Chương 8. Rau quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Huyền Tam Thiên

Edit: Ong

Chương 8. Rau quả

Quân Thanh Dư được Phó Viễn Xuyên ôm cũng không rãnh rỗi mà dùng hết khả năng phóng thích linh lực, nhanh chóng làm Phó Viễn Xuyên bình tĩnh lại.

Tinh thần lực xao động kị nhất là khi cảm xúc mất khống chế.

Quân Thanh Dư không ngờ Phó Viễn Xuyên sẽ về nhanh như vậy, nếu biết cậu sẽ không tùy tiện hành động.

Bây giờ chuyện gì cũng đã, nói gì cũng chậm, chỉ có thể cố gắng cứu vãn.

Thực tế, khi nhìn thấy tiểu Ngư còn sống, cảm xúc của Phó Viễn Xuyên đã bình tĩnh trở lại. Hiện tại hắn chỉ có bồn chồn, nghĩ đến cảnh vừa rồi mà sợ.

Thi Khải Tân thất tha thất thểu đi tới, thấy tay Phó Viễn Xuyên lộ ra cái đuôi cá.

"Nguyên sái, tiểu Ngư cậu ấy..."

"Không sao hết." Phó Viễn Xuyên nhàn nhạt nói: "Gọi người đến thu dọn đi."

Thi Khải Tân đáp: "Vâng."

Thi Khải Tân vừa quay lại, đồng bạn vừa vặn đi tới.

"Nguyên soái thế nào rồi?"

Thi Khải Tân đáp: "Không sao rồi, tiểu Ngư cũng bình an... Sao nguyên soái lại đột nhiên quay lại? Chuyện Trùng tộc bên kia sao rồi?"

Đồng bạn lắc đầu: "Trong thư phòng nguyên soái có lắp thiết bị bảo an, lúc ở trên xe chuông báo vang, nguyên soái lập tức hạ lệnh quay về gấp, còn bên phía đại lộ Libis... căn bản còn chưa tới."

Thi Khải Tân thở dài, thiết bị bảo an kia hẳn là khi có người đột nhập nguyên soái sẽ biết.

Ngay cả cha mẹ nguyên soái...

Thi Khải Tân cắn răng, tưởng đâu hai người đó đến vì nhớ thương con trai. Nhưng lúc này xem ra, họ dường như không phải đến thăm con trai mà là đến phân tán lực chú ý của hắn để gã ăn trộm kia thuận lợi đột nhập vào thư phòng.

Còn có mẹ của nguyên soái lúc nãy cố ý thả bể cả xuống... họ căn bản là muốn lấy mạng tiểu Ngư.

Nguyên soái vất vả như vậy mới mua được một người cá, nếu người cá không còn há chẳng phải bệnh của hắn không còn đường chữa, vậy chẳng phải muốn nguyên soái chết bệnh hay sao?

Cũng may nguyên soái đã trở lại, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.

Thi Khải Tân không muốn nhắc đến chuyện nhà của nguyên soái, cũng không còn tôn kính đôi cha mẹ này nữa. Hắn nói: "Đi thôi, kéo ba người ở phòng khách về trước."

"Được."

Trong thư phòng.

Phó Viễn Xuyên vẫn duy trì tư thế cũ không đổi. Tiểu Ngư cũng vừa mở mắt.

Phó Viễn Xuyên hỏi: "Có chỗ nào không khỏe không?"

Quân Thanh Dư lắc đầu, chỉ có khi bị té xuống tay bị đau một chút. Hơn nữa tay đau là vì không gian mở ra, cậu cũng không bị đè trúng.

"Ê a~?" Sao anh đột nhiên trở về?

Phó Viễn Xuyên xoa đầu cậu nói: "Đừng sợ. Tôi sẽ xử lý tốt."

Xử lý?

Quân Thanh Dư còn chưa kịp hỏi đã bị Phó Viên Xuyên bắt được cánh tay. Nói là nắm nhưng thật ra hắn chỉ dùng ngón trỏ chống lên cổ tay cậu để cậu giơ tay lên.

"Ê a?" Làm sao vậy?

Quân Thanh Dư nhìn kỹ, phát hiện tay bị chảy máu lúc nào không hay.

Đúng rồi.

Chắc là bị miểng thủy tinh trên thảm cắt trúng.

Lúc ấy cậu chuyên tâm phóng thích linh lực nên không để ý đến trên thảm còn vươn vãi nhiều thủy tinh vỡ.

Phó Viễn Xuyên thấy tiểu Ngư chảy máu thì không nói gì nữa mà vội xoay người đi tìm hộp y tế.

Sau một hôi binh hoang mã loạn, Quân Thanh Dư ngồi trên đêm mềm dành cho người cá, giơ tay cho Phó Viễn Xuyên cử lý.

Phó Viễn Xuyên cẩn thận kiểm tra xem trên miệng vết thương còn sót lại mảnh thủy tinh không, nếu có thì dùng nhíp kẹp gắp ra.

Kiểm tra một hồi lâu. Sau đó dùng cồn khử trùng.

Phó Viễn Xuyên nói: "Sẽ hơi đau một chút."

"Ê a."

Phó Viễn Xuyên lấy tăm bông chuyên dụng cho ngươi cá, dùng cái loại này so với nhúng luôn tay vào cồn không khác gì nhau.

Rất đau.

Vẫn nên nhẹ nhàng từng chút

Quân Thanh Dư không để bụng chút đau vặt này, nhưng Phó Viễn Xuyên lại để ý.

Tăm bông nhẹ nhàng chấm trên miệng vết thương, cậu còn chưa kịp đau, hắn đã thổi thổi cho cậu.

Khử trùng xong thì bôi thuốc, cuối cùng là băng lại.

"Được rồi."

Quân Thanh Dư nhìn bàn tay được băng bó kỹ lưỡng của mình, còn khá đẹp mắt.

Phó Viễn Xuyên bế tiểu Ngư lên, nói: "Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn chút gì thôi."

"Ê a."

Phòng khách đã được dọn dẹp xong, ngay cả mùi máu cũng không còn nghe thấy, xung quanh chỉ còn lại một loại hương thơm thanh thành nhàn nhạt. Chỉ là mấy tấm khăn chống bụi trong phòng cũng không thấy đâu nữa.

Thi Khải Tân đi tới nói: "Nguyên sái, đã thu dọn sạch sẽ."

"Ừm."

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, không biết vợ chồng Phó Dương Hoành có bị xử lý hay không.

Hai vợ chồng cùng ra trận đi trộm đồ, đều là đồ xấu xa!

Nếu trong nguyên văn Phó Viễn Xuyên không bị trộm mất binh phù, không có bị ép ra trận đánh chiến. Không có tội dành nào, dựa vào năng lực của mình, hắn hoàn toàn có thể sống an ổn một thời gian.

Bị trộm mất binh phu chính là đòn thí mạng của hắn.

Tính toán lại, đôi vợ chồng đó cũng là kẻ sau màn hại chết Phó Viễn Xuyên.

Nếu mà cậu có thể biến ra hai chân, cậu nhất định sẽ đi xử lý hai người kia.

Càng nghĩ càng thấy ghê tởm.

Phó Viễn Xuyên lại không bị đôi cha mẹ đó làm ảnh hưởng tinh thần. Ngoại trừ Tiểu Ngư, không có gì có thể làm tinh thân hắn dao động.

Phó Viễn Xuyên đem mâm rau quả của tiểu Ngư để sang một bên. Hôm nay tiểu Ngư bị dọa sợ, chỉ ăn đồ thích ăn, đồ không thích sẽ không ăn. Dinh dưỡng gì đó, tạm thời cứ để qua một bên.

Hắn cầm một miếng thịt khô, nói: "A."

Tay tiểu Ngư quấn băng gạt, không thể chạm vào đồ hắn, hắn liền đút cho cậu ăn.

Quân Thanh Dư một bên ăn chà bông, một bên tự hỏi làm thế nào để đem rau quả trong không gian ra mà không khiến Phó Viễn Xuyên chú ý.

Vừa rồi khi Phó Viễn Xuyên mở tủ lạnh, cậu có nhìn thoáng qua. Rau quả bên trong đều héo queo yểu xìu. Rau quả trong không gian của cậu dù tùy tiện lấy một quả cũng vô cùng tươi ngon đầy linh lực, nhìn một cái là đã thấy một trời một vực so với rau quả trong tủ lạnh.

Phải làm sao để không bị nghi ngờ đây?

"Còn đau không?" Phó Viễn Xuyên nhìn bộ dáng nặng nề tâm sự của tiểu Ngư, "Không thoải mái chỗ nào sao?"

Quân Thanh Dư lắc đầu.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Thi Khải Tân thả lỏng tinh thần, ngồi một bên ăn cà chua, nói: "Có khi nào bị dọa rồi không? Người cá đều rất nhát gan!"

Quân Thanh Dư trừng hắn, không được nói bậy, nhà ngươi mới nhát gan!

Thi Khải Tân nói: "Cậu ấy trừng tôi, chứng minh tôi nói đúng rồi."

Quân Thanh Dư lắc cái đuôi, đánh không tới.

Thi Khải Tân ấu trĩ hướng cậu làm cái mặt quỷ.

Quân Thanh Dư: "...... Ê a!"

Quân Thanh Dư ủy khuất nhìn Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên giúp tiểu Ngư lau miệng, đồng thời nhìn Thi Khải Tân: "Im lặng!"

Thi Khải Tân lập tức im miệng, ngoan ngoãn ngồi im ăn rau quả.

Lúc đầu Quân Thanh Dư không phát hiện có chỗ nào không đúng, cho đến khi cậu ăn xong một miếng chà bông mới phát hiện ra, rau quả hắn ăn ở đâu ra?

Phó Viễn Xuyên thấy tiểu Ngư cứ nhìn chằm chằm Thi Khải Tân, hắn cùng nhìn theo. Sau đó phát hiện, một mâm rau quả hắn chuẩn bị cho tiểu Ngư đều bị Thi Khải Tân ăn hết rồi.

Thi Khải Tân: "?"

Thi Khải Tân không phòng bị, bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"

Phó Viễn Xuyên nói: "Rau quả cậu ăn là của tiểu Ngư."

"Không tồi, ngon lắm." Thi Khải Tân cảm nhận hương vị trong miệng, "Đầu nhi, có phải anh đen hết rau quả đế quốc phân cho đều cho tiểu Ngư không, tại sao chưa từng thấy anh ăn?"

Phó Viễn Xuyên nhàn nhạt nói: "Tôi không cần bổ."

Quân Thanh Dư chớp mắt, rau quả khó ăn như vậy mà còn hạn lượng phân chia?

"Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây, còn chuyện bên đại lộ Libis....."

"Truyền ra tin tức nói vết thương cũ của tôi tái phát, không ra khỏi nhà được."

"Được." Thi Khải Tân đáp một tiếng rồi đi, lúc ra tới cửa còn nhìn Quân Thanh Dư nói: "Rau quả của cậu ăn ngon thật"

Quân Thanh Dư: "......" Người này như thế nào như vậy ——!

Quân Thanh Dư nghiến răng: "Ê a!"

Phó Viễn Xuyên vội vàng dỗ dành nói: "Ngoan, không để ý tới hắn, em muốn ăn rau quả sao?"

Phó Viễn Xuyên cầm một quả cà chua nhỏ cho cậu.

Quân Thanh Dư không thèm nhìn lấy một cái, chỉ tay vào tủ lạnh: "Ê a!"

"Muốn tự lấy sao?"

Quân Thanh Dư gật gật đầu.

Phó Viễn Xuyên liền bế cậu lên, đưa cậu đến tủ lạnh rau quả nhìn xem, cho cậu tự chọn, thích món nào thì lấy món đó. Lúc hắn chuẩn bị, loại rau quả nào cũng có, không có loại nào tiểu Ngư chưa từng thấy qua.

Quân Thanh Dư nhìn thử, ra quả rất nhiều loại, nhưng số lượng ít. Nghĩ nghĩ, cậu chỉ tay vào chỗ sâu trong tủ lạnh nói: "Ê a."

Phó Viễn Xuyên lập tức nâng tay cao lên, cho cậu đi sau vào tủ lạnh.

Ở góc độ của hắn chỉ có thể thấy cái đuổi của tiểu Ngư lắc nhẹ, không nhìn thấy cậu đang làm gì, nhưng cảm nhận được tâm trạng cậu đang rất tốt.

Quân Thanh Dư đảo qua đảo lại mấy trái cà chua cản trở sang hai bên, sau đó nhanh chóng lấy một quả cà chua trong không gian ra. Sau đó lăn lộn tra tấn nó một lúc làm quả cà chua trở nên nhăn nheo bèo nhèo. Tuy trông vẫn tươi ngon hơn mấy quả trong tủ lạnh nhưng cũng không tốt hơn là bao.

Quân Thanh Dư ôm cà chua trở lại tay Phó Viễn Xuyên.

Cảm nhận được trọng lượng thay đổi, Phó Viễn Xuyên lập tức ôm cậu trở lại.

"Muốn ăn cà chua?"

"Ê a!"

Phó Viễn Xuyên cắt cà chua ra, để lại một nửa, một nửa kia cắt thành hạt nhỏ cho tiểu Ngư.

Cắt xong, hắn lấy nĩa nhỉ đút cho tiểu Ngư một miếng: "A."

Quân Thanh Dư quay mặt đi, không ăn vội mà chỉ vào nửa trái cà chua trên bàn: "Ê a."

"Muốn ăn phần lớn?"

Phó Viễn Xuyên cầm phần lớn đút cho cậu.

Quân Thanh Dư đẩy cổ tay của hắn ra: "Ê a ~" Anh ăn.

"Cho tôi?"

Quân Thanh Dư gật gật đầu, có linh lực, anh ăn rất tốt cho cơ thể.

Phó Viễn Xuyên nói: "Tôi không muốn ăn cái này, Em ăn đi."

Nói rồi, hắn muốn tiếp tục đút cậu ăn.

Quân Thanh Dư che miệng: "Ô nha."

Anh không ăn, tôi cũng không ăn.

Phó Viễn Xuyên bất đắc dĩ, đành phải cầm một nửa kia cắn một miếng nhỏ.

Mùi vị của quả cà chua này so với mấy quả cà chua trước đây không giống nhau...

Hương vị không tồi, bên trong còn chảy ra nước ngọt. Hắn ngây ra một lúc.

Cầm lấy một nửa cà chua nhìn kỹ lại, hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn tiểu Ngư ngồi trong lòng bàn tay.

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, làm sao vậy?

Không bị lộ rồi chứ......?

Quân Thanh Dư bồn chồn, nhỏ giọng: "Ê a?"

"Không có gì." Phó Viễn Xuyên bỏ nửa cà chua xuống, cầm nĩa nhỏ đút cho cậu: "Quả cà chua này vị rất ngon, em nếm thử."

Quân Thanh Dư ăn khối cà chua nhỏ rồi chỉ vào nửa khối cà chua còn lại: "Ê a."

Phó Viễn Xuyên lau miệng cho cậu, nói: "Nửa kia để dành cho em ăn."

Quân Thanh Dư ngẩn người, cậu thậm chí có thể đoán ra trong lòng Phó Viễn Xuyên nghĩ gì. Bởi vì trước giờ cà chua đều không ngon, hắn không biết sau này còn có quả nào nữa không, nên hắn không ăn?

"Ê a ~" Quân Thanh Dư không ăn, chồm người ôm kia nửa cà chua, giơ về hướng miệng Phó Viễn Xuyên, muốn đút.

Anh không ăn không phải uổng công tôi sao.

Phó Viễn Xuyên ôn nhu dỗ cậu: "Ngoan, để em ăn."

Quân Thanh Dư bắt đầu tự kiểm điểm chính mình. Có phải trước đây cậu kén ăn quá cho nên bây giờ Phó Viễn Xuyên gặp được một quả cà chua ngon mới không ăn mà chia làm hai để dành cho cậu không?

Không được đâu.... Đây là để cho hắn ăn mà.

Quân Thanh Dư huơ huơ cái đuôi, suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Phó Viễn Xuyên ăn.

Đột nhiên, đôi mắt cậu sáng lên.

Phó Viễn Xuyên nhận thấy không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Ngư ngẩng đầu, khóe mắt mang đầy nước: "Ô ô ô y y......"

Phó Viễn Xuyên: "!"

Quân Thanh Dư: Anh cho là tôi không có cách đối phó anh sao!!! Nói cho mà biết, nước mắt ông đây chính là cái vòi, vặn là rơi, tắt là thu, biết chưa!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro