Thế giới thứ 11 (Chương 175 + 176)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 11 : Võng du

Chương 175

Edit: YuTuyTien

"Ha ha ha, con gái ngoan của cha, không ngờ con còn nhớ người cha này." Người đàn ông người lớn.

"Tao ở trong tù lâu như vậy mà mày không đến thăm tao lần nào. Tao còn tưởng mày đã quên người cha này rồi. Không ngờ mày đến gia đình giàu có ăn sung mặc sướng, trong sách người ta hay nói thế nào nhỉ, chó... chó giàu sang thì đừng quên nhau(*), đúng, là gì nhỉ? Thành chó rồi thì không nhớ đến người cha này nữa à? Tốt xấu gì tao cũng nuôi mày hơn 20 năm."

(*) Câu gốc:"苟富贵,无相忘" nghĩa là nếu giàu có thì đừng quên nhau. Chữ cẩu (苟) ở đây nghĩa là nếu/cẩu thả/bừa bãi..., nhưng sau điển cố trên thì dân gian đã đổi thành 狗, mang ý xấu và chửi mắng.

"Không... con không có, mấy ngày trước con định đến đón cha ra tù." Bạch Nguyên Nguyên nói.

"Nhưng giữa chừng xảy ra chút chuyện, cho nên không kịp đến đón cha."

"Thật sao?" Cha Bạch nửa tin nửa ngờ.

"Đương nhiên." Bạch Nguyên Nguyên mở to hai mắt, cố gắng để bản thân có vẻ chân thành.

"Cha, cha thả con ra đi, sau này con đảm bảo sẽ hiếu thảo với cha."

Cha Bạch liếc mắt nhìn Bạch Nguyên Nguyên một cái, vươn tay về phía dây thừng, một lát sau liền thả cô ta ra.

Bạch Nguyên Nguyên một bên nói cảm ơn với cha Bạch, một bên cúi đầu xoa xoa cổ tay.

"Nhóc con, mày đừng gạt tao!" Cha Bạch hung hăng nhìn Bạch Nguyên Nguyên.

"Đợi mẹ của mày đưa tiền cho tao xong, mày theo tao trở về."

"Vâng, cha." Bạch Nguyên Nguyên đảm bảo nói.

Một ngày trôi qua, Bạch Nguyên Nguyên vừa mệt lại vừa đói, nhưng cha Bạch vẫn luôn trông coi cô ta, cho dù không bị dây thừng trói lại, cô ta cũng không dám làm gì thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một góc.

Trong lúc đó, cha Bạch đã liên hệ với Lục phu nhân vài lần, dùng giọng nói thô thiển mà Bạch Nguyên Nguyên chưa từng nghe qua. Ông ta kêu Lục phu nhân phải lấy 500 triệu chia thành nhiều lần, chuyển đến các tài khoản khác nhau, nếu không làm, sẽ giết chết cô ta.

Bạch Nguyên Nguyên nhạy bén phát hiện, cha Bạch thật sự có ý này, lúc ông ta nói sẽ giết cô ta, giọng nói tràn ngập sát khí. Thần kinh vừa mới thả lỏng được một ít của cô ta lập tức lại căng thẳng lên.

Cô ta nhất định không thể chết ở đây, Bạch Nguyên Nguyên nhgĩ.

Cuối cùng, Bạch Nguyên Nguyên cũng đợi được một cơ hội ngàn năm có một.

Có lẽ hai ngày trước quá mệt mỏi, cho nên cha Bạch không nhịn được đã dựa vào cạnh cửa ngủ mất.

"Cha."

Bạch Nguyên Nguyên nhỏ giọng kêu một tiếng, đáp lại là tiếng ngáy của người đàn ông. Cô ta cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa.

Có lẽ cha Bạch chắc chắn Bạch Nguyên Nguyên sẽ không dám chạy, cho nên không thèm khóa cửa. Bạch Nguyên Nguyên thở nhẹ, liếc mắt nhìn cha Bạch đang ngủ say một cái, mới vươn tay đến chốt cửa.

Có điều Bạch Nguyên Nguyên không ngờ rằng, lúc cánh cửa của nhà kho mở ra lại phát ra âm thanh lớn đến như vậy. Chỉ nghe thấy kẽo kẹt một tiếng, theo đó là giọng nói phẫn nộ sau khi bị đánh thức của cha Bạch vang lên, sắc mặt Bạch Nguyên Nguyên lập tức trở nên trắng bệch.

"Ký chủ, nữ chính có nguy hiểm đến tính mạng." 098 hoang mang báo cáo với Lăng Sơ Nam.

"Đừng gấp." Một lát sau, Lăng Sơ Nam mới bình tĩnh trả lời.

"098, từ khi nào thì ngươi có tật xấu kêu la om sòm vậy?"

"....." Không phải là vì để ký chủ tiếp tục thuận lợi ở thế giới này cho nên nó mới gấp gáp như vậy sao?

"Yên tâm đi, nếu cậu nhỏ đã đồng ý cứu cô ta, cô ta nhất định sẽ không chết." Lăng Sơ Nam an ủi nói. Còn việc cô ta có xảy ra chuyện gì khác không, đã không còn liên quan gì đến cậu.

"Ký chủ, tại sao ngài lại không chữa trị đôi mắt?" 098 lại đổi một đề tài khác.

Ngay từ đầu khi đến thế giới này, Lăng Sơ Nam đã kêu Lục Lẫm Phong không được đụng đến nữ chính, sau đó lại vài lần từ chối đề nghị chữa trị mắt của hai nam phụ, hiển nhiên không chỉ là vì đã quen không nhìn thấy.

"Vậy ngươi cho rằng là nguyên nhân gì?" Lăng Sơ Nam hỏi lại.

098 nghẹn lời, nó thật sự không biết nói gì, được rồi, là do kiến thức của nó quá ít, trước kia nó chưa từng gặp ký chủ nào tùy hứng đến như vậy.

Khoảng một tiếng sau, 098 thông báo: "Điểm năng lượng +20000."

Cùng lúc đó, 098 cũng nói tiếp: "Ký chủ, nữ chính đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, có điều...."

"Hủy dung hay là mù mắt?"

"......"

—--

Lúc Lục Viễn đưa người đuổi đến, Bạch Nguyên Nguyên đang bị cha Bạch túm tóc, đập đầu cô ta vào góc tù của một cái máy trong nhà kho.

"Tao cho mày chạy này! Mày chạy đi! Nói đi, mày còn dám chạy nữa hay không?"

Trên mặt Bạch Nguyên Nguyên đã chảy đầy máu, làm sao còn nói nên lời? Cô ta loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó cả người mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, Bạch Nguyên Nguyên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, bên tai là tiếng khóc của Lục phu nhân. Nhớ đến cảnh tượng trước khi ngất xỉu, cô ta liền cố gắng vươn tay sờ vào gương mặt mình, nhưng chỉ chạm đến phần vải thật dày. Cô ta muốn mở miệng nói chuyện, có điều miệng cũng bị băng lại.

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, con tỉnh rồi sao?" Lục phu nhân khóc lóc nắm lấy tay Bạch Nguyên Nguyên.

"Mẹ ở đây, hu hu... Không sao cả, đừng sợ, đã không sao cả rồi."

Sau đó bà ta nhớ lại những lời bác sĩ nói, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa, gương mặt cũng bị hủy hoại, lập tức khóc càng thương tâm.

"Hu hu hu, con gái đáng thương của mẹ..."

Hai tháng sau, Lục thị được đầu tư tài chính, dưới sự điều hành của Lục gia chủ, liền khởi tử hồi sinh, khôi phục vinh quang ngày xưa. Mà những công ty lúc trước thừa cơ Lục Thị khốn đốn bỏ đá xuống giếng, dưới sự hợp tác của Lục thị và Lâm thị, lập tức tổn thất nghiêm trọng. Trong đó thảm nhất là xí nghiệp của Trương thị, cũng chính là xí nghiệp nhà mẹ đẻ của Lục phu nhân, có lẽ mấy ngày sau sẽ tuyên bố phá sản.

Người của Trương gia đương nhiên đem việc này đổ lên đầu mẹ con Lục phu nhân, hôm Bạch Nguyên Nguyên xuất viện, liền đuổi cô ta ra khỏi Trương gia.

Khoảng thời gian này, tiền của Lục phu nhân đều đổ vào nhà mẹ đẻ, dư lại là để chữa bệnh cho Bạch Nguyên Nguyên, không ngờ đột nhiên bị đuổi ra ngoài, hai mẹ con chỉ có thể ăn ngủ đầu đường.

Biết được tin này, 098 tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.

Lăng Sơ Nam cũng không ở lại thế giới nghỉ phép này quá lâu, dù sao cũng chỉ là một thế giới bình thường, thọ mệnh của con người sẽ không vượt qua trăm năm, cho nên sau khi Lục Lẫm Phong rời đi, Lăng Sơ Nam cũng lựa chọn quay lại không gian hệ thống.

—--

"Hoan nghênh ký chủ trở lại không gian hệ thống! Thế giới lần này đạt được 122.000 điểm năng lượng, hiện tại tổng điểm năng lượng là 200.000. Cửa hàng hệ thống đã mở ra, xin hỏi ký chủ có muốn mua gì không?"

Chỉ một thế giới nghỉ phép đã có thể kiếm được nhiều điểm năng lượng như vậy, 098 không khỏi khiếp sợ, có điều vẫn là do ký chủ nhà nó lợi hại.

Lần đầu tiên nhận được hơn một vạn điểm năng lượng, 098 đã gửi yêu cầu điều tra lên phía trên, nó vừa nhận được câu trả lời, mở ra xem, chỉ càng thêm khâm phục Lăng Sơ Nam.

Thế giới này có vô số nhiệm vụ ngẫu nhiên, tổng cộng sẽ nhận được 130.000 điểm năng lượng, nhưng Lăng Sơ Nam đã kiếm được 122.000.

Có điều 8.000 điểm còn lại đã đi đâu? Dù vậy nó vẫn cảm thấy ký chủ nhà mình vô cùng hoàn mỹ.

"Bởi vì ta không tiếp nhận Lục thị." Lăng Sơ Nam trả lời.

Lúc này 098 mới nhớ ra, khi Lục gia chủ 60 tuổi, đã từng đến tìm Lăng Sơ Nam, nói đến vấn đề di sản, nhưng Lăng Sơ Nam lại từ chối.

Thì ra chuyện này đã mất 8.000 điểm, 098 lập tức hiểu được.

"Nhưng tại sao ký chủ lại không tiếp nhận Lục thị?" 8.000 điểm năng lượng không phải là một con số nhỏ.

Lăng Sơ Nam buộc miệng nói ra: "Phiền phức."

Nếu tiếp nhận Lục thị, cậu phải làm việc thêm bao nhiêu năm nữa chứ?

098 lập tức hiểu được suy nghĩ của ký chủ nhà mình: "......"

"Được rồi, không mua gì cả, bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo đi." Lăng Sơ Nam nói.

"Vâng, ký chủ. Đang lựa chọn nhiệm vụ, đã lựa chọn xong, chuẩn bị truyền thống đến thế giới nhiệm vụ..."

—--

"Phong Tụ! Phong Tụ! Tôi sắp chết rồi! A a a tôi chết rồi! Phong Tụ đâu? không ngờ bố lại chết trong chính chong chóng của mình. Phong Lan, cậu đang làm cái gì vậy?"

Lăng Sơ Nam mở mắt ra liền nghe thấy một giọng địa phương rất lớn truyền vào trong tai, cậu tháo tai nghe xoa xoa tai mình, sau đó nhìn màn hình máy tính trước mặt. Trong đó có một nhân vật mặc váy màu hồng phấn đang đứng trong sa mạc, không ngừng xoay vòng vòng, trước mặt cô ấy là một nhân vật có tên màu xám, cách đó không xa còn có một nhân vật tên màu xanh lam cưỡi ngựa chạy như điên, ba người có tên màu đỏ đang đuổi theo hắn.

"098, đây là chuyện gì?" Nhìn nhân vật trong màn hình xoay đến chóng mặt, Lăng Sơ Nam liền hỏi.

"Ký chủ, có muốn lập tức nhận cốt truyện hay không?" 098 nói.

"Ừ."

Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, Lăng Sơ Nam liền mở mắt ra, nhân vật có tên Phong Lan trên màn hình đã đứng trong một tòa thành, đáng mừng là cô ta không còn xoay vòng vòng nữa.

Đây là một bộ truyện võng du hiện đại, chủ yếu xoay quanh cốt truyện của một trò chơi có tên <Kiếm Võng Tam>.

Nữ chính là một sinh viên, bề ngoài trong sáng đáng yêu, giọng nói ôn nhu dễ nghe, tính cách rộng rãi hào phóng, trong trò chơi như cá gặp nước, thậm chí còn được gọi là nữ thần. Người yêu thích cô ta nhiều vô số kể, cuối cùng cô ta và nam chính đã đánh bại tiểu tam tiểu tứ, trở thành cặp đôi được vô số người hâm mộ.

Nhân vật của Lăng Sơ Nam ở trong cốt truyện được xem là tiểu tam, cậu tên Phong Lam, là một tiểu thiếu gia không có quyền kế thừa của một gia tộc lớn.

Có điều khác với những cốt truyện mà trước kia Lăng Sơ Nam từng nhận, cậu ấy không thích nữ chính, mà thích nam chính. Đương nhiên, đây có lẽ liên quan đến việc cậu ấy chơi nhân vật nữ.

Còn nam chính, Lăng Sơ Nam thử nhìn thiết lập, chỉ có thể nói cũng không phải người tốt lành gì.

Hiện tại là mùa giải mới, nguyên chủ mời hai người lập đội đến đánh đấu trường, tình cờ thành lập một đội tình cảm, có điều cũng may kỹ thuật của ba người đều không tệ, phối hợp với nhau thắng nhiều thua ít, cho nên tiếp tục lập thành một đội.

"Phong Lan, Phong Lan, cô đâu rồi?" Trong tai nghe lại truyền đến giọng nói địa phương kia.

"Có lẽ cô ấy có việc gì gấp, cậu không thấy lúc nãy nhân vật của cô ấy đứng im à?" Một giọng nam khác dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn vang lên.

"Ồ, vậy cũng phải đợi xong trận này mới đi chứ. Cậu không thấy vừa rồi tôi chết rất thảm sao? Tôi còn chưa kịp tung chiêu cuối nữa, hu hu, nhất định đối phương đang cười nhạo tôi."

Lăng Sơ Nam đeo tai nghe, dùng phần mềm thay đổi giọng nói lên tiếng: "Xin lỗi, vừa nãy tôi có việc gấp phải ra ngoài, giờ mới quay lại tạm thời nói với hai người một tiếng. Xin lỗi, hôm nay tôi có việc không đánh được."

"Không sao đâu, không sao đâu. Lần sau đánh, lần sau đánh." Giọng địa phương nói.

Lăng Sơ Nam nói thêm hai câu liền tắt giao diện trò chơi, sau đó cậu thử nghiên cứu phần mềm thay đổi giọng nói trên máy tính một chút, nghe thấy giọng nữ không quá dễ nghe vang lên, chậc một tiếng, lập tức xóa bỏ.

"Ký chủ, sao ngài lại xóa nó đi?" Đó chính là thần khí để giả gái đấy.

"Nghe không hay." Lăng Sơ Nam nói.

"Nam chính là một tên thanh khống, dùng nó sẽ không tiếp cận được nam chính. Đúng rồi, nhiệm vụ là gì?"

"......"

-----

Chương 176

Edit: YuTuyTien

Hóa ra ký chủ còn chưa biết nhiệm vụ là gì đã nghĩ đến việc tiếp cận nam chính, 098 không còn là gì để nói.

Sau đó liền lấy ra yêu cầu nhiệm vụ, lúc này mới ngạc nhiên nói: "Ký chủ, có phải ngài đã nhìn lén yêu cầu nhiệm vụ hay không?"

"Xem ở đâu?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Không phải rất dễ đoán hay sao?"

"....." Cũng đúng, nguyên chủ vốn rất thích nam chính, yêu cầu nhiệm vụ làm sao có thể không liên quan đến nam chính được.

"Yêu cầu nhiệm vụ là: Trở thành nữ thần, khiến nam chính yêu ngài, tìm được chân ái. Nhiệm vụ phụ tuyến: Tạm chưa mở khóa."

"Chưa mở khóa?"

"Đúng vậy ký chủ, nhiệm vụ của thế giới đã thăng cấp, cho nên tăng thêm một ít tính chất không xác định, bất cứ lúc nào cũng có thể tăng thêm nhiệm vụ mới. Có điều hiện tại vẫn chưa có." Một câu cuối cùng 098 có chút không chắc chắn.

"Ta biết rồi." Lăng Sơ Nam đầy hứng thú trả lời, chuyện này còn thú vị hơn nhiệm vụ nhiều.

Sau khi điều chỉnh cốt truyện và ký ức xong, Lăng Sơ Nam liền đứng dậy, có điều trước mắt tối sầm, lảo đảo nắm lấy bàn máy tính một lúc mới đứng vững được.

"Ký chủ, ngài không sao chứ?" 098 vô cùng sốt ruột.

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, có chút xây xẩm: "Cơ thể này làm sao vậy?"

"Đang điều tra, xin chờ một lát." Một phút sau, 098 muốn nói lại thôi.

"Cứ nói thẳng đi, đừng sợ ta bị đả kích." Tốt xấu gì đôi mắt của cơ thể này không có vấn đề, Lăng Sơ Nam nói.

Vừa rồi cậu đã dùng dị năng chữa trị để kiểm tra một chút, nhưng lại không tìm thấy vấn đề gì. Có điều thấy thái độ của 098, nhất định là có vấn đề lớn, nhưng tình huống xoay chuyển, cho nên cậu mới không điều tra ra.

Nghĩ như vậy, Lăng Sơ Nam lại ngồi trở về ghế, kêu 098 từ từ nói.

"Ký chủ, sau khi rà quét, thân thể này có bệnh tim rất nghiêm trọng, có điều trước đây không phát hiện, người nhà cũng không có tiền sử bệnh di truyền, cho nên cũng không coi trọng. Trong cốt truyện chỉ miêu tả cậu ta đặt điều và làm chuyện xấu, nhưng không nhắc đến tình trạng thân thể của cậu ta." Nói đến đây, 098 dừng một chút.

"Có phải vừa nãy ngài không điều tra ra vấn đề của cơ thể này hay không?"

Lăng Sơ Nam hơi gật đầu.

"Thế giới thăng cấp sẽ khiến năng lượng không thể hoàn toàn tương thích, dị năng của ký chủ cũng không thể thay đổi được toàn bộ thể chất của nguyên chủ."

Giọng nói của 098 có chút áy náy: "Xin lỗi ký chủ, tui không ngờ ngài lại đến thế giới trung cấp nhanh như vậy, cho nên không cảnh báo những việc cần chú ý cho ngài."

"Ý của ngươi là sau khi ta đến thế giới cao cấp sẽ bị áp chế nghiêm trọng hơn nữa?"

Ký chủ vẫn luôn giỏi việc chú ý trọng điểm, 098 tỏ vẻ khâm phục: "Đúng vậy, có điều sau khi hoàn thành nhiệm vụ, năng lượng của ngài cũng sẽ càng ngày càng nhiều, trói buộc cũng sẽ càng ngày càng nhỏ."

Sau đó 098 nói thêm: "Hiện tại năng lượng của ký chủ so với những nhiệm vụ giả ở thế giới trung cấp lớn hơn rất nhiều, có thể sử dụng một ít dị năng."

"Ừ, ta biết rồi."

Lăng Sơ Nam gật đầu, 098 nói không sai, cậu thật sự có thể sử dụng dị năng, có điều so với thế giới trước, năng lượng suy yếu hơn rất nhiều.

"Thế giới trung cấp và thế giới sơ cấp khác nhau ở đâu?"

"Thưa ký, chủ cấu tạo của thế giới trung cấp hoàn thiện hơn thế giới sơ cấp, nhiệm vụ cũng đa dạng hơn." 098 trả lời.

"Có thể gặp được những nhiệm vụ giả khác hay không?" Lăng Sơ Nam hứng thú hỏi.

"....Sẽ không, mỗi một thế giới chỉ có thể tồn tại một nhiệm vụ giả. Có điều thế giới cao cấp sẽ xuất hiện tình huống các nhiệm vụ giả đối đầu với nhau."

Lăng Sơ Nam nghỉ ngơi một lát mới ổn định lại, sau đó cậu nhìn căn phòng bừa bộn, đồ đạc bị vứt lung tung một vòng.

"Đúng rồi, 098."

"Ký chủ, có chuyện gì vậy?" 098 vội vàng trả lời.

"Ngươi giúp ta một chuyện." Lăng Sơ Nam nói.

Từ trước đến nay, 098 vẫn luôn thích cực với những việc của ký chủ nhà mình.

"Ngài nói đi, có thể giúp tui nhất định sẽ giúp."

"Ngươi dọn dẹp phòng giúp ta một chút, ta đi tắm đã."

"......"

"Là ai đã nói nhất định sẽ giúp ta?"

"Vâng, ký chủ, tui lập tức đi ngay."

"Ừ, dọn dẹp những phòng khác ở dưới lầu luôn đi." Lăng Sơ Nam cười nói.

Sau khi nói xong yêu cầu, Lăng Sơ Nam liền bỏ lại 098 vẫn còn ngơ ngác, xoay người vào phòng tắm. Ngược lại phòng tắm lại rất sạch sẽ, ngoại trừ thành bồn tắm có chút bụi, có vẻ đã lâu chưa sử dụng. Cũng đúng, nguyên chủ vẫn luôn trầm mê vào trò chơi, làm sao có thời gian ngâm bồn tắm, mỗi ngày dội nước 5 phút đã rất tốt rồi.

Phòng tắm có một mặt tường đều là gương, Lăng Sơ Nam quan sát kỹ thân thể này, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, cho dù không cười khóe môi cũng hơi nâng lên, nhìn qua khá dễ gần. Lúc mỉm cười, mặc dù không đủ kinh diễm, nhưng phối hợp với lúm đồng tiền nho nhỏ ở má trái, nhìn qua vô cùng đáng yêu, là một mỹ thiếu niên, ngoại trừ nhìn có vẻ hơi nhỏ tuổi một chút.

Nếu Lăng Sơ Nam nhớ không lầm, hiện tại Phong Lam đã 20 tuổi, nhưng có lẽ là do bệnh tim ẩn tính, cho nên dáng người vừa gầy vừa nhỏ, sắc mặt hơi trắng bệch vì đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, hơn nữa có lẽ còn chưa cao đến 1m75.

Lúc trước, cơ thể ở một thế giới được xem là sẽ không cao lên nữa cuối cùng còn cao hơn bây giờ, Lăng Sơ Nam liền hơi ghét bỏ độ cao của cơ thể này. Có điều sau khi cởi quần áo, cậu càng thêm ghét bỏ dáng người hiện tại.

Lúc mặc quần áo, cơ thể nhìn qua có chút gầy, sau khi cởi ra còn gầy hơn trong tưởng tượng, chỉ có da bọc xương. Lăng Sơ Nam nhéo nhéo gương mặt vẫn có chút thịt, xem như tạm được.

Lăng Sơ Nam chậm rãi tắm rửa, sau khi xong liền quấn khăn ra khỏi phòng tắm. Lúc này 098 vô cùng hiệu suất đã dọn dẹp toàn bộ căn phòng sạch sẽ, quần áo và vớ bẩn trên đất cũng được nó bỏ vào thùng rác đóng gói ném ra ngoài. Dưới tình huống có điều kiện, Lăng Sơ Nam không thích mặc quần áo mà người khác đã mặc qua, chuyện này 098 rất rõ ràng.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, Lăng Sơ Nam không hề bủn xỉn khen ngợi 098. 098 hiếm khi được khen, vui vẻ đến nỗi sắp bay lên trời.

Lăng Sơ Nam đứng trước tủ lạnh trống rỗng vài giây, liền quay về phòng tìm một bộ quần áo mới, sau đó ra ngoài.

"Ký chủ, ngài định tự mình nấu cơm sao? 098 tò mò hỏi.

Không phải nó lo lắng Lăng Sơ Nam sẽ không ăn hết đồ ăn bên ngoài, những thế giới trước, Lăng Sơ Nam đã có thể tiếp nhận phần lớn đồ ăn bình thường, có điều thói quen ăn thịt hoàn toàn là do người nọ tạo thành, nhưng... không phải 098 không tin tưởng ký chủ nhà mình, nó không còn nhớ rõ đã bao nhiêu năm Lăng Sơ Nam không tự mình vào bếp. Từ trước đến nay cậu chỉ cần đưa tay ra là có cơm dâng đến miệng, sau đó ngay cả phòng bếp ở đâu còn không nhớ, bây giờ làm sao có thể nấu cơm? Dù sao thì nó vẫn không tin.

"Sao vậy? 098, ngươi không tin tưởng ta chút nào sao?" Giọng nói của Lăng Sơ Nam có chút tủi thân.

"Không có, ký chủ, sao tui lại không tin ngài được?" 098 vội vàng phủ nhận.

Lúc này, Lăng Sơ Nam mới vừa lòng gật đầu.

"......"

Nguyên chủ ở trong một biệt thự nhỏ biệt lập, cả khu chỉ có hơn 10 căn nhà, môi trường khá tốt. Lăng Sơ Nam chậm rãi đến siêu thị cách đây không xa mua đồ ăn và thịt.

Lúc tính tiền, 098 đột nhiên nhớ đến mình đã quên cái gì, lập tức nhắc nhở.

"Ký chủ, ngài quên đem theo tiền."

Lăng Sơ Nam sờ sờ túi: "Chìa khóa cũng không mang theo."

"......" Tình huống còn nghiêm trọng hơn so với nó tưởng tượng.

"Tổng cộng 120 tệ, xin hỏi ngài dùng tiền mặt hay quẹt thẻ?" Nhân viên thu ngân một bên in bill, một bên nói.

"Xin lỗi, lúc nãy ra cửa quên mang tiền, cô cứ để ở đó, đợi một lát tôi sẽ mang tiền đến lấy." Lăng Sơ Nam mỉm cười với nhân viên thu ngân.

"Được ạ, vậy tôi giữ lại cho ngài trước." Nhân viên thu ngân rất có hảo cảm với thiếu niên xinh đẹp này, nếu không phải có quy định, cô ta nhất định sẽ giúp đỡ.

"Để tôi trả tiền cho em ấy." Lúc này, một giọng nói vang lên phía sau Lăng Sơ Nam.

Một người đàn ông mặc âu phục, khí thế bất phàm, đặt một chai nước và một tấm thẻ lên quầy thu ngân.

"Tính chung đi."

"Vâng." Thu ngân thuần thục quẹt thẻ.

Lúc này, 098 chỉ có một suy nghĩ: Tại sao ký chủ luôn gặp được người này trước? Rốt cuộc là ngài ấy làm như thế nào?

Có điều Lăng Sơ Nam lại không kinh ngạc, cậu ngẩng đầu mỉm cười với người đàn ông.

"Cảm ơn anh."

Lần này cơ thể của Lăng Sơ Nam có chút lùn, người đàn ông cao hơn cậu gần 20 cm, đối lập này khá rõ ràng, đặc biệt là cơ thể này còn có một gương mặt trẻ con, nhìn như thế nào cũng giống một đứa trẻ.

"Không có gì." Người đàn ông lấy thẻ về, sau đó đưa tay xách túi đồ của Lăng Sơ Nam.

"Em ở nhà số mấy? Tôi đưa em về."

"Số 18." Lăng Sơ Nam cũng không sợ mình tiết lộ riêng tư.

"Em tên là Phong Lam, còn anh?"

"Thư Tư Diễn, tôi ở căn số 19."

Dứt lời, người đàn ông còn bổ sung thêm một câu: "Sống một mình."

Lăng Sơ Nam nhìn chằm chằm người nọ hai giây, đột nhiên muốn cười, sau đó nghĩ đến việc hai người vẫn 'chưa thân thiết', liền ho một tiếng, nhẹ giọng nói.

"Trước đây em chưa từng gặp anh."

"Vừa dọn đến đây." Thư T ư Diễn nói.

"Còn em? Có sống cùng người nhà không?"

"Không ạ, em cũng sống một mình." Lăng Sơ Nam cố ý nhấn mạnh hai chữ 'một mình', quả nhiên, lỗ tai người đàn ông lập tức đỏ lên.

Lăng Sơ Nam nhịn cười đến mức sắp nội thương, lần này y đáng yêu hơn trước kia rất nhiều!

"Quả nhiên tuổi trẻ thật tốt, da mặt cũng mỏng hơn."

Mặc dù Thư Tư Diễn nhìn có vẻ lớn hơn Lăng Sơ Nam rất nhiều, khí chất cũng thành thục, nhưng lấy nhãn lực của Lăng Sơ Nam, không khó nhận ra số tuổi chân thật của y— nhất định không lớn hơn 25.

098 nhịn không được phản bác một câu: "Đó là vì đối tượng là ngài." Trước đây nó chưa từng thấy người đàn ông ngại ngùng trước mặt người nào.

Đến căn nhà số 18, Lăng Sơ Nam giả vờ sờ sờ quần áo, sau đó ngượng ngùng mỉm cười với người nọ.

"A, em quên đem chìa khóa rồi. Anh Thư, anh có biết số điện thoại của người mở khóa hay không?"

"Biết." Thư Tư Diễn nhìn chằm chằm cánh cửa.

"Mở khóa cần phải đợi một lúc, lát nữa tôi sẽ giúp em liên lạc, em vẫn chưa ăn cơm đúng không? Sang nhà tôi trước đi."

Đề nghị này vừa lúc phù hợp với ý định của Lăng Sơ Nam, có điều vì phải 'rụt rè', cậu vẫn ngượng ngùng từ chối vài câu, sau đó thuận lợi đi vào nhà người ta.

Trong nhà Thư Tư Diễn được trang trí theo phong cách mà Lăng Sơ Nam thích. Thật ra đôi khi Lăng Sơ Nam có chút hoài nghi, rốt cuộc người nọ có nhớ chuyện giữa bọn họ hay không? Nếu không nhớ, tại sao lần nào cũng nhớ rất rõ thói quen và sở thích của cậu? Có điều, lần nào biểu hiện của y cũng thật sự không nhớ rõ, cho nên vấn đề này từ trước đến nay vẫn chưa được giải đáp.

"Em ngồi trước đi, ăn chút trái cây đã." Thư Tư Diễn nói với Lăng Sơ Nam.

"Nấu cơm có lẽ phải mất nửa tiếng, nếu chán, em có thể lên lầu, phòng thứ hai, trong đó có máy tính."

"Vâng ạ." Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Người đàn ông nhịn không được xoa đầu cậu, lúc thu tay về gương mặt vẫn còn ý cười.

"Đừng ngại, cứ xem như là nhà của mình."

Thật ra cho dù là thế giới nào, Lăng Sơ Nam cũng chưa từng ngại ngùng với người nọ, cho nên sau khi Thư Tư Diễn rời đi, cậu liền nghe lời đi đến căn phòng thứ hai trên lầu.

Cửa không khóa, bên trong là một phòng làm việc, bên trái bàn làm việc có một chồng tư liệu, theo thói quen của người nọ có lẽ đã xử lý xong. Bên cạnh đặt một cái laptop đang đóng lại, ngoài ra còn có một cái máy tính để bàn.

Mặc dù không biết những thứ này có quan trọng hay không, nhưng rõ ràng người nọ không hề có bất kỳ phòng bị nào với Lăng Sơ Nam.

Có điều Lăng Sơ Nam lại khá tò mò, hiếm khi người nọ lại đặt một cái máy tính để bàn ở phòng làm việc.

Nghĩ vậy, Lăng Sơ Nam liền khởi động máy.

Vài giây sau, máy tính hiện ra giao diện, ngoại trừ biểu tượng hệ thống, Lăng Sơ Nam liền phát hiện biểu tượng trò chơi vô cùng quen thuộc.

"Y cũng chơi trò này sao?"

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro