chương 12 (chưa Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên thành người yêu của cha bạn trai cũ

Chương 12

Tác giả: Thú Tâm
Edit: Sâu
________________

"Đúng rồi, tôi đã sớm cùng anh ta chia tay, tôi độc thân bên người cha của anh ta cũng không có ai, tại sao tôi không thể câu dẫn cha anh ta?"

Lê Nhiễm biết Chương Hoài Tân nhìn mình thế nào, ở trong mắt đối phương, cậu chính là kẻ đê tiện yêu diễm câu dẫn nam nhân. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là Reup

Nếu tội danh đều định cho cậu rồi, cậu liền đơn giản chịu một gánh.

Lại nói, bị cách ứng đến cũng không phải cậu, từ trước tới bây giờ Chương Hoài Tân chưa bao giờ cho nguyên chủ  sắc mặt tốt, đem người như đồ chơi đưa tới cửa cho Thịnh Nguyên vui vẻ.

Lê Nhiễm cười híp mắt nhìn sắc mặt Chương Hoài Tân chuyển từ trắng thành xanh, tím chuyển hồng, cuối cùng nổi giận đùng đùng.

Đột nhiên còn cảm thấy rất vui vẻ.

Chương Hoài Tân trước đây không hề phát hiện, Lê Nhiễm nói chuyện còn có thể sắc bén chói tai như thế.

Khi đó Lê Nhiễm ở bên người Thịnh Nguyên là một món đồ chơi không có  cảm giác tồn tại coi như cùng Thịnh Nguyên ra ngoài, người cũng biểu hiện  giống như không lên được mặt bàn, đặc biệt là ở trước mặt bọn họ vâng vâng dạ dạ khúm núm ngay cả sống lưng đều rất ít đứng thẳng.

Đổi lại hiện tại, đột nhiên nhìn thấy Lê Nhiễm một năm này, Chương Hoài Tân mới hiểu rõ, nguyên lai lúc trước Lê Nhiễm đều là diễn xuất ra.

Cái kỹ năng diễn xuất này không đem ra vòng giải trí diễn kịch cho tốt lại chạy đến câu dẫn người, Chương Hoài Tân càng nhìn Lê Nhiễm trong mắt chán ghét càng nặng.

"Tôi đoán cha của Thịnh Nguyên còn không biết cậu đã từng giao du cùng Thịnh Nguyên đi, Lê Nhiễm cậu cho rằng cậu có thể giấu được bao lâu, nếu như bị cha của Thịnh Nguyên biết đến việc này, cậu cảm thấy cậu còn có thể như lúc trước cùng Thịnh Nguyên chia tay bình an vô sự như vậy sao?"

Chương Hoài Tân tâm tư lay chuyển, phút chốc liền nghĩ tới đây.

Trong mắt gã ta tức giận đè lên, chỉ lấy một đôi mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Lê Nhiễm.

Nhưng mà phản ứng của Lê Nhiễm lần nữa làm cho gã ta có loại cảm giác vô lực như vung nắm đấm vào bông .

Chỉ thấy Lê Nhiễm không uý kị tí nào, thậm chí ở giựt giây Chương Hoài Tân không muốn ở đây động miệng lưỡi, muốn chứng thực thì lập tức hành động.

"Anh cứ việc đi nói, tôi không có vấn đề, thời điểm đó để mọi người đều biết tôi ngủ Thịnh Nguyên, quay đầu liền ngủ với cha của gã, anh cảm thấy được vào lúc ấy, ngươig đem chuyện này chọc ra, có thể toàn thân trở ra?"

"Chương Hoài Tân, anh không khỏi quá ngây thơ rồi!"

Lê Nhiễm cười nhạt.

Chương Hoài Tân cho tới bây giờ chưa từng bị người châm chọc khiêu khích như vậy, lúc này hỏa khí bùng lên, liền duỗi taymuốn bắt lấy cánh tay Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm đã sớm chuẩn bị nhanh chóng lùi lại mấy bước, bọn họ vốn là ở trên phố lớn, chung quanh người đi đường qua lại tuy rằng không nhiều, nhưng hai người cũng coi như ở trên đường lớn, đúng lúc này có hai nữ sinh từ giữa đi qua.

Lê Nhiễm đứng ở bên cạnh một chỗ khác, hướng Chương Hoài Tân cười đến một mặt vui vẻ.

Chương Hoài Tân bàn tay dùng sức nắm chặt lại, trước mặt đi qua hai người, gã ta đột nhiên thay đổi sắc mặt xuống.

Xác thực như Lê Nhiễm đã nói, chuyện này nếu là phanh phui ra thật, lấy sự hiểu biết của gã ta với Thịnh Nguyên, đối phương chắc chắn sẽ không có ý bỏ qua.

Mà Lê Nhiễm bây giờ theo của Thịnh Nguyên, người kia yêu thích cậu ta bao nhiêu gã ta không biết, chính là  con trai độc nhất Thịnh Nguyên cũng không rõ ràng.

Huống hồ ở Thịnh gia, theo Chương Hoài Tân biết được quan hệ cha con Thịnh Nguyên cũng không quá tốt.

Thịnh Nguyên sinh ra, ngoại giới mọi người cơ bản đều rõ ràng, Chương Hoài Tân tầm mắt sâu xa, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười lộ liễu trước mặt kia.

Lê Nhiễm đã có thể cua được Thịnh Lâm Dương, liền tỏ rõ có chút bản lĩnh.

Khuôn mặt tươi cười của người này có một ngày sẽ bị xé nát, nhưng gã ta không thể liên luỵ ở bên trong.

Dù sao chỉ tính một cái bê bối, Thịnh gia nhất định sẽ đem sự tình đè xuống.

Chương Hoài Tân nghĩ thông như vậy sau, cũng nhìn Lê Nhiễm cười cười.

Lê Nhiễm khóe miệng độ cong dần dần hạ xuống, sau đó nhìn Chương Hoài Tân từ bên cạnh cậu gặp thoáng qua.

"Lê Nhiễm, đều nói người không thể quá tham lam, như vậy tôi cũng hảo tâm khuyên câu một câu, thuyền dùng cẩn thận giữ được vạn năm, đừng để ngày nào đó lật thuyền , muốn khóc cũng có thể có thể không có nơi để khóc."

Ánh mắt Lê Nhiễm trong suốt.

"Cảm ơn quan tâm, Chương thiếu ngài cũng vậy!"

Lê Nhiễm lại nở nụ cười, là loại cười tùy ý không sợ hãi, chỉ làm Chương Hoài Tân phản cảm.

Chương Hoài Tân hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.

Lê Nhiễm ở phía sau nhìn theo Chương Hoài Tân ngồi lên một chiếc xe ngừng ở ven đường, nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của đối phương, sau đó từ trong tầm mắt của cậu hoàn toàn biến mất.

Lê Nhiễm là thật không sợ, ngược lại cậu và Thịnh Lâm Dương là quan hệ bạn tình, Thịnh Lâm Dương coi như biết được trước đây cậu là tình nhân của con hắn, cùng lắm thì hai người họ giải ước không còn là bạn 'lái xe'.

Về phần nói Thịnh Lâm Dương có cảm thấy cậu đây là dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận hắn hay không, đưa cậu lên trên giường hắn, là bạn của Thịnh Lâm Dương.

Cậu ngay từ đầu tất cả đều không biết.

Truy cứu trách nhiệm nữa, cũng đuổi không kịp cậu bên này.

Hắn nhiều nhất tính một cái cảm tình không nói.

Thịnh Lâm Dương kỹ thuật so với con trai hắn tớt hơn không biết bao nhiêu lần, Lê Nhiễm đồng ý kéo dài kỳ hạn 'lái xe', nguyên nhân chỉ là bởi vì giường kỹ* của Thịnh Lâm Dương cao cực kỳ. (*kỹ thuật trên... mọi người tự hiểu ha)

Cái khúc nhạc dạo ngắn này cũng không cho Lê Nhiễm mang đến bất kỳ khốn nhiễu cùng lo lắng bối rối gì , trái lại làm cho cậu đột nhiên có chút mong đợi.

Mong đợi sự tình sớm ngày bị phát hiện, khi đó khẳng định cực kỳ đặc sắc.

Lê Nhiễm câu môi mỉm cười, có người đi đường ánh mắt nhìn lại đây, vừa nhìn thấy Lê Nhiễm tươi cười như gió xuân sáng rực rỡ, đôi mắt nhất thời nhìn thẳng.

Lê Nhiễm hướng người kia liền sâu sắc tươi cười, lễ phép mỉm cười với người xa lạ, người xa lạ hai má hơi nổi lên tầng đỏ ửng.

Từ bên đường đi vào quán cơm bên cạnh, đối tượng hẹn ăn cơm đã sớm đến hơn mười phút, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lê Nhiễm, vừa nâng mắt lên nhìn thấy Lê Nhiễm từ đàng xa đi tới.

Nam si mặc áo thun đơn giản thêm một cái quần jean xám trắng.

Ngoại hình mảnh khảnh, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, một đôi mắt cách có chút khoảng cách vẫn cứ có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong.

Eo nhỏ chân dài, hai chân thon dài thẳng tắp.

Quần áo phổ thông không có quá nhiều trang sức, dường như mặc trên người cậu cũng trở nên có giá trị không nhỏ.

Đôi mắt Ngô Văn Siêu hơi nheo lại, Lê Nhiễm khí chất nhẹ nhàng khoan khoái đi tới, dường như khí chất cả người cùng lần gặp lại trước kia đã xảy ra thay đổi cực lớn,  từ bên trong đến bên ngoài.

Gương mặt xinh đẹp trắng nõn, tư thái tuấn tú, nghiễm nhiên như mỹ thiếu niên từ trong tiểu thuyết đi ra.

Mỹ thiếu niên trời sinh có đôi môi mỉm cười, bước nhanh đi tới ngồi ở đối diện Ngô Văn Siêu.

Ngô Văn Siêu ánh mắt cố định hình ảnh tại thêm mặt Lê Nhiễm, hỏi một câu: "Có phải là cậu đi làm thẩm mỹ không?"

Bằng không làm sao bỗng nhiên ngũ quan tinh xảo đến làm người tìm không ra bất kỳ tỳ vết.

Lê Nhiễm có chút sững sờ, một lát sau cậu lắc đầu: "Không có, gần nhất mới vừa thanh toán tiền thuê nhà, trong tay còn có chút khó khăn."

Ngô Văn Siêu nhìn Lê Nhiễm dĩ nhiên nghiêm túc trả lời vấn đề của mình, ngộ ra chính mình không nên nói trắng ra như vậy.

"Xin lỗi, nhất thời nhịn không được, aizz, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Ngô Văn Siêu trên dưới đánh giá mặt Lê Nhiễm, giống như bỗng nhiên không nhìn ra tuổi tác cụ thể của Lê Nhiễm.

Thậm chí anh cảm thấy được Lê Nhiễm giống như đi theo hướng nghịch sinh trưởng, không giống anh, phàm là công tác mệt chút, khóe mắt nếp nhăn sẽ tùy theo mà gia tăng.

"Sáu tháng cuối năm quá 23." Lê Nhiễm đối với tuổi của mình không có che giấu.

"Cậu nếu là đi ra ngoài nói mình 18 tuổi , tôi nghĩ đều sẽ không có người hoài nghi." Ngô Văn Siêu cảm khái nói.

Lê Nhiễm cười tiếp thu lời khen của đối phương.

Liên quan với tuổi tác, hai người về sau sau cũng không nói gì quá nhiều, đồ ăn được đưa lên, nói tới sắp muốn tham gia chương trình <chân nhân tú phát sóng trực tiếp>.

Trước đây Lê Nhiễm chưa từng tiếp xúc loại tống nghệ sóng trực tiếp này, Ngô Văn Siêu có kinh nghiệm so với cậu nhiều hơn, hai người lúc trước từng có chút qua lại, cho nên lần này Ngô Văn Siêu trực tiếp liên hệ Lê Nhiễm, một mặt cho Lê Nhiễm một ít trợ giúp kiến nghị, mặt khác Ngô Văn Siêu là cực kỳ rõ ràng hiện trạng fans trong vòng hiện nay như thế nào.

Anh tin tưởng phát sóng trực tiếp một khi bắt đầu, Lê Nhiễm ở trong mấy người khách quý có sắc đẹp tốt nhất, nhất định có thể rất nhanh hấp dẫn một nhóm lớn nhan phấn.

Đối với rất nhiều fans mà nói, sắc đẹp chính là tất cả, cũng không quản đối phương tính cách tính khí làm sao.

Ngô Văn Siêu sớm có dự định, Lê Nhiễm kinh nghiệm ít, anh so với Lê Nhiễm lớn tuổi hơn, ở sau khi chương trình phát sóng, liền đảm nhiệm nhân vật anh trai Lê Nhiễm.

Không quản cái chương trình giải trí gì, đặc biệt là mấy chương trình tống nghệ nàó đều cần bố trí một người thiết lập tính cách ấm áp.(*bản QT là thiết lập tính cách tiên minh, Sâu không tra được từ nào đồng nghĩa mọi người giúp Sâu nhoa)

Fans ăn chính là tính cách thiết lập, mà không phải tính cách chân thực của ngươi.

Ngô Văn Siêu đang cùng Lê Nhiễm trò chuyện bên trong, hiện tại liền bắt đầu tư thái trưởng bối thân thiết cùng chăm sóc.

Làm Lê Nhiễm có gì không hiểu, cũng có thể hỏi anh ta.

Đối với việc Ngô Văn Siêu chủ động tiếp cận, Lê Nhiễm tự nhiên cầu cũng không được, những ký ức ấy của nguyên chủ không thể đem ra làm tham khảo quá nhiều, có một đối tượng trực tiếp đến giúp đỡ cậu, coi như trong lòng Lê Nhiễm biết được , đối phương chưa chắc là lòng tốt mà vô tư thật sự —— phải nói với Lê Nhiễm mà nói, cậu trước sau cho là, một người đối tốt với một người khác đều là có mưu đồ.

Kiểu người thoạt nhìn vô tư phụng hiến, tuy nói không cần báo đáp, lẽ nào sẽ không có mặt tâm linh thỏa mãn cùng vui mừng của chính mình.

Thông qua trợ giúp người khác, để đạt tới bản thân ưu tú hơn.

Đây cũng làm sao không phải là một loại mưu đồ.

Đương nhiên, loại mưu đồ này, Lê Nhiễm cực kỳ tán thành, cũng cho rằng là vĩ đại.

Lê Nhiễm tâm như gương sáng, nhìn thấu ý đồ Ngô Văn Siêu nhưng sẽ không nói toạc ra.

Liền chân nhân tú phía trên này, bọn họ sớm liên lạc, liên hệ cảm tình tốt kết quả tất nhiên là song thắng.

Đến lúc đó cũng không cần đến hiện trường lại cùng mặt khác người không quen thuộc làm dáng vẻ quen biết.

Lê Nhiễm cùng Ngô Văn Siêu trò chuyện, phát hiện Ngô Văn Siêu đối với phương diện tống nghệ có rất nhiều kinh ngiệm hữu dụng tâm đắc, cậu nghiêm túc nghe thỉnh thoảng̀ đưa ra một ít nghi vấn.
truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Bữa cơm này bởi vì đàm luận liên quan với tống nghệ, đến trời gần tối muộn mới kết thúc.

Hai người ở ven đường phân biệt, nếu không phải Lê Nhiễm biết được Thịnh Lâm Dương buổi tối sẽ tới, khả năng cậu còn muốn cùng Ngô Văn Siêu tiếp tục thảo luận.

Sau khi tạm biệt Lê Nhiễm ở ven đường gọi xe.

Nhìn xuống thời gian, buổi tối nhanh mười giờ.

Cũng không tính là muộn.

Lê Nhiễm trở về nơi ở mới, lấy chìa khóa vừa mở cửa ra, trên ghế salông trong phòng khách ngồi một người.

Lê Nhiễm trở tay đóng cửa, cửa sổ mở,  gió đêm lạnh lẽo thổi vào trong phòng, cái cổ Lê Nhiễm lộ ở bên ngoài cảm thấy một chút lãnh ý, cậu run rẩy một cái, càng đi về phía phòng khách, Lê Nhiễm cảm thấy được không khí trong phòng dường như càng thêm nặng nề.

Thịnh Lâm Dương sắc mặt lãnh tối tăm, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía Lê Nhiễm đang đến gần hắn.

Một luồng lực áp bách đặt ở trên người Lê Nhiễm, Lê Nhiễm đột nhiên có loại ảo giác giống như chính mình làm việc gì có lỗi với Thịnh Lâm Dương.

Nhưng căn bản cậu không có làm đi, chỉ là đi ra ngoài gặp một người nói chuyện một chút công việc về sau.

"Đi nơi nào?" Thịnh Lâm Dương âm thanh lạnh lẽo cứng rắn.

Lê Nhiễm chớp mắt, thành thật trả lời: "Cùng bạn trong vòng hẹn ăn cơm."

"Ai?" Thịnh Lâm Dương trên mặt ngưng tụ tầng băng, rõ ràng lúc này tâm tình không được tốt cho lắm.

"Ngô Văn Siêu, lúc trước tôi đã nói cùng chú, tuần sau tôi muốn đi tham gia một chương trình tống nghệ< chân nhân tú>, anh ta cũng là một tro gs những khách quý."

"Chỉ ăn một bữa cơm, không có những  việc khác?"

"Chỉ ăn cơm, ở giữa còn nói một chút về phương diện tống nghệ, lúc trước tôi rất ít tham gia loại chương trình này, sợ thời điểm đó không rõ ràng, không thể phát huy tốt, cho nên liên hệ Ngô Văn Siêu, hỏi anh ta một ít việc  trong  chân nhân tú tống nghệ cần thiết phải chú ý."

Lê Nhiễm theo bản năng liền đổi giọng đem việc Ngô Văn Siêu chủ động liên hệ đổi thành là chính cậu làm, cậu mơ hồ có loại dự cảm, nếu như nói là Ngô Văn Siêu liên hệ cậu, nói không chắc nam nhân sẽ không vui.

"Bởi vì sự tình phải chú ý quá nhiều, không có chú ý thời gian, xin lỗi, tôi lần sau sẽ chú ý." Lê Nhiễm vào lúc này biết được cậu cần thiết động viên tâm tình của nam nhân.

Vô luận hắn đến cùng có sai hay không.

Chính là Lê Nhiễm rất bất ngờ, Thịnh Lâm Dương dĩ nhiên sẽ bởi vì cậu ở bên ngoài cùng với người khác ăn cơm, ăn thời gian dài sẽ không vui, này giống như không phù hợp nghề nghiệp 'lái xe' rèn luyện hàng ngày.

Lê Nhiễm đi tới trước mặt Thịnh Lâm Dương, tay khoát lên trên bả vai Thịnh Lâm Dương, chân dài một bước vòng qua sau một khắc cậu khóa ngồi ở trên người Thịnh Lâm Dương.

Đều là nam nhân, Lê Nhiễm rõ ràng làm thế nào có thể làm cho nam nhân vui vẻ.

Cậu loan khóe môi, thân thể nghiêng về phía trước, chủ động hôn lên môi Thịnh Lâm Dương.

Lê Nhiễm đang suy nghĩ, có lẽ không phải nghề nghiệp 'lái xe'  rèn luyện hàng ngày của Thịnh Lâm Dương  không tốt, mà là cậu cần phải chuyển biến một chút tư duy.

Bọn họ bây giờ không phải là thuần quan hệ bạn tình, ít nhất Thịnh Lâm Dương nơi đó không phải.

Thịnh Lâm Dương hẳn là coi cậu trở thành tiểu tình nhân, vật riêng tư, vật phẩm sở hữu loại này.

Trên bản chất con người hoặc nhiều hoặc ít

Tác giả có lời muốn nói: đều có dục vọng chiếm hữu.

Như Thịnh Lâm Dương như vậy, đoán chừng dục vọng chiếm hữu so với người bình thường càng mạnh hơn.

Thân phận bạn tình thân thiết chuyển thành thân phận tình nhân nhỏ bé, kỳ thực không khác nhau là bao.

Lê Nhiễm kỹ thuật hôn đều là học từ Thịnh Lâm Dương, nguyên chủ cùng Thịnh Nguyên này đó, Lê Nhiễm không thể cảm động lây.

Lê Nhiễm từ Thịnh Lâm Dương nơi đó học được kỹ thuật hôn, hôn Thịnh Lâm Dương, ôn nhu thân thể dựa vào trong ngực Thịnh Lâm Dương, tư thái thuận theo ngoan ngoãn, rất nhanh liền lấy được lòng Thịnh Lâm Dương.

Thịnh Lâm Dương một cái ôm chặt eo  Lê Nhiễm, sau đó trong nháy mắt đem quyền chủ động đoạt lại.

Che ngợp bầu trời hôn rơi xuống, Lê Nhiễm bắt lấy vai nam nhân tay từ từ nắm chặt.

. . .
truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

. . .

Tết đoan ngọ vui sướng nha!

Có muốn hay không ăn thịt kho tàu, gọi bố chuyện này hoàn thiếu đây, hì hì hi
    

Hết chương 12
_

____________________________________
_Mọi người đi ngang qua nhớ thả ✯ cho Sâu nhoá(。・ω・。)ノ♡  *bắn tym*
_____________________________________
   -Nói một chút về vấn đề xưng hô bởi vì hiện tại hai anh vẫn chưa về một nhà nên Sâu để anh Nhiễm xưng tôi-anh,  còn tình thú hơn chút là tôi-chú với chú Dương,  còn sau này về một nhà rồi sẽ là em+anh hoặc em+chú nhoá
    -Bạn công thì sẽ là tôi+em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro