Chương 164 + 165 + 166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 164

Edit: YuTuyTien

Sau khi Đàm Chi Lãng đỡ Lăng Sơ Nam bước vào, Lam Chính Hành liền nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó đứng lên nhiệt tình nói.

"Mau đến đây ngồi."

Đàm Chi Lãng đỡ Lăng Sơ Nam ngồi xuống, trừng mắt nhìn tên đột nhiên ân cần trước mắt một cái, sau đó mới nói.

"Bác sĩ Lam, cậu mau xem cho cậu ấy đi, đôi mắt này còn có thể hồi phục hay không?"

Không thể để người ta tự giới thiệu một chút hay sao? Lam Chính Hành cũng trừng mắt nhìn Đàm Chi Lãng một cái, khóe miệng Đàm Chi Lãng giật giật, có điều không nói gì nữa.

"Xin chào, tôi là Lam Chính Hành, là bạn học cùng lớp 10 năm với Đàm Chi Lãng, hiện tại đang là tiến sĩ khoa mắt ở nước Y, có điều gần đây tôi định ở lại trong nước."

Lam Chính Hành vươn tay về phía Lăng Sơ Nam, sau đó nhớ ra cậu không nhìn thấy, đang định rút lại, liền được một bàn tay nắm lấy.

"Xin chào, tôi là Lục Gia Ngạn."

Rất nhanh Lăng Sơ Nam liền rút tay về, hoặc là nói Đàm Chi Lãng nhanh chóng chạy đến giữa hai người, gấp gáp đỡ lấy Lăng Sơ Nam ngồi trở về sofa.

098: "Ký chủ, ngài không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta khi ngài cầm tay anh ta đâu. Ha ha ha! Nếu trong cốt truyện anh ta không thích nữ chính, tui sẽ cho rằng anh ta nhất kiến chung tình với ngài."

"Sao ngươi biết anh ta sẽ không nhất kiến chung tình với ta?" Lăng Sơ Nam hỏi lại.

"....." Không lẽ là sự thật?

"Bác sĩ Lam." Lăng Sơ Nam lên tiếng trước.

"Mắt của tôi bây giờ đã không trị được nữa, anh có thể trực tiếp chuẩn bệnh. Khoảng thời gian này tôi đã quen với sinh hoạt hàng ngày, cho dù mù cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của tôi. Sở dĩ tôi đến đây với quản gia, là vì không muốn phụ ý tốt của ông ấy."

.....Ngoài ra còn do anh là nam phụ số 2. 098 yên lặng giúp Lăng Sơ Nam bổ sung câu nói chưa hoàn chỉnh.

Lam Chính Hành không ngờ Lăng Sơ Nam lại lên tiếng từ chối trị liệu, anh nhíu mày khuyên nhủ.

"Theo tôi thấy vẫn nên kiểm tra một chút, không phải tôi không tin chuẩn đoán của bác sĩ Đường, nhưng lỡ như vẫn còn kết quả khác thì sao?"

Bác sĩ Đường là bác sĩ trị liệu chính cho Lăng Sơ Nam lúc trước, y thuật đương nhiên rất tốt, xem như là một trong những bác sĩ hàng đầu trong nước trước. Lam Chính Hành có nghe qua bệnh tình của Lăng Sơ Nam từ phía Đàm Chi Lãng, vốn dĩ cảm thấy có chút khó khăn, hiện tại xem ra càng khó giải quyết.

Người bệnh không phối hợp mới là phiền phức lớn nhất.

Cho dù là Lăng Sơ Nam hay là Lục Gia Ngạn nguyên bản, nhất định sẽ không đồng ý tiết lộ bệnh tình của mình. Lăng Sơ Nam là do cảm thấy phiền phức, còn Lục Gia Ngạn, hiện tại cảm xúc của cậu ấy đối với nữ chính vô cùng phức tạp, có điều cậu ấy là một người cố chấp, nếu đã làm sẽ không hối hận, đương nhiên cũng không muốn để nữ chính biết cậu ấy đã làm gì. Trong cốt truyện cậu ấy thực sự đã thành công, mãi cho đến khi chết đi, nữ chính cũng không biết hai mắt của mình là do cậu ấy tặng.

Lăng Sơ Nam đứng lên, mỉm cười với Lam Chính Hành: "Không cần kiểm tra đâu, cảm ơn anh, bác sĩ Lam. Nếu có người của Lục gia đến hỏi, phiền anh cứ nói với bọn họ mắt tôi không thể chữa khỏi là được, còn về nguyên nhân..."

Nói đến đây, gương mặt cậu chợt hiện lên nét chua xót, có điều rất nhanh đã mỉm cười.

"Mọi người cũng đừng hỏi, xin lỗi, tôi đi trước đây, trong nhà còn có việc."

Nói xong, Lăng Sơ Nam liền đi về phía cửa, giữa chừng còn đụng phải góc bàn.

Đàm Chi Lãng vội vàng chạy đến đỡ lấy cậu: "Để tôi đưa cậu về."

Sau khi Đàm Chi Lãng và Lăng Sơ Nam rời đi, Lam Chính Hành liền đi đi lại lại trong văn phòng hai vòng, sau đó mở cửa nói với trợ lý ở bên ngoài.

"Dời lịch hẹn những bệnh nhân ở phía sau lùi lại hai tiếng."

Nói xong anh trực tiếp đi lên tầng một, gõ cửa văn phòng chủ khoa bệnh viện.

"Bác sĩ Đường có ở đây không ạ?"

—--

Quay trở về xe, 098 liền hỏi: "Ký chủ, tại sao ngài lại không nói tình hình thực tế cho bọn họ?"

Hiện tại, mặc dù độ hảo cảm của Đàm Chi Lãng với nữ chính không quá cao, nhưng vẫn có khả năng sẽ yêu cô ta một lần nữa, mà tỷ lệ của Lam Chính Hành còn lớn hơn.

"Ai nói ta không nói cho bọn họ?"

Lăng Sơ Nam xoa xoa vùng eo bị đụng phải, suy nghĩ một chút, quyết định không dùng dị năng chữa trị, đợi đến tối sẽ kêu người nào đó xoa xoa.

098 đột nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức hiểu rõ: "Ký chủ, ý ngài là hai người bọn họ sẽ đi điều tra hay sao?"

"098, ngươi thông minh hơn một chút rồi đó." Lăng Sơ Nam khen ngợi.

"Nhưng nếu bọn họ không điều tra thì phải làm sao?" 098 lại hỏi.

"Ta thu hồi lời nói vừa rồi."

"......"

Lộ trình vốn dĩ chỉ 20 phút đã kéo dài đến một tiếng, cuối cùng Đàm Chi Lãng cũng ngừng xe ở cổng trang viên, anh ngại ngùng mỉm cười với Lăng Sơ Nam.

"Lâu lắm không về nước, cho nên không biết tuyến đường như thế nào. Lần sau ra ngoài nên đưa theo tài xế thôi."

098: "Ký chủ, anh ta nói dối, rõ ràng anh ta cố ý chạy vòng quanh thành phố một vòng."

Lăng Sơ Nam: "Điều này chứng minh mị lực của ta rất lớn, cho nên anh ta muốn ở bên cạnh ta nhiều hơn một chút."

Từ khi nào ký chủ trở nên tự luyến như vậy?

"Đúng rồi, sao cậu lại không ở nhà? Mấy hôm trước tôi đến Lục gia, nhưng không nhìn thấy cậu." Đàm Chi Lãng hỏi.

"À, khoảng cách giữa nhà với công ty quá xa, ở đây gần hơn một chút, hơn nữa có cậu nhỏ chăm sóc, trong nhà cũng yên tâm hơn." Lăng Sơ Nam trả lời.

"Cậu nhỏ?"

Trước kia anh chưa từng nghe gia chủ Lục gia có anh em nào khác. Đàm Chi Lãng nhìn tòa trang viên to lớn độc chiếm một ngọn núi trước mắt, chỉ sợ Lục gia không thể mua được một miếng đất lớn ở trung tâm thành phố như vậy, đúng hơn đây là chỗ ở tư nhân.

"Ừ, gần đây cậu nhỏ mới trở về, đúng lúc tôi bị thương, mà người trong nhà không tiện chăm sóc, cho nên cậu nhỏ đưa tôi đến đây." Lăng Sơ Nam nhàn nhạt nói.

Đàm Chi Lãng không nghi ngờ gì, thì ra chuyện là như vậy, có điều Lục gia cũng quá thất trách.

"Thiếu gia, ngài đã quay về."

Lục Viễn đang canh giữ ở cửa liền đi đến đón, hắn đỡ Lăng Sơ Nam xuống xe, sau đó nhìn về phía Đàm Chi Lãng ở ghế lái.

"Ngài là bạn của thiếu gia đi, cảm ơn ngài đã đưa thiếu gia về, mời ngài vào trong uống trà một lát."

Đàm Chi Lãng có chút do dự, nhưng vẫn từ chối: "Không được rồi, tôi còn có việc, lần sau sẽ đến."

Nói xong liền vẫy vẫy tay: "Tạm biệt A Ngạn, mấy ngày nữa tôi sẽ mời cậu ăn cơm, chúng ta vẫn chưa ôn lại chuyện cũ đâu."

"Được."

Xe vừa chạy được không xa, điện thoại của Đàm Chi Lãng đột nhiên vang lên, tên người gọi là bác sĩ Lam, anh nhấn kết nối cuộc gọi.

"Sao rồi? Bác sĩ Đường có nói gì không?"

"Bác sĩ Đường không nói gì, có điều tôi đã điều tra bệnh sử của A Ngạn." Nói đến đây phía bên kia im lặng một lúc lâu, còn vang lên âm thanh lật tài liệu.

"Tôi đã gửi tài liệu qua hộp thư cho cậu, tự mình xem đi." Nói xong liền cúp điện thoại.

Đàm Chi Lãng suy nghĩ một chút, sau đó dừng xe lại, mở hòm thư trên điện thoại ra. Càng xem, anh càng nhăn chặt mày, cuối cùng khi nhìn thấy cái tên được hiến tặng, bàn tay cầm lấy điện thoại đã vang lên tiếng răng rắc.

"Điểm năng lượng +10000."

Lăng Sơ Nam vừa đến phòng khách liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở.

"Ký chủ, hôm nay nữ chính và Lục phu nhân cùng đi làm, bí thư của ngài không dám quản tổng tài phu nhân, hiện tại không biết làm sao, mà điện thoại của ngài đang tắt máy." 098 nhắc nhở.

"Ta biết rồi."

Lăng Sơ Nam đến phòng ngủ tìm điện thoại bị tắt máy trên đầu giường, vừa khởi động, bí thư Dương liền gọi đến.

"Lục tổng, Lục phu nhân đang ở văn phòng chờ ngài, tôi có nói như thế nào bà ấy cũng không chịu đi." Giọng nói của bí thư Dương đã sắp khóc đến nơi, hậu trường của trợ lý Bạch cũng quá lớn, ngay cả tổng tài phu nhân cũng mời đến.

"Ừ, tôi biết rồi." Lăng Sơ Nam nói.

"Cô không cần tiếp đãi bọn họ, cứ làm tốt công việc của mình là được. Lát nữa tôi sẽ liên hệ với bọn họ."

"Vâng ạ."

"Đúng rồi, đem báo cáo công việc do Bạch Nguyên Nguyên viết, kèm theo nội dung công tác của cô ta và nội dung công tác của tôi chỉnh sửa một chút, mười phút sau đưa đến văn phòng tôi."

"Vâng, không thành vấn đề, Lục tổng."

Sau khi ngắt điện thoại, Lăng Sơ Nam liền gọi cho một số điện thoại khác. Cuộc gọi vừa kết nối, cậu liền đặt điện thoại qua một bên, 5 phút sau mới đưa lên bên tai, mà bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lục phu nhân.

"Tiểu Ngạn, con thấy như vậy có được không? Có như thế nào thì Nguyên Nguyên cũng là chị của con, nó không có kinh nghiệm làm việc, khó tránh phạm phải sai lầm."

"Mẹ, mẹ biết bây giờ mắt của con không nhìn thấy, con cần phải có một trợ lý giúp được cho con trong khoảng thời gian này. Lấy tiến độ công việc của chị bây giờ, không được nửa năm sẽ không thể đảm nhiệm. Vốn dĩ con muốn để cho chị ấy thử xem, nhưng về phương diện làm việc, con đề nghị chị ấy đổi một chức vị khác."

"Nhưng..."

"Mẹ cũng đã nói chị không có kinh nghiệm làm việc, chuyện này cần phải tích lũy từng chút một, muốn đột ngột bắt kịp tiến độ làm việc của con sẽ rất khó."

Không ngờ Lăng Sơ Nam lại dùng lời nói của mình để phản bác lại, Lục phu nhân bị nghẹn đến nỗi không nói nên lời.

"Ngày mai con sẽ quay về làm việc, nếu lúc đó có vấn đề gì cứ gọi chị đến văn phòng của con." Lăng Sơ Nam nói.

"Hoặc hôm nay hai người có thể đến nhà của cậu nhỏ, vừa rồi con mới từ bệnh viện về, hôm nay con sẽ ở nhà nghỉ ngơi."

"Vậy thì ngày mai gặp đi." Lục phu nhân nói.

"Vâng, con sẽ kêu bí thư đưa tài liệu đến, mẹ cứ nhìn thử." Lăng Sơ Nam nói xong liền cúp điện thoại.

Cậu cười một tiếng: "Quả nhiên không phải là mẹ ruột."

Ngày hôm sau, Lục phu nhân không đến công ty, Bạch Nguyên Nguyên cũng không đến văn phòng nói gì. Dù sao chỉ cần là người hiểu biết, nhìn nội dung công việc và báo cáo công tác của Bạch Nguyên Nguyên liền nhận ra khoảng cách giữa cô ta với chức vị này cách bao nhiêu xa, mà cô ta đến đây đàm phán cũng chỉ rước lấy nhục.

Bình yên trôi qua mấy ngày, giữa trưa hôm nay, cửa văn phòng của Lăng Sơ Nam vang lên tiếng gõ.

"Mời vào."

"Lục tổng, bên ngoài gọi điện đến, nói có người muốn tặng quà cho ngài, tôi đã giúp ngài mang lên."

"Ừ, là gì vậy?"

"Là một bó hoa tử la lan(*)." Bí thư Dương nói.

"Bên trên không có thiệp, có cần tôi cắm giúp ngài hay không?"

"Không cần đâu, cứ để ở đó đi."

"Vâng." Bí thư Dương đặt bó hoa lên bàn làm việc, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

Bản thân Lăng Sơ Nam khá thích hoa nguyệt quý, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì dễ trồng, hơn nữa một năm nở rất nhiều lần, là loài hoa duy nhất mà cậu nuôi sống lúc trước. Mà hoa tử la lan là loài hoa Lục Gia Ngạn thích, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì nữ chính thích nó.

Người biết chuyện này rất ít.

098: "Ký chủ, không lẽ nữ chính muốn quay lại với ngài?"

-----

(*) Hoa tử la lan (hoa chuông) - để tử la lan cho nó vip pro, ý nghĩa của loài hoa này là biểu tượng cho tình cảm đôi lứa nồng nàn, bền lâu.

—--

Chương 165

Edit: YuTuyTien

"Sao ngươi lại không nghĩ là có người nào đó yêu thầm ta, cố ý hỏi thăm tin tức, sau đó chuẩn bị theo đuổi ta lâu dài." Lăng Sơ Nam hỏi ngược lại.

098 tự hỏi hơn nửa ngày, nửa tin nửa ngờ nói: "Mặc dù lời ngài nói cũng có khả năng, nhưng sẽ là ai chứ?"

"Điều tra người đó không phải là chức trách của ngươi hay sao?" Lăng Sơ Nam nói.

"Vừa rồi tui đã điều tra qua, có người nặc danh đặt hoa ở cửa hàng, sau đó nhờ cửa hàng đưa đến."

Một lát sau, 098 trả lời: "Đại khái là người đó trực tiếp nói với chủ cửa hàng bán hoa, cho nên cụ thể là ai vẫn chưa điều tra ra được, có điều tui có thể khẳng định, người tặng hoa không phải là nữ chính. Nhưng tại sao ký chủ lại biết người nọ sẽ tặng lâu dài chứ? Lỡ như người đó chỉ tặng một lần thì sao?"

"Trực giác."

"......" Lời giải thích này, rất tốt.

Có điều, đúng như suy đoán của Lăng Sơ Nam, kể từ hôm đó, ngày nào cậu cũng nhận được một bó hoa. Toàn bộ người trong công ty đều trở nên ồn ào, nói là có người muốn theo đuổi Lăng Sơ Nam, mà phần lớn đều cho rằng là một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng.

Có điều cũng may, khoảng thời gian này Lục Lẫm Phong khá bận rộn, mỗi ngày chỉ đưa Lăng Sơ Nam đến văn phòng, sau đó không hề ở lại, cũng không có người báo cáo cho y, cho nên xem như sóng êm biển lặng.

So sánh với Lăng Sơ Nam, khoảng thời gian này Bạch Nguyên Nguyên rất không hài lòng. Bởi vì bị Lăng Sơ Nam lấy lý do chính đáng sa thải, mặc dù Lục phu nhân nói có thể an bài cho cô ta một vị trí khác, nhưng kể từ khi cùng Lục phu nhân đến công ty náo loạn, gần như toàn bộ công ty đều đã biết đến cô ta, cô ta làm sao còn mặt mũi quay lại đó làm việc?

Lục phu nhân thấy cô ta không muốn, lại tiếp tục sắp xếp cho cô ta một công việc khác.

"Nguyên Nguyên, con là đại tiểu thư của Lục gia, làm sao lại không có năng lực làm việc được? Tương lai con chính là người thừa kế sản nghiệp của Lục gia. Không phải con nói rất thích thiếu gia của Lâm gia hay sao? Mẹ đã tìm một công việc ở Lâm thị cho con, để con từ từ tích lũy kinh nghiệm, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với thiếu gia Lâm gia, một công đôi việc."

Bạch Nguyên Nguyên theo bản năng muốn từ chối: "Nhưng mà..."

"Ai da, đứa nhỏ này, mẹ biết con ngại ngùng, có điều thời đại bây giờ con gái vẫn nên chủ động một chút. Sau lần xem mắt trước, Lâm thiếu gia cũng không gặp một ai khác, có lẽ là vẫn còn hảo cảm với con. Có điều con phải nhớ kỹ, đến công ty nhà người khác làm thì không thể giống như lúc trước, mẹ cũng không ép con phải về nhà sớm, nhưng chuyện chính là phải tranh thủ đưa bạn trai về nhà."

Nghe Lục phu nhân nói vậy, Bạch Nguyên Nguyên liền nhớ đến gương mặt của Lâm Kính Hải khi hẹn hò với cô ta ngày đó, gương mặt có chút đỏ lên, lập tức đồng ý.

Cho nên, cô ta liền trở thành trợ lý riêng của Lâm Kính Hải.

Có điều, Lâm Kính Hải không chỉ có một trợ lý, anh ta đã tiếp nhận vị trí tổng tài của Lâm thị, những công việc cần phải xử lý vô cùng nhiều, mà yêu cầu đối với trợ lý cũng vô cùng cao.

Hiện tại Bạch Nguyên Nguyên mới biết, thì ra lúc trước Lăng Sơ Nam kêu cô ta đọc tư liệu chỉ là yêu cầu thấp nhất, mà ở đây vừa mới bắt đầu, cô ta không những phải đọc tư liệu, mà còn phải xử lý những công việc bị rối loạn. Trí nhớ của cô ta vốn không tốt lắm, thường xuyên khiến cho công việc trở nên lung tung, những trợ lý khác phải giúp cô ta dọn dẹp rắc rối, dần dà, quan hệ của cô ta với đồng nghiệp trở nên không tốt đẹp.

Có điều, việc khiến Bạch Nguyên Nguyên cảm thấy an ủi là, Lâm Kính Hải đã giúp cô ta giải vây rất nhiều lần. Chuyện này khiến cho ngọn lửa tình yêu sắp tắt của cô ta bùng lên, xem ra Lâm Kính Hải không phải không thích cô ta, mà là do chuyện xảy ra lúc đó quá đột ngột. Vừa nghĩ vậy, Bạch Nguyên Nguyên liền quyết định chủ động tấn công, hẹn anh ta nói chuyện.

"Ký chủ, nữ chính hẹn gặp nam chính, đến nhà hàng lần trước." 098 báo cáo.

"Ừ, khi nào?"

"Trưa thứ bảy."

Đúng vào lúc này, điện thoại của Lăng Sơ Nam vang lên.

"Ký chủ, là Đàm Chi Lãng."

Lăng Sơ Nam nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói vô cùng ấm áp của Đàm Chi Lãng.

"A Ngạn, vốn dĩ tôi định hai ngày nữa sẽ mời cậu ăn cơm, không ngờ đột nhiên có việc gấp phải xuất ngoại, hôm nay mới trở về, cuối tuần này cậu có rảnh không? Tôi mời cậu."

"Trưa thứ bảy tôi rảnh, đến nhà hàng lần trước có được không?"

"Được chứ, cậu chọn là được."

Giọng nói của Đàm Chi Lãng có chút vui vẻ: "Tôi cúp máy trước đây, thứ bảy gặp."

"Ký chủ, không lẽ hoa là do anh ta đặt?" 098 suy đoán.

Khoảng thời gian này, nó vẫn không điều tra được danh tính của người tặng hoa, chuyện này khiến cho nó cảm thấy có chút uể oải.

"Ngươi đoán xem." Lăng Sơ Nam trả lời.

"....Không phải sao?"

—--

Sáng sớm thứ bảy, Lăng Sơ Nam tỉnh dậy.

"Bảo bối, sao lại không ngủ thêm chút nữa?" Lục Lẫm Phong đang mặc quần áo ở mép giường, quay sang hỏi.

"Giữa trưa có chút việc." Lăng Sơ Nam vừa ngồi dậy, liền bị người nọ ôm lấy.

"Cậu giúp con mặc quần áo, con cứ nhắm mắt nghỉ ngơi thêm chút nữa."

"Vâng." Lăng Sơ Nam mơ mơ màng màng trả lời.

Nhắm một chút liền trôi qua một tiếng, lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại, cậu vẫn còn nằm trong ngực người nọ, Lục Lẫm Phong dùng một tay ôm lấy Lăng Sơ Nam, tay còn lại gõ chữ trên laptop. Thấy Lăng Sơ Nam đã tỉnh lại, y liền nhỏ giọng nói.

"Bảo bối, cậu làm con tỉnh giấc sao?"

"Không có." Lăng Sơ Nam ngồi thẳng dậy, thuận tay xoa xoa vai cho người nọ.

"Mấy giờ rồi?"

"Vẫn chưa đến 10 giờ." Lục Lẫm Phong trả lời.

"Vừa rồi có người tên Đàm Chi Lãng gọi cho con, nói là 11 giờ gặp, bây giờ vẫn còn sớm, có muốn cậu đi cùng với con hay không?"

"Không phải cậu có việc bận hay sao?"

"Không bận." Lục Lẫm Phong chỉnh lại cổ áo cho Lăng Sơ Nam.

"Nếu bảo bối cần, cậu luôn có thời gian."

Nếu đôi mắt của Lăng Sơ Nam vẫn bình thường, nhất định sẽ trợn trắng mắt. Ý tứ của người nọ cậu đương nhiên hiểu, có điều chậm trễ sẽ khiến những công việc sau này tốn thêm nhiều thời gian, mất nhiều hơn được.

"Được rồi, cậu cứ giải quyết xong chuyện của cậu đi, con đi một lát sẽ trở về."

"Được, bảo bối yên tâm, rất nhanh cậu sẽ có thể rảnh rỗi." Người nọ hôn hôn lên mặt Lăng Sơ Nam, sau đó lại cọ cọ.

"Đói bụng không?"

Một tiếng sau, Lăng Sơ Nam được Lục Lẫm Phong đưa lên xe, thấy cửa xe đã đóng lại, cuối cùng 098 cũng nhẹ nhàng thở ra, kìm nén xong rồi.

"098, hình như ngươi có ý kiến rất lớn?"

098 bất thình lình nghe thấy giọng nói của Lăng Sơ Nam, nó có chút run rẩy.

"Không... không thể nào, ký chủ, sao tui lại có ý kiến được?"

"Nếu như ngươi có ý kiến, cứ việc nói ra. Còn nếu ngươi muốn yêu đương, ta cũng có thể tìm đối tượng cho ngươi."

"Tuyệt đối không thể, ký chủ, đời này 098 sẽ đi theo ngài, tuyệt đối sẽ không thay lòng." 098 vội vàng tỏ rõ lòng trung thành.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm làm hệ thống của nó, đi theo Lăng Sơ Nam tuyệt đối sẽ có tiền đồ, cho nên nó nhất định không thể có ý kiến với ký chủ. Nó chỉ cảm thấy, có chút.... hâm mộ.

Xe chậm rãi dừng ở trước nhà hàng, Lục Viễn xuống xe mở cửa cho Lăng Sơ Nam.

"Thiếu gia, đã đến rồi."

"Ừ, một tiếng sau anh quay lại đón tôi."

"Vâng."

Lúc này, Đàm Chi Lãng đang đứng ở cửa, vội vàng đi đến đỡ lấy Lăng Sơ Nam.

"A Ngạn, cậu đến sớm vậy."

"Không phải cậu còn sớm hơn hay sao?" Lăng Sơ Nam nói.

"Sao cậu lại không vào?"

Đàm Chi Lãng vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Tôi cũng chỉ mới đến thôi, đúng lúc nhìn thấy cậu."

"Ký chủ, anh ta đã đến đây hai tiếng, ở cửa đợi một tiếng." 098 vạch trần lời nói dối của Đàm Chi Lãng.

Lăng Sơ Nam không nói gì, cùng anh ta vào nhà hàng.

Lần này Đàm Chi Lãng không đặt bàn giống lần trước, mà trực tiếp ngồi trong một phòng riêng. Sau khi đỡ Lăng Sơ Nam ngồi xuống, anh liền ngồi bên cạnh Lăng Sơ Nam, cầm lấy thực đơn.

"Cậu muốn ăn gì? Để tôi đọc thực đơn cho cậu."

"Cậu gọi là được rồi, tôi không kén ăn." Lăng Sơ Nam nói.

Đúng vậy, không kén ăn, nói đúng hơn là không ăn đồ ăn bên ngoài, 098 yên lặng nói thầm.

Có điều hiện tại, tật xấu chỉ ăn thịt của Lăng Sơ Nam ở mấy thế giới đầu đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất theo như 098 quan sát, cậu gần như đã bình phục. Mặc dù không thích ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng vẫn có thể nếm thử một chút.

Đây hoàn toàn là công lao của đồ ăn nhà ký chủ.

Đàm Chi Lãng nghe vậy rất vui vẻ, mở thực đơn hăng hái gọi đồ ăn, liên tiếp mười mấy món, còn đang định gọi tiếp, Lăng Sơ Nam liền lên tiếng ngăn cản.

"Cậu định để tôi ăn no chết hay sao?"

"A? Nhiều sao?" Đàm Chi Lãng có chút mờ mịt, nhìn qua có vẻ đáng yêu.

Tiếc là Lăng Sơ Nam không nhìn thấy, cậu cầm lấy thực đơn trong tay Đàm Chi Lãng.

"Nhiều."

Sau đó lại nói: "Cậu còn mời thêm người khác sao?"

"A? Tôi không mời Lam Chính Hành, nhưng cậu ta nghe nói tôi có hẹn với cậu, cứ đòi cùng đến đây." Đàm Chi Lãng buộc miệng nói ra.

Lăng Sơ Nam đưa thực đơn cho phục vụ, nói: "Chỉ lấy tám món trước, mấg món sau không cần."

"Vâng ạ."

Đàm Chi Lãng nhận ra mình đã lỡ miệng, liền có chút ảo não: "Cậu ta còn cố ý dặn tôi không được nói trước với cậu."

Sau đó, anh đột nhiên phản ứng lại: "Sao cậu biết còn có người khác?"

Lăng Sơ Nam nói: "Cậu đặt bàn ba người."

"....."

"Ký chủ, nữ chính và nam chính đang ở phòng cách phách." 098 nói.

"Hiện tại nam chính đã đi ra ngoài, có lẽ là đến toilet."

"Ta biết rồi." Lăng Sơ Nam trả lời.

Sau khi trò chuyện với Đàm Chi Lãng một lát, Lăng Sơ Nam liền đứng dậy.

"Tôi đi toilet một chút."

"Có cần tôi đi cùng không?" Đàm Chi Lãng vội đứng dậy.

"Không cần đâu, trước đây tôi từng đến nhà hàng này rồi, vẫn biết đường."

"Vậy được rồi, cậu cẩn thận một chút."

Đàm Chi Lãng vẫn có chút không yên tâm, có điều sợ rằng Lăng Sơ Nam sẽ cảm thấy anh đang khinh thường mắt cậu không nhìn thấy, cho nên không dám nói nữa, chỉ nhìn cậu mở cửa ra ngoài.

"098, chuyện của nam nữ chính là như thế nào?" Lăng Sơ Nam một bên đi về phía toilet, một bên hỏi. Khoảng thời gian này cậu không hề chú ý đến bọn họ.

"Thưa ký chủ, hiện tại nữ chính là trợ lý của nam chính, mọi chuyện không khác với cốt truyện cho lắm. Hôm nay nữ chính hẹn gặp nam chính, là vì muốn cảm ơn anh ta chiếu cố cho mình trong khoảng thời gian gần đây." 098 báo cáo giản lược tin tức gần đây.

"Có điều thái độ của nam chính đối với nữ chính không nhiệt tình giống như trong cốt truyện."

Lăng Sơ Nam gật đầu, ý bảo mình đã nghe thấy. Cậu đi vào toilet rửa tay, đứng thêm một lúc mới mở cửa.

"Ký chủ, nam chính đang đi sau ngài 20 bước." 098 nói.

Sau đó nó giật mình: "Ký chủ cẩn thận, ngài sắp đụng vào tường!"

-----

Chương 166

Edit: YuTuyTien

Đương nhiên Lăng Sơ Nam không nghe theo nhắc nhở của 098, bước chân vững vàng đi về trước, nhìn động tác của cậu hoàn toàn không nhận ra cậu là một người mù..... Nếu phương hướng của cậu không phải là mặt tường.

Ngay khi Lăng Sơ Nam chỉ cách bức tường một bước chân, một bàn tay từ phía sau đột nhiên vươn đến, nắm lấy cánh tay cậu, sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

"Cẩn thận, phía trước là mặt tường."

Lăng Sơ Nam vươn tay sờ sờ, sau đó mỉm cười với người nọ: "Cảm ơn, vừa nãy tôi có chút thất thần."

Nhìn ký chủ bị anh hùng cứu mỹ nhân, 098: .....Ký chủ làm tốt lắm!

"Mắt của cậu không tiện, sao lại đi ra đây một mình?" Lâm Kính Hải hỏi.

"Tôi biết đường, vừa rồi chỉ muốn đi rửa tay, lúc đi đường lại đang suy nghĩ vài chuyện, cho nên không chú ý phía trước có bức tường. Không sao đâu, đúng rồi, sao anh lại biết mắt tôi không nhìn thấy?" Lăng Sơ Nam nghi hoặc.

"Có lẽ cậu không nhớ rõ, mấy tháng trước chúng ta từng gặp nhau ở đây một lần." Lâm Kính Hải nói.

"Xin chào, tôi tên là Lâm Kính Hải."

"Thì ra là tổng tài Lâm, nghe danh đã lâu." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Tôi là Lục Gia Ngạn,"

"Ha ha, tôi cần trưởng cậu không biết tôi chứ." Đối với việc Lăng Sơ Nam nhận ra mình, Lâm Kính Hải có chút vui vẻ.

"Giám đốc Lục, tôi mới là người nghe danh cậu đã lâu, mấy tháng trước tôi thường nghe trưởng bối nhắc đến cậu."

"Tôi vừa mới bắt đầu làm việc thôi, vẫn còn nhiều chỗ cần học hỏi, tổng tài Lâm không cần trêu chọc tôi." Lăng Sơ Nam có chút ngượng ngùng.

"Ha ha, giám đốc Lục khiêm tốn rồi, gần đây công ty của tôi có một hạng mục cần phải hợp tác với quý công ty của cậu, hơn nữa hiện tại không phải là lúc làm việc, kêu chức vị thì không đúng lắm, cậu kêu tên của tôi là được."

"Được." Lăng Sơ Nam gật đầu.

Lâm Kính Hải cười cười: "Hôm nay hẹn bạn sao? Tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, cảm ơn anh, chắc anh cũng có hẹn với bạn, đừng để người ta đợi lâu, tôi ở phòng A1, đi một chút sẽ đến." Lăng Sơ Nam trả lời.

"Đúng lúc tôi ở phòng cách vách, cùng nhau đi đi."

Nhìn nam chính vô cùng nhiệt tình trước mặt, 098 cảm thấy hơi kỳ lạ, không phải thiết lập của nam chính là tổng tài băng sơn hay sao? Đối với nữ chính cùng lắm chỉ nói chuyện với cô ta nhiều hơn một chút, nhưng cũng không nhiệt tình như khi đối mặt với Lăng Sơ Nam.

Hơn nữa hôm nay lúc đi với Lăng Sơ Nam, lúc nào cũng đều mỉm cười, quan trọng là dưới tình huống Lăng Sơ Nam không nhìn thấy, lại nhiệt tình như vậy. Thái độ này khiến người khác không hiểu được.

Không lẽ tên này yêu thầm ký chủ? Nói không chừng hoa là do anh ta tặng.

Sau khi suy nghĩ này hiện ra, 098 vội vàng dừng suy đoán. Không thể nào! Nam chính trong cốt truyện vô cùng thẳng! Thẳng! Thẳng! Chỉ thích người ngoại hình đáng thương yếu đuối như nữ chính, sao lại có thể thích ký chủ được?

Lúc này, Lam Chính Hành đã đến, anh ta ngồi đối diện với Đàm Chi Lãng, hai mặt nhìn nhau, không khí có vẻ hơi kỳ quái.

Lâm Kính Hải đẩy cửa ra, đỡ Lăng Sơ Nam vào, còn nhẹ giọng nhắc nhở.

"Cẩn thận khung cửa."

Thấy người đến, Đàm Chi Lãng lập tức đứng lên: "Lâm thiếu gia, sao anh lại ở đây?"

Vừa nói, anh vừa đỡ lấy cánh tay khác của Lăng Sơ Nam, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kính Hải vô cùng cảnh giác.

"A Ngạn, đến đây, mau ngồi đi."

"Đàm thiếu, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây." Lâm Kính Hải gật gật đầu.

"Lần trước vẫn chưa kịp chào hỏi, thật thất lễ, như vậy đi, hôm nay để tôi mời mọi người, xem như lời xin lỗi."

"Chút tiền mời khách tôi vẫn lo được, không cần phiền đến Lâm thiếu gia đâu." Đàm Chi Lãng trực tiếp từ chối.

"Vậy được rồi, lần sau tôi mời khách vậy."

Lâm Kính Hải cũng không tức giận, sau đó nói với Lăng Sơ Nam: "A Ngạn, tôi về trước đây, gặp lại sau."

"Được." Lăng Sơ Nam trả lời.

"Anh!"

Dựa vào cái gì lại kêu thân thiết như vậy? Hơn nữa anh đồng ý để anh ta mời khách khi nào?Anh cũng đâu hiếm lạ một bữa cơm! Đàm Chi Lãng vô cùng tức giận, thấy Lâm Kính Hải đã rời đi, lập tức định đuổi theo, có điều đi đến cửa liền quay về, tận tình khuyên nhủ Lăng Sơ Nam.

"A Ngạn, sau này ít tiếp xúc với anh ta một chút, người này rất xấu xa."

"Hửm? Sao lại xấu xa?" Lăng Sơ Nam khó hiểu.

"Cậu đừng thấy bề ngoài của anh ta nghiêm chỉnh mà tưởng lầm, thật ra năm đó cuộc sống cá nhân của anh ta ở trường học rất loạn..."

"A Lãng, từ khi nào cậu lại nhiều chuyện như vậy?" Lúc này, Lam Chính Hành vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

"A Ngạn, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, đó đều là do người trong trường đồn linh tinh, không thể tin là sự thật."

Nghe đến đó, ngay cả hệ thống đơn thuần như 098 cũng biết hai người này đang cố ý kẻ xướng người họa, muốn để Lăng Sơ Nam nghe thấy. Mặc dù chưa bôi đen gì, nhưng tuyệt đối có thể làm xấu đi hình tượng của nam chính. Có điều trong cốt truyện lại không nhắc đến cuộc sống của nam chính khi ở nước ngoài, chỉ đơn giản nói một câu anh ta học tiến sĩ ở đó.

"Ký chủ, tui sẽ điều tra tư liệu mấy năm du học của nam chính."

"Ừ." Lăng Sơ Nam trả lời.

Lúc này, phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên.

"A Ngạn, mau ăn đi." Đàm Chi Lãng đi đến bên cạnh Lăng Sơ Nam, ân cần đưa dao nĩa cho cậu, sau đó đầy chờ mong nhìn Lăng Sơ Nam.

"Vừa nãy tôi đã kêu phòng bếp cắt sẵn bít tết cho cậu, có thể trực tiếp ăn."

Lăng Sơ Nam ghim một miếng bò bỏ vào miệng, nhai mấy cái liền nuốt xuống.

"Rất ngon, cảm ơn cậu."

"Cần gì phải khách khí với tôi." Đột nhiên nhìn thấy nụ cười của Lăng Sơ Nam, Đàm Chi Lãng lập tức đỏ mặt.

"Đúng rồi A Ngạn, gần đây tôi điều tra được không ít tư liệu, thực ra mắt của cậu vẫn có cách chữa trị." Lam Chính Hành nói.

"Hửm? Là cách gì?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Chỉ cần tìm được đôi mắt phù hợp, sau đó thay mắt mới là được." Lâm Chính Hành trả lời.

"Nhưng tôi giải phẫu đã lâu như vậy rồi, miệng vết thương đã lành, cách mà cậu nói, theo tôi biết, hiện tại vẫn chưa có được kỹ thuật này." Lăng Sơ Nam hất một chậu nước lạnh.

"Mặc dù kỹ thuật vẫn chưa hoàn mỹ, nhưng không phải không thể." Đàm Chi Lãng nói.

"Không thì A Ngạn cứ thử đi, kỹ thuật của bác sĩ Lam đứng đầu thế giới đấy."

Lăng Sơ Nam im lặng trong chốc lát, sau đó lắc đầu, cậu mỉm cười: "Được rồi, tôi cũng lười phải đi đây đi đó lắm, không thấy đường đối với tôi cũng không có ảnh hưởng gì. Tôi biết hai người muốn tốt cho tôi, nhưng xem như tôi không thể đáp lại ý tốt của hai người vậy."

Nói xong, cậu đứng dậy: "Tôi ăn no rồi, cơ thể có chút không khỏe, xin phép về trước. Xin lỗi vì cắt ngang nhã hứng của hai người."

Vừa mở cửa, Lục Viễn liền bước đến: "Thiếu gia."

"Ừ, trở về đi."

Đàm Chi Lãng lập tức đứng lên, đi ra ngoài, sau đó bị Lam Chính Hành kéo về.

"Cậu đi làm gì?"

"Tôi muốn đem mắt của A Ngạn lấy về." Đàm Chi Lãng nói.

"Việc này cậu đừng nhúng tay vào, tôi không thể nuốt trôi cục tức này được. Cô gái đó thật là quá đáng! A Ngạn thích cô ta như vậy, cô ta lại theo đuổi người đàn ông khác, còn hẹn hò với anh ta!"

"Không phải tôi muốn ngăn cản cậu, nhưng chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, không phải A Ngạn vẫn chưa đồng ý hay sao?" Lam Chính Hành nói.

Đàm Chi Lãng có chút suy nghĩ: "Cũng đúng."

Nói xong, anh vỗ vỗ vai Lam Chính Hành: "Anh em tốt!"

—---

Hiện tại, 098 đã phục Lăng Sơ Nam sát đất. Lúc trước Lăng Sơ Nam nói một tiếng, nó còn cảm thấy có chút ngắn, không ngờ lại chuẩn đến như vậy, không thừa cũng không thiếu một giây nào.

"Ký chủ sao ngài lại làm được?"

"Có lẽ là do ý trời." Lăng Sơ Nam trả lời.

......Nó không tin đâu.

Lăng Sơ Nam: "Có điều đồ ăn bên ngoài thực sự không ngon lắm."

.......Được rồi, nó tin, nhất định là vì ký chủ không thích đồ ăn ở đây cho nên mới mượn có rời đi. Có điều đáng thương vẫn là hai người ở trong, nhất định bọn họ đã cho rằng Lăng Sơ Nam vẫn chưa dứt tình với nữ chính, cảm thấy buồn bã cho nên mới vội vàng rời đi.

Mặt khác, sau khi Lâm Kính Hải trở về phòng riêng, lại không ngừng nhìn ra ngoài cửa, Bạch Nguyên Nguyên vốn dĩ muốn đứng dậy, lập tức thu hồi vẻ mặt không kiên nhẫn, ngượng ngùng mỉm cười với anh ta.

"Tổng tài, anh đã trở lại."

"Ừ." Lâm Kính Hải không nhìn cô ta, mà nhìn đồ ăn trên bàn, cũng không ngồi xuống.

"Hôm nay tôi đến đây là muốn nói với cô, bởi vì mấy tháng trước biểu hiện của cô không đạt tiêu chuẩn, cho nên bộ phận nhân sự và bộ phận kế toán đã tán thành việc cô không thể đảm nhận chức trợ lý, cho nên ngày mai cô không cần đến làm nữa."

"A?"

"Sở dĩ tôi tự mình đến nói với cô, là vì xét mặt quan hệ hai nhà không thể từ chối." Lâm Kính Hải tiếp tục nói.

Vẻ mặt Bạch Nguyên Nguyên tràn đầy khiếp sợ, sau đó nước mắt lộp bộp rơi xuống, kết hợp với gương mặt xinh đẹp của cô ta, nhìn qua có vẻ vô cùng đáng thương.

"Kính Hải, nhất định là anh đang gạt em đúng không? Em đã làm không tốt ở đâu, anh cứ nói với em, em nhất định sẽ sửa. Anh không cần phải dọa em như vậy có được không?"

"Tôi chưa bao giờ gạt cô, hơn nữa Bạch tiểu thư, có một việc tôi cần phải nhắc nhở cô, đừng khắp nơi nói rằng tôi và cô có hôn ước với nhau. Chuyện này đối với tôi không sao cả, nhưng cô là con gái, sẽ tổn hại danh dự. Hơn nữa áp lực dư luận đối với tôi không có tác dụng đâu. Được rồi, tôi đã nói hết, tôi còn có việc, xin lỗi vì không tiếp đãi chu toàn."

Mãi cho đến khi Lâm Kính Hải đã biến mất ở cửa, Bạch Nguyên Nguyên mới lau nước mắt, bộ dạng nhu nhược lúc nãy hoàn toàn biến mất, ánh mắt cô ta tràn ngập hận ý. Tất cả đều là do tên Lục Gia Ngạn kia!

Nếu lần trước anh ta không đột ngột xuất hiện bôi nhọ hình tượng của cô ta, cô ta đã ở bên cạnh Lâm Kính Hải rồi!

"Ký chủ, tư liệu du học ở nước ngoài của nam chính đã có, có cần tui đọc cho ngài nghe không?"

Còn chưa tới nhà, 098 đã hiệu suất tìm được tư liệu.

Lăng Sơ Nam: "Ừ, đọc đi."

"Năm 15 tuổi nam chính xuất ngoại, chuyên ngành là...."

"Nói trọng điểm."

"Vâng, vừa rồi hai nam phụ nói rằng cuộc sống cá nhân của nam chính khá hỗn loạn, thực ra chỉ là lời đồn. Có điệu lúc ấy nam chính thực sự có một mối tình, mà đối tượng là đàn ông...."

Nói đến đây, 098 dừng lại, sau đó mới tiếp tục nói: "Hơn nữa người đó còn bị mù, có điều trước khi nam chính về nước một năm, người đó đã qua đời."

Lăng Sơ Nam gật đầu: "Ta biết rồi."

"Tui còn điều tra được ông chủ của cửa hàng bán hoa thường xuyên gửi đến cho ngài, thật ra hắn là bạn học cũ của nam chính, có điều rất ít khi liên lạc." 098 nói.

"Quan trọng nhất chính là, loài hoa mà bạn trai cũ của nam chính thích nhất chính là hoa tử la lan."

Cho nên rất có thể là do nam chính tặng, có điều không phải là vì Lăng Sơ Nam thích hoa tử la lan, mà xem cậu như thế thân của bạn trai cũ.

Nghĩ như vậy, 098 lập tức cảm thấy bộ dạng ôn nhu của nam chính lúc trước trở nên dữ tợn. Nếu anh ta còn chưa dứt tình, vậy trong cốt truyện nam chính ở bên nữ chính là vì.... 098 nhớ đến trong tư liệu có nói, nữ chính có năm phần tương tự với người nọ, nó lập tức hiểu ra, khẳng định nói.

"Ký chủ, nam chính nhất định đã xem ngài là thế thân của bạn trai cũ, cho nên mới tặng hoa cho ngài. Nữ chính thất sủng là bởi vì ngài giống bạn trai cũ của anh ta hơn. Tra nam!"

"Ngươi nói như vậy ta sẽ không vui." Lăng Sơ Nam phản bác.

"Ngươi phải nói, thật ra ta có mị lực hơn nữ chính mới đúng."

"......"

—--

Editor:

Tui sẽ ít ra chương thường xuyên hơn nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro