Chương 6: Chính thức tỷ thí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Minh Kiếm phái này, đệ tử mới bái nhập sẽ được giáo tập ba tháng, thỉnh thoảng Họa Khanh Nhan cũng sẽ ẩn thân đi thăm Mộ Quân Niên sắp lần nữa trở thành đồ đệ y, thuận tiện chỉ điểm hắn một chút trong việc tu luyện, yên tâm thoải mái gây lên một trận ầm ĩ.

Từ trước Họa Khanh Nhan chưa từng là một sư tôn đúng nghĩa, chỉ nghĩ bế quan thế nào, làm sao mặc kệ đồ đệ, tránh rơi vào "kết cục bi thảm" của cái nghề nghiệp sư tôn nguy hiểm cao này. Kiếp trước trong việc tu luyện y dường như không dạy dỗ Mộ Quân Niên bao nhiêu, hiện giờ y cực kỳ nghiêm túc truyền lại kiến thức, làm một lương sư đúng nghĩa. Thiếu niên thiên tư thông minh ngộ tính cực cao, người dạy hắn là y đây tất nhiên là đắc ý tận trời rồi.

*

Màu đen nhuộm dần màn đêm, vì sao ít ỏi lập loè, phát ra ánh sáng mỏng manh. Dường như có tiếng lưỡi kiếm rạch gió ẩn trong bóng tối, thiếu niên cầm kiếm trong tay, vung tay lên như nước chảy mây trôi.

Kiếm khí hướng đến, hàn quang chớp động. Đêm khuya lạnh lẽo cũng không địch lại linh lực rét lạnh thiếu niên rót vào bạc kiếm.

Một thứ cứng rắn đột nhiên phá không bay ra, hướng thẳng đến thân kiếm trong tay thiếu niên!

Vẻ mặt Mộ Quân Niên hơi cứng lại, phòng ngự theo bản năng. Hắn phản ứng cực nhanh dùng kiếm đón đỡ, muốn đẩy cái "ám khí" kia đi. Nhưng mà ám khí không bị ảnh hưởng chút nào, hắn lại bị nó mạnh mẽ phi tới ép cho lùi lại mấy bước!

Đá nhỏ chồng chất dưới chân, khó khăn lắm ổn định thân hình. Ám khí rơi xuống đất, lúc này Mộ Quân Niên mới thấy rõ, hoá ra thứ vừa rồi xé gió bay đến thế mà là một hạt đào bé xíu...

Mộ Quân Niên: "..."

Cách đó không xa một bóng trắng thon dài thoảng qua mi mắt, Mộ Quân Niên ngước mắt: "Tiên tôn."

"Ừ... Gần đây ngươi lại tiến bộ không ít." Họa Khanh Nhan ngồi ở trên thân cây thật lớn, cúi đầu nhìn về phía hắn, đáy mắt hàm chứa vài phần vui mừng với thưởng thức.

Ba tháng nay, Họa Khanh Nhan thường xuyên xuất hiện tại đây, đứng đó chỉ đạo hắn tu luyện, giống vừa rồi như vậy, Mộ Quân Niên không biết đã trải qua bao nhiêu lần rồi.

"Tiên tôn đã ở đây bao lâu rồi ạ?"

"Mới đến." Không lâu, mới gặm xong một quả đào thôi. Họa Khanh Nhan từ trên cây nhảy xuống, nói: "Ngày mai là tỷ thí khảo hạch chính thức nhỉ?"

"Vâng." Mộ Quân Niên dò hỏi: "Tiên tôn sẽ đi xem thi đấu sao?" Gương mặt thiếu niên tuy không hiện cảm xúc, nhưng sâu trong mắt lại mang mấy phần hưng phấn mong chờ.

Họa Khanh Nhan nhìn hắn, mặt mày không tự giác nhiễm vài phần ý cười: "Tất nhiên ta sẽ đi."

Y nói, trong tay biến hóa ra một thanh kiếm, toàn thân nó trong suốt, tia sáng lướt từ lưỡi xuống mũi kiếm, bảo kiếm vốn như giọt nước trong veo bỗng biến thành thanh kiếm màu bạc bóng loáng.

Mộ Quân Niên chưa kịp nhìn rõ ràng đã nghe được Thanh Phong Tiên tôn cất tiếng: "Cho ngươi." Trong tay lập tức có thêm một thanh kiếm.

"?" Mộ Quân Niên rũ mắt nhìn kiếm trong tay, phát hiện thân kiếm này có khắc hoa văn rất nhỏ, mà cũng không giống hoa văn, tựa như cái phù văn nào đó.

Này... Kiếm này vừa nhìn liền biết tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Mộ Quân Niên nháy mắt hoảng loạn: "Tiên tôn, kiếm này ta nhận không nổi."

"Tặng ngươi rồi thì là của ngươi." Ánh mắt Họa Khanh Nhan dịu dàng, y nói: "Thử xem có thuận tay không."

Minh Kiếm phái mỗi năm đều sẽ tuyển nhận lượng lớn đệ tử từ khắp bốn bể, trong đó con cháu các tộc quyền quý cũng không ít. Trong tỷ thí khảo hạch, đám trẻ danh môn thế gia đó đều dùng danh kiếm pháp bảo. Tuy Mộ Quân Niên có thực lực trong người, nhưng vũ khí lại kém cỏi, không công bằng chút nào.

Họa Khanh Nhan tinh tế mà lại chu đáo, trái tim Mộ Quân Niên đập nhanh hơn, khoé môi bất giác cong lên nở nụ cười ấm áp, "Được..."

Tay hắn cầm chuôi kiếm, vung lên. Kiếm khí tung ra mạnh mẽ vây quanh bóng cây, đánh cho lá rơi đầy đất. Ánh trăng sáng tỏ soi rõ khe nứt lớn dưới mặt đất.

Sao uy lực lại mạnh thế chứ!

Hai mắt Mộ Quân Niên mở to nhìn y, Họa Khanh Nhan không hề kinh ngạc, cười nói: "Không tồi."

"Tiên tôn..."

"Được rồi." Thiếu niên còn chưa kịp cảm tạ, Họa Khanh Nhan đã ngắt lời, "Ngày mai chính là khảo hạch tỷ thí, giờ này không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Mộ Quân Niên lặng lẽ nắm chặt kiếm, "Tiên tôn cũng nghỉ ngơi sớm chút."

Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, thầm nghĩ: Ngày mai, ta chắc chắn đoạt được hạng nhất, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của Tiên tôn.

Hôm sao, đợt khảo hạch chính thức của Minh Kiếm phái đến rồi. Tất cả mọi người đều biết, phải thông qua tỷ thí khảo hạch mới có thể trở thành đệ tử nội môn Minh Kiếm phái. Ba người đứng đầu trận tỷ thí đều cơ hội tự chọn người bản thân muốn bái làm thầy.

Đối với các phong chủ trưởng lão của Minh Kiếm phái, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy mình đã thu quá nhiều đồ đệ. Ba đệ tử đứng đầu mỗi năm, bọn họ đều dốc hết sức thuyết phục dụ dỗ họ bái nhập môn hạ của mình. Càng nhiều càng tốt, ai mà không muốn có đệ tử tư chất xuất chúng chứ?

Mà trận tỷ thí năm nay, Họa Khanh Nhan vậy mà cũng tới đấu trường quan sát. Thanh Phong Tiên tôn xuất hiện, toàn bộ hội trường bỗng chốc im lặng, giây sau lại xôn xao ồn ào.

Không ai không biết đến Thanh Phong Tiên tôn ở Tu Chân giới. Minh Kiếm phái có tận mấy chiêu bài lớn, mà lớn nhất là y đó. Nghe đến thanh danh bên ngoài của Thanh Phong Tiên tôn, người muốn vào môn hạ y mỗi năm nhiều không đếm được, nhưng vì y bế quan quanh năm, những người muốn làm đệ tử y đành phải tiếc nuối bỏ suy nghĩ ấy đi, lựa chọn trưởng lão khác.

Nhưng năm nay, Thanh Phong Tiên tôn phá lệ không bế quan, còn tới đây xem đệ tử tỷ thí!

Có phải điều này khẳng định, Thanh Phong Tiên tôn Họa Khanh Nhan của thế hệ tông sư cũng có ý muốn thu đồ đệ?!

Vai chính trong cuộc trò chuyện của người khác là Hoạ Khanh Nhan chẳng để ý gì. Y bước đến ngồi xuống ghế trưởng lão, Lục Phong Trì ngồi bên cạnh nói: "Hiếm khi đệ không bế quan, cuối cùng cũng thông suốt rồi hả, muốn nhận đồ đệ rồi ư?"

Họa Khanh Nhan trả lời: "Vâng, vậy nên đệ mới tới."

Đấu trường thí luyện tiếng người ồn ào. Linh khí trên đài tỷ thí gợn sóng, kiếm khí xé gió gào thét. Đệ tử vây xem dưới đài nhiệt tình cổ vũ, cảm xúc mãnh liệt khắp nơi.

Nửa trận trước đều là sàng lọc sơ cấp, mấy đệ tử vô dụng đều bị loại. Đến mấy trận trung cấp mới có cái thú vị, Họa Khanh Nhan chọn thời gian này tới, dụng ý cũng không khó đoán.

"Nếu ta không nhận sai, tên đệ tử kia chính là đứa nhóc lúc trước đệ cứu về nhỉ?" Lục Phong Trì dùng ánh mắt chỉ chỉ Mộ Quân Niên dưới đài, chậm rãi uống một ngụm trà trong ly, trong lòng sáng tỏ cũng không nói ra, khẽ cười bảo: "Ta còn nghe nói— trong ba tháng nay đệ thường xuyên đi chỉ dạy đệ tử "Mộ Quân Niên" kia?"

Quang minh chính đại chỉ dẫn cho người ta.

"Ha ha..." Họa Khanh Nhan hàm hồ lên tiếng, việc này không chối được.

Một tiếng "Đang—" vang lên, tỷ thí kết thúc, người phụ trách khảo hạch lên đài tuyên bố kết quả trận tỷ thí này.

"Trận tiếp theo, Tiêu Vọng Di đấu với Mộ Quân Niên."

Họa Khanh Nhan vốn đang nhàn nhã uống trà từ từ để ly xuống, rũ mắt nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy Mộ Quân Niên chậm rãi bước lên đài tỷ thí, nắm chặt thanh kiếm lạnh lẽo trong tay, khí chất lạnh lùng. Thân hình thiếu niên cao gầy, tuy chỉ mới mười lăm nhưng lại thiếu đi cảm giác thiếu niên non nớt đơn thuần, nhiều thêm một phần hiểu chuyện, bình thản và trưởng thành so với bạn cùng lứa.

Đệ tử dưới đài sôi nổi thì thầm: "Đây là tên đệ tử gần đây được người bên trên chú ý... Mộ Quân Niên hả?"

"Nghe nói người này có thiên phú dị bẩm, thực lực siêu mạnh, mới nhập môn được mấy tháng đã hiểu hết đạo lí pháp chú sơ cấp rồi, thiên phú quả thực chỉ có thể nhìn chứ không thể cầu."

"Ta nghe nói trưởng lão và phong chủ các phong đều có ý muốn thu hắn đồ đệ! Thật hay giả vậy?"

"Tất nhiên là thật! Hẳn là các ngươi đều đã nghe qua, tu vi và thiên tư của phong chủ Phiêu Miểu phong mấy trăm năm trước cũng từng khiến biết bao nhiêu người kinh ngạc. Hiện giờ y đạt đến cảnh giới gì? Đệ nhất tông sư tam giới, Hóa Thần kỳ, người đời gọi y là "Thanh Phong Tiên tôn" đó."

"Ngươi nghĩ xem, nếu Mộ Quân Niên được dạy dỗ đến nơi đến chốn, tu luyện chăm chỉ. Chờ mấy trăm năm nữa có thể trở thành Thanh Phong Tiên tôn thứ hai không? Có thiên phú như vậy, các phong chủ trưởng lão có thể không tranh nhau cướp đoạt à?"

"Ta còn nghe nói Thanh Phong Tiên tôn, phong chủ Phiêu Miểu phong cũng coi trọng hắn. Trong ba tháng kia..."

Tám chuyện phổ cập kiến thức xong xuôi, mọi người đều cảm thán, có hâm mộ, có cả ghen ghét, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể nói vài câu thôi. Nhân vật chính ở trên đài không hề bị ảnh hưởng, không cao ngạo không nóng nảy, một thân khí chất nhẹ nhàng bình thản.

Mộ Quân Niên đứng ở một bên đài tỷ thí, hơi hơi cúi người, cùng đối thủ thực hiện lễ nghi trước khi thi đấu. So với hắn thản nhiên tùy ý, đối phương rõ ràng lo lắng hơn nhiều. Đặc biệt là sau khi dùng một bên tai nghe phân tích và nghị luận dưới đài, trong lòng càng không dễ chịu. Nhưng mà ít nhiều gì... cậu cũng phải dốc hết toàn lực.

Tiêu Vọng Di thầm nghĩ: Tóm lại không thể thua quá nhanh, nếu còn chưa tiếp được ba chiêu đã rớt đài thì mất mặt chết được.

Mộ Quân Niên nào biết được đống suy nghĩ trong lòng đối phương, tay hắn cầm kiếm nhưng không hề rút nó ra khỏi vỏ, cứ thế trực tiếp giao thủ.

Hàn kiếm chưa ra khỏi vỏ, vỏ kiếm cắt qua không khí thành một làn khí sắc bén. Đối phương bị một kích của Mộ Quân Niên đánh lui về phía sau. Thân kiếm kéo lê trên mặt sàn, Tiêu Vọng Di lùi mãi mới dừng lại được.

Giữa mày Mộ Quân Niên khẽ nhúc nhích, hơi bất ngờ đấy, đối phương vậy mà không bị hắn đánh rơi xuống đài. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, hắn lại bắt đầu chiêu thứ hai, một chiêu không thành lại thêm chiêu nữa.

Gió mạnh gào thét lao qua, đồng tử Tiêu Vọng Di bỗng co lại, nhanh chóng tạo ra một kết giới! Tiếp được hai chiêu, Tiêu Vọng Di suýt nữa nôn ra máu, huynh đệ à, sao ngươi nóng lòng kết thúc thi đấu dữ vậy?! Nhẹ tay chút không được hả?!

Cậu còn chưa gào khóc xong, Mộ Quân Niên lại tiếp tục tấn công.

Dường như trong không khí dao động còn rót thêm linh khí, như gió lốc tấn công thẳng vào đối thủ—

Tiêu Vọng Di "Á—" lên một tiếng, bị đánh rơi xuống đất.

Trận đầu Mộ Quân Niên tỷ thí, chỉ ba chiêu đã đánh đối thủ rớt đài. Họa Khanh Nhan ngồi trên đài cao trông rõ từng chiêu thức trên sàn đấu.

Cho dù y biết Mộ Quân Niên có thiên phú bẩm sinh cũng không thể không khen ngợi, Mộ Quân Niên quả đúng là thiên tài hiếm thấy. Tiếp nhận ba tháng giáo tập trong môn phái, hắn đã có thể thuần thục nắm giữ các thuật pháp tu tiên, thông hiểu đạo lí, vận dụng linh lực mượt mà, cực kỳ thông suốt.

Đứa bé cùng đánh với Mộ Quân Niên, có thể chống chọi được ba chiêu cùa hắn mới rơi xuống, có vẻ... cũng khá kiên cường?

Lục Phong Trì bình luận: "Không hổ danh hạt giống hiếm có."

Họa Khanh Nhan còn chưa mở miệng, lại nghe sư huynh y tiếp tục nói: "Ánh mắt không tồi."

Họa Khanh Nhan chớp chớp mắt, trong đầu xuất hiện dấu chấm hỏi.

[Ơ, thế này là cam chịu ta nhìn trúng Mộ Quân Niên, muốn thu hắn làm đồ đệ rồi à?] Họa Khanh Nhan thầm nghĩ: [Cũng tốt, Mộ Quân Niên xác thật sắp vào môn hạ của ta rồi.]

Kiếp trước cũng như thế, sớm đã định sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro