Quyển 1 Chương 2 - Tôi không cứng nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hi nghe bên ngoài nói chuyện, biết được nhóm người gây sự kia chính là nhà chồng của quả phụ Lâm. Còn một giọng nữ đang cầu xin cho anh hẳn là người chị gái cùng cha khác mẹ, Lý Hỉ Mai.

Cố Hi cười lạnh, nếu anh đã đến đây mà quả phụ Lâm còn muốn ăn vạ, muốn anh phải nuôi sợi tơ gian tình của bà ta và chú nhỏ, không có cửa, cửa sổ cũng không. Gáy bị đánh sưng lên, Cố Hi bước xuống giường. Thân hình Lý Đại Ngưu cao lớn, Trương Nhị Thuý lại xinh đẹp, nguyên chủ thừa hưởng vẻ đẹp của họ, bất kể là dung mạo hay vóc người đều rất đẹp.

Anh mang bộ mặt vô cảm bước ra cửa.

Những người kia đang náo loạn ở bên ngoài, thình lình bất ngờ vì cửa mở. Lý Hỉ Mai là người đầu tiên hoàn hồn: "Em út, em tỉnh rồi? Không sao chứ? Bác sĩ......bác sĩ mau tới đây, em út của tôi tỉnh rồi."

"Lý Ái Quốc rốt cuộc mày cũng tỉnh, mày không giả chết nữa? Nói thử xem, mày giải quyết chuyện của chị dâu tao như thế nào?"

"Tôi không muốn sống nữa, tôi thật sự không muốn sống nữa......." Quả phụ Lâm yếu đuối khóc lên.

"Lý Ái Quốc, cậu cho rằng Lâm gia thôn chúng tôi không có ma nào phải không? Dám đùa giỡn quả phụ."

"Loại người như cậu nếu ở thời cổ đại đã bị quan tóm cổ rồi."

"Báo cảnh sát, báo cảnh sát hắn đùa giỡn cưỡng gian."

"Không được, các người đừng bắt em út của tôi." Lý Hỉ Mai khóc lóc cầu xin, "Cùng lắm thì........thì, thì em út......cưới, cưới......."

"Chị cả." Cố Hi ngắt lời của cô, "Em bị họ đánh trọng thương phải nằm viện, sao chị không báo cảnh sát?"

"Chuyện này........" Lý Hỉ Mai sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại. "Ái Quốc, chuyện này làm sao báo cảnh sát được, em........" Em mang tội cưỡng gian đó.

"Chị cả, đi báo cảnh sát đi." Cố Hi vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt còn có vài vết bầm tím đã sưng lên.

"Nhưng mà......"

"Đi đi." Cố Hi cao giọng.

"Không được, em út, đây là tội cưỡng gian, lỡ như......."

Cố Hi nheo mắt lại: "Em không có cưỡng gian bà ta, một quả phụ thấp hèn em còn gai mắt đây, chị đi báo cảnh sát nhanh, nếu em cưỡng gian bà ta, em chấp nhận chịu tội."

"Lý Ái Quốc cậu có ý gì?"

"Lý Ái Quốc cậu bắt nạt người khác."

Nói xong, đám người quả phụ Lâm muốn xông lên đánh người.

"Câm miệng, người nào ở bệnh viện cãi nhau thì ra ngoài hết cho tôi." Bác sĩ mặc áo blouse trắng bước tới, liếc mắt nhìn Lý Ái Quốc một cái, "Tỉnh lại thì xuất viện được rồi, ở bệnh viện không được gây sự, nếu không tôi giải hết đến cục cảnh sát."

"Thật xin lỗi bác sĩ, thật sự gây phiền hà cho người." Cố Hi lễ phép nói, lại nhìn về phía Lý Hỉ Mai theo sát lại đây, "Chị, chị đi làm thủ tục xuất viện trước đi. Còn mấy người......Muốn tôi chịu oan à, không có cửa đâu, đi cục cảnh sát."

"Tao khinh, được lắm, hay cho một Lý Ái Quốc, đi thì đi, tao lại sợ mày."

"Chúng tôi đều thấy tận mắt, cậu đùa giỡn người ta còn không dám nhận."

"Vậy thì đi cục cảnh sát." Cố Hi không muốn nói nhiều, "Chị, chị làm thủ tục xong thì đến cục cảnh sát chờ em." Nói xong, Cố Hi nhanh rời đi.

Thấy Cố Hi đi rồi, quả phụ Lâm kéo chú nhỏ của mình: "Đi cục cảnh sát thật hả?"

"Đi, sợ gì."

"Nhưng....."

"Đừng có nhưng, chúng ta đông người, đừng lo hắn chối, chúng ta đều là nhân chứng."

Cục cảnh sát

"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn báo án Lý Ái Quốc đùa giỡn chị dâu của tôi."

"Đây, tất cả những người ở đây đều nhìn thấy, đồng chí cảnh sát, Lý Ái Quốc này là súc sinh chứ không phải người."

"Đồng chí cảnh sát, tôi bị ăn hiếp, tôi không muốn sống nữa."

"Đồng chí cảnh sát, ông hãy phân xử cho chúng tôi."

"Im miệng." Cảnh sát nghe thôi mà đầu cũng đau, "Rốt cuộc là làm sao, một người nói thôi, ai là người bị hại, người bị hại nói đi."

Quả phụ Lâm đi ra từ trong đám người, bộ dáng yếu đuối. "Đồng chí cảnh sát, tôi.......tôi là người bị hại."

"Rồi, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Cảnh sát hỏi.

"Chuyện là thế này, Lý Ái Quốc..........Lý Ái Quốc hắn là người phóng đãng, ỷ trong nhà có một anh trai trong quân đội, điều kiện trong nhà cũng tốt, cho nên luôn trêu chọc tôi. Tuy rằng tôi là một quả phụ nhưng luôn giữ khoảng cách với hắn từ trước đến nay, các người cũng biết, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, hắn không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn giữ mặt mũi cho mình." Quả phụ Lâm một bên khóc, một bên nói tiếp, "Đến buổi tối hôm trước, Lý Ái Quốc đột nhiên xông vào nhà của tôi, hắn........hắn cưỡng, cưỡng hiếp tôi."

"Hôm nay tôi phát hiện chị dâu không đi làm, còn tưởng rằng có chuyện gì, đi xem thử thì phát.......phát hiện........." Chú Lâm đỏ mặt nói, "Phát hiện cửa phòng không khoá, Lý Ái Quốc nằm trên giường với chị dâu. Hơn nữa chị dâu......chị dâu bị hắn trói bằng dây thừng."

"Chúng tôi cũng thấy được." Người Lâm gia thôn, "Hôm nay tôi với Lâm Nhị Đảng cùng đi tìm quả phụ Lâm, thật sự là.........thật là xấu hổ."

Cảnh sát nhíu mày: "Lý Ái Quốc đâu? Có đến không?"

"Đến rồi." Cố Hi đi đến trước mặt cảnh sát, trên mặt còn có vết thương, không nói đến vết bầm, còn có màu đỏ của nước thuốc, nhìn qua có hơi đáng sợ.

"Cậu giải thích thế nào về lời tố cáo của bọn họ?" Cảnh sát hỏi.

Cố Hi nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo bọn họ, cáo buộc quả phụ Lâm cưỡng gian tôi, bọn họ đánh tôi, phải bồi thường cho tôi."

Phụt.......... Cảnh sát nghe xong nhịn không được cười ra tiếng: "Cậu bị ngu à? Một phụ nữ cưỡng gian cậu?"

"Tôi thấy không phải bị ngu đâu, chắc não úng nước rồi." Vị cảnh sát bên cạnh chen vào.

"Đồng chí cảnh sát, tôi có chứng cứ, tôi có thể đưa ra chứng cứ." Cố Hi nói.

"Hử? Chứng cứ đâu?" Cảnh sát hỏi.

Cố Hi nhìn người ở hiện trường, im lặng một lúc, sau đó nói: "Có thể đi chỗ khác không? Ở đây có nhiều người quá, tôi......tôi thấy không hợp lắm."

"Hừ, có chứng cứ gì thì lấy ra, còn già mồm." Cảnh sát trợn trắng mắt.

"Đồng chí cảnh sát, chủ tịch đã phát biểu, chúng ta không được đổ oan cho dân, đồng chí cảnh sát là một công dân tốt, công chính liêm minh. Tôi có chứng cứ chứng minh, đồng chí phải cho tôi cơ hội chứ, đúng không??" Cố Hi nói.

"Chủ tịch nói vậy thật sao?" Cảnh sát nghi ngờ, hắn cũng có xem qua lời trích của chủ tịch rồi, sao không thấy những câu nói này?

"Thật, lời nói có đạo lý như vậy, trừ chủ tịch ra thì ai nói được nữa đây?" Cố Hi nghiêm túc nói.

"Tao lại nghe mày nói vớ vẩn."

"Lý Ái Quốc mày nói, mày khoác lác nữa đi, hôm nay mày giở trò đồi bại với chị dâu, mày nên nghĩ ra một cái lí do chính đáng cho tao."

"Câm miệng." Cảnh sát đứng dậy, "Đi thôi, cho cậu một cơ hội được thẩm vấn riêng."

Sau đó, vị cảnh sát mang Cố Hi vào phòng thẩm vấn.

"Nói đi, cậu có chứng cứ gì?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi có hai chứng cứ." Cố hi nói, "Thứ nhất, ba mẹ tôi vừa mới mất, hôm trước tâm trạng hơi xấu nên mới đi uống rượu giải sầu, đang trên đường về nhà thì ngã gục, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang giúp tôi, tôi cứ nghĩ là mẹ mình. Lúc sắp ngất, tôi nghe loáng thoáng có một nam một nữ đang nói chuyện, cái gì mà mang thai, giá hoạ gì đó. Bây giờ nhớ lại, chắc chắn là quả phụ Lâm đã mang thai, muốn tôi đổ vỏ. Chuyện này cũng đơn giản, kiểm tra quả phụ Lâm là biết, bà ta nói hôm qua là lần đầu tiên ở với tôi, nếu bà ta mang thai, đứa trẻ nhất định không phải của tôi."

"Nếu bà ta không mang thai, cậu nghe lầm thì sao?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi.......tôi còn chứng cứ thứ hai." Nói xong, Cố Hi cúi thấp đầu, cả người không có sức sống.

"Chứng cứ thứ hai của cậu đâu?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi........tôi........." Âm thanh của Cố Hi ngày càng nhỏ, "Tôi có một anh trai, năm nay 26 tuổi, đã là trung đội phó........."

Cảnh sát nghe xong, không khỏi tức giận: "Được lắm Lý Ái Quốc, cậu dám mang anh trai ra ép tôi, cậu.........."

"Không không không.......không phải." Cố Hi gấp gáp nói, "Ý tôi muốn nói là anh trai đã đem con cho tôi làm con thừa tự rồi."

"Cậu có ý gì?" Cảnh sát nghe xong có hơi hồ đồ.

"Anh trai tôi là trung đội phó, nuôi một đứa con không nổi sao, tai sao phải đưa con cho tôi làm con thừa tự? Bởi vì.......vì tôi không thể sinh con được." Cố Hi cúi thấp đầu hơn nữa, "Trước đây tôi có hơi nghịch ngợm, có một lần đùa quá trớn làm ngã sấp xuống, thế......thế là không thể có con được nữa, thấy con gái thì....... thì không cứng nổi."

Trong phòng thẩm vấn bỗng yên lặng.

Qua một lúc, cảnh sát vỗ vai Cố Hi: "Người anh em, cậu đừng quá đau buồn." Tình huống này.......thật là máu chó.

"Tôi không buồn nữa, tôi.......tôi có thể nhờ ngài đừng nói chuyện này cho người khác được không? Thể......thể diện tôi vẫn còn." Cố Hi nói.

Cùng là đàn ông, cảnh sát đồng cảm với Cố Hi, đương nhiên biết chuyện này có dính đến thể diện của đàn ông, cho nên thoải mái đồng ý: "Đi thôi, cậu yên tâm, còn mấy người đó, cậu muốn giải quyết sao?"

"Bọn họ.......tôi không quan tâm, bọn họ bồi thường là được." Cố Hi nói.

"Đi, theo tôi đi nói với bọn họ." Cảnh sát suy nghĩ một lát, lại an ủi, "Tôi có quen biết một bác sĩ, y thuật rất tốt, hôm nào cậu đến tìm tôi rồi tôi giới thiệu cho cậu đi xem bệnh." Cảnh sát đương nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói của Cố Hi, những năm này người ở đây vẫn còn chất phác, huống chi đây còn liên quan đến tôn nghiêm đàn ông.

"Thật sao? Thật cảm ơn ngài." Trong mắt Cố Hi tràn ngập hy vọng.

Cảnh sát sau khi ra ngoài cùng Cố Hi, để cậu ngồi một bên sau đó kêu quả phụ Lâm vào. Một lát sau lại đi ra kêu chú Lâm đi vào.

Lại một lát sau, cảnh sát, quả phụ Lâm và chú Lâm đều ra ngoài, nhìn Cố Hi ngồi bên ngoài, sắc mặt của quả phụ Lâm và chú Lâm hơi đanh lại. Chú Lâm đi đến trước mặt Cố Hi nói: "Chuyện này là do chúng tôi đổ oan cho cậu, chúng tôi sai rồi, tiền thuốc men sẽ bồi thường cho cậu."

" Còn phải đền bù tổn thất." Cảnh sát ở phía sau bổ sung thêm. Ai kêu quả phụ Lâm và chú Lâm không có đạo đức như vậy, hai người dan díu rồi có con, vậy mà để người khác đổ vỏ, giúp họ nuôi con.

Chưa bao giờ gặp qua người nào vô liêm sỉ như vậy.

"Đúng đúng, còn đền bù tổn thất nữa, thêm tiền thuốc men, đồng chí cảnh sát nói là một trăm đồng cho cậu." Chú Lâm, "Cậu thấy thế nào?"

"Được, vậy khi nào đưa tiền?" Cố Hi hỏi.

"Điều kiện nhà chúng ta cũng không tốt lắm, tiền.........." Ý của chú Lâm rất rõ ràng, vài ngày sau mới đưa được không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro