Chương 143 + 144 + 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 143

Edit: YuTuyTien

"Thấy cậu đã mời tôi một bữa lớn, cho nên có vấn đề gì cứ hỏi đi." Marui xoa xoa miệng, ợ một cái.

Carlod đầy ghét bỏ nhìn cậu ta một cái, muốn khịa cậu ta hai câu nhưng lại nhịn xuống.

"Lúc trước cậu nói bạn cùng phòng của cậu đến từ tinh hệ số 173, cậu ta là người như thế nào?"

"Không ngờ cậu lại hóng chuyện như vậy, không lẽ là thích người ta rồi? Chậc chậc."

Marui uống một ngụm nước trái cây, vẻ mặt cười nhạo, thấy Carlod sắp nổi giận mới tiếp tục nói.

"Haizz, cậu đừng lo, vị bạn cùng phòng kia của tôi bây giờ ở lớp học rất được chào đón, có không ít Alpha tỏ tình, ký túc xá của tôi mỗi ngày đều nhận vô số hoa tươi và quà tặng. Người ta có rất nhiều người theo đuổi, cậu muốn chen một chân vào cũng không có gì kỳ lạ. Có điều tôi khuyên cậu đừng nên đánh chủ ý lên cậu ta."

"Ai thèm đến chủ ý lên cậu ta?" Gương mặt Carlod đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.

"Cậu nói nguyên nhân thử xem."

"À, mặc dù tôi là bạn cùng phòng của cậu ta, nhưng lại không thân với cậu ta cho lắm. Chỉ biết cậu ta cứ luôn thần thần bí bí, thỉnh thoảng có mấy buổi tối không quay về, cũng không biết đi đâu làm gì."

Nói đến đây, giọng nói của Marui đột nhiên nhỏ hơn rất nhiều, một tay cậu ta che bên miệng, dường như sợ người khác nghe thấy.

"Để tôi nói nhỏ cho cậu nghe chuyện này, có một lần tôi ngửi được tin tức tố của Omega trên người cậu ta."

Thấy Carlod có vẻ không tin, Marui tiếp tục nói: "Mặc dù tôi là một beta, không quá mẫn cảm với tin tức tố, nhưng tin tức tố khi Omega động dục tôi vẫn có thể ngửi được. Mấy đêm cậu ta không trở về, nhất định là đi phá hư Omega nhà ai đó."

Carlod nhíu nhíu mày: "Vậy cậu ta có từng nói với cậu là quen biết Du Dĩ Thần hay không? Hoặc cậu ta có một cái tên khác hay không?"

Marui suy nghĩ một hồi lâu, rồi lắc lắc đầu: "Chuyện này tôi chưa từng nghe nói. Từ trước đến nay cậu ta đều không muốn nhiều lời, ban đầu tôi còn quan tâm cậu ta đi đâu, có điều mỗi lần tôi hỏi cậu ta, cậu ta đều trả lời qua loa lấy lệ, nếu không thì âm dương quái khí trả lời, sau này tôi cũng lười nói chuyện với cậu ta. Tính tình của người này quá tệ. Sao vậy? A Thần đã nói gì à?"

"Không có gì, cậu đừng manh động, bây giờ cũng trễ rồi, cậu đi về trước đi."

"Hóa ra tôi chỉ là công cụ vẫy tay thì tới, xua tay thì đi. Thấy cậu đã mời tôi một bữa cơm, lần này bỏ qua, đúng là không thể hiểu được."

Marui nổi giận đùng đùng đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc đi đến cạnh cửa đột nhiên quay đầu lại.

"À đúng rồi, tôi nhắc cậu chuyện này, đàn anh gia tộc Brown năm 2 kia, cậu cũng biết nhỉ, anh ta và bạn cùng phòng của tôi có quan hệ khá tốt."

Carlod gật gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Nếu Marui cũng không biết, vậy chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó. Nhớ đến sắc mặt có chút tái nhợt lúc rời đi của Lăng Sơ Nam, ấn tượng của Carlod với Hạ Lâm lần nữa tụt dốc không phanh.

"Độ hảo cảm của nam phụ số 1 +5%, hiện tại độ hảo cảm là 95%."

Mãi cho đến khi Marui đã rời đi, Carlod mới phục hồi tinh thần, lại lần nữa gọi điện cho Lăng Sơ Nam.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói ở phía bên kia khiến cho Carlod nhẹ nhàng thở ra, anh ta điều chỉnh cảm xúc một chút mới nói.

"Không có việc gì thì không thể gọi cho cậu à? Ông nội của tôi đã nói rất lâu không gặp cậu rồi, mời cậu cuối tuần đến nhà ăn cơm. Hừ! Nếu không phải ông nội của tôi kêu, tôi cũng không thèm...."

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp đây."

Carlod nhìn máy truyền tin bị dứt khoát cắt đứt: "....."

Noel đang ở phòng bếp vô cùng mỹ mãn chuẩn bị bữa tối cho bảo bối nhà mình, nhô đầu ra: "Bảo bối, là ai vậy?"

"Một người bạn học." Lăng Sơ Nam nói.

"Cậu ấy mời em cuối tuần đến nhà cậu ấy ăn cơm."

"Là tên nhóc nhà Willmore kia à?" Noel hỏi

"Đúng vậy."

—--

Buổi sáng chủ nhật, Carlod tự mình đến trường đón Lăng Sơ Nam. Vừa đến nhà Willmore, Lăng Sơ Nam liền nhận được sự tiếp đãi nồng hậu. Từ trên xuống dưới nhà Willmore đều vô cùng nhiệt tình đối với vị bạn học có cấp bậc xong SSS của Carlod. Phu nhân Willmore muốn đích thân xuống bếp chiêu đãi cậu, ngay cả tướng quân Willmore ít nói ít cười cũng khó có khi cho cậu một vẻ mặt ôn hòa.

Có điều Lăng Sơ Nam còn chưa ngồi nóng ghế, quản gia đột nhiên chạy vào, tiến đến bên tai tướng quân Willmore nói hai câu. Tướng quân Willmore lập tức đứng lên, mỉm cười xin lỗi Lăng Sơ Nam.

"Tiểu Thần, con cứ ngồi đó đi, bác ra ngoài một chuyến."

Sau đó hắn xụ mặt nói với Carlod: "Carl, theo ba ra ngoài."

Nhìn hai cha con bọn họ nhanh chóng rời đi,Lăng Sơ Nam chỉ cười mà không nói.

Khi quản gia đi vào, 098 đã vội vàng báo cáo tình huống mà nó điều tra.

"Ký chủ, là Noel đại nhân đến, hình như y nói là đến thăm hỏi gia đình."

Quả nhiên, chưa được bao lâu tướng quân Willmore liền cung cung kính kính mời Noel vào nhà.

Người đàn ông đưa lưng về phía hai cha con Willmore, lộ một nụ cười tươi với Lăng Sơ Nam, sau đó vừa quay đầu liền khôi phục gương mặt đứng đắn, gật đầu với tướng quân Willmore.

"Tướng quân Willmore không cần phải khách sáo như vậy. Tôi chỉ đến tìm hiểu tình trạng học tập của quý công tử một chút mà thôi, không cần phải câu nệ."

"Vâng vâng vâng, thân vương đại nhân, mời ngồi." Tướng quân Willmore liên tục nói.

"Dĩ Thần cũng ở đây à." Lúc này người đàn ông giả vờ mới phát hiện ra Lăng Sơ Nam.

"Thật là trùng hợp."

Lăng Sơ Nam mỉm cười với y: "Chào thầy, nếu thầy đến tìm tướng quân Willmore để tìm hiểu tình hình học tập của Carlod, vậy hai người cứ từ từ nói chuyện đi, em và Carlod sẽ đi tìm ông Willmore."

Nói xong Lăng Sơ Nam liền chào tướng quân Willmore, sau đó nói với Carlod một câu, Carlod lập tức phản ứng lại.

"Ba, thầy Noel, bọn con đi trước." Nói xong liền dẫn Lăng Sơ Nam rời đi.

Noel: "......"

Vừa rời khỏi phòng khách, cuối cùng Carlod cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta vỗ vỗ ngực.

"Làm tôi sợ muốn chết, haiz, A Thần, cậu có biết tại sao thầy Noel lại đến nhà tôi hay không?"

"Không phải y đã nói là quan tâm tình hình học tập của cậu à, đương nhiên là đến thăm hỏi gia đình rồi." Lăng Sơ Nam nói.

"Nhưng tại sao y lại đột nhiên đến thăm hỏi gia đình chứ? Trước đây tôi chưa từng nghe nói y đến nhà bạn học nào thăm hỏi gia đình cả." Carlod đã có chút nói năng lộn xộn.

"Không lẽ tôi đã phạm lỗi gì rồi à? Không đúng, lúc tôi đi học cũng đâu có làm chuyện gì khác người đâu."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, có lẽ là vì biểu hiện của cậu ưu tú, cho nên y mới đến thăm hỏi gia đình."Lăng Sơ Nam vỗ vỗ bả vai Carlod.

"Không phải cậu nói dẫn tôi đi tìm ông Willmore hay sao?"

Lúc này Carlod đang mất hồn mất vía mới phục hồi tinh thần lại. Xong rồi! Mấy ngày nay bởi vì Lăng Sơ Nam đồng ý đến nhà anh ta làm khách, quá kích động, cho nên đã quên mất cái cớ lúc ấy thuận miệng nói, cũng không để ông nội ở nhà. Hiện tại ông nội còn đang ở thư viện đế quốc làm việc.

"Tôi... sáng sớm hôm nay ông nội có việc gấp phải ra ngoài, để tôi dẫn cậu tham quan nhà tôi."

Lăng Sơ Nam không vạch trần Carlod, gật đầu: "Vậy thì quá tốt rồi."

Lúc này một giọng nói chen vào: "Vừa lúc tôi cũng chưa từng tham quan nhà Willmore, bạn học Carlod đưa tôi đi cùng có được không?"

"Th...thầy." Đối mặt với thần tượng, Carlod có chút luống cuống tay chân.

"À, cha em có mời tôi ở lại dùng cơm trưa, tôi cũng không tiện từ chối. Đúng lúc tôi cũng có một vài chuyện học tập muốn trao đổi với các em, cho nên tôi ở lại."

Vẻ mặt Noel khó có khi ôn hòa, có điều lúc y nói chuyện, tầm mắt vẫn luôn dừng trên mặt Lăng Sơ Nam. Thấy cậu không hề có biểu tình mất hứng, lập tức như được ủng hộ.

"Đúng rồi, nhà em có sân cơ giáp, chúng ta có thể đến đó đối chiến cơ giáp một lúc."

Hiện tại, ngày khai giảng đã trôi qua hai tháng, các tân sinh vẫn chưa đạt đến trình độ đối chiến cơ giáp thật sự, cho nên vừa nghe đến từ đối chiến cơ giáp, ngay cả Lăng Sơ Nam cũng nhịn không được lộ ra một chút chờ mong, chứ đừng nói đến Carlod từ nhỏ đã vô cùng yêu thích cơ giáp.

Lúc trước Noel đã tặng Lăng Sơ Nam một chiếc cơ giáp, mặc dù cậu đã từng thử nó trên sân huấn luyện của ký túc xá, nhưng vẫn chưa tham gia chiến đấu bao giờ. Có thể nói, trước mắt Lăng Sơ Nam chỉ nhìn thấy sân huấn luyện cơ giáp chân chính được giả thuyết trên tinh võng.

Nhà Willmore là thế gia tướng quân của đế quốc, sân huấn luyện cơ giáp đương nhiên không thể so sánh với nơi học tập như học viện đế quốc, ở đây còn thiết lập trọng lực, chuyên môn dùng để huấn luyện người mới.

Noel nhìn sân huấn luyện một vòng, gật gật đầu: "Cũng không tệ, quả nhiên là sân huấn luyện nhà Willmore, thiết bị hoàn toàn đầy đủ."

Nghe đến đây, ánh mắt Carlod tràn đầy kiêu ngạo.

Trên sân huấn luyện đã chuẩn bị ba chiếc cơ giáp, Noel nói với hai người họ.

"Hai người các em chọn đi, còn lại thì tôi lấy, nhiệm vụ tạm thời của các em là đánh thắng tôi."

Là chiến thần của toàn tinh tế, đương nhiên Noel không hề mạnh miệng. Sau khi chọn cơ giáp xong, Lăng Sơ Nam và Carlod cùng nhau tấn công, hai người xa gần phối hợp, nhưng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với Noel. Nửa tiếng sau, thể lực của Carlod đã hao hết, mất đi sức chiến đấu, rời khỏi chiến trường.

Trên sân huấn luyện chỉ còn lại Noel và Lăng Sơ Nam. Mặc dù đây là lần đầu tiên thực chiến, có điều Lăng Sơ Nam không hề mới lạ, sau khi Carlod rời khỏi vòng chiến, cậu vẫn cùng Noel ngươi đến ta đi, đấu đến nỗi năng lực ngang nhau.

Hai người đều rất ăn ý không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, thế võ và chiêu thức của Lăng Sơ Nam đều là do đích thân người nọ dạy trước đây, cho nên khi cậu đối mặt với chiêu thức của người nọ liền vô cùng quen thuộc.

Carlod ở một bên quan sát đến nổi trợn mắt há mồm, mãi cho đến khi tướng quân Willmore đã xử lý xong công việc đi đến, anh ta vẫn ngồi dưới đất trừng mắt nhìn hai người trong sân.

"Sao lại thế này?" Tướng quân Willmore đi đến hỏi.

"B...ba."

Carlod há miệng thở dốc, sau đó chỉ về giữa sân: "A...A thần và thầy Noel..."

Cuối cùng Lăng Sơ Nam giơ tay đầu hàng, hiện tại cách thời gian bắt đầu đã trôi qua 3 tiếng.

Hai cha con quan sát ở bên ngoài sân biểu tình đều kinh ngạc, nghẹn họng nhìn họ, cũng không biết đã duy trì như thế bao lâu.

Lúc Lăng Sơ Nam từ cơ giáp bước xuống, cơ thể có chút mềm nhũn, còn chưa kịp đứng vững đã được một đôi tay đỡ lấy. Gương mặt người đàn ông cũng đổ không ít mồ hôi, có điều hoàn toàn không có vẻ chật vật, ngược lại nhiều hơn một phần gợi cảm. Lăng Sơ Nam nhìn chằm chằm y, có chút giật mình, sau đó mới nở một nụ cười với y.

"Nếu bảo bối muốn học thì tôi có thể dạy em." Người đàn ông thấp giọng nói bên tai cậu.

"Được thôi." Lăng Sơ Nam trả lời, sau đó mới phản ứng lại, không ngờ cậu lại bị sắc đẹp dụ hoặc.

—--

Chương 144

Edit: YuTuyTien

Bởi vì vị khách không mời mà đến là Noel, cùng với việc bản thân Carlod đã sơ ý quên nói cho ông Willmore Lăng Sơ Nam đến nhà làm khách, cho nên Lăng Sơ Nam ăn xong cơm trưa liền rời đi, mà Noel đương nhiên cũng rời đi cùng cậu.

Sau khi tiễn hai người, Carlod ngây người một lúc lâu, mãi cho đến khi tướng quân Willmore gọi anh ta vào thư phòng.

Sau khi từ nhà Willmore trở về, mặc dù bên ngoài không có gì quá rõ ràng, nhưng dường như Carlod mơ hồ có ý né tránh Lăng Sơ Nam.

"Tiết thực chiến ngày mai có muốn cùng đội hay không?" Trước khi tan học, Lăng Sơ Nam hỏi.

"Không được rồi, tôi đã hẹn với Anko." Carlod không hề quay đầu lại.

"Tôi có việc, đi trước đây."

"Ký chủ, anh ta bị gì vậy?"

Trước đây khi tan học, người này đều tìm mọi cách đi theo ký chủ nhà nó để cùng đi về, chỉ hận không thể trực tiếp ở lại ký túc xá của Lăng Sơ Nam, không ngờ gần đây vừa tan học liền chạy trốn, ngay cả một câu cũng không muốn nói thêm.

"Không có gì đâu." Nhìn bộ dạng có chút hốt hoảng của Carlod, Lăng Sơ Nam cười cười.

"Đừng lo lắng, không phải độ hảo cảm vẫn không thay đổi hay sao?"

"....Cũng đúng." 098 có chút yên tâm.

Là một hệ thống không có bất kỳ tình cảm gì, đương nhiên 098 không hiểu những chuyện này. Một gia tộc giống như Willmore, là người thừa kế duy nhất, cho dù Carlod thích Beta hay Omega đều không có vấn đề gì, nhưng nếu đối phương là một Alpha, vậy tuyệt đối không được.

Cho nên với tình huống như vậy, đối với Lăng Sơ Nam mà nói, 5% độ hảo cảm cuối cùng mới là khó xoát nhất. Có điều Lăng Sơ Nam lại không quá quan tâm, dù sao thì thời gian cũng còn rất dài.

Cùng Carlod như gần như xa và thỉnh thoảng ở chung với Noel, năm học đầu tiên rất nhanh liền qua đi.

Sau một năm học này, 098 mới nhận ra được mị lực của ký chủ nhà mình quả nhiên vô địch. Mặc dù trong trường học chỉ có hai loại giới tính là Alpha và Beta, phần lớn Beta có hảo cảm với Lăng Sơ Nam thì không có gì kỳ lạ, nhưng không ngờ không có một Alpha nào bài xích tin tức tố của Lăng Sơ Nam. Thậm chí còn có không ít người có quan hệ tốt với cậu. Cho nên 098 liền cố ý kiểm tra gen của Lăng Sơ Nam, xem có biến dị hay không, nhưng kết luận đều là bình thường.

Có điều vẫn có một chuyện kỳ lạ, một năm học này không ngờ lại không có người nào gửi thư tình cho Lăng Sơ Nam. Rõ ràng lúc nhìn Lăng Sơ Nam hai mắt bọn họ đều phát sáng, chỉ hận không thể trực tiếp nhào tới, chuyện này khiến cho 098 vô cùng lo lắng. Nhưng nó liên tục điều tra vẫn không thể tìm được nguyên nhân, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Trước năm học tiếp theo sẽ có hai tháng nghỉ hè, Lăng Sơ Nam không ở lại trường học, mà kiếm một chức vụ ở công ty thiết kế cơ giáp nhà Marui, thuận tiện học tập làm thế nào để thiết kế cơ giáp.

Khó có khi Noel không dính bên người Lăng Sơ Nam, chuyện này khiến cho 098 nhẹ nhõm mấy ngày. Sau đó nó bắt đầu cảm thấy không quen, nhưng lại không điều tra được hành tung của người nọ, lập tức cảm thấy toàn bộ hệ thống đều không ổn.

"Ký chủ, đại nhân Noel đã không liên hệ với ngài hai ngày."

"Nếu ngươi nhớ y, ta có thể kêu y đến đây." Lăng Sơ Nam một bên xem bản vẽ, một bên trả lời.

"Không.... không cần, có lẽ y đang có việc gấp gì đó."

"Bây giờ Hạ Lâm thế nào rồi?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Trước khi ngài nghỉ hè đã bảo Marui tìm một công việc nhẹ nhàng cho cậu ta để kiếm tiền đóng học phí, cho nên bây giờ cậu ta đang ở trong xưởng cơ giáp làm công." 098 nói.

"Ký chủ, tại sao ngài lại muốn giúp cậu ta?"

"Bởi vì......" Lăng Sơ Nam cười tủm tỉm kéo dài câu nói.

"Chơi vui đó."

Nhớ đến việc Noel đã hủy bỏ cơ hội nhận chức của cậu ta, và vẻ mặt ép dạ cầu toàn của nam chính khi không thể không nhận ân huệ của người bạn cùng phòng mà cậu ta không quá thích này, 098 liền không có gì để nói. Có điều nó không thể không thừa nhận, nhìn tên đáng ghét đã từng muốn hại chết ký chủ nhà nó chịu đau khổ mà không thể nói, nó quả thật vô cùng vui vẻ.

Trong cốt truyện, bởi vì Hạ Lâm có được tinh thần lực cấp S ưu tú, đương nhiên được miễn toàn bộ học phí. Có điều hiện tại lại xuất hiện một biến số là Lăng Sơ Nam, ngoài ra còn có Noel âm thầm động tay, cậu ta không bị đuổi khỏi trường đã là rất may mắn rồi.

Mặc dù Noel chưa từng hỏi, nhưng Lăng Sơ Nam lại cảm thấy y đã biết mọi chuyện xảy ra như cậu và Hạ Lâm. Thậm chí có vài lần ngẫu nhiên gặp được Hạ Lâm, sát ý trong mắt y thiếu chút nữa đã không kiềm chế được. Nếu không phải Lăng Sơ Nam không thể để Hạ Lâm chết, chỉ sợ cậu ta đã chết không biết bao nhiêu lần.

"Ký chủ! Không hay rồi!" Một ngày nào đó khi sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, 098 đột nhiên hốt hoảng kêu lên.

"Câm miệng!"

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Lại qua nửa tiếng, cuối cùng Lăng Sơ Nam cũng buông viết xuống, nhìn bản vẽ thành phẩm ở trước mặt, cậu vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới nhớ đến 098 bị bỏ rơi ở một bên.

"Có chuyện gì?"

"Ký chủ, vừa rồi thái tử đế quốc và nam chính Hạ Lâm đã gặp nhau." 098 vô cùng sốt ruột.

"Bây giờ bọn họ đã ra ngoài hẹn hò với nhau, Thái tử có vẻ rất thích Hạ Lâm."

"Chuyện này thì có gì kỳ lạ?"

"Nhưng mà ký chủ, trong cốt truyện, lúc khai giảng học kỳ mới thái tử mới gặp mặt Hạ Lâm." 098 nói.

Thái tử đế quốc học kỳ sau đáng ra sẽ là học viên năm 5, có điều năm trước bởi vì ở biên giới có giống loài khả nghi xâm nhập, cho nên hắn đã bị hoàng đế gọi đến quân đội rèn luyện, năm nay trở về mới tiếp tục việc học. Việc hắn và Hạ Lâm quen biết nhau phải là ở lễ khai giảng học kỳ mới, nhưng tại sao hắn lại quay về trước thời gian cốt truyện?

Lúc này 098 đột nhiên nhớ đến hai tháng này Noel vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, vội vàng kiểm tra ghi chép chiến tranh biên giới trong hai tháng, lập tức hiểu rõ.

Nghĩ đến người đàn ông vội vã đánh giặc vẫn không quên thường xuyên trở về cho ký chủ ăn, 098 cảm thấy y cũng không dễ dàng gì.

"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 35%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

Một năm này, giá trị nghịch tập gần như không hề tăng lên cuối cùng cũng bắt đầu nhúc nhích, 098 vô cùng cảm động. Nhưng tại sao lại tăng lên? Nó không thể tìm được nguyên nhân.

Nam chính công thụ và các nam phụ đều rất ổn, không có gì kỳ lạ, Thái tử và nam chính gặp nhau trước đáng ra phải là chuyện xấu mới đúng, tại sao giá trị nghịch tập lại tăng lên?

Bên này, Hạ Lâm vô cùng vui vẻ, mặc dù đối phương không nói ra thân phận, nhưng cậu ta đã sớm tra tư liệu, đương nhiên biết người mà mình vô tình gặp được chính là thái tử của đế quốc, mà có vẻ ấn tượng của Thái tử với cậu ta cũng không tệ lắm.

"Rất vui được quen biết cậu, Burang, tôi có việc phải đi trước, liên lạc sau." Thái tử đứng lên tạm biệt Hạ Lâm.

"Được, Allen, tạm biệt." Hạ Lâm đứng lên tiễn hắn.

"Không cần đâu, đều là bạn bè, đừng khách khí như vậy." Thái tử cười nói.

Hạ Lâm vui vẻ đến nỗi hốt hoảng không hề phát hiện, khi Allen xoay người sang chỗ khác, ánh mắt không hề có ý cười.

Sau khi quay về xe huyền phù của mình, Allen liền kết nối máy truyền tin.

"Hoàng thúc, con đã gặp người tên Burang kia, có đều không phát hiện tin tức tố của Omega trên người cậu ta."

"Được, ta sẽ về sớm thôi. Có cần ta đến đón Hoàng thẩm không? Dù sao thì ta vẫn chưa từng gặp cậu ta."

"Được rồi, con sẽ quay về, thúc đừng nói với phụ hoàng."

Máy truyền tin vừa ngắt kết nối, xe huyền phù lập tức biến mất tại chỗ.

Bên này, Lăng Sơ Nam vừa mới về ký túc xá, nghênh đón cậu là một cái ôm.

"Bảo bối, tôi đã trở về."

—--

"Cuối cùng cũng hoàn thành!"

Trong thư phòng của biệt thự nhỏ, Lăng Sơ Nam duỗi người, cầm lấy bản vẽ trong tay.

"098, ngươi thử tính toán một chút."

"Vâng, ký chủ." 098 cũng có chút kích động.

Nếu lần này thành công, đây sẽ là phương pháp cải tiến cơ giáp vĩ đại nhất trong lịch sử, cho dù không trở thành nguyên soái đế quốc, Lăng Sơ Nam cũng có thể trở thành nhân vật được sách sử đế quốc lưu lại.

Mười phút sau, 098 có chút nói năng lộn xộn: "Ký chủ, ký chủ, thành công rồi! Số liệu hoàn toàn ăn khớp, có thể bắt đầu chế tạo!"

Đây chính là thành quả mà Lăng Sơ Nam tiêu tốn gần ba năm. Trước đây nó chưa từng thấy ký chủ nghiêm túc làm chuyện nào giống như vậy.

Có điều nhìn từ góc độ nào thì quả thật Lăng Sơ Nam cũng là một thiên tài. Chỉ một cái nghiên cứu này thôi, người khác có lẽ phải dùng cả đời để làm, cũng có thể không thể nghĩ đến, chứ đừng nói chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành được.

Mọi người đều biết, cơ giáp yêu cầu rất cao đối với thao tác của người lái. Từ ngàn năm trước, khi chiếc cơ giáp đầu tiên xuất hiện cho đến thời đại nửa cơ giáp như bây giờ, chưa từng có một cơ giáp nào cho phép người lái có cấp bậc thấp hơn song A, ít nhất cũng phải là cấp S và cấp B cao nhất. Mà thiết kế này của Lăng Sơ Nam, hoàn toàn loại bỏ phiền não này, cho nên 098 mới có thể kích động đến như vậy.

Nếu như vậy, thời đại toàn dân cơ giáp hoàn toàn không còn là vấn đề. Không chỉ như thế, bởi vì thiết kế đặc biệt của Lăng Sơ Nam, cơ giáp sẽ không hạn chế năng lực của chính người lái quá lớn, mà sẽ chân chính hợp nhất với chủ nhân, trở thành thân thể thứ hai của người lái.

Nhận được đáp án trong dự kiến này, Lăng Sơ Nam cũng không có bao nhiêu kinh hỉ, cậu nhìn bản vẽ, sau đó chỉnh sửa lại một vài số liệu bình thường một chút.

"098, kiểm tra thêm một lần nữa."

"Vâng, ký chủ." 098 vội vàng hành động.

"Ký chủ, ngoại trừ năng lực phòng hộ tăng thêm 2%, những cái khác không có gì thay đổi, có điều giá trị chế tạo không dưới 30."

"Ừ."

Sau đó, Lăng Sơ Nam kết nối với máy truyền tin của Marui.

"A Thần, có chuyện gì vậy?" Rất nhanh giọng nói của Marui liền truyền đến.

"Tôi đã thiết kế một cơ giáp, cậu giúp tôi chế tạo một chút, chi phí bao nhiêu cứ tính cho tôi." Lăng Sơ Nam lời ít mà ý nhiều.

"Cuối cùng cậu cũng thiết kế xong rồi! Thật tốt quá, chúc mừng! Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tự mình chế tạo, chi phí không cần đâu, tôi tặng cho cậu." Marui vô cùng hào phóng vỗ ngực đảm bảo.

"Rất mắc, cậu cứ tính toán chi phí rồi nói sau." Lăng Sơ Nam nói.

"Bản vẽ và tài liệu tôi sẽ gửi cho cậu."

"Được, để tôi xem thử, lát nữa tôi sẽ trả lời cậu."

"Ký chủ, tại sao vậy?" 098 hỏi, nó không hiểu tại sao dưới tình huống ngang nhau, Lăng Sơ Nam lại tăng giá trị chế tạo lên nhiều như vậy.

Lần này, khó có khi Lăng Sơ Nam không úp úp mở mở, cậu cười nói.

"Bởi vì ta là một người xấu."

098: "......" Nó không tin đâu.

Mặc dù bình thường biểu hiện của Lăng Sơ Nam cũng không quá giống một người tốt, nhưng dù thế nào cũng không quá xấu, nhiều lắm cũng chỉ là một người ân oán rõ ràng mà thôi.

"Thật đó!" Lăng Sơ Nam thở dài.

"Tại sao lúc ta nói thật lại không có ai tin?"

—--

Chương 145

Edit: YuTuyTien

Sau khi ngắt máy truyền tin, Marui lập tức mở bản vẻ mà Lăng Sơ Nam gửi qua.

Thân là người thừa kế của gia tộc chế tạo cơ giáp hàng đầu, mặc dù Marui không quá thích thiết kế cơ giáp, nhưng từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, kiến thức cơ bản đều hiểu rõ, đặc biệt hiện tại cậu ta học chuyên ngành thiết kế cơ giáp, đương nhiên nhãn lực sẽ không kém. Khi cậu ta vừa nhìn thấy bản vẽ, liền không thể kiềm chế mà mở to mắt.

Mấy năm nay, Marui vẫn biết Lăng Sơ Nam luôn thiết kế cơ giáp, nhưng cậu ta không ngờ rằng Lăng Sơ Nam lại mang đến cho mình một bất ngờ như vậy. Cho dù là bề ngoài hay là các phương diện thiết kế thực dụng, bản vẽ này đều vô cùng hoàn mỹ. Mặc dù tạm thời không biết tính năng của nó như thế nào, nhưng Marui đảm bảo, chiếc cơ giáp này nếu có thể thành công chế tạo, tuyệt đối sẽ từ cấp S trở lên, thậm chí là siêu cơ giáp cấp SS.

Marui vô cùng hưng phấn định liên lạc với Lăng Sơ Nam, đột nhiên nhớ đến vấn đề giá trị chế tạo mà Lăng Sơ Nam đã nói. Vừa nãy cậu ta nhìn bản vẽ liền hưng phấn, chỉ quan sát tư liệu chế tác, hiện tại bình tĩnh xem lại, niềm vui ban đầu liền biến thành há to miệng miệng.

Lúc Lăng Sơ Nam nhìn thấy yêu cầu kết nối video của Marui, liền liếc nhìn người đàn ông không chút khách khí đi vào nhà đang tự mình quét tước dọn dẹp bên kia, đứng dậy đi đến thư phòng.

"Có chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt của Marui vẫn kinh ngạc đến ngây người, lúc nhìn thấy Lăng Sơ Nam nhất thời phản ứng lại. Không ngờ bản thân lại bất cẩn chuyển yêu cầu giọng nói thành video, ánh mắt hiện lên chút ảo não, có điều rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại.

"A Thần, vừa nãy tôi đã xem bản vẽ của cậu, các chi tiết đều hoàn toàn không có vấn đề, có thể bắt đầu chế tạo."

"Ừ." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Tôi biết rồi."

098 vô cùng kiêu ngạo. Đây là do nó tự mình kiểm tra, làm sao có thể có vấn đề.

Lúc này Marui nhíu mày: "Có điều...."

"Tôi đã thử kiểm tra thông tin nguyên vật liệu, đều là những thứ hiện tại sử dụng, trong đó có mấy cái tương đối khó tìm, cần phải tốn khá nhiều công sức, tôi sẽ lấy giá thị trường trả cho cậu." Hiển nhiên Lăng Sơ Nam biết Marui đang do dự điều gì.

"Đúng rồi, chuyện chiếc cơ giáp này cần cậu giữ bí mật một chút."

"Được." Marui gật đầu.

"Về tài liệu sẽ không có vấn đề gì, mấy tinh hệ ở gần nhà tôi đều có không ít quặng mỏ, không cần lấy giá thị trường, lúc nãy tôi có nói sẽ tặng cậu, có điều bây giờ quả thật không tặng nổi, thực sự xin lỗi, có điều nếu giảm giá 20% thì tôi vẫn làm được, chỉ cần nói với cha tôi một tiếng là xong."

"Cảm ơn."

Lần này Lăng Sơ Nam không từ chối, cuối cùng Marui cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Tôi sẽ thương lượng với cha tôi về việc chế tạo cơ giáp, chuyện bảo mật cậu cứ yên tâm, nhà tôi tuyệt đối an toàn."

Hiện tại nguyên vật liệu bình thường trên thị trường có giá dao động từ mấy trăm vạn đến mấy ngàn vạn tinh tệ, giá bán là từ ngàn vạn đến 1 tỷ. Cho dù là thiết kế cho hoàng thất, giá của nguyên liệu nhiều nhất cũng không vượt quá 2 tỷ tinh tệ. Mà cơ giáp thiết kế cho học viên bình thường, giá cả cũng dao động từ mấy trăm vạn đến mấy ngàn vạn, cho nên trước đó Marui mới khẳng định muốn tặng cho Lăng Sơ Nam.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng, chi phí lần này lại lên đến 3 tỷ!

Hôm sau khi tan học, Marui liền đợi Lăng Sơ Nam ở cửa phòng học, thấy cậu ra đến, liền vội vàng chạy lại.

"A Thần, cha của tôi muốn gặp cậu, bây giờ ông ấy đang ở khách sạn Hanton ngoài trường học."

098: "Ký chủ, cậu ta nói đều là sự thật."

Cha của Marui là một Beta mập mạp, lúc cười lên vô cùng thân thiện. Ông ấy và Marui giống như đúc cùng một cái khuôn. Thấy Lăng Sơ Nam đã đến, ông ấy liền đứng dậy nghênh đón.

"Xin chào, xin chào, cháu là Du Dĩ Thần đúng không? Marui nhà chú thường xuyên nhắc đến cháu."

"Chào chú." Lăng Sơ Nam cười cười.

"Chú tìm cháu có chuyện gì ạ?"

"Đúng là một nhóc con đẹp trai lại lịch sự." Cha của Marui khen ngợi.

"Lần này tìm cháu đúng là có việc. Chú đã xem thiết kế của cháu, dựa theo tư liệu cung cấp để thiết kế hoàn toàn không có vấn đề gì. Việc cháu nói phải bảo mật bản vẽ, chú có thể ký hiệp nghị bảo mật với cháu, còn về giá cả chế tạo, chú có thể giảm 30% cho cháu."

Nghe vậy ánh mắt của Marui liền sáng rực, đầy cảm kích nhìn về phía cha mình, sau đó lại nhìn Lăng Sơ Nam, kêu cậu hãy mau đồng ý. Hiếm khi bản tính thương nhân của cha cậu ta không có ở đây.

"Cảm ơn chú, giảm giá 20% là được rồi."Lăng Sơ Nam từ chối đề nghị của cha Marui.

"Còn chuyện gì khác không ạ?"

"Ha ha ha!"

Thấy Lăng Sơ Nam từ chối, người đàn ông không những không tức giận, ngược lại còn thoải mái cười to.

"Quả nhiên không tệ! Là một nhóc con tốt. Như vậy đi, đợi cháu tốt nghiệp, đến công ty của chú làm nhà thiết kế có được không? Lúc đó chú sẽ cho cháu 20% cổ phần."

Marui đứng một bên nghẹn họng nhìn. 20% cổ phần công ty bọn họ, đủ để mua máy trăm quặng mỏ ở bất kỳ tinh hệ nào.

Lăng Sơ Nam lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của chú, cháu đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ đi tòng quân."

"Tòng quân?" Cha Marui nhíu mày, sau đó lại giãn ra.

"Cũng đúng, người nào chí nấy, chú cũng không miễn cưỡng cháu, có điều nếu sau này cháu có thiết kế gì mới, nhất định phải cho chú xem trước tiên. Thành quả lần này, chú... khụ khụ, được rồi, chi phí quá cao."

Nhớ đến những nguyên vật liệu quý hiếm đó, cha Marui tiếc nuối lắc lắc đầu. Nếu không phải giá trị chế tạo quá cao, cơ giáp này nhất định có thể mở ra lịch sử mới, hiện tại ông ấy cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào thiết kế tiếp theo của Lăng Sơ Nam.

Lúc này cha Marui khó có khi không kiềm được đứng dậy: "Vậy hôm nay cứ như vậy đi, chú còn phải nhanh chóng quay về nghiên cứu thiết kế. Tiểu Thần này, nếu cháu đổi ý không muốn tòng quân nữa, nhất định phải suy xét công ty của chú đầu tiên, lời hứa của chú vĩnh viễn hữu hiệu."

"Vâng ạ, cảm ơn chú."Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Tiểu Thụy, còn đứng đó làm gì? Về nhà thôi."

Cũng giống như khi xuất hiện vội vàng, hai cha con nhanh chóng rời đi. Sau khi bọn họ đi khỏi, người hầu mới bưng đồ ăn lên, đều là những món mà cha Marui gọi khi nãy. Xem ra là muốn mời Lăng Sơ Nam ăn cơm, cuối cùng lại quên mất.

"Cha, cha kêu con ra đây làm gì? Hơn nữa hôm nay cuối cùng cha muốn làm gì?" Sau khi Marui theo cha mình leo lên xe huyền phù, liền khó hiểu hỏi.

"Lúc trước con nói bạn học này của con đến từ tinh hệ số 173?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì. Có điều trước khi nhìn thấy đứa bé này, quả thật cha có chút hoài nghi có phải cậu ấy đang mạnh miệng hay không. Hoặc là bản vẽ kia có phải là do cậu ấy vẽ hay không."

Nghe đến đó Marui liền bực bội: "Cha, tại sao cha lại nghĩ cậu ấy như vậy? Cậu ấy chính là bạn tốt nhất của con!"

"Ừ, cho nên bây giờ cha mới nghĩ, nếu đứa bé đó có thể làm rể nhà chúng ta, thì cha đã có người kế nghiệp."

"......"

Lúc này, Lăng Sơ Nam đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn, 098 đột nhiên lớn tiếng nói.

"Ký chủ! Không ổn rồi!"

"Ta rất ổn." Lăng Sơ Nam nói.

"Ai da, không phải là ngày không ổn, mà là có chuyện không ổn." 098 vội vàng nói.

"Vừa nãy tui đã thâm nhập vào xe huyền phù của nhà Marui nghe lén, ngài đoán xem tôi đã nghe được gì?"

"Ba ba của Marui yêu thầm ta? Muốn cưới ta về làm vợ nhỏ?"

"....." Ký chủ này của nó quá không đứng đắn.

098 bị đả kích, qua một lát liền hồi máu sống lại: "Là như vầy, ký chủ...."

Một giọng nói chen vào, đánh gãy lời nói của 098.

"Bảo bối."

Noel đang đứng ở ngã rẽ phía trước Lăng Sơ Nam, y vươn tay đỡ lấy Lăng Sơ Nam suýt chút nữa đã đụng vào mình, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Có đụng trúng không? Có đau không?"

"Không đụng trúng." Lăng Sơ Nam nhìn y một cái.

"Không phải thầy nói hôm nay sẽ về cung hay sao?"

"Ừ, ra ngoài ăn cơm, tôi có cảm giác em đang ở bên này, cho nên ra ngoài nhìn thử." Noel nở một nụ cười.

"Có muốn đến đó xem thử không?"

"Không được, để lần sau đi." Lăng Sơ Nam từ chối đề nghị của Noel.

"Mọi người cứ ăn đi, em về trước."

"Được, tôi và em cùng nhau trở về."

"Không sao đâu, em gọi xe rồi, khó khăn lắm thầy mới tụ hợp với bọn họ một lần, ít nhất phải ăn xong bữa cơm này đã." Lăng Sơ Nam cười nói."

"Đi đi."

"Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ trở về."

—--

Vẻ mặt Lăng Sơ Nam vẫn như thường rời khỏi khách sạn, nhìn qua không có gì không thích hợp, nhưng 098 vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

"Ký chủ, ngài không sao chứ?"

"Hửm? Ta có thể có chuyện gì được?" Lăng Sơ Nam hỏi ngược lại.

"Đúng rồi, 098, lát nữa chuyển tinh tệ cho Marui đi."

"Vâng, ký chủ."

Nhắc đến tiền, trong lòng 098 liền đau đớn. Đây chính là mồ hôi nước mắt mà nó cực khổ kiếm về đó! Nó kiếm lời nhiều năm mới tiết kiệm được chút tài sản, không ngờ hôm nay lại bị ký chủ tiêu hết hơn phân nửa. Mặc dù số tiền này là cho Lăng Sơ Nam xài, nhưng ký chủ xài tiền như vậy, nó làm sao lại không đau lòng được chứ?

Lúc này trời đã tối, khi Lăng Sơ Nam trở lại ký túc xá, còn chưa kịp bật đèn đã bị một cái ôm ấm áp quen thuộc vây quanh.

"Không phải anh ở cùng người nhà à? Tại sao lại trở về?"

Người đàn ông không trả lời vấn đề của cậu, chỉ ôm cậu thật lâu, sau đó kề sát vào bên tai cậu.

"Bảo bối, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em."

Lăng Sơ Nam im lặng thật lâu, mới chậm rãi trả lời: "Được!"

Trong 20 năm của chính mình, thân tình đối với Lăng Sơ Nam mà nói, hoàn toàn là thứ không có chỗ trống.

Mãi cho đến nhiệm vụ đầu tiên, cậu có được một đôi ba mẹ vô cùng yêu thương mình, tâm tình lúc ấy của cậu chính là— không biết phải như thế nào.

Cậu không biết làm sao để hòa hợp với người thân, cũng không biết làm sao để làm một đứa con ngoan, cho nên phản ứng đầu tiên của cậu lúc ấy chính là, diễn.

Việc mà cậu làm tốt nhất chính là diễn xuất, mỗi một người mà cậu sắm vai đều vô cùng chân thật.

Cậu nghĩ, nếu lúc đó cậu không từ chối tiếp xúc với bọn họ, ở nhà nhiều hơn một chút, có lẽ cậu đã có thể ngăn cản việc bọn họ biến thành tang thi. Mặc dù là do cốt truyện gây ra, nhưng cuối cùng cậu vẫn có chút tiếc nuối.

Có lẽ là do báo ứng, cho nên sau đó cậu không còn xuyên vào nhân vật nào có gia đình hoàn chỉnh nữa. Có điều việc này ngược lại khiến cậu tự tại hơn rất nhiều.

Mà người đàn ông trước mắt này, có lẽ là việc ngoài ý muốn duy nhất của cậu.

"Bảo bối đang nghĩ gì vậy?" Người đàn ông hôn lên khóe mắt cậu một cái.

"Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất tốt." Lăng Sơ Nam nói.

"Bảo bối đồng ý song tu cùng anh à?" Người đàn ông vui vẻ đến nổi gần như muốn nhảy lên.

Lăng Sơ Nam: "Không."

Thấy vẻ mặt lập tức trở thành ủy khuất của người nọ, Lăng Sơ Nam đột nhiên bật cười.

"Bật đèn lên đi."

—--

Editor:

Tự nhiên thấy thế giới sau có ba mẹ...

Lăng Sơ Nam: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro