Chương 169 + 170 + 171

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 169

Edit: YuTuyTien

Lúc này Bạch Nguyên Nguyên đã sắp bị chọc điên rồi, cho dù như thế nào thì bây giờ cô ta cũng là lãnh đạo của Lăng Sơ Nam, nhưng cậu lại liên tiếp làm lơ cô ta, hơn nữa còn lạnh nhạt. Thực sự rất quá đáng!

Thấy Lăng Sơ Nam không coi ai ra gì nhận điện thoại, sắc mặt Bạch Nguyên Nguyên từ trắng chuyển sang đỏ, sau đó từ đó chuyển sang xanh, cuối cùng lại quay về màu trắng. Sau khi Lăng Sơ Nam nghe điện thoại xong, khóe mắt của cô ta đã đỏ bừng.

"Lục Gia Ngạn! Anh thật quá đáng! Hu hu hu...."

Nói xong, Bạch Nguyên Nguyên đẩy cửa chạy ra ngoài.

"Đi nhanh như vậy à?" Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đã càng ngày càng xa, Lăng Sơ Nam cảm thấy không thú vị lắc lắc đầu.

Lục Lẫm Phong lúc nãy còn dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bạch Nguyên Nguyên, hiện tại lại nở nụ cười, vươn tay xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.

"Nghịch ngợm."

—--

"Giám đốc Bạch, cô không sao chứ?" Thấy Bạch Nguyên Nguyên đỏ mắt chạy ra ngoài, bí thư Dương lo lắng hỏi.

Bạch Nguyên Nguyên liếc mắt nhìn bí thư Dương một cái, không trả lời cô, có điều lại thả chậm bước chân đi về phía thang máy, trong lúc đó còn bị đế giày của mình khiến cho lảo đảo. Có điều đợi đến khi thang máy mở ra, cũng không có ai đuổi theo cô ta. Bạch Nguyên Nguyên thấy thang máy sắp đóng cửa, chỉ có thể không cam lòng tập tễnh đi vào trong.

Bí thư Dương xem xong vở kịch của Bạch Nguyên Nguyên, chỉ nhún vai, sau đó tiếp tục nhìn màn hình máy tính, bắt đầu làm việc. Hiện tại cô rất bận rộn đấy.

Dường như Bạch Nguyên Nguyên đã hiểu rõ hiện tại thế lực của mình đơn mỏng, cho nên không còn nhắc đến chuyện đổi văn phòng nữa, chuyện cô ta cần làm bây giờ là yên ổn làm trong công ty.

Lăng Sơ Nam đã vào công ty được mấy tháng, nhưng vị trí tổng giám đốc vẫn luôn để trống, cho nên những công việc vốn dĩ phải do tổng giám đốc làm đều do cậu xử lý. Nhưng hiện tại Bạch Nguyên Nguyên đã nhận chức, cho nên cô ta không cho phép Lăng Sơ Nam đụng tay vào công việc của mình, lập tức yêu cầu cậu đem những hạng mục đã và đang tiến hành giao toàn bộ cho cô ta.

Yêu cầu này khiến cho bí thư Dương tức giận vô cùng, những hạng mục này đều là do Lăng Sơ Nam cực khổ giành lấy! Người phụ nữ đó lại dám ngồi không mà hưởng thụ, làm gì có chuyện tốt đến như vậy được?

Có điều Lăng Sơ Nam lại không tức giận, nhưng cũng không lập tức giao cho Bạch Nguyên Nguyên. Trước đây cậu làm gì bây giờ vẫn làm như thế, không hề thay đổi, cũng không giao tiếp với Bạch Nguyên Nguyên.

Có điều Bạch Nguyên Nguyên lại thật sự tiến bộ, khoảng thời gian này cô ta ở công ty như cá gặp nước, chẳng những loại bỏ hình tượng không tốt trong công ty, còn thành công thu hoạch được không ít người ủng hộ trung thành. Đương nhiên tất cả đều là những nhân viên nam yêu thích cô ta, còn nhân viên nữ lại sôi nổi đứng về phía Lăng Sơ Nam, lập tức hình thành hai thái cực khác nhau. Nhưng dù sao thì căn cơ của Bạch Nguyên Nguyên vốn yếu ớt, nhóm người ủng hộ phần lớn đều là nhân viên bình thường, còn chả dám đối đầu trực diện với Lăng Sơ Nam.

Nửa tháng sau, thấy cuộc họp cổ đông sắp triển khai, Bạch Nguyên Nguyên không còn bình tĩnh nữa, sau khi xác nhận hôm nay Lục Lẫm Phong sẽ không đến, cô ta mới vào thang máy, đến văn phòng của Lăng Sơ Nam.

Đối với người cậu nhỏ trên danh nghĩa Lục Lẫm Phong này, từ ban đầu Bạch Nguyên Nguyên đã rất thích y. Nếu nói không có ý nghĩ gì với y, đương nhiên là nói dối.

Có điều sau những lần tiếp xúc ngắn ngủi với y, cô ta phát hiện Lục Lẫm Phong ngoại trừ Lăng Sơ Nam, chưa từng có bất kỳ người nào khác. Đặc biệt là khi y nhìn cô ta, giống như chỉ đang nhìn một vật chết mà không phải một người sống sờ sờ, giống như cô ta chỉ là một con sâu bọ nhỏ bé, chỉ cần cô ta bước qua vạch ngăn cách, y lập tức sẽ không lưu tình bóp chết cô ta. Chuyện này khiến cho Bạch Nguyên Nguyên vừa sợ hãi lại vừa ghen ghét.

Sợ hãi là Lục Lẫm Phong, còn ghen ghét lại là Lăng Sơ Nam.

"Mời vào." Lăng Sơ Nam nói.

Lúc này Bạch Nguyên Nguyên mới phục hồi tinh thần lại, điều chỉnh vẻ mặt, đẩy cửa đi vào.

"Bạch Nguyên Nguyên?" Lăng Sơ Nam nói.

Đối với việc Lăng Sơ Nam có thể nhận ra mình, Bạch Nguyên Nguyên đột nhiên có chút hoảng hốt, buộc miệng thốt ra.

"A Ngạn."

"Hửm?" Lăng Sơ Nam đóng tài liệu lại, đặt qua một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nguyên Nguyên.

"Có chuyện gì không?"

Bạch Nguyên Nguyên im lặng một lúc lâu, mới nói: "A Ngạn, xin lỗi."

"Lúc trước là em không đúng, em không nên đối xử với anh như vậy. Chuyện xảy ra khi ấy thực sự quá đột ngột, cho nên em không kịp phản ứng. Có điều anh đừng hiểu lầm em, lúc ấy em thật sự rất thích anh ,có điều hiện tại chúng ta là chị em, không còn bất kỳ khả năng nào ở bên nhau nữa." Nói xong Bạch Nguyên Nguyên có chút nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói.

"A Ngạn, xin lỗi, anh có thể tha thứ cho em được không?"

098: "Ký chủ, ngài đừng tin cô ta, cô ta đang đánh bài tình cảm. Ỷ vào việc ngài không nhìn thấy, cho nên cô ta không thèm khóc." Cô gái này lúc diễn kịch càng ngày càng không nghiêm túc, có điều cũng may người ngồi đây là ký chủ, nếu là tên ngốc nguyên chủ, nói không chừng bây giờ đã tha thứ cho cô ta.

"Bây giờ cô ta đang nhìn chỗ nào?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Cô ta đang ghen ghét nhìn tài liệu trên bàn ngài." 098 nhanh chóng trả lời.

"Ta biết rồi."

Lăng Sơ Nam vẫn luôn im lặng, Bạch Nguyên Nguyên tự nhận mình vô cùng hiểu Lục Gia Ngạn, cũng không hối thúc cậu trả lời. Cô ta chắc chắn, chỉ cần mình nhận sai, đối phương nhất định sẽ tha thứ cho cô ta. Cho nên trong lúc Lăng Sơ Nam im lặng, cô ta đã bắt đầu suy nghĩ đến việc mình muốn.

Lúc Bạch Nguyên Nguyên đã có chút mất kiên nhẫn, Lăng Sơ Nam mới thở dài.

"Anh không trách em."

"Thật... thật sao?" Vẻ mặt Bạch Nguyên Nguyên bình tĩnh, nhưng giọng nói lại tỏ vẻ khó tin.

"Thật." Lăng Sơ Nam cười khổ một tiếng.

"Chỉ là anh có chút.... không tiếp nhận được, em biết không? Anh vốn dĩ đã định cầu hôn em."

Bạch Nguyên Nguyên nhìn đôi mắt dường như vẫn còn thần thái của Lăng Sơ Nam, nhớ đến vẻ mặt ôn nhu lúc hai người vẫn còn quen nhau, đột nhiên có chút không đành lòng,có điều rất nhanh lại trở nên kiên định.

Giọng nói của cô ta vẫn mềm mại như cũ, còn mang theo chút năn nỉ: "Gần đây em ở công ty có rất nhiều người không thích em, A Ngạn, em sợ em sẽ bị đuổi đi. Mẹ nói nếu lần này em không cố gắng, bà ấy sẽ không nhận em nữa, bà ấy nói bà ấy không muốn có một đứa con gái không biết tiến lên."

Nói xong cô ta lại bắt đầu nức nở: "Anh cũng biết cha vốn dĩ không thích em, mặc dù nhận em trở về, nhưng từ trước đến nay đều không nhìn em. Nếu bây giờ em làm loạn công ty, sau này em..."

Nói đến đây, Bạch Nguyên Nguyên lại khóc thút thít.

"Gần đây tập đoàn Thần Dược có một hạng mục muốn hợp tác với chúng ta."Lăng Sơ Nam nói.

"Nếu em có hứng thú tiếp nhận, có thể đến lấy tư liệu ở chỗ bí thư Dương."

Thực lực của tập đoàn Thần Dược mặc dù không bằng Lục thị và Lâm thị, nhưng lại đứng trong top 5 ở ngành sản xuất trong nước. Hạng mục của nó có thể nói là một miếng bánh thơm ngon đối với mọi người, cho dù là Lục thị cũng vô cùng xem trọng hạng mục này.

Thấy Lăng Sơ Nam đột nhiên nhượng bộ như vậy, đầu tiên Bạch Nguyên Nguyên có chút ngốc, sau đó lại cảm thấy chuyện này vốn dĩ nên như vậy, giả bộ từ chối vài câu, kế đó mới đồng ý.

"Vậy thì A Ngạn, hiện tại em đã khá quen thuộc với những công việc của giám đốc rồi, cho nên những tài liệu trước đây, anh có thể giao cho em được không?"

Nói xong, dường như cô ta sợ Lăng Sơ Nam sẽ hiểu lầm, lại vội vàng giải thích: "Đương nhiên không phải em nói trước kia anh làm không tốt, mà là em..."

"Anh biết rồi." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Khoảng thời gian này em làm không tệ, anh đã định bàn giao lại cho em. Có điều, trước mắt hạng mục của tập đoàn Thần Dược tương đối quan trọng, sau khi em xử lý xong, anh sẽ bàn giao cho em, như vậy em sẽ không phân tâm."

Nghe vậy Bạch Nguyên Nguyên liền vui vẻ ra mặt: "Được, em nhất định sẽ cố gắng. A Ngạn, em sẽ không khiến anh thất vọng đâu."

"Ừ, anh có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Lăng Sơ Nam nhéo mũi.

"Tư liệu em cứ tìm bí thư Dương lấy là được, những công việc hợp tác cơ bản của hạng mục anh đều đã nói rõ với Thần Dược rồi, em chủ yếu chỉ nói điều kiện đầu tư và khống chế mức độ nguy hiểm một chút là được. Nếu không có vấn đề gì, có thể ký hợp đồng."

"Được."

Đối với việc ký chủ hoàn toàn không làm đi theo kịch bản của mình, 098 đã sớm quen thuộc. Vừa rồi suýt chút nữa nó đã cho rằng Lăng Sơ Nam bị Bạch Nguyên Nguyên lừa, không ngờ đột nhiên nghe thấy cái tên tập đoàn Thần Dược trong miệng Lăng Sơ Nam, lập tức hiểu được dụng ý của cậu.

Sau khi Bạch Nguyên Nguyên đi ra ngoài, 098 mới lên tiếng hỏi: "Ký chủ, không phải ngài đã bác bỏ hạng mục kia của tập đoàn Thần Dược rồi sao?"

"Sao lại như vậy được?" Lăng Sơ Nam tỏ ra kinh ngạc.

"Nếu ta bác bỏ cũng đâu cần nói nhiều với bọn họ như vậy, còn giữ lại tư liệu hợp tác."

Nhìn biểu hiện của khoa trương của ký chủ nhà mình, 098 càng thêm chắc chắn hạng mục này có vấn đề, đột nhiên nó nhận ra gì đó.

"Trong cốt truyện, nửa năm sau tập đoàn Thần Dược sẽ tuyên bố phá sản, không lẽ là vì hạng mục này?"

Lăng Sơ Nam chỉ cười mà không nói.

Đây là một hạng mục cải tạo một thành phố biển, lúc đầu dự tính sẽ đầu tư 300 triệu, theo kế hoạch của tập đoàn Thần Dược(*), tập đoàn Lục thị sẽ thu hút đầu tư 10 tỷ, trong tương lai sẽ chia 35% lợi nhuận cho tập đoàn Lục thị. Bạch Nguyên Nguyên đọc kỹ bản kế hoạch, cảm thấy khả thi, hơn nữa sẽ kiếm được tiền mà không mất tiền, mặc dù chu kỳ khởi công có chút lâu, nhưng đối với lợi nhuận có thể nhận được trong tương lai, chuyện này xem như chỉ là đầu tư tài sản.

(*) Trong raw là tập đoàn Dĩ Thần, chắc tác giả nhầm.

Có điều đối với con số 35% này, cô ta không quá vừa lòng.

"Ký chủ, nữ chính đã bàn bạc với tập đoàn Thần Dược, cô ta đầu tư 15 tỷ, lấy 53% lợi nhuận. Có điều tập đoàn Thần Dược nói tháng sau sẽ ký hợp đồng."

"Ừ."

"Gần đây, nữ chính tìm không ít thám tử điều tra việc xảy ra năm đó khi Lục phu nhân sinh con, đã có chút tiến triển. Ngày mai chính là cuộc họp cổ đông, ngài có muốn chuẩn bị gì không?"

"Chuẩn bị cái gì?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Nếu Lục gia chủ biết ngài không phải là con ruột của mình, ngài sẽ bị đuổi khỏi Lục gia."

098 vẫn luôn không có hảo cảm với Lục gia chủ. Trước đây ông ta là dạng người trọng nam khinh nữ, sau này đến khi Lăng Sơ Nam bộc lộ tài năng, ông ta mới chuyển cổ phần cho Lăng Sơ Nam, nhưng việc này cũng chỉ khiến nó cảm thấy ông ta vì không biết cậu không phải con ruột của mình mới làm vậy, vốn dĩ ông ta cũng không yêu thương gì Lăng Sơ Nam.

"Nhưng ta vốn đâu phải con ruột của ông ta." Lăng Sơ Nam nhướng mày.

"Hơn nữa, đã bao lâu rồi ta không về Lục gia?"

"....Ký chủ nói cũng đúng."

Đổi hay không đổi cũng đều giống nhau, cùng lắm thì không làm việc mà thôi. Có điều vừa nhìn liền biết ký chủ không phải là người thích làm việc, khó khăn lắm mới đến một thế giới nghỉ phép, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt.

098 lập tức cảm thấy, chuyện vạch trần Lăng Sơ Nam không phải là con ruột của Lục gia vô cùng tốt đẹp!

Cuối tháng, tập đoàn Lục thị chính thức mở cuộc họp cổ đông. Những vị cổ đông được Lục gia chủ thông báo sôi nổi đến đúng giờ, muốn nhìn thấy vị tổng tài trẻ tuổi được chọn này.

Những người đã gặp qua Lăng Sơ Nam đều vô cùng vừa lòng với cậu, đặc biệt là năng lực làm việc, ngay cả những người thế hệ trước vô cùng soi mói cũng không tìm được điểm xấu nào. Cho nên khi Lục gia chủ tuyên bố Lăng Sơ Nam chính thức tiếp nhận vị trí tổng tài đời kế tiếp, mọi người đều sôi nổi vỗ tay.

Có điều lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tôi không đồng ý!"

-----

Chương 170

Edit: YuTuyTien

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu tại sao tân tổng giám đốc không có tên tuổi này lại xuất hiện trong trường hợp này, là một giám đốc nhỏ bé mới ra đời, cô ta vốn không nên xuất hiện ở đây. Thậm chí còn phản đối quyết định nhậm chức tổng tài của cổ đông, thực sự vô cùng thất lễ!

Dưới sự chú ý của mọi người, Bạch Nguyên Nguyên đứng dậy, cô ta nhìn cổ đông xung quanh một vòng, sau đó nhìn Lăng Sơ Nam vài giây, cuối cùng quay sang Lục gia chủ.

"Tôi không đồng ý việc Lục Gia Ngạn tiếp nhận vị trí tổng tài."

"Nguyên nhân?" Sắc mặt Lục gia chủ đã trầm xuống.

Bạch Nguyên Nguyên lại nhìn Lăng Sơ Nam vẫn luôn ngồi tại chỗ, giống như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí trên mặt cậu không có bất kỳ biểu cảm kinh ngạc nào, trong lòng không hiểu tại sao lại có chút chột dạ. Có điều rất nhanh cô ta liền lấy lại khí thế, mở văn kiện trước mặt ra, nói với Lục gia chủ.

"Anh ta không có tư cách kế thừa tài sản của Lục gia."

Vừa nói xong, phòng họp vốn dĩ yên tĩnh lập tức bùng nổ, mọi người sôi nổi thảo luận.

Không khí trở nên hỗn loạn.

Lục gia chủ nhíu mày, đập mạnh lên bàn một cái.

Âm thanh nghị luận đột nhiên biến mất.

"Cô chỉ nói như vậy mà thôi." Lục gia chủ nhìn về phía Bạch Nguyên Nguyên, chậm rãi nói.

"Sao nó lại không có tư cách?"

"Tổng tài, trước tiên ngài cứ xem phần văn kiện này đi."

Ở thời khắc quyết định, Bạch Nguyên Nguyên vẫn rất đúng mực. Cô ta đạp lên giày cao gót, đưa văn kiện cho Lục gia chủ.

098: "Ký chủ, trong văn kiện bao gồm báo cáo phẫu thuật của Lục phu nhân và những chuyện xảy ra ở bệnh viện năm đó. Ngoài ra còn có giám định DNA của Lục gia chủ và Lục Gia Ngạn."

Lăng Sơ Nam gật đầu: "Rất thú vị!"

098: "......" Sao nó lại cảm thấy hôm nay Lăng Sơ Nam vốn dĩ chỉ đến xem kịch?

Lục gia chủ lạnh lùng nhìn Bạch Nguyên Nguyên một cái, sau đó bắt đầu xem văn kiện. Vừa nhìn một cái, gương mặt ông ta liền trầm xuống, nhanh chóng lật tư liệu, sau đó hít một hơi thật sâu, mới nói.

"Xin lỗi, đề cử vị trí tổng tài có lẽ phải kéo dài một thời gian, tan họp đi. Mọi người vất vả rồi."

Các cổ đông đang vô cùng tò mò chỉ có thể tôi nhìn anh anh nhìn tôi, thấy không có gì để xem nữa, mới lưu luyến không rời tan họp. Dù sao cũng là việc nhà người ta, bọn họ ở đây có chút không phù hợp.

Có điều dường như hôm nay bọn họ đã nghe thấy một tin tức lớn, con trai của Lục tổng tài không phải là con ruột của Lục tổng tài! Quá kích thích!

Rất nhanh, phòng họp chỉ còn lại Lăng Sơ Nam, Bạch Nguyên Nguyên và Lục gia chủ.

Lục gia chủ ngồi ở ghế chủ trì, đen mặt nhìn văn kiện trong tay, Bạch Nguyên Nguyên lại vô tội đứng ở bên cạnh, còn Lăng Sơ Nam vẫn ngồi tại chỗ, cách Lục gia chủ một cái ghế.

Không khí giống như đang kết băng.

"Những tư liệu này từ đâu ra?" Lục gia chủ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nguyên Nguyên.

Bạch Nguyên Nguyên hoàn toàn không ngờ Lục gia chủ lại không chất vấn Lăng Sơ Nam, ngược lại lại hỏi nguồn gốc của tư liệu này, cô ta bị ánh mắt lạnh băng của ông ta dọa đến ngây người.

"Là có người đưa cho con, con... con thấy tư liệu này đều đầy đủ, không giống như làm giả, cho nên...."

Bộ dạng vô cùng luống cuống, thật sự vô tội, Lục gia chủ nhìn cô ta một lát, liền thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Lăng Sơ Nam vẫn đang hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì.

"Tiểu Ngạn."

"Vâng? Cha, có chuyện gì vậy?"

Là một người mù, Lăng Sơ Nam vô cùng tận chức trách, lúc này, vẻ mặt cậu vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì.

Lục gia chủ là nhìn văn kiện, ánh mắt trở nên có chút phức tạp, muốn tức giận lại không có lý do, nghẹn một hơi ở trong ngực không nuốt xuống được, cuối cùng chỉ hừ một tiếng.

"Hai người về nhà với tôi."

Dứt lời liền rời khỏi phòng họp.

Bạch Nguyên Nguyên dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Lăng Sơ Nam, sau đó đổi thành bộ dạng quan tâm.

"A Ngạn, em đỡ anh."

"Không cần, tôi tự đi được."

Lăng Sơ Nam từ chối sự giúp đỡ của Bạch Nguyên Nguyên, sau đó hỏi: "Cô đưa cha xem cái gì?"

"Đó là một phần tư liệu, trong đó là giám định DNA của anh và cha, anh và cha không có quan hệ huyết thống." Bạch Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

"Chuyện này... A Ngạn, em cũng nghĩ rồi, so với việc để cha tự phát hiện ra sau đó tức giận, không bằng bây giờ nói với cha sự thật. Anh... anh sẽ không trách em chứ?"

Vẻ mặt vô tội này vẫn rất chuyên nghiệp, trong lòng Lăng Sơ Nam gật gật đầu, vẻ mặt lại thay đổi, sắc mặt có chúng trắng bệch.

"Cô nói tôi không phải con ruột của cha?"

"Đúng vậy."

Bạch Nguyên Nguyên mím môi: "Em cũng không ngờ được. Thật ra năm đó mẹ chỉ sinh một đứa con ở bệnh viện, không phải là song sinh."

"Không phải song sinh?" Lăng Sơ Nam lặp lại lần nữa.

"Vậy...."

"Chúng ta nhanh xuống lầu đi, để cha chờ lâu sẽ sốt ruột." Bạch Nguyên Nguyên đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời nói của Lăng Sơ Nam.

Dứt lời liền bỏ lại Lăng Sơ Nam, nhanh chóng rời đi.

098 bất mãn nói: "Ký chủ, cô gái này không có chút lễ phép nào, vừa rồi còn định đỡ ngài. Có điều tại sao cô ta lại ngăn cản ngài nói tiếp?"

"Có lẽ cô ta sợ sau khi ta biết mình và cô ta không có quan hệ huyết thống sẽ muốn quay lại." Lăng Sơ Nam nhướng mày.

"Sao có thể?!"

098 khoa trương la lên, làm sao ký chủ lại coi trọng một người phụ nữ dối trá như vậy được? Huống hồ hiện tại cậu đã có Lục Lẫm Phong.

"Cô ta cảm thấy có thể là được." Lăng Sơ Nam nói.

"Dù sao trước kia 'ta' cũng yêu cô ta như vậy, hiện tại đương nhiên sẽ không buông bỏ được. Nhưng 'ta' của hiện tại lại không phải Lục đại thiếu gia, đã không còn xứng với cô ta hơn nữa, còn bị mù, đương nhiên cô ta không thể ở bên ta. Nhưng cô ta lại là một đứa con gái lương thiện, không đành lòng mở miệng từ chối thẳng, cho nên mới ngắt lời ta."

Trong lòng 098 vô cùng kính nể, ký chủ nói rất đúng, không ngờ nữ chính lại diễn nhiều như vậy.

Lúc 098 vẫn đang bội phục việc Lăng Sơ Nam nhìn rõ lòng người, liền nghe thấy giọng nói của Lăng Sơ Nam.

"Ta nói bừa thôi."

"....." Nó lại bị lừa!

Lăng Sơ Nam cảm nhận được cảm xúc không vui thoáng qua của hệ thống nhà mình, khóe môi hơi cong lên. Mặc dù cậu đang nói bừa, nhưng không có nghĩa là sai, đương nhiên chuyện này cậu sẽ không nói cho 098.

Nó là một hệ thống rất thú vị.

—--

Bạch Nguyên Nguyên vội vàng đi xuống lầu, sau khi khởi động xe, mới nhớ Lăng Sơ Nam không thấy đường, không thể tự mình lái xe trở về. Có điều cô ta suy nghĩ một chút, là do cậu từ chối cô ta giúp đỡ, cũng không thích cô ta được, hơn nữa lỡ bọn họ cùng trở về, cậu sẽ muốn quay lại với cô ta thì phải làm sao?

Có điều trước kia cậu thực sự rất tốt với cô ta, nghĩ đến đây, Bạch Nguyên Nguyên cảm thấy bản thân hình như quá độc ác với Lăng Sơ Nam.

Có điều cô ta lại thay đổi suy nghĩ, trước kia cậu là đại thiếu gia của Lục gia, nhưng lại chưa bao giờ nói thân phận của mình cho cô ta, có lẽ trong lòng đang cười nhạo cô ta vừa nghèo lại vừa không có học thức. Nếu không tại sao cậu lại không đưa cô ta về nhà?

Nghĩ như vậy, chút áy náy mới vừa xuất hiện đã hoàn toàn biến mất, Bạch Nguyên Nguyên đạp chân ga, rời khỏi gara công ty. Bởi vì xe chạy quá nhanh, cho nên cô ta không phát hiện ở cửa công ty đang có một người phụ nữ ngồi xe lăn đang nhìn khắp nơi.

Lúc Bạch Nguyên Nguyên quay lại Lục gia, Lục gia chủ đã về nhà rất lâu. Lúc này Lục phu nhân đang ngồi khóc trên sofa, mà Lục gia chủ vẫn luôn yêu thương bà ta đang ngồi bên kia, hoàn toàn không định an ủi, hai mắt ông ta đỏ bừng, trong miệng còn thốt ra hai chữ lạnh như băng.

"Ly hôn."

Nghe vậy, trong lòng Bạch Nguyên Nguyên lập tức lộp bộp một tiếng, nhanh chóng chạy đến.

"Cha, mẹ, có chuyện gì cứ từ từ nói. Cha, chuyện này nhất định có hiểu làm gì đó, cha đừng xúc động."

"Tôi chưa bao giờ xúc động." Lục gia chủ hừ lạnh một tiếng, ông ta lạnh lùng nhìn về phía Lục phu nhân.

"Vốn dĩ tôi nghĩ bà không biết thì sẽ cho qua, không ngờ bà lại có thể ôm một đứa bé từ nơi khác làm con trai của tôi. Bà nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay."

Bả vai Lục phu nhân trở nên cứng đờ, vừa nãy bà ta đột ngột bị chất vấn, vẻ mặt khiếp sợ và hoảng loạn vốn dĩ không kịp che giấu, đương nhiên bị Lục gia chủ nhìn thấu. Hiện tại chỉ có thể hoang mang lo sợ ôm mặt khóc.

"Tôi chỉ là.... tôi áp lực quá lớn, tôi sợ mình không thể sinh được con trai, như vậy ông sẽ muốn ly hôn với tôi. Hu hu hu...."

Thấy Lục phu nhân khóc, Lục gia chủ vốn dĩ có chút mềm lòng, có điều sau khi nghe bà ta nói, lập tức trở nên tức giận. Ông ta giơ tay lên, lại thả xuống, đi đi lại lại vài bước trong phòng khách, thở gấp mấy hơi mới ngồi về sofa.

"Bà! Thì ra trong mắt bà, tôi lại là loại người này!"

"Cha, cha tức giận!" Bạch Nguyên Nguyên vội vàng vươn tay vuốt ngực cho Lục gia chủ, có điều lại bị ông ta hất ra.

"Cút, đừng cho là tao không biết mày là loại người gì." Lục gia chủ liếc mắt nhìn Bạch Nguyên Nguyên một cái.

"Con... con..." Bạch Nguyên Nguyên mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Chỉ trong chốc lát, trong phòng liền vang lên tiếng khóc của hai người phụ nữ.

Bạch Nguyên Nguyên một bên khóc, một bên không ngừng suy nghĩ, ông ấy đã biết gì? Chẳng lẽ Lục gia chủ đã biết cô ta cố tình tìm người điều tra việc của Lăng Sơ Nam? Không thể nào! Trước mắt chuyện này, ngoại trừ những hacker đó, cũng chỉ có mình cô ta biết.

Sau khi đảm bảo bản thân không có gì sai sót, Bạch Nguyên Nguyên khóc càng thương tâm hơn.

Lục gia chủ lạnh mặt nhìn hai mẹ con bọn họ, trầm mặc nhặt phần văn kiện bị ném xuống đất khi nãy, lật lật hai trang đầu tiên vài lần, cuối cùng mới lạnh lẽo đóng nó lại.

Im lặng một lúc lâu, Lục gia chủ dường như cảm thấy mệt mỏi, dựa vào sofa, nhỏ giọng nói: "25% cổ phần, tôi sẽ lấy giá thị trường mua lại, ly hôn đi."

"Tôi không ly hôn!" Lục phu nhân khóc lóc nói.

"A Kình, em không muốn ly hôn, anh đừng ly hôn có được không? Em sai rồi, sau này em sẽ không lừa anh nữa."

Lúc này Bạch Nguyên Nguyên vẫn còn ngây ngốc, dựa theo kế hoạch của cô ta, sau khi biết Lăng Sơ Nam không phải con ruột của mình, Lục gia chủ đáng ra phải như Lục Gia Ngữ, trực tiếp đuổi cậu ra khỏi Lục gia mới đúng. Tại sao bây giờ chẳng những không nói đến Lăng Sơ Nam, ngược lại muốn ly hôn?

Thật ra suy nghĩ của Bạch Nguyên Nguyên không sai, trong cốt truyện, sau khi biết Lục Gia Ngạn không phải là con ruột của mình, Lục gia chủ thực sự đã đuổi cậu đi, hơn nữa cũng không trách cứ Lục phu nhân quá nhiều.

Nhưng đó là Lục Gia Ngạn, một người đã bị Bạch Nguyên Nguyên khiến cho không gượng dậy nổi, một người đầy oán hận, mắt lại mù, là một phế nhân không có tiền đồ. Chứ không phải là Lăng Sơ Nam.

Lục gia chủ có thể đem cổ phần trong tay mình giao cho Lăng Sơ Nam, liền thấy được ông ta xem trọng đứa con trai này như thế nào. Hiện tại phát hiện cậu không phải con ruột của mình, làm sao ông ta có thể tiếp thu được?

Thấy Lục gia chủ đã quyết định, Lục phu nhân vô cùng hiểu ông ta lập tức ngừng khóc, trở nên im lặng. Một lúc lâu sau, bà ta mới nói.

"Cổ phần tôi không thể lấy giá thị trường bán cho ông, không, tôi sẽ không bán cho ông, tôi cũng sẽ không ly hôn."

Lục gia chủ nhìn bà ta, trong mắt không còn ôn nhu như ngày xưa, thậm chí giọng nói còn vô cùng lạnh lẽo.

"Hoặc là chọn cổ phần, hoặc là ly hôn, chọn một cái."

"Lục Thiên Kình! Ông thật quá đáng! Tôi đổi A Ngạn trở về không phải đều là vì ông, vì cái nhà này hay sao? Dựa vào cái gì ông lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không ly hôn." Lục phu nhân lớn tiếng nói.

"Tôi đối xử với bà như thế nào bà còn không biết sao? Lục gia tổng cộng sở hữu 45% cổ phần, tôi cho bà 25%, bà còn muốn tôi đối xử với bà như thế nào nữa?" Lục gia chủ lạnh lùng nói.

"Nhưng bà lại báo đáp tôi như thế nào? Đầu tiên là một Bạch Nguyên Nguyên, sau đó là một Lục Gia Ngạn, hiện tại tôi nghi ngờ, không biết bà có từng sinh con cho tôi hay không."

"Ông... ông..."

Lục phu nhân vỗ vỗ ngực mình, dưới sự an ủi của Bạch Nguyên Nguyên, nửa ngày sau, bà ta mới bình tĩnh lại, hung hăng nhìn về phía Lục gia chủ.

"Nguyên Nguyên, chúng ta đi."

Thấy hai mẹ con biến mất ở cửa, Lục gia chủ giật mình, sau đó lấy điện thoại ra.

"Luật sư Trần, đến nay một chuyến."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông ta ôm mặt, thở mạnh mấy hơi, mới ngẩng đầu lên, thẳng lưng nhìn về phía Lăng Sơ Nam đang đi vào.

-----

Chương 171

Edit: YuTuyTien

Lăng Sơ Nam chờ Lục Viễn lái xe đến công ty đón cậu, sau khi đến Lục gia, cậu còn ở bên ngoài xem kịch một lát. Đợi đến khi hai mẹ con kia đã rời đi, Lăng Sơ Nam mới từ chối Lục Viễn muốn đi cùng, chậm rãi vào trong.

Cũng may mặc dù Lăng Sơ Nam không thường xuyên về Lục gia nhưng đường đi cậu vẫn nhớ rõ, không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào vẫn có thể tự do hành động. Thấy Lăng Sơ Nam quen cửa quen nẻo vào trong, Lục Việc mới không quá yên tâm thu hồi tầm mắt.

"Ký chủ, Lục gia chủ có lẽ đã xác nhận tin tức ngài không phải là con ruột của ông ta với Lục phu nhân. Hiện tại vẻ mặt của ông ta rất khó coi, ngài nên cẩn thận." 098 nhắc nhở.

Lăng Sơ Nam ừ một tiếng, dưới tầm mắt của Lục gia chủ đi vào cửa, sau đó giả bộ không phát hiện người nào, mới lên tiếng.

"Cha? Mẹ?"

Giọng nói của Lục gia chủ có chút khàn khàn, ông ta nói: "Ngồi đi."

Lăng Sơ Nam đỡ sofa ngồi xuống, nhìn về phía Lục gia chủ: "Cha, đã xảy ra chuyện gì? Mẹ và Nguyên Nguyên đâu?"

"Con....." Lục gia chủ nói được một chữ, sau đó dừng lại, hít một hơi thật sâu mới thở ra.

"Không có chuyện gì quan trọng cả, bọn họ có việc ra ngoài rồi."

"Cha kêu con về nhà có chuyện gì không?" Lăng Sơ Nam tiếp tục hỏi.

098 đã gấp muốn chết, hiện tại tâm trạng của Lục gia chủ vốn dĩ rất phức tạp, ký chủ làm như vậy không phải đang lao về phía họng súng hay sao? Xem đi, vẻ mặt vốn dĩ có chút đen lập tức trầm xuống rồi kìa.

Lục gia chủ không lập tức trả lời vấn đề của Lăng Sơ Nam, chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó hạ quyết tâm, chậm rãi lên tiếng.

"Từ nhỏ con đã là một đứa bé thông minh."

"Chuyện xảy ra vừa nãy, có lẽ con cũng đoán được một chút rồi." Ông ta dừng một chút.

"Ý của cha là, làm giám định huyết thống thêm một lần nữa. Nếu con là con ruột của cha, liền kế thừa lục gia, nếu..." Nói đến đây, Lục gia chủ cau mày, không nói thêm gì nữa.

Mặc dù ông ta nói như vậy, nhưng trong lòng đã xác nhận Lăng Sơ Nam không phải con của mình.

"Con biết rồi cha." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Nếu con không phải con ruột của cha, sẽ không có tư cách kế thừa Lục gia, cổ phần lần trước con sẽ trả lại cho cha. Còn về công ty, công việc con đã bàn giao xong rồi, tuần sau sẽ làm đơn từ chức."

Lục gia chủ không ngờ Lăng Sơ Nam lại dễ nói chuyện như vậy, ông ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, nhưng lại không phản đối.

Lăng Sơ Nam đứng dậy: "Vậy... cha, con đi trước."

"Ừ."

Sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Lục gia chủ, Lăng Sơ Nam mới duỗi người.

"Thu phục xong!"

Vừa nãy 098 còn cảm thấy sự vất vả của Lăng Sơ Nam trong khoảng thời gian này vô cùng không đáng giá, đột nhiên bị nghẹn họng. Vốn dĩ nó cho rằng Lăng Sơ Nam rất thích công việc này.

"Ta thích công việc này lúc nào?" Lăng Sơ Nam trả lời.

"Cách đây không lâu, lúc ngài nghe thấy mình sẽ làm tổng tài, không phải rất vui vẻ hay sao?" 098 nói tiếp.

"Đúng là như vậy, có điều không làm tổng tài ta càng vui hơn." Lăng Sơ Nam nói.

Lúc gần đến cánh cổng lớn của Lục gia, bước chân Lăng Sơ Nam dừng một chút.

"Nếu ông ta đuổi theo, ta sẽ giúp ông ta giữ lại Lục gia, không cho nữ chính phá hoại."

"Ký chủ, ngài đừng nói đùa." 098 không hề tin vào khả năng này.

Lục gia chủ là một người ngoan cố, chỉ nhận huyết thống, sau khi biết đứa con trai mình nuôi 20 năm nay không phải là ruột thịt, ông ta không đánh chết cậu thì thôi, còn đuổi theo làm gì? Nghĩ như thế nào cũng đều không thể.

Lăng Sơ Nam chỉ cười mà không nói, nhưng bước chân vẫn chậm lại. Dù sao cậu cũng là một người mù, để người khác nhìn thấy cậu bước đi như bay, sẽ có chút bất thường.

Ra khỏi cổng chính, một chiếc xe ngừng trước mặt Lăng Sơ Nam, Lục Viễn nhanh chóng đi xuống, mở cửa sau cho cậu.

"Thiếu gia, bây giờ quay về nhà sao?"

"Ừ."

Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó phân phó: Lần trước có nhờ anh làm giấy chuyển nhượng cổ phần giúp tôi, lát nữa đưa tôi đi lấy."

"Vâng."

Một giây trước khi Lăng Sơ Nam chuẩn bị lên xe, đột nhiên tiếng bước chân hấp tấp vang lên từ phía sau, sau đó là giọng nói của Lục gia chủ.

"Khoan đã."

Lăng Sơ Nam hơi ngẩng đầu lên, đóng cửa xe, đỡ lấy thân xe quay đầu lại, khó hiểu nói.

"Cha... Lục gia chủ?"

"Cha có việc muốn nói với con." Lục gia chủ nói.

Lục Viễn nhìn Lăng Sơ Nam, lại nhìn Lục gia chủ: "Thiếu gia, tôi ở trên xe chờ cậu."

"Con tạm thời không cần từ chức ở công ty." Lục gia chủ nói.

"Năng lực của con cha rất hài lòng, cho dù không phải con ruột, cha cũng hi vọng con có thể làm việc ở Lục thị, vẫn là vị trí hiện tại."

"Cảm ơn ý tốt của ngài, có điều gần đây con cảm thấy có chút mệt mỏi, đúng lúc cần phải nghỉ phép." Lăng Sơ Nam cười cười.

"Nếu không còn chuyện gì khác, con về trước đây."

"Vị trí đó, cha sẽ giữ lại cho con." Lục gia chủ nói.

"Lúc nào cũng chờ con trở về."

"Vâng, cảm ơn."

"Ngươi nhìn đi, ta đoán không sai mà." Sau khi lên xe, Lăng Sơ Nam nhướng mày.

"Ký chủ quá tuyệt vời!" 098 không hề bủn xỉn khen ngợi.

—--

Giám định DNA lần sau đương nhiên không ngoài dự đoán, Lục gia náo loạn long trời lở đất, Lục gia chủ kiên trì ly hôn với Lục phu nhân, cuối cùng Lục phu nhân dường như đã hết hi vọng. Nhưng 25% cổ phần thuộc về Lục gia, bà ta có chết cũng không bán lại, còn nhờ nhà mẹ đẻ bỏ một số tiền lớn thu mua 10% cổ phần ở phía cổ đông, lập tức trở thành cổ đông lớn nhất Lục thị, khống chế quyền lên tiếng, mạnh mẽ để Bạch Nguyên Nguyên làm người lãnh đạo của công ty.

Trong khoảng thời gian này, hợp đồng của Bạch Nguyên Nguyên và tập đoàn Thần Dược đã ký xong, bởi vì hạng mục này rất được xem trọng, cho nên các vị cổ đông xem như khá vừa lòng với Bạch Nguyên Nguyên. Cho nên cô ta liền được phần lớn cổ đông ủng hộ, còn phản đối đều là những người ủng hộ Lăng Sơ Nam hoặc là Lục gia chủ, nhưng bởi vì trong tay Bạch Nguyên Nguyên nắm gần nửa cổ phần công ty, cho nên phản đối không có hiệu quả.

Không cần làm việc, Lăng Sơ Nam vô cùng nhàn nhã, cả ngày dính ở bên cạnh Lục Lẫm Phong đã hoàn toàn rảnh rỗi, lúc nào cũng phát cơm chó, hơn nữa còn làm những chuyện cấm thiếu nhi, khiến cho 098 ăn vô số cẩu lương. Làm một hệ thống hoàn toàn không có quyền lên tiếng, 098 không thể có bất kỳ ý kiến gì.

Thống sinh thật khó khăn a! 098 ngày nào cũng cảm thán một lần. Lúc này đột nhiên nó giật mình, vui vẻ nói.

"Ký chủ, công trình nữ chính đầu tư đã xảy ra vấn đề."

"Hửm? Vấn đề gì?" Lăng Sơ Nam hỏi.

Từ lúc ký hợp đồng cho đến nay đã qua một năm, một năm này xảy ra không ít chuyện. Hạng mục kia giống như một cái động không đáy, về sau Lục thị còn đổ thêm mấy chục tỷ vào đó, có thể nói đã đem phần lớn vốn lưu động thẩy vào trong biển. Cuối cùng, ba tháng trước đã tuyên bố chính thức khởi công.

Ngày hôm qua mọi chuyện vẫn vô cùng thuận lợi, tất cả mọi người đều cho rằng lần này đã ổn.

Nhưng vừa nãy, phần đất vừa lấp lại đột nhiên lún xuống, vốn đầu tư lúc trước thất bại trong gang tấc.

098 vui vẻ miêu tả tình huống cho Lăng Sơ Nam: "Có điều công nhân ở đó đều đang ở đất liền, lúc đó là giờ nghỉ ngơi, cho nên chỉ có vài người ở lại kiểm tra, bọn họ phát hiện tình huống khá kịp thời, cho nên phần lớn đều chạy ra ngoài."

"Có điều...." Nói đến đây, 098 đột nhiên dừng lại.

"Nói đi, nữ chính có chuyện gì?" Lăng Sơ Nam hỏi.

098 vốn định úp úp mở mở, lập tức thất bại, điều chỉnh tốt tâm tình mới trả lời: "Đêm nay cô ta đúng lúc đang kiểm tra ở công trường, kết quả cả xe lẫn người đều rơi xuống biển, nhưng hình như không xảy ra chuyện gì lớn, hiện tại đang ở bệnh viện."

Nói đến phía sau, giọng nói của 098 mang theo chút tiếc nuối, sau đó nó lập tức kinh ngạc, sao nó lại biến thành như vậy? Nếu nữ chính chết, đương nhiên là việc kiến người khác vui vẻ, nhưng tuyến thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ, mà ký chủ cũng không thể ở lại thế giới này nữa.

Hơn nữa nó là một hệ thống, làm sao lại có thể ôm suy nghĩ như vậy được?

Nghĩ đến đây, 098 vội vàng dừng lại, lẩm bẩm hai chữ tội lỗi, sau đó quay về vẻ nghiêm túc.

"Hiện tại tập đoàn Lục thị đang rối loạn, bởi vì giai đoạn trước, nữ chính đầu tư quá nhiều tài chính vào hạng mục này, hiện tại đã bị phá hủy. Hơn nữa trách nhiệm chính là do bộ phận kiến trúc tập đoàn Lục thị mời đến đã xém bớt nguyên liệu, vài phút trước, cổ phiếu Lục thị đã rớt một mảng lớn, nếu không được khống chế, chỉ sợ sẽ tiếp tục hạ xuống."

"Ừ, tiếp tục chú ý đi." Lăng Sơ Nam đáp lại một câu.

"Ký chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì?" 098 vô cùng chờ mong.

"Ngủ."

"......"

Đúng như lời 098 đã nói, sau khi công trình xảy ra vấn đề, cổ phiếu Lục thị bắt đầu ngã mạnh, không đến nửa tháng, tài sản chỉ còn chưa đến phân nửa. Các cổ đông hoảng loạn đến độ xoay vòng, nhưng bất đắc dĩ Bạch Nguyên Nguyên đang ở bệnh viện, hạng mục này vẫn luôn do cô ta quản lý, những người khác căn bản không có quyền lên tiếng.

Rơi vào đường cùng, những cổ đông khác chỉ có thể mời Lục gia chủ tiếp nhận công ty một lần nữa, nhưng vẫn không thay đổi được gì. Cổ phiếu nên rớt như thế nào vẫn rất như thế đó.

098 đang phân tích hướng đi và tình hình cổ phiếu cho Lăng Sơ Nam, Lục Lẫm Phong đột nhiên đi đến, 098 nhanh chóng ngậm miệng lại, làm bộ không tồn tại.

Lục Lẫm Phong đặt phần ăn khuya đầy ắp lên bàn: "Bảo bối đang làm gì vậy?"

"Vừa nãy con đang nghe dao động chứng khoán trên thị trường gần đây." Lăng Sơ Nam chỉ chỉ vào tai nghe.

"Con còn nhớ Lục gia sao?" Giọng nói của Lục Lẫm Phong có chút chua.

"Rốt cuộc bọn họ có chỗ nào tốt? Đã đuổi con ra ngoài rồi, con còn nhớ bọn họ."

Nếu đôi mắt của Lăng Sơ Nam có thể cử động, nhất định sẽ cho y một ánh mắt xem thường.

"Giúp con một chuyện."

Người đàn ông lập tức vui vẻ ra mặt: "Bảo bối cứ việc nói."

—--

Lúc Bạch Nguyên Nguyên tỉnh lại trong bệnh viện, chuyện công trình sụp đổ đã trôi qua 20 ngày, cô ta vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lục phu nhân hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy.

"Mẹ... mẹ..."

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, con tỉnh rồi!" Lục phu nhân nhào đến trước giường.

"Con có sao không? Có đau ở đâu không? Nếu có chỗ nào không thoải mái cứ nói với mẹ, hu hu hu... mẹ... Nguyên Nguyên, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ phải làm sao đây...."

Thấy Lục phu nhân lo lắng cho mình mà bật khóc, Bạch Nguyên Nguyên cố hết sức nắm lấy tay bà ta: "....Nước."

Bạch Nguyên Nguyên uống xong nước liền ngất xỉu, Lục phu nhân lau lau nước mắt, lúc này điện thoại của bà ta vang lên, bà ta nhìn cái tên trên màn hình, sau đó nhận điện thoại.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không bán cổ phần đâu."

"Phá sản? Lục thị sao có thể phá sản được?"

"Được rồi, tôi sẽ suy xét."

Sau khi ngắt điện thoại, vẻ mặt Lục phu nhân trở nên phức tạp, bà ta cầm lấy remote mở tivi lên, tin tức trên đó vừa lúc là phóng viên đang phỏng vấn Lục thị.

Một nhân viên Lục thị bưng thùng giấy đi ra ngoài, phóng viên liền ngăn hắn lại.

"Xin hỏi anh đã từ chức sao?"

Nhân viên kia liếc nhìn màn hình một cái: "Không có, tôi bị sa thải."

"Vị trí lúc trước của anh là gì?"

"Là một quản lý nhỏ của hạng mục, mấy ngày nay công ty đang sa thải một lượng lớn nhân viên, chỉ sợ... Haiz." Người nọ lắc lắc đầu, bưng hộp giấy rời khỏi vòng vây của phóng viên.

Phóng viên nhìn về phía màn hình: "Xem ra lời đồn không hề giả, tập đoàn Lục thị bởi vì vấn đề tài chính, chỉ sợ đã cùng đường, không biết còn có thể kiên trì được bao lâu. Haizz, lại thêm một vị..."

Lục phu nhân bực bội tắt tivi, sau đó gọi điện thoại cho Lục gia chủ.

—--

Editor:

Mn có đọc bộ Mạt thế trọng sinh chi tạc băng chưa nhỉ? Tui mê mạt thế lắm nên hay kiếm mấy bộ mạt thế đọc, thấy bộ này văn án cũng hay nma edit nó... Nên tui đọc được 2 chương đầu là ngừng rồi, mà thấy tò mò quá nên định edit lại, vừa đọc vừa edit luôn. Nma mn yên tâm, tui không đào hố rồi bỏ đâu hehe, để nào edit bộ đó được nhiều rồi mới đăng lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro