Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người là một động vật quần cư, một con người có tính cách quái gở cũng không chịu nổi cô đơn. Tô Diệc cảm thấy bọn họ không có khả năng không tiếp xúc với người ngoài cả đời. Nói riêng cậu và Tây Nặc Nhĩ cùng nhau làm bạn sống đến cuối đời, vậy bé Eli cùng Dino thì phải làm sao bây giờ? Bọn nhỏ cũng phải lớn lên, cũng phải tìm bạn lữ. Cho nên nguyên bản Tô Diệc muốn tính toán tìm một địa phương không người, hiện không thể thực hiện được.

"Chúng ta tìm một địa phương có hoàn cảnh tốt, định cư lâu dài đi." Tô Diệc đột nhiên nói.

Ánh mắt Tây Nặc Nhĩ lập loè một chút, anh cũng từng có ý nghĩ định cư tại một chỗ. Nhưng mà không có bộ lạc che chở, chỉ bằng một mình anh thì không cách nào có thể ngăn cản được hàng trăm hàng ngàn thú triều. Tây Nặc Nhĩ vẫn luôn lưu lạc khắp nơi, trừ bỏ bởi vì các bộ lạc đuổi đi, còn có một nguyên nhân nữa chính là định cư tại một chỗ lâu dài sẽ dễ dàng hấp dẫn dã thú tới. Nếu chỉ có một hai con hay thậm chí mười con, Tây Nặc Nhĩ tin tưởng mình có thể đánh chết hết bọn chúng. Nhưng đánh chết dã thú xong, mùi máu tươi khả năng sẽ hấp dẫn thêm nhiều dã thú khác tới. Tây Nặc Nhĩ bắt buộc phải đi săn thú, giống cái và tiểu thú nhân lưu lại không thể nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm. Cho nên ba năm qua, mỗi một địa phương Tây Nặc Nhĩ không dám ở lại lâu.

"Một mình định cư, rất nguy hiểm."

Tô Diệc đương nhiên cũng nghĩ đến việc lo lắng của Tây Nặc Nhĩ, bất quá cậu cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, khó khăn hơn nữa thì đều có thể nghĩ cách giải quyết. Hơn nữa cậu không cảm thấy bản thân mình nhu nhược, chỉ cần xuống dưới định cư, rất nhanh cậu sẽ rèn luyện cơ thể trở lại như đời trước. Đến lúc đó, lo lắng của Tây Nặc Nhĩ không còn quan trọng nữa. Nói không chừng, về sau Tô Diệc có thể thay thế Tây Nặc Nhĩ đi ra ngoài săn thú.

"Không sao, chúng ta có thể tìm một chỗ dễ thủ khó công. Cũng có thể dùng một ít thực vật đặc thù che đi mùi cơ thể chúng ta." Tô Diệc biết thú nhân và dã thú nơi đây đều dựa vào mũi săn thú để sinh tồn. Khi có mùi cơ thể, cái mũi thính chính là một vũ khí tìm được con mồi dễ dàng, quả thực rất giống cái radar dò xét vậy. Radar lợi hại như vậy, những có thể dùng tín hiệu để quấy nhiễu, vậy vài người bọn họ muốn che dấu mùi cơ thể còn không phải đơn giản hay sao? Tô Diệc nghĩ cậu không có việc gì thì có thể nghiên cứu mấy loại hoa hoa cỏ cỏ, nói không chừng còn có thể chế tạo ra bình nước hoa hàng đầu dị thế.

Đã có quyết định này, Tô Diệc cố ý kêu Tây Nặc Nhĩ bay chậm một chút, trên đường đi một bên có thể tìm được chỗ ở thích hợp, một bên còn có thể tìm một ít rau dưa quen thuộc. Tây Nặc Nhĩ cũng cảm thấy cái ý tưởng này rất tốt, thi thoảng còn để hai đứa nhỏ xuống dưới mặt đất, để bọn chúng dần thích ứng được điều kiện sinh hoạt dã ngoại. Thương thế của Dino đã tốt lên, có thể biến thân thành hình thú. Dino là một tiểu liệp báo, sau khi biến thành hình thú thì đáng yêu hơn so với hình người. Hai tiểu gia hỏa này vừa được xuống dưới mặt đất liền đi khắp nơi ra oai. Tô Diệc nhìn hai tiểu gia hỏa nghịch ngợm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy lúc trước bản thân nhận nuôi Dino là một lựa chọn chính xác. Bất luận một đứa trẻ ngoan ngoãn cỡ nào, nếu không có bạn bè cùng tuổi, cha mẹ lại cưng chiều chúng thể nào thì thời thơ ấu cũng sẽ có khuyết điểm.

Bởi vì Tô Diệc muốn tìm các loại lương thực, thời điểm nhóm tiểu gia hỏa vui đùa, cũng sẽ ngẫu nhiên ngậm các loại đồ vật kỳ quái trở về. Trong lúc thật đúng là giúp Tô Diệc không ít chuyện, bởi vì bé Eli vô tình tìm được cây gừng. Gừng sinh trưởng ở một chỗ khô ráo bóng mát, Tô Diệc nghĩ đến chỗ tốt của gừng, lúc sau khích lệ bé Eli, để cho bé đi thám hiểm cùng Dino tiếp. Bởi vì được Tô Diệc khích lệ, hiện tại thú vui lớn nhất của bé Eli chính là giúp mẫu phụ đi khắp nơi tìm đồ.

Lần này Tô Diệc không nhờ Tây Nặc Nhĩ hỗ trợ, tuy những thứ nơi này so với thế giới cũ thì lớn hơn nhiều. Nhưng mà gừng lớn như nào thì cũng chỉ bằng bàn tay cậu. Nhưng cậu không nghĩ, nhìn đến Tây Nặc Nhĩ lại nhìn gừng thì hoàn toàn thay đổi(?). Tây Nặc Nhĩ đành phải đi phụ cận săn thú, đồng thời quan sát xung quanh xem có dã thú nguy hiểm nào không, không cẩn thận một chút lại làm thương tổn đến Tô Diệc cùng đứa nhỏ.

Tô Diệc nhớ rõ thế giới này có một loại cỏ có thể đuổi muỗi, ngày trước khi Merril còn ở trong bộ lạc, trong sơn động mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ có loại cỏ này. Một bên cậu vừa đào gừng, vừa nghĩ cái loại cỏ này cũng muốn kiếm một ít. Hai ngày nay cậu toàn bị muỗi đốt, cánh tay cùng với trên đùi đều những cái chấm đỏ. Tây Nặc Nhĩ căn bản không có đi xa, hái được mấy trái cây liền trở về thì thấy Tô Diệc đang cúi đầu gãi ngứa ở cảng chân. Tây Nặc Nhĩ đặt trái cây xuống bên cạnh Tô Diệc, xoay người đi tìm cỏ đuổi muỗi. Trong lúc Tô Diệc đào cũng vừa đủ, vừa ngẩng đầu thì thấy Tây Nặc Nhĩ ôm một bó cỏ trở lại.

"Cái này có thể đuổi được muỗi."

Tây Nặc Nhĩ nói xong đem bó cỏ đặt bên cạnh người Tô Diệc, đôi mắt như đôi đá quý chậm rãi dừng trên cẳng chân Tô Diệc.

Trong lòng Tô Diệc nhịn không được ngọt ngào, nghĩ thầm: Người này bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra lại là một người biết đau lòng. Hắc hắc, trước kia Tô Diệc cậu là một lão độc thân, trừ lão mẹ mỗi ngày nhớ thương, thật đúng là không có ai biết đau lòng cho cậu. Là một người bị đau, cậu cảm thấy cũng không tồi.

Tô Diệc thu gừng và bó cỏ đuổi muỗi lại, chỉ để lại một chút cỏ đặt ở bên cạnh, tính toán muốn dã nát rồi bôi lên người.

Đột nhiên Tây Nặc Nhĩ ngồi xổm xuống, bàn tay to sờ lên cẳng chân trắng nõn của Tô Diệc, "Còn khó chịu sao?"

Tay Tây Nặc Nhĩ rất đẹp, mười ngón khớp xương rõ ràng thon dài, nhưng lòng bàn tay anh lại thô ráp, đại khái là bởi vì nguyên nhân săn thú hàng năm, nên da tay chai lại. Tô Diệc được bàn tay thô ráp ấm áp của anh vuốt ve xoa bóp cẳng chân, hơi cúi đầu nhìn Tây Nặc Nhĩ đang ngồi xổm. Tô Diệc cũng không rõ, trước khi gặp được Tây Nặc Nhĩ, cậu có thể thề với ông trời rằng cậu thẳng như ruột cây bút chì vậy. Chính là sau khi gặp được Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc đột nhiên cảm thấy cậu đã cong như một cây nhang muỗi. Chỉ cần Tây Nặc Nhĩ nhìn cậu bằng cặp mắt kia, Tô Diệc cảm thấy bản thân như trở về thời niên thiếu mới biết mùi tình yêu, lúc nào cũng nhịn không được muốn hôn hôn Tây Nặc Nhĩ.

Đang trong lúc dường như tim Tô Diệc bị trúng ma pháp, muốn chiếm tiện nghi đôi môi của Tây Nặc Nhĩ thì đột nhiên tiếng hô kinh hoảng thất thố của bé Eli truyền đến: "Ba Ba!! Cứu con!!"

Nguyên bản đôi mắt của Tô Diệc đang long lanh ậm nước, sau khi nghe thấy tiếng hô, nháy mắt từ cừu nhỏ hóa thân thành sói, rút chủy thủ ra vội vàng phóng đi tới nơi âm thanh phát ra một cách hứng thú. Tây Nặc Nhĩ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp như đá quý, sau đó vội lắc đầu cũng đuổi theo sau.

Hai người đều nhanh chóng áp xuống xúc động trong lòng, chạy tới bên bảo bối nhỏ. Bước chân Tô Diệc không lớn, Tây Nặc Nhĩ rất nhanh đuổi kịp được cậu. Tây Nặc Nhĩ ôm chặt Tô Diệc, ném lên trên vai sau đó thân thể nháy mắt kéo dài, vừa chạy vừa hóa hình thú ngay. Tô Diệc bị một loạt các động tác của Tây Nặc Nhĩ làm cho đầu óc choáng váng. Chờ cậu ngồi vững, liền phát hiện bản thân đã bay lên không trung cách mặt đất mấy mét rồi. Trong nháy mắt thấy bản thân từ mặt đất bay lên không trung, cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cảm giác hiếu chiến trong thân thể lập tức xông ra. Khi Tây Nặc Nhĩ phá tan một thân cây xông vào chỗ bé Eli đang ở. Tô Diệc tay nhanh mắt lẹ trực tiếp từ trên lưng Tây Nặc Nhĩ xoay người nhảy xuống dưới, sau đó một đao trực tiếp đâm vào sườn cổ dã thú đang đuổi sát sau bé Eli.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro