc phát hiện Tây Nặc Nhĩ là thú nhân bất thường.

Lợi Nặc tới tới lui lui xem trọng mấy lần, "Hóa ra cái này dùng để đựng đồ vậy, ngươi làm nó hả? Thật là lợi hại nha."

"Không phải, là bằng hữu của ta làm." Tô Diệc thuận miệng.

"Ba ơi, người xem chúng con tìm được cái gì này?!!"

Nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh mềm mại của tiểu hài tử, bé Eli hoan thiên hỉ địa* đã trở lại, phía sau bé là Dino đang ôm trái cây.

*Ý nói vui sướng khôn cùng

Lợi Nặc nghe tiếng nhìn qua đó, khi nhìn thấy hoa văn thượng thú trên cánh tay Dino, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng ngắc lại. Lợi Nặc lập tức xoay người chạy, bởi vì động tác thật sự quá vội vàng, vướng phải cục đá nhô lên trên mặt đất, hung hăng ngã nhào xuống. Bạn lữ của Lợi Nặc nhìn thấy Lợi Nặc bị ngã, lập tức vội vã chạy tới. Sắc mặt Lợi Nặc không chịu nổi nắm chặt cánh tay bạn lữ, chỉ vào Dino nói: "Là, là thú nhân bất thường, là bị nguyền rủa."

Lời này vừa nói ra lập tức bầu không khí bùng nổ. Hai tay Dino ôm trái cây, đột nhiên buông lỏng, trái cây liền rơi đầy xuống đất. Sắc mặt Dino cũng biến thành trắng bệch, giống như người sắp chết đến nơi.

Bên kia sắc mặt của Andy cùng bạn lữ hắn cũng nhất thời trở nên xấu đi.

Bạn lữ của Lợi Nặc thấy đầu gối Lợi Nặc bị ngã tới chảy máu, lập tức nổi giận đi về phía Dino. Tô Diệc vừa thấy vậy, vội vàng chạy tới trước người Dino, che chở đứa nhỏ sau lưng mình. Dino là một đứa nhỏ ngoan, chỉ vì trên tay có hoa văn thượng thú mà phải đối mặt với khuôn mặt chán ghét của mọi người trên thế giới, Tô Diệc cảm thấy thật sự không công bằng. Cho nên theo bản năng Tô Diệc không muốn đứa nhỏ này phải nhìn những khuôn mặt đó.

Thú nhân kia thấy giống cái che chở, sắc mặt không vui nói: "Nó chính là thú nhân bất thường đấy, sao ngươi có thể ở cùng nó, không sợ nó đem đến xui rủi cho ngươi à?"

"Có mang tới xui rủi hay không, không đến lượt ngươi lo lắng. Chúng ta chỉ tới lấy muối, hiện tại lấy đủ rồi, giờ chúng ta rời đi luôn." Tô Diệc nói vậy ý bảo Dino thu thập đồ vật đi, Dino vội cúi đầu xuống nhặt trái cây trên mặt đất lên.

Thú nhân kia còn muốn nói cái gì đó, Lợi Nặc đột nhiên hô: "Mạc Sâm, kệ họ, chúng ta nhanh chóng lấy muối rồi rời đi đi."

Nghe được lời bạn lữ mình nói, tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng mà Mạc Sâm vẫn nghe lời, xoay người quay trở về.

Tô Diệc vốn tưởng rằng một hai phải ầm ĩ một hồi, cả trái tim đều treo lên, lúc này thấy bọn họ cứ thế bỏ qua, không khỏi nhìn giống cái tên Lợi Nặc kia nhiều chút. Giống cái này không hẳn là xấu xa, tuy rằng hắn rất sợ hãi thú nhân bất thường, nhưng lại không làm ra hành động gì cũng như lời nói ác cảm, điều này làm cho trong lòng Tô Diệc không khỏi sinh ra một tia vui mừng. Tuy rằng thói đời nóng lạnh, nhưng mà vẫn sẽ có nhưng con người thiện lương.

Tô Diệc vốn đang nghĩ muốn thu thập thêm muối, bởi vì muối có thể làm được nhiều thứ, lấy nhiều một chút để về sau đỡ phiền toái. Chính là thấy Andy bên kia thỉnh thoảng lại quay qua nhìn, làm Tô Diệc cuối cùng vẫn phải bỏ qua ý niệm đó. Thật ra túi lớn như vậy, đầy hai túi cũng đủ cho họ dùng thật lâu. Bề ngoài Tô Diệc là một mỹ thiếu niên, thật ra nội tâm lại là bản chất lưu manh ác bá, cậu không bao giờ ghét bỏ tài nguyên thức ăn nhiều. Nếu không phải có mấy vị khách kia, cậu thật sự muốn đem hết muối của hồ nước mặn về gia đình mình.

Tây Nặc Nhĩ vốn dĩ muốn đưa Tô Diệc trở lại sơn động trước kia ở, nhưng mà Tô Diệc lại cự tuyệt.

"Chúng ta đi tìm một thế ngoại đào nguyên đi, sau đó sinh sống ẩn cư không tiếp xúc với bên ngoài?" Tô Diệc không phải là thuận miệng nói, mà trên đường đi nhàm chán, cậu đã suy nghĩ kĩ rồi. Tìm được một chỗ thế ngoại đào nguyên bí ẩn, sau đó tạo dựng một gia đình ấm áp. Hình dạng ngôi nhà của họ cậu đều nghĩ kĩ cả rồi, dựa theo nhà gỗ trong không gian mà dựng. Nhưng mà Tô Diệc không muốn ở nhà gỗ, tuổi thọ của nhà gỗ không dài, ở một thời gian lâu khó mà tránh khỏi phòng ở sẽ bị mục nát. Cậu muốn dựng một ngôi nhà bằng đá, trước sau nhà có hai cái sân, một trồng rau ăn, một trồng thảo dược gì đó. Nghĩ lại liền cảm thấy cuộc sống sinh hoạt như vậy cũng không tồi.

"Vậy em muốn đi nơi nào?" Hiện tại Tây Nặc Nhĩ đối với Tô Diệc vô cùng ngoan ngoãn phục tùng, bất luận Tô Diệc muốn đi nơi nào, anh đều sẽ nhắm mắt theo đuôi canh giữ cậu.

"Em đối với bên ngoài không biết nhiều mấy, Tây Nặc Nhĩ anh căn cứ vào kinh nghiệm của mình, nói em nghe xem có đại lục nào có hoàn cảnh như kia không?" Tô Diệc sờ sờ vảy trên người Tây Nặc Nhĩ, ghé vào trên lưng anh ngắm nhìn phong cảnh dưới mặt đất. Cánh Tây Nặc Nhĩ rất ít khi động, sau khi bay lên được bầu trời, đều duỗi thân mà bay. Đôi cánh trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, tản ra ánh sáng lấp lánh nhìn vô cùng đẹp mắt. Không biết khi sờ lên là cảm giác như thế nào, chờ về sau có cơ hội nhất định phải sờ mới được.

"Đại lục thú nhân chia làm năm mảng lớn, trong đó không bao gồm hải vực. Hải vực bao quanh các đại lục, nơi đó là tộc nhân ngư cùng các loại thú đàn dưới nước sinh sống. Trăm ngàn năm qua, hai đại chủng tộc trên bờ dưới nước không can thiệp vào chuyện của nhau. Năm mảng lớn này chính là nơi mà thú nhân sinh sống, trên đường lớn còn có rất nhiều địa phương bởi vì hoàn cảnh hoặc địa vực không có biện pháp cư trú. Năm mảng được phân biệt bởi: đầm lầy, mật tây đại thảo nguyên, hoàng kim đại sa mạc, cùng với nơi ở hiện tại của chúng ta la nạp rừng rậm, còn có ao hồ bồn địa vạn dặm. Địa phương đó có bộ lạc nhiều chủng tộc bất đồng sinh hoạt, cho nên nói thật ra cái đại lục thú nhân có rất nhiều chủng tộc. Chỉ là bộ lạc tuy rằng nhiều, nhưng mà có rất nhiều bộ lạc lại không có biện pháp sinh tồn."

Tây Nặc Nhĩ là một người không thích nói chuyện, lần này lại nói nhiều như vậy, Tô Diệc cảm thấy thật là cho cậu mặt mũi.

Tô Diệc tò mò hỏi: "Thế cái chỗ kia, là bởi vì hoàn cảnh quá ác liệt hả?"

"Cũng không phải, có một chỗ, chỉ là không có người đi qua mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro