Chương 161 + 162 + 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161

Edit: YuTuyTien

Đương nhiên Lăng Sơ Nam cũng chú ý đến hành động của Bạch Nguyên Nguyên, có điều hiện tại cậu không nhìn thấy, cũng xem như không thấy gì.

Nhưng 098 lại nhịn không được lên tiếng: "Ký chủ, cô gái này thật quá đáng! Cho dù hiện tại cô ta là chị gái trên danh nghĩa của ngài, nhưng trước kia cũng từng là người yêu, cô ta biết mắt ngài không nhìn thấy, lại còn quang minh chính đại nhìn người đàn ông khác trước mặt ngài."

"Người đàn ông khác?" Lăng Sơ Nam lặp lại một lần nữa.

"Ặc."

098 có chút nghẹn lời, sau đó nơm nớp lo sợ trả lời: "Người đàn ông của ngài."

Lăng Sơ Nam không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh: "Ngươi tiếp tục nói đi."

"......"

Vài phút sau, Lục gia chủ tự mình đưa Lục Lẫm Phong xuống lầu, trên gương mặt tươi cười còn mang theo một chút cung kính không dễ phát hiện, lúc nhìn Lăng Sơ Nam cũng khó có khi nở nụ cười.

"Mắt của Tiểu Ngạn có chút bất tiện, để tôi đưa hai người trở về."

"Không cần đâu, tôi có lái xe đến." Lục Lẫm Phong từ chối.

"Vậy được rồi, để tôi đưa hai người ra cửa." Lục gia chủ cười nói.

Từ lúc hai người xuống lầu, Bạch Nguyên Nguyên liền vội vàng đứng lên chuẩn bị chào hỏi, có điều hoàn toàn bị phớt lờ. Mãi cho đến khi ba người đã rời khỏi phòng khách, cô ta cũng không có được cơ hội nói một lời nào. Hơn nữa, lực chú ý của Lục Lẫm Phong từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Lăng Sơ Nam, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một lần.

Có điều, 098 lại chú ý đến Bạch Nguyên Nguyên, thấy vậy, nó liền yên lặng nói trong lòng một câu 'mắc cỡ quá hai ơi', nhưng lại không có chút đồng tình nào với cô ta. Thích ai không thích, lại thích ngay người đàn ông của ký chủ nhà nó, sau khi biết y chính là cậu nhỏ của mình, cũng không chịu buông bỏ. Đúng là không biết trời cao đất dày.

Sau khi Lục gia chủ đưa hai người trở về, Bạch Nguyên Nguyên vội vàng thay đổi vẻ mặt, nhanh chóng đi đến.

"Ba ba, người vừa rồi là ai vậy ạ?"

"Những chuyện này con gái như con đừng hỏi, đúng rồi, hôm nay con xem mắt thế nào? Sao mới giờ này đã trở về rồi?" Lục gia chủ hỏi.

"Lâm... Lâm thiếu gia rất tốt." Bạch Nguyên Nguyên bị hỏi liền trở tay không kịp, luống cuống đáp.

Lục gia chủ cũng không thèm để ý lời cô ta nói là thật hay giả: "Hợp nhau là tốt rồi, cha còn có việc, con tự sắp xếp đi."

"Vâng ạ." Vẻ mặt Bạch Nguyên Nguyên có chút uỷ khuất.

Lục gia chủ cũng không nhìn cô ta nữa, nhanh chóng đi lên lầu.

—--

"Bảo bối, con thật sự muốn đến công ty Lục thị làm hay sao?" Lục Lẫm Phong vừa lái xe vừa hỏi.

"Vâng." Lăng Sơ Nam trả lời.

"Có vấn đề gì sao?"

"Cũng không có vấn đề gì, có điều hoàn cảnh Lục Thị tương đối phức tạp, lòng người khó đoán, nếu con đến đó, phải chú ý an toàn." Lục Lẫm Phong nói.

Lăng Sơ Nam gật đầu: "Vâng ạ."

Một lát sau, dường như Lục Lẫm Phong vẫn có chút không yên tâm: "Bảo bối, nếu con muốn đi làm, cậu có một người bạn cũng mở công ty, không bằng con đến công ty của hắn đi, thứ học được nhất định nhiều hơn so với ở Lục thị."

"Không cần đâu, con chỉ đi chơi một chút mà thôi." Lăng Sơ Nam nói.

"Vậy được rồi." Từ trước đến nay, người đàn ông vẫn luôn ưu tiên sự lựa chọn của Lăng Sơ Nam.

"Nếu ở Lục thị không vui thì con cứ nói, cậu nhỏ sẽ trút giận cho con."

"Cậu nói giống như con đến công ty nhà mình chính là đi vào ổ sói vậy." Lăng Sơ Nam nghiêng nghiêng đầu.

Lúc này tốc độ xe hơi chậm lại, người đàn ông vươn tay xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối, con còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa hiểu, sau này cậu sẽ từ từ dạy cho con."

Đối với việc mỗi một thế giới đều bị nuôi dưỡng như một đứa con nít, Lăng Sơ Nam tỏ vẻ đã quen, gật gật đầu, không nói gì nữa.

Một tuần sau, Lục Lẫm Phong tự mình đưa Lăng Sơ Nam đến cửa công ty, y còn định theo vào, đã bị Lăng Sơ Nam ngăn cản.

"Tan tầm cậu đến đón con là được."

"Tạm biệt bảo bối." Người đàn ông hôn lên giữa mày Lăng Sơ Nam.

"Đi thẳng sẽ đến cửa công ty, bảo bối cẩn thận, ở đó có bậc thang."

Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó đi về hướng cửa công ty. Mới đi được 10 bước đã đột nhiên ngừng lại, nói với người vẫn luôn theo đuôi phía sau, gằn từng chữ.

"Cậu! Nhỏ!"

Người đàn ông bị bắt quả tang cũng không thấy xấu hổ, đi lên phía trước vài bước, mỉm cười nói.

"Bảo bối, để cậu dẫn con đến văn phòng."

Lăng Sơ Nam cũng không ngăn cản người đàn ông vẫn luôn quá nhọc lòng này nữa, trình tự nhận chức của Lăng Sơ Nam đã sớm được Lục gia chủ an bài. Lục Lẫm Phong dẫn Lăng Sơ Nam đến chỗ ngồi, pha trà cho cậu, mở tài liệu, mở thiết bị đọc và ghi, đeo tai nghe, động tác vô cùng thuần thục.

Thấy người đàn ông dường như muốn ở lại đây làm trợ lý, Lăng Sơ Nam liền nói: "Không phải hôm nay cậu còn có việc hay sao?"

"Trễ một chút cũng không sao."

Lục Lẫm Phong đâu vào đấy đem những thứ Lăng Sơ Nam có thể sẽ dùng đến đặt ở các vị trí trong tầm tay của cậu, sau khi an bài xong, mới lưu luyến không rời rời đi.

Trùng hợp là khi Lục Lẫm Phong vừa đến cửa công ty, liền đụng phải Bạch Nguyên Nguyên.

"Chào cậu nhỏ." Bạch Nguyên Nguyên đỏ mặt nói.

Có điều Lục Lẫm Phong xem như không nhìn thấy cô ta, nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe.

"Ký chủ, vừa nãy đại nhân đụng phải nữ chính ở cửa công ty, nữ chính ngượng ngùng chào hỏi ngài ấy." 098 báo cáo với Lăng Sơ Nam.

"Vậy à." Lăng Sơ Nam uống một ngụm trà.

"Ngài không quan tâm giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì hay sao?" 098 có chút không cam lòng.

"Đơn giản có hai trường hợp, một là y dạy dỗ cô ta, hai là không quan tâm cô ta." Lăng Sơ Nam nói.

"Ta đoán cái thứ hai."

Một bụng ý cười của 098 nhất thời biến mất.

"...." Ký chủ, ngài như vậy không có chút thú vị nào.

Một lát sau, 098 nói: "Ký chủ, nữ chính cũng đến công ty làm, hiện tại cô ta đang làm thủ tục nhận chức ở bộ phận nhân sự, chức vụ của cô ta là trợ lý phó tổng giám đốc."

"Nếu ta nhớ không nhầm, phó tổng giám đốc là ta." Lăng Sơ Nam gõ gõ mặt bàn.

"Đúng vậy, ký chủ." 098 trả lời.

"Ngày ấy sau khi ngài rời khỏi Lục gia, Lục phu nhân nghe nói ngài sẽ đến Lục thị làm, liền có chút sốt ruột, sau đó nói chuyện với Lục gia chủ mấy ngày, mới đưa cô ta đến công ty."

"Dù sao một bên là con ruột, còn một bên là con rơi." Đối với việc làm của Lục phu nhân, Lăng Sơ Nam không cảm thấy ngạc nhiên.

"Có điều bọn họ đưa cô ta đến chỗ ta, lại có chút thú vị."

Cho dù là Lục Gia Ngạn trước đây hay là Lăng Sơ Nam hiện tại, hiển nhiên đều không phải là người sẽ để Bạch Nguyên Nguyên ăn quả ngon. Lục phu nhân và Lục gia chủ không biết, Bạch Nguyên Nguyên nhất định cũng không biết. Nếu vậy, cô ta đến đây sẽ...

"Ký chủ, cẩn thận người tới không có ý tốt." 098 nhắc nhở. Vừa nhìn nữ chính liền biết không phải là người tốt lành gì.

"Được rồi, đọc tài liệu đi." Lăng Sơ Nam nói với 098.

Không phải ngài có thể tự mình rà quét hay sao? Cho dù không thể thì cũng chỉ cần kêu nó rà quét giúp, tại sao còn kêu nó đọc? Rốt cuộc đây là thú vui gì vậy?

Những lời này nghẹn trong bụng 098 một lúc lâu, sau đó khi Lăng Sơ Nam mở tài liệu ra, liền bắt đầu đọc.

Khi 098 đọc xong phần tài liệu mười mấy trang, Lăng Sơ Nam còn chưa kịp đặt bút ký tên, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Lăng Sơ Nam không nhanh không chậm ký tên Lục Gia Ngạn ở phần cuối cùng trên tài liệu, sau đó mới lên tiếng.

"Mời vào."

"Lục tổng." Bí thư với dáng người cao gầy nở nụ cười đi vào.

"Trợ lý của ngài đến rồi."

"Ừ, đưa cô ấy đến văn phòng trợ lý ở cách vách, mười phút sau đến gặp tôi."

"Vâng."

Bí thư ngọt ngào trả lời, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa xoay người nụ cười liền phai nhạt hơn rất nhiều.

"Trợ lý Bạch, xin mời theo tôi."

"Ký chủ, bí thư vừa nãy hình như rất thích ngài." Dường như 098 đã phát hiện ra miền đất mới.

"Người thích ta có rất nhiều."

Lăng Sơ Nam mở thêm một tài liệu khác: "098, ngươi mau đọc đi."

"....."

—-

Vốn dĩ Bạch Nguyên Nguyên cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ không tuyệt tình như vậy, không ngờ vừa đến đã bị cậu ngăn ở cửa, tâm tình có chút không vui. Nhưng rất nhanh cô ta đã phản ứng lại, hình như hiện tại cậu không biết cô ta là trợ lý của mình. Trước kia cậu đối với những cô gái khác, ngoại trừ cô ta, đều rất lạnh nhạt, giống như hiện tại, nhất định là vẫn chưa dứt được tình cảm với cô ta.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Bạch Nguyên Nguyên liền tốt hơn, nở một nụ cười cảm kích với bí thư.

"Cảm ơn chị, bí thư Dương."

"Đừng khách sáo, tôi đi trước đây." Bí thư Dương cũng nở một nụ cười.

"Nếu có gì không hiểu thì cứ trực tiếp hỏi tôi là được." Nói xong, cô liền xoay người rời đi.

"Bí thư này có vẻ là một người khá tốt." Bạch Nguyên Nguyên nghĩ.

Mười phút sau, cửa văn phòng của Lăng Sơ Nam lại vang lên tiếng gõ.

"Mời vào."

Sau khi đóng cửa lại, Bạch Nguyên Nguyên liền mím môi.

"A Ngạn."

"Trợ lý Bạch, khi ở công ty mời cô kêu tôi là Phó tổng Lục." Lăng Sơ Nam buông viết xuống.

"Nếu trước đây cô chưa từng đảm nhiệm chức trợ lý, vậy tôi nghĩ có lẽ cô không thể làm trợ lý của tôi được."

Bạch Nguyên Nguyên không ngờ Lăng Sơ Nam sẽ nói như vậy, nhất thời nghẹn ngào, sau đó nhận ra Lăng Sơ Nam không nhìn thấy, lập tức nuốt nước mắt trở về.

"Em sẽ nỗ lực học tập, tuyệt đối không kéo chân sau của anh." (Để chị-em thì kỳ quá, nên để em-anh nha)

"Vậy là tốt rồi, cô đem hồ sơ đấu thầu ba năm gần đây của công ty xem qua một lần đi, tháng sau chúng ta có một lượt đấu thầu, lúc đó cô đi cùng với tôi."

"Ba...ba năm?"

Một công ty lớn như vậy, hồ sơ trong vòng 3 năm mà chỉ cho cô ta một tháng để đọc? Hiện tại Bạch Nguyên Nguyên thực sự có chút muốn khóc.

"Sao vậy? Có vấn đề gì à? Nếu có vấn đề, cô có thể nói với chủ tịch, để ngài ấy đổi một vị trí khác cho cô." Lăng Sơ Nam nói.

Bạch Nguyên Nguyên nghe vậy lập tức sợ hãi: "Không... Không có vấn đề gì cả, nếu không còn chuyện gì khác thì em trở về phòng đây."

"Ừ, giúp tôi gọi bí thư Dương vào."

"Vâng."

Không đến 2 phút, bí thư Dương liền gõ cửa: "Lục tổng, ngài gọi tôi?"

"Ừ, cô lấy hồ sơ đấu thầu trong vòng 3 năm của công ty làm thành hai phần, một phần đưa cho trợ lý Bạch, một phần đưa cho tôi."

"Vâng." Bí thư Dương cung kính đáp.

"Ngài còn cần chuyện gì khác hay không?"

"Giúp tôi nói với trợ lý Bạch, những hồ sơ đó đều là cơ mật của công ty, bảo cô ta đừng đưa ra ngoài."

"Vâng."

098: "Ký chủ, ngài đang...."

"Không nhìn ra sao? Ta đang rèn luyện cho cô ta." Lăng Sơ Nam nói.

"Nữ chính trong nguyên tác từ đầu đến cuối đều không có chút bản lĩnh nào, chỉ biết dựa vào đàn ông. Nếu bây giờ ta đã ở đây, đương nhiên phải để cô ta nỗ lực làm việc, học được cách tự lực cánh sinh."

"Không ngờ ký chủ lại tâm lý như vậy, ký chủ đúng là một người tốt." 098 cảm động nói.

"098, cuối cùng ngươi cũng thấy rõ bản chất của ta." Lăng Sơ Nam nói.

"Có điều, ngươi cảm thấy cô ta có thể kiên trì được hay sao?"

"....." 098 nghĩ đến biểu hiện của nữ chính trong cốt truyện, quyết định thu hồi câu nói ký chủ là người tốt.

-----

Chương 162

Edit: YuTuyTien

Lúc 098 đang đếm ngược xem khi nào nữ chính sẽ bỏ cuộc, không ngờ rằng Bạch Nguyên Nguyên lại tiếp tục kiên trì.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Đến ngày thứ tư, cuối cùng 098 cũng không kìm nén được tò mò trong lòng, xem lại hành động của nữ chính mấy ngày nay, lập tức phát hiện ra khác lạ. Có điều sự cố gắng của nữ chính lại là điều khác lạ nhất, không lẽ nữ chính thực sự đổi tính hay sao?

Nhưng Lăng Sơ Nam lại không hề sốt ruột, mấy ngày nay chuyện trong công ty đều do cậu hoàn toàn xử lý, mối quan hệ với các đồng nghiệp đều rất tốt, không thể không nói, bề ngoài xuất sắc là một ưu thế khá lớn. Hơn nữa bản thân Lăng Sơ Nam lại có năng lực xã giao rất tốt, điều này khiến cho việc mở rộng quan hệ vô cùng thuận lợi.

Có điều Bạch Nguyên Nguyên lại xuôi đường như vậy, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn vùi đầu vào đống lớn văn kiện mà Lăng Sơ Nam đưa cho mình. Trí nhớ của Bạch Nguyên Nguyên vốn dĩ không tốt lắm, vì để có thể nội trong một tháng ghi nhớ những tư liệu này, cô ta không thể không tăng ca, mỗi phút mỗi giây đều bận rộn.

Hiện tại mới trôi qua ba ngày, cô ta nhìn văn kiện chất chồng như núi trước mặt, trong lòng cảm thấy bất lực. Tên Lục Gia Ngạn này rõ ràng đang trêu chọc cô ta! Thời gian hai người bọn họ quen nhau khi trước cũng không tính là ít, hiển nhiên Lục Gia Ngạn rất hiểu cô ta, vốn dĩ cô ta là một người hay mơ màng, làm sao có thể nhớ được nhiều thứ như vậy. Đúng là quá khinh người!

Vừa nghĩ vậy, Bạch Nguyên Nguyên lập tức nổi giận. Cô ta không làm gì cậu, tại sao cậu lại hẹp hòi đến như vậy? Không phải chỉ đi xem mắt trong lúc quan hệ của bọn họ chưa rõ thôi sao? Có cần phải trả thù cô ta như vậy không? Hơn nữa đây không phải là do cô ta tự nguyện, là mẹ bắt cô ta phải đi.

Nghĩ như vậy, Bạch Nguyên Nguyên liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, những dòng chữ trước mắt trở nên mơ hồ, cô ta buông tài liệu xuống, muốn đến văn phòng nói rõ ràng với Lăng Sơ Nam.

"Ký chủ, nữ chính đến văn phòng của ngài." 098 báo cáo.

Lăng Sơ Nam đang nghe điện thoại của Lục Lẫm Phong, nghe vậy liền đánh gãy lời dặn dò không ngừng của người nọ.

"Con có việc bận, buổi chiều gặp lại."

"Được, tạm biệt bảo bối."

Giọng nói của người đàn ông truyền qua điện thoại, không biết tại sao nghe được chút ủy khuất, Lăng Sơ Nam dứt khoát ngắt điện thoại, vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Bạch Nguyên Nguyên đứng ở cửa, hơi hé miệng, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu.

"A Ngạn."

098: Diễn vai bông hoa trắng yếu đuối nhu nhược vô cùng tốt, đáng tiếc ký chủ không nhìn thấy.

Lăng Sơ Nam: "Không, ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, kiên trì được ba ngày, so với tưởng tượng của ta nhiều hơn một ngày, không tệ."

—--

Lăng Sơ Nam dựa lưng về phía sau, nghiêng mặt về hướng cửa.

"Trợ lý Bạch? Tôi tưởng tôi đã nói rõ với cô rồi, mời cô kêu tôi là phó tổng Lục, còn nếu như cô không thích, có thể kêu tôi là ngài Lục. Mời vào, sau đó đóng cửa lại."

Bạch Nguyên Nguyên bị giọng nói lạnh lẽo của Lăng Sơ Nam dọa sợ đến nỗi run rẩy, theo bản năng đóng cửa lại. Cô ta không hề chú ý đến ánh mắt của bí thư ở phía sau mình.

"A..." Bạch Nguyên Nguyên đang muốn gọi tên, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng sửa miệng.

"Phó tổng Lục."

"Ừ, có chuyện gì?" Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Tôi tưởng mấy ngày nay trợ lý Bạch đang xem tài liệu, nên không giao thêm công việc nào khác. Trợ lý Bạch, có vấn đề gì sao?"

Hóa ra anh vẫn khoan dung(*) như trước sao? Lời chất vấn trong miệng Bạch Nguyên Nguyên vừa ra đến liền nuốt trở vào.

(*) Ở đây là 手下留情 (thủ hạ lưu tình - có nghĩa là giơ cao đánh khẽ), mình không biết nên dùng từ nào cho nó hợp lý nữa. Nếu có góp ý hợp hơn mn cứ cmt để mình sửa nhe.

"Chuyện này... Em chỉ cảm thấy, em cứ xem tài liệu như vậy sẽ không phù hợp với chức trách của một trợ lý nên có, cho nên..."

"Không ngờ trợ lý Bạch lại chuyên nghiệp đến như vậy."

Bạch Nguyên Nguyên còn chưa nói xong, đã bị Lăng Sơ Nam đánh gãy, vẻ mặt của cậu có chút kinh ngạc.

"Nếu như vậy, trợ lý Bạch, cô quay về trước đi, về chuyện công việc tôi sẽ kêu người sắp xếp."

Trong lòng Bạch Nguyên Nguyên đột nhiên có dự cảm không tốt, có điều cũng không nghĩ nhiều, nhìn gương mặt đầy ý cười của Lăng Sơ Nam, Bạch Nguyên Nguyên gật đầu.

"Vâng."

Sau đó cô ta nhíu chặt mày, có chút không tập trung ra cửa.

Sau khi Bạch Nguyên Nguyên ra ngoài, Lăng Sơ Nam liền cầm lấy điện thoại.

"Bí thư Dương, cô vào đây một chút."

Bí thư Dương đang định hóng hớt chuyện giữa trợ lý Bạch và tân phó tổng, nghe thấy Lăng Sơ Nam gọi liền vội vàng đứng dậy, nở một nụ cười chuyên nghiệp, bước từng bước nhỏ đi về phía văn phòng phó tổng. Lúc đi ngang qua Bạch Nguyên Nguyên, còn nhiệt tình mỉm cười với cô ta.

Bạch Nguyên Nguyên miễn cưỡng cười cười với bí thư Dương, sau đó trở nên lạnh nhạt.

"Hừ, ỏng ẹo cho ai xem chứ?"

—--

"Lục tổng, ngài cho gọi tôi."

Bí thư Dương vô cùng quy củ đứng trước mặt Lăng Sơ Nam. Mặc dù cô biết vị tân phó tổng này không thể nhìn thấy, nhưng khí thế trên người cậu đã khiến người khác nhịn không được kính sợ. Ít nhất mấy ngày nay, bí thư Dương chưa từng thấy người nào dám xem thường Lăng Sơ Nam bởi vì cậu không nhìn thấy, đương nhiên người dám giả vờ đáng thương khoe mẽ trước mặt cậu càng không có. Ngoại trừ vị trợ lý mới đến công ty cùng một ngày với cậu.

"Ừ." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Cô đã ở đây làm việc một năm, trước kia cũng từng làm trợ lý, có lẽ đã biết rõ những việc mà trợ lý làm."

"Đúng vậy Lục tổng."

Ánh mắt của bí thư Dương sáng lên, chẳng lẽ vị soái ca đầy khí chất này cuối cùng cũng nhìn thấy tài năng của cô, nên muốn đề cử cô đảm nhiệm chức trợ lý hay sao?

Hiển nhiên Lăng Sơ Nam không nghe được tiếng lòng của bí thư, tiếp tục nói.

"Vậy thì tốt, trong vòng 3 ngày, cô đem những việc trợ lý cần làm, giao toàn bộ cho trợ lý Bạch."

"Vâng, Lục tổng còn việc gì không ạ?"

"Quay về làm việc đi, vất vả cho cô rồi."

Nhân viên chính thức ở Lục thị có một nhóm chat, bí thư Dương là nhân viên công tác cao tầng, hóng hớt được rất nhiều chuyện, cũng là người sôi nổi nhất trong nhóm. Mặc dù hiện tại đang trong giờ làm việc, nhưng vẫn có không ít người online, nguyên nhân là trước khi vào văn phòng, bí thư Dương đã nhắn một câu.

Bí thư Dương: Cô gái kia mới đây đã thiếu kiên nhẫn, dùng vẻ mặt tủi thân đến câu dẫn giám đốc soái ca nhà tôi!

Nhân viên Giáp: Mọi chuyện là thế nào vậy? Chị Dương, không phải tân phó tổng không nhìn thấy hay sao?

Nhân viên Ất: Tiểu Giáp, cậu mới đến, cho nên không biết tân phó tổng của chúng ta rất đẹp trai, đôi mắt của ngài ấy không phải là vấn đề, quan trọng chính là năng lực!

Nhân viên Bính: Mọi người đừng suy nghĩ vớ vẫn nữa, tân phó tổng là cây đã có chậu, mọi người không nhìn thấy soái ca đưa đón ngài ấy mỗi ngày hay sao? Quả nhiên trai đẹp đều yêu nhau.

Nhân viên Giáp: Mọi người đang nói cái gì vậy? Việc quan trọng bây giờ không phải là có người muốn câu dẫn tân phó tổng hay sao? Chị Dương, rốt cuộc tại sao lại như thế? Chị đừng gợi hứng thú của mọi người rồi lại chạy mất chứ. Đúng là không có đạo đức mà!

.....

Bí thư Dương sắp xếp công việc tiếp theo trong ngày hôm nay cho Bạch Nguyên Nguyên, dưới vẻ mặt vừa không thể tin vừa khiếp sợ của cô ta, bí thư Dương vô cùng thoải mái quay trở lại bàn làm việc. Nhìn nhóm chat hiện lên thông báo, liền mở ra xem.

Bí thư Dương: Đừng nói nữa, cô gái đó ngày nào cũng treo nước mắt trên mặt, giống như có người khi dễ cô ta. Nếu không biết còn tưởng tôi đang đàn áp cô ta đấy.

Bí thư Dương: Chỉ kêu cô ta đọc tư liệu đấu thầu ba năm gần đây của công ty mà thôi, đây không phải là việc trong phạm vi hay sao? Lục tổng người ta chưa đến 3 ngày đã giải quyết xong chuyện trong công ty, xử lý đâu vào đấy, người ta cũng có than thở gì đâu?

Nhân viên Giáp: Năng lực thừa nhận của cô gái đó đúng là quá yếu.

Nhân viên Đinh: Đúng vậy, năm đó tôi cũng phải nghiên cứu lịch sử mười mấy năm của công ty, đọc đến nỗi thuộc làu làu mới có thể trở thành nhân viên của công ty. Không biết cô gái này làm cách nào để được nhận vào nữa.

.....

Tiếp theo chính là đại hội kể khổ của nhóm nhân viên, Lăng Sơ Nam lên tiếng.

"098, có thể dừng rồi."

"Ký chủ, có vẻ nhân viên ở công ty không có ấn tượng tốt với nữ chính." 098 nói.

Ngay cả bí thư thỉnh thoảng mỉm cười với Bạch Nguyên Nguyên cũng không có hảo cảm với cô ta.

"Ừ." Lăng Sơ Nam đáp lại một tiếng.

"098, từ khi nào mà ngươi lại thích hóng hớt như vậy rồi?"

—--

Bí thư Dương đột ngột bàn giao công việc khiến cho Bạch Nguyên Nguyên giống như xét đánh giữa trời quang. Cô ta không hiểu tại sao lại như vậy. Nhìn cô gái vẫn luôn treo nụ cười lịch sự trên mặt, cô ta chỉ hận không thể đi đến xé rách nó. Trên thế giới này làm sao lại có người ác độc đến như vậy? Vốn dĩ cô ta lo liệu chưa xong chuyện tài liệu, vậy mà còn giao cho cô ta nhiều việc đến vậy.

Bạch Nguyên Nguyên muốn lập tức đến tố cáo với Lăng Sơ Nam, nhưng đột nhiên nghĩ đến việc bí thư Dương nghe theo Lăng Sơ Nam, liền dừng lại. Sau khi bí thư Dương rời đi được vài phút, cô ta liền gọi điện cho Lục phu nhân.

"Ký chủ, nữ chính tố cáo với Lục phu nhân. Cô ta quanh co lòng vòng nói ngài áp bức cô ta, cố ý khó xử cô ta, còn giao cho cô ta những việc không thể hoàn thành, hơn nữa còn nói nhân viên trong công ty thông đồng ức hiếp cô ta." 098 uyển chuyển biểu đạt những câu từ của nữ chủ thành ý nghĩa chính xác cho Lăng Sơ Nam nghe.

"Có lẽ lát nữa Lục phu nhân sẽ gọi điện cho ngài."

"Ừ, ta biết rồi."

Lăng Sơ Nam vừa dứt lời, điện thoại trong tay liền vang lên, đợi thêm mười mấy giây, Lăng Sơ Nam mới chậm rãi nhận điện thoại.

"Xin chào, là ai vậy?"

Giọng nói của Lục phu nhân vang lên bên kia điện thoại: "Tiểu Ngạn, là mẹ đây, sao con nhận điện thoại lâu vậy?"

"Vừa rồi điện thoại rớt trên đất, con không nhìn thấy, vừa mới nhặt lên thôi. Mẹ có chuyện gì không ạ?" Lăng Sơ Nam nói.

"Là như thế này, Tiểu Ngạn, không phải chị của con đang ở công ty làm chung với con hay sao? Nó là một đứa con gái, con có thể chăm sóc cho nó nhiều một chút được không? Nó mới vừa nhận chức, sẽ khó tránh khỏi việc không hiểu nhiều chuyện, con là đàn ông, nên chỉ dạy cho nó nhiều hơn. Sau này mẹ và cha của con già rồi, công ty cũng là do hai người các con quản lý."

"Con biết rồi, mẹ còn có chuyện gì khác không ạ?" Lăng Sơ Nam đồng ý.

"Cứ như vậy đi, nói với chị con chiều nay tan làm sớm một chút. Mấy ngày nay nó về trễ quá, mẹ không gặp được cho nên có chút nhớ nó." Lục phu nhân nói xong liền cúp điện thoại, từ đầu đến cuối không có câu nào quan tâm đến đứa con trai này.

Lăng Sơ Nam mỉm cười đầy ẩn ý: "Đúng là một người mẹ tốt."

"Ký chủ, ngài đừng tức giận, tức giận sẽ không tốt cho cơ thể."

098 lựa lời an ủi, Lăng Sơ Nam còn chưa nói gì, nó đã càng nghĩ càng giận.

"Có điều bà ta thực sự rất quá đáng! Không ngờ bà ta lại kêu một người không nhìn thấy như ngài chăm sóc cho một người tay chân đầy đủ, còn luôn miệng nói con gái này con gái nọ, rốt cuộc có để ngài vào mắt hay không? Nói giống như ngài không phải là con trai của bà ta vậy."

Lăng Sơ Nam: "Ta vốn dĩ đâu phải con trai của bà ta."

"....."

—--

Mặc dù nói như vậy, nhưng Lăng Sơ Nam vẫn không đối xử đặc biệt với Bạch Nguyên Nguyên. Có điều Bạch Nguyên Nguyên đã tìm được chỗ dựa, bắt đầu tan làm đúng giờ, cũng không tăng ca nữa.

Đến ngày thứ ba, Lăng Sơ Nam tan làm đi ngang qua văn phòng trợ lý, bên trong vẫn không có một bóng người, cậu gõ gõ bàn làm việc của bí thư Dương.

"Bí thư Dương, trợ lý Bạch đi lúc nào vậy?"

"Vừa đến 6 giờ cô ta liền đang làm rồi." Bí thư Dương nói.

"Mấy ngày nay đều rất đúng giờ."

"Công việc trợ lý đã giao cho cô ta chưa? Tại sao mấy ngày nay vẫn là do cô làm?"

"Tôi đã chỉ cho cô ta rồi, có điều cô ta nói muốn đọc tài liệu, không có thời gian làm. Tôi thấy thời gian không kịp, nên chỉ có thể tạm thời giải quyết giúp." Nói đến đây, bí thư Dương không khỏi có chút tủi thân, có điều trách nhiệm nên gánh vác cô vẫn muốn gánh vác.

"Xin lỗi Lục tổng, đây là sơ suất của tôi, việc bàn giao tôi đã không làm tốt."

"Không sao đâu, đã đến thời hạn 3 ngày, công việc giao cho cô ta vẫn chưa hoàn thành, cô thông báo với cô ta ngày mai không cần đến làm nữa." Lăng Sơ Nam nói.

"Tôi đi trước đây, cô sắp xếp xong cũng tan làm sớm một chút."

"Vâng! Lục tổng!"

"Ký chủ, ngài không thấy đâu, ánh mắt bí thư lúc nhìn ngài đều sáng lên." 098 nói.

"Ta vốn dĩ đâu nhìn thấy." Lăng Sơ Nam đầy vô tội nói.

"098, ngươi đang giễu cợt ta sao?"

"....." Nó sai rồi

—--

Chương 163

Edit: YuTuyTien

"Cái gì?! Cô nói tôi bị sa thải?" Bạch Nguyên Nguyên lớn giọng nói.

"Đúng vậy, Bạch tiểu thư, vừa rồi chính miệng Lục tổng đã thông báo, cho nên cô không cần phải tiếp tục làm việc nữa, ngày mai cũng không cần đến làm."

Sắc mặt Bạch Nguyên Nguyên có chút trắng bệch: "Nhưng mà tôi..."

"Là người lãnh đạo trực tiếp của cô, Lục tổng có quyền đuổi việc cô, chuyện này là đương nhiên." Nói xong câu này, điện thoại liền ngắt kết nối.

Bạch Nguyên Nguyên nghe tiếng tút tút trong điện thoại, đầu óc trống rỗng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại bị đuổi việc? Đây không phải là công ty của nhà cô ta hay sao? Tại sao nhận một chức trợ lý nho nhỏ cũng bị chèn ép?

Bạch Nguyên Nguyên càng nghĩ càng tức giận, việc này cô ta không thể ngờ được.

"Nguyên Nguyên, sao con lại đứng ở cửa? Mẹ đã làm cơm rồi, con mau vào ăn đi." Lúc này giọng nói của Lục phu nhân từ bên trong truyền ra.

Bạch Nguyên Nguyên điều chỉnh vẻ mặt một chút, sau đó im lặng đi vào phòng khách.

"Có chuyện gì vậy? Công việc không thuận lợi sao? Tại sao vẻ mặt lại buồn bã như vậy?" Lục phu nhân liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt Bạch Nguyên Nguyên, quan tâm nói.

"Không... Không có gì ạ." Bạch Nguyên Nguyên vội vàng cầm lấy chén đũa, miễn cưỡng cười cười.

"Ăn cơm thôi."

Đương nhiên Lục phu nhân không tin: "Còn nói không có gì, nhất định là có chuyện gạt mẹ. Nói đi, là ai ăn hiếp con? Cứ nói ra, mẹ sẽ trút giận cho con. Cái đứa nhỏ này, chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng. Bây giờ con đã là con gái của Lục gia, không phải là người mà ai cũng có thể ức hiếp."

Bạch Nguyên Nguyên mím môi, ánh mắt có chút né tránh, dưới sự ép hỏi của Lục phu nhân, liền ấp a ấp úng nói.

"Là... con... con bị đuổi việc."

"Cái gì?" Lục phu nhân kinh ngạc đến nỗi đập chén xuống bàn.

"Là ai ở Lục thị lại dám đuổi việc Lục đại tiểu thư?"

Dường như bị hành động của Lục phu nhân dọa sợ, Bạch Nguyên Nguyên vội vàng đi đến vỗ lưng cho bà ta.

"Mẹ đừng tức giận, thật ra thật ra là do con làm không tốt, cho nên mới bị đuổi việc, không liên quan đến em trai."

"Là do Lục Gia Ngạn làm?" Lục phu nhân bắt được trọng điểm trong lời nói của Bạch Nguyên Nguyên.

—--

Lăng Sơ Nam vừa mới ăn xong cơm chiều, từ chối lời mời vận động sau khi ăn của người đàn ông, đang chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, điện thoại tư nhân đột nhiên vang lên.

098: "Ký chủ, là Lục phu nhân, có lẽ bà ta muốn nói chuyện giúp nữ chính."

"Ta cảm thấy dùng từ tra hỏi sẽ thích hợp hơn." Lăng Sơ Nam nhướng mày, sau đó đổi sang chế độ yên lặng.

"Ký chủ, ngài không nhận điện thoại sao?"

"Bà ta cũng chỉ chất vấn tại sao ta lại sa thải nữ chính, sau đó yêu cầu ta nhanh chóng khôi phục chức vị cho cô ta, nếu không sẽ không nhận đứa con trai như ta." Lăng Sơ Nam lười biếng dựa lên ghế, hoa quế trong vườn đã nở, mùi hương bay ngập trời.

Sau khi gọi thêm vài lần nữa, cuối cùng Lục phu nhân cũng yên lặng. Có điều việc khiến Lăng Sơ Nam và 098 có chút ngoài ý muốn là bà ta gửi một tin nhắn đến.

"Bà ta đã quên bây giờ ngài không nhìn thấy hay sao?" 098 không khỏi kinh ngạc.

"Ai biết được." Lăng Sơ Nam lấy điện thoại qua.

"Đọc đi."

"Tiểu Ngạn, có phải con và chị của con bất hòa trong công việc hay không? Nó nói với mẹ con đuổi việc nó, Nguyên Nguyên là chị của con, có chuyện gì bọn con có thể im lặng thương lượng. Nếu con không hài lòng với việc nó tan làm đúng giờ, thì đó là do mẹ sai, là mẹ kêu nó tan làm sớm một chút. Như vậy đi, ngày mai mẹ đến công ty, chúng ta sẽ nói chuyện."

098 đọc xong liền nói: "Ký chủ, ngài có muốn trả lời bà ta không?"

"Trả lời cái gì? Ta đâu nhìn thấy được."Lăng Sơ Nam nói.

.....Nhưng mà ngày mai ngài xin nghỉ.

Vị bác sĩ khoa mắt mà Lục quản gia giới thiệu cho Lăng Sơ Nam lúc trước đã đến nước C, hôm qua lão quản gia gọi điện thoại cho Lăng Sơ Nam, kêu cậu dành ra một ngày để đi kiểm tra, Lăng Sơ Nam cũng đồng ý.

Cho nên đồng nghĩa với việc hai mẹ con Lục gia vồ hụt.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe dừng lại trước trang viên, thấy Lăng Sơ Nam ra đến, Lục quản gia liền bước xuống từ ghế phụ, cung kính gật đầu.

"Thiếu gia."

Sau đó hành lễ với Lục Lẫm Phong ở bên cạnh: "Tam lão gia."

Lục Lẫm Phong gật đầu, nắm lấy tay Lăng Sơ Nam: "Bảo bối, có cần cậu đưa con đi không?"

"Không cần đâu, có quản gia đi cùng với con rồi, không sao đâu ạ." Lăng Sơ Nam từ chối.

Người đàn ông vẫn muốn kiên trì, Lăng Sơ Nam lại nói: "Hình như Lục Viễn có việc kêu cậu."

Lục Lẫm Phong nhìn Lục Viễn đang muốn nói lại thôi ở bên cạnh, sau đó cúi đầu hôn hôn lên khóe môi Lăng Sơ Nam.

"Vậy thì về sớm một chút, chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho cậu."

"Vâng ạ."

"Thiếu gia, bác sĩ Lam đến giao lưu ở bệnh viện trung tâm thành phố, cho nên hôm nay chúng ta cứ đến bệnh viện trung tâm." Quản gia nói.

"Vâng ạ, cảm ơn ông." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Cảm ơn cái gì chứ, haiz, thiếu gia là do tôi chăm sóc từ nhỏ, tuổi tác cũng bằng cháu của tôi. Đôi mắt trước kia rất đẹp, vừa nói không thấy liền không thấy nữa." Quản gia nhắc đến đôi mắt của Lăng Sơ Nam liền vô cùng buồn bã.

"Ông không cần lo lắng đâu ạ. Không phải hiện tại vẫn rất tốt sao? Công việc không có gì bất tiện, thấy hay không thấy cũng giống nhau thôi mà." Lăng Sơ Nam an ủi.

Quản gia lau nước mắt, đầy cảm động nói: "Thiếu gia trưởng thành rồi.

—--

Khoa mắt của bệnh viện trung tâm đứng thứ ba ở nước C, trước kia Lăng Sơ Nam nằm viện ở đó, mà đôi mắt của cậu cũng là do vị bác sĩ giỏi nhất khoa mắt thay giúp,

"Thiếu gia cẩn thận bậc thang." Quản gia vô cùng cẩn thận đỡ lấy cánh tay Lăng Sơ Nam.

"Con có thể tự đi được mà." Đối với vị quản gia vô cùng tận tâm này, Lăng Sơ Nam có chút bất đắc dĩ.

"Như vậy sao được chứ? Lỡ như thiếu gia không cẩn thận bị thương, tôi phải nói với Tam lão gia như thế nào đây? Làm sao để không phụ lòng lão gia và phu nhân chứ? Phi phi phi, xem cái miệng quạ đen của tôi này, thiếu gia đừng để trong lòng nhé."

"A? A Ngạn!"

Lăng Sơ Nam vừa mới đến sảnh khám bệnh của bệnh viện, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Đàm Chi Lãng? Sao cậu lại ở đây?"

Đối với việc Lăng Sơ Nam nhận ra giọng nói của mình, Đàm Chi Lãng vô cùng vui vẻ, anh quơ quơ túi thuốc trong tay, sau đó đột nhiên nhận ra Lăng Sơ Nam không nhìn thấy, vội vàng nói.

"Tôi bị cảm, vốn dĩ sắp khỏi rồi, nhưng mẹ tôi cứ kêu tôi đến lấy thuốc. Cậu thì sao? Đến bệnh viện kiểm tra à?"

"Đàm thiếu gia, thiếu gia nhà tôi có hẹn với bác sĩ Lam." Quản gia tiếp lời.

Đàm Chi Lãng nghe vậy cũng không cảm thấy bị xúc phạm: "Người mà hai người nói là vị bác sĩ Lam vừa mới từ nước ngoài đến đây giao lưu hay sao? Hình như có rất nhiều người hẹn cậu ta, hai người dùng tên ai để hẹn trước vậy? Tôi có thể hỏi trợ lý của cậu ta một chút."

"Lục Tử Phong." Lục quản gia nói tên của con trai mình.

"Được rồi, hai người chờ một lát, tôi đi một chút sẽ về." Đàm Chi Lãng cầm điện thoại đi đến khu vực bên cạnh.

Khoảng 10 giây sau, 098 nói với Lăng Sơ Nam: "Ký chủ, số thứ tự mà con trai của quản gia hẹn trước là mười mấy, có lẽ phải đến ngày mai mới có thể gặp được, ngài có cần tôi giúp điều chỉnh vị trí hay không?"

"Không cần đâu."

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, đầy bí ẩn nói: "Ngươi không cảm thấy chen hàng là một việc vô cùng không có đạo đức à?"

"....Ký chủ nói đúng."

Nửa phút sau, Đàm Chi Lãng mỉm cười quay trở về: "Chúng ta đi lên đi, tên mà hai người hẹn đúng lúc là người tiếp theo."

"Trùng hợp vậy sao?" Lăng Sơ Nam tỏ vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, chúng ta đi thôi." Đàm Chi Lãng vô cùng tự nhiên đỡ lấy một cánh tay khác của Lăng Sơ Nam.

Nhìn ký chủ nhà mình rõ ràng nói không chen hàng, nhưng bước chân chưa từng dừng lại, thậm chí nghi vấn cũng không có. 098 lần nữa cảm giác sâu sắc bản thân bị lừa.

Vừa rời khỏi thang máy, Đàm Chi Lãng liền đỡ Lăng Sơ Nam đến sofa.

"Hai người ngồi ở đây đợi một lát, tôi vào trong xem cậu ta có ở đây hay không."

Lăng Sơ Nam gật đầu: "Được."

"Mời vào." Một giọng nói ôn hòa trong trẻo vang lên trong phòng.

"Bác sĩ Lam." Đàm Chi Lãng lên tiếng trước.

"Đã lâu không gặp."

"Số ngày cậu về nước còn chưa đếm đủ đầu ngón tay, nhanh như vậy mà đã không quen biết rồi à?" Bác sĩ Lam đẩy đẩy mắt kính trên mũi.

"Người bạn cũ mà cậu nói đâu rồi? Tình trạng của cậu ấy như thế nào?"

"Cậu ấy gặp tai nạn xe, cho nên mắt không nhìn thấy. Vốn dĩ định đợi hai ngày nữa cậu bận rộn xong sẽ kêu cậu đến xem cho cậu ấy, không ngờ cậu ấy đã hẹn trước với cậu. Cậu không để ý tôi chen hàng chứ?" Đàm Chi Lãng nở một nụ cười.

"Chiêu này của cậu là tiền trảm hậu tấu à? Viện trưởng đại thiếu gia, tôi có thể bắt cậu làm gì chứ?" Bác sĩ Lam liếc mắt nhìn Đàm Chi Lãng một cái.

"Trước đây tôi chưa từng thấy cậu nhiệt tình đến như vậy. Nói đi, có phải cậu yêu thầm người ta hay không?"

"Cậu.... cậu nói bậy bạ gì đó?" Đàm Chi Lãng lập tức nhảy dựng lên.

"Cậu ấy là con trai!"

"Con trai? Con trai thì làm sao? Không phải trước kia cậu từng đến gay bar rồi à?" Bác sĩ Lam lại đẩy đẩy mắt kính.

"Lam! Chính! Hành! Lần đó là do tôi bị cậu lừa đến!" Đàm Chi Lãng phản bác.

"Được rồi được rồi, là tôi sai, cậu mau đưa người bạn cũ kia của cậu vào đi, đừng để người ta chờ lâu ở bên ngoài." Bác sĩ Lam nói.

"Còn nói không thích? Không thích tại sao lại đỏ mặt?"

Đàm Chi Lãng theo phản xạ đóng sầm cửa lại, sau đó sờ sờ mặt mình, phát hiện thực sự có chút nóng. Anh lập tức lắc lắc đầu, không thể nào, sao anh lại có thể thích Lăng Sơ Nam được chứ? Rõ ràng anh thích con gái! Sau đó trong đầu Đàm Chi Lãng không khỏi hiện ra bộ dáng của Lăng Sơ Nam lúc ở nhà hàng, anh đột nhiên giơ tay vỗ mạnh vào đầu. Đang nghĩ cái gì vậy chứ?

"Ký chủ, thì ra nam phụ số 1 và nam phụ số 2 quen biết nhau." 098 phát hiện ra miền đất mới.

Trong cốt truyện không hề nhắc đến chuyện này, thậm chí cảnh diễn phối hợp cũng chưa từng viết qua.

"Nội dung cốt truyện đương nhiên phải xoay quanh nữ chính, chuyện giữa nhân vật phụ với nhau không phải là chuyện quan trọng, hiển nhiên bị lược bỏ." Lăng Sơ Nam nói.

"098, giọng nói của người càng ngày càng lạ, có phải đã đến thời kỳ vỡ giọng hay không?"

"......"

"A Ngạn, chúng ta vào thôi." Đàm Chi Lãng đi đến nói.

"Lục quản gia đâu rồi?"

"Vừa nãy ông ấy nhận được điện thoại, có chuyện gấp, tôi để ông ấy về trước rồi."

"Không sao đâu, lát nữa tôi đưa cậu về." Đàm Chi Lãng nói.

"Được." Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để Đàm Chi Lãng đỡ về phía trước.

Đàm Chi Lãng hơi nghiêng đầu, vừa lúc thấy được sườn mặt xinh đẹp và đôi môi hồng hào của Lăng Sơ Nam.

098: "Ký chủ, nam phụ số 1 đỏ mặt."

—--

Editor:

Mấy hôm trước hong có thời gian edit @@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro