Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì mượn lực từ Tây Nặc Nhĩ để phóng nên Tô Diệc không cần dùng quá sức lực của bản thân, trực tiếp đâm toàn bộ chủy thủ vào trong cơ thể dã thú. Một kích này tuy vào chỗ yếu hại, nhưng cũng không lập tức lấy được mạng dã thú, Tô Diệc động tác nhanh nhẹn lập tức nhảy từ trên người dã thú xuống dưới. Tây Nặc Nhĩ dùng cái đuôi thật lớn gắt gao siết chặt dã thú đang hấp hối.

Lúc ấy Tô Diệc quá khẩn trương, không cẩn thận xem con dã thú đó là chủng loại gì. Lúc này bình tĩnh lại, lúc này mới thấy rõ ràng hóa ra là một con khủng long bạo chúa lớn bằng một con trâu nhỏ . Con thú này có một hàm răng to, sắc nhọn, bởi vậy được gọi là khủng long bạo chúa.

Bé Eli lập tức bổ nhào vào lòng Tô Diệc, tiểu gia hỏa quả thực bị dọa tới hoảng rồi, thân hình còn đang phát run. Tô Diệc vội bế bé lên ôm vào trong ngực dỗ, "Ngoan, ngoan, không có việc gì." Kỳ thật chính bản thân Tô Diệc nghĩ tới cũng sợ, nhìn cái hình thể của con bạo nha thú kia xem, lại nhìn thân hình bé nhỏ của Eli. Đột nhiên Tô Diệc hung hăng tát vào trán của mình một cái thật mạnh, đều do cậu, nếu không phải cậu muốn tìm đồ ăn gì đó thì bé Eli cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi.

Tây Nặc Nhĩ biến trở về hình người, lập tức ôm một lớn một nhỏ vào trong ngực mình, nhìn thấy biểu tình tự trách của Tô Diệc, trong lòng Tây Nặc Nhĩ dâng lên một trận ấm áp. Người này thật sự thay đổi rất nhiều, hiện tại cậu thật sự lo lắng cho bé Eli, cũng là thật sự muốn theo chân bọn họ cùng nhau sinh hoạt.

Lúc Dino trở về, liền nhìn thấy một màn ôm ấm áp vậy. Vốn dĩ hắn muốn đi cùng bé Eli, nhưng bé Eli nói hai người đi cùng nhau sẽ làm chậm trễ thời gian, cho nên Dino liền đi đến nơi xa hơn. Vừa nãy mới nghe được bên này có động tĩnh, hắn liền chạy về phía này. Dino là một đứa bé thông minh, nhìn thấy con khủng long bạo chúa nằm dưới đất không xa, lại nhìn bộ dáng người một nhà bọn họ. Hắn liền đoán được, nhất định là ban nãy bé Eli thiếu chút nữa là gặp nguy hiểm. Trong lòng Dino rất hâm mộ bé Eli, có một phụ thân anh dũng thiện chiến lại có một người ba tốt như vậy. Dino cúi đầu, chậm rãi lui về hướng bụi cỏ đứng đó.

Đúng lúc này, Tô Diệc đột nhiên nói: "Dino, con lại đây."

Bước chân Dino dừng lại, liếc nhìn Tô Diệc một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến bên Tô Diệc.

Tô Diệc tránh cái ôm ấp của Tây Nặc Nhĩ, vô cùng nghiêm túc nói: "Sự tình hôm nay, thân là anh trai, con cũng có trách nhiệm. Ta không hy vọng về sau lại gặp phải tình huống này." Lời này nghe thì Tô Diệc đang trách mắng Dino, chính là Dino biết Tô Diệc đang tiếp nhận hắn. Đột nhiên Dino có chút không biết làm sao, về sau hắn sẽ là anh trai của bé Eli sao? Nói cách khác thì về sau hắn chính là con của Tô Diệc sao?

Tô Diệc nhìn thấy trong ánh mắt của Dino có do dự, duỗi tay kéo hắn ôm vào trong lòng ngực, sau đó sờ sờ đầu Dino nói: "Về sau con phải chăm sóc em trai thật tốt, tính tình em trai nghịch ngợm không nghe lời, con phải nghĩ cách bảo vệ nó nhé. Đương nhiên sau khi bé Eli lớn lên, cũng sẽ bảo vệ Dino, có phải không nào bé Eli?"

Tiểu Eli ở trong ngực Tô Diệc, trên khuôn mặt còn treo nước mắt, còn chưa kịp hiểu rõ sự việc, nhưng mà Tô Diệc hỏi bé vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Dino đem mấy đồ ăn kỳ quái trong ngực mình nộp lên, Tô Diệc lúc này mới phát hiện trong ngực Dino ôm rất nhiều đồ vật. Trong đó một cái vỏ trái cây lớn, Tô Diệc còn tưởng rằng là trái dừa. Chờ khi mở ra xem, Tô Diệc thiếu chút nữa bị cái mùi nồng nặc kia hun cho chết. Mẹ nó chứ, cái này hóa ra là sầu riêng. Tô Diệc còn không chịu nổi cái mùi hương này, huống chi là mấy thú nhân, Tây Nặc Nhĩ ngửi thấy cái hương vị này liền bắt đầu hắt xì liên tục, sau đó vẻ mặt ghét bỏ trốn ra xa. Tô Diệc trước tiên đành phải đem sầu riêng ném sang một bên, Tô Diệc nhìn tiếp đồ vật Dino mang về, đột nhiên bị một hạt màu vàng hấp dẫn lực ánh mắt. Bởi vì thứ này, vô cùng giống hạt lúa. Nhưng mà một hạt này có vẻ quá lớn, cho nên Tô Diệc không xác định hỏi: "Dino, con lấy cái này từ đâu đấy?"

Kỳ thật Dino cũng không nhớ rõ, hắn lúc ấy chỉ lo tìm đồ vật, cũng không để ý xem tìm được là những cái gì.

Rơi vào đường cùng, Tô Diệc để Dino dẫn cậu đi đến mấy chỗ mà cậu bé vừa đi qua.

Đi cũng không quá xa, Tô Diệc liền thấy được thứ chính mình muốn.

Một mảng ruộng lúa mạch vàng tươi, không, phải là một mảng ruộng lúa mạch to lớn. Bởi vì lúa mạch này, đều cao hơn Tô Diệc. Bông lúa càng giống một cái đầu người, từ xa nhìn lại vô cùng đồ sộ. Quả nhiên những thứ ở thế giới này chính là các sản vật đột biến gen.

"Dino con đi gọi Tây Nặc Nhĩ lại đây hỗ trợ, trước tiên ta ở nơi này thu lương thực đã."

Tâm tình Tô Diệc rất tốt, mùa mưa cùng mùa tuyết nơi này không phải là nhiều người chết sao? Hừ hừ, hiện tại cậu có lương thực, chết đói ư? Quả thực là nực cười. Tô Diệc đột nhiên nghĩ đến, mùa tuyết vừa rồi Tây Nặc Nhĩ và bé Eli gặp phải tình cảnh bi thảm. Xà sợ lạnh, hơn nữa mùa tuyết thiếu đồ ăn, nếu thú nhân loài rắn mà không có bạn lữ cùng đứa con thì đều sẽ lựa chọn ngủ đông. Nhưng mà có bạn lữ cùng đứa con thú nhân, thì không thể không vì chiếu cố người nhà mà phải bôn ba trong cái thời tiết giá lạnh. Đối với các thú nhân khác mà nói, cái này có lẽ này cũng không tính là gì. Nhưng mà đối với loài rắn, thì quả thực là khổ hình. Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Diệc đột nhiên nhịn không được mà đau lòng. Vì sao cậu không đến cái thế giới này sớm hơn, nếu cậu tới sớm một chút, Tây Nặc Nhĩ cũng không cần vừa đến mùa tuyết lạnh lẽo, ra ngoài bôn ba. Bé Eli, cũng không cần chịu đói trong mùa tuyết.

Tô Diệc vội từ trong không gian lấy ra hai lưỡi hái. Sau đó vùi đầu, bắt đầu gặt lúa. Lúc Tây Nặc Nhĩ tới liền thấy Tô Diệc giống như là bị tiêm máu gà vậy, cả người hừng hực ý chí làm việc.

"Để ta làm cho, em nghỉ ngơi chút đi."

Tây Nặc Nhĩ đi tới, thấy mồ hôi trên trán Tô Diệc đáy mắt mịt mờ hiện lên một trận đau lòng.

Tô Diệc cười nói: "Coi như là rèn luyện thân thể đi, đây, anh dùng cái lưỡi hái kia, làm theo động tác giống em."

Tô Diệc chỉ vào lưỡi hái trên mặt đất bên cạnh, sau đó làm một loạt động tác xong ý bảo Tây Nặc Nhĩ học theo. Tây Nặc Nhĩ nhặt lưỡi hái lên, mỉm cười nhìn thoáng qua liền biết cách dùng như thế nào. Mảng ruộng lúa mạch này cũng không lớn, động tác Tây Nặc Nhĩ rất nhanh, chỉ một lát sau liền thu hoạch xong. Tô Diệc ở một bên lấy dây cây bó từng bó lúa lại, sau đó trực tiếp thu vào trong không gian. Nếu trong không gian có thể bảo tồn đồ ăn, vậy thì cậu cũng không cần để ý thời gian cất đồ.

"Chỗ nào có sông hồ không? Em muốn đi tắm rửa." Toàn thân Tô Diệc ướt thẫm mồ hôi, mặc da thú thật sự rất nóng.

Tây Nặc Nhĩ duỗi tay bế Tô Diệc lên, sau đó hướng tới một địa phương đi tới. Tô Diệc cũng không cự tuyệt, trước kia khi chưa ngồi trên lưng Tây Nặc Nhĩ, đi chân đất cũng không có vấn đề gì. Chính là mấy ngày nay ngẫu nhiên đi đường, cậu liền cảm thấy chân bị mài đến đau. Cậu nghĩ hẳn là sau khi tắm rửa xong, vẫn nên chấp nhận đi tạm giày rơm trước thôi.

Bọn họ đi tới một cái hồ nước nhỏ bên cạnh, Tô Diệc một bên cởi quần áo một bên hỏi: "Tây Nặc Nhĩ, ở đây có cái loại cây hoặc dây buộc có thân dài mềm dẻo lại còn rắn chắc không?"

Tây Nặc Nhĩ ngây người một chút, anh không nghĩ tới Tô Diệc sẽ trực tiếp cởi quần áo ở trước mặt anh, đột nhiên nhìn thấy nửa thân trên của Tô Diệc, lập tức bị hấp dẫn ánh mắt, hoàn toàn không nghe được Tô Diệc nói gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro