Chương 11: Tôi có thể đi ăn một chén bún ốc không...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vibii

Ekip cuối cùng đem xe chạy đến làng đại học, mới vừa xuống xe, chung quanh liền nhiệt liệt vang lên tiếng hoan hô.

Cũng may mắn hôm nay không phải cuối tuần, chung quanh trừ bỏ một ít không phải là học sinh, không có nhiều những người khác.

MC không biết trốn từ góc nào chạy ra tới, tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.

Mỗi người tìm ra một loại đồ ăn học sinh thích ăn nhất, giá không vượt qua hai mươi đồng tiền, mà tiền mua đồ ăn thì tự thanh toán.

An Ngôn bắt được trọng điểm nhiệm vụ, giống như học sinh tiểu học giơ tay hỏi vấn đề, "Có thể thanh toán bằng di động không?"

MC lắc đầu, lộ ra cười thần bí, "Trong lúc làm nhiệm vụ, di động yêu cầu nộp lên."

Lần này đến phiên Trầm Chu có vấn đề, "Tay không đi?"

"Không phải, tổ ekip sẽ cho mỗi người trang bị một chiếc di động mới, di động hiệu Chanh Tử, 3000 vạn cameras, thắp sáng vẻ đẹp của bạn......"

[ Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, lại bắt đầu phát quảng cáo.]

[ Hiện tại vô cùng hối hận không xem bản phát lại, livestream căn bản không thể tua đi.]

[ Đại gia thông cảm chút, tổ chương trình cũng muốn được ăn cơm.]

Sau khi MC nói xong một chuỗi dài quảng cáo, yết hầu ho khan một chút, các hãng quảng cáo cũng không biết nghĩ gì, kịch bản như thế nào càng ngày càng dài?

"Nhiệm vụ không giới hạn thời gian, nhưng là người chơi hoàn thành nhanh nhất có thể được gấp đôi phần thưởng."

An Ngôn nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, "Tôi đã biết kịch bản các người, gấp đôi phần thưởng không phải là hai mươi đồng tiền đi???"

Thanh âm tuy rằng rất nhỏ, nhưng MC vẫn là nghe thấy, còn cấp cho An Ngôn ánh mắt khen ngợi.

[Không cần đoán, chương trình này khẳng định là có liên quan đến chi tiêu.]

[Một khối tiền xu không phải là muốn ngồi xe buýt đi? ]

[Tui nghĩ rất có khả năng.]

Theo như lời nói của vị tỷ muội này, vị trí trước mặt bọn họ là ở cổng trường đại học, tổng cộng chung quanh có ba trường, hình thành trạng thái vạc ba chân, mà thành mỹ thực ở trung tâm ba trường.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, học sinh đi ra ngoài giống nhau đều áp dụng ba cách.

Xe đạp công cộng hoặc xe điện, xe tự chuẩn bị và còn có xe buýt.

Sau khi nghe xong giới thiệu, Trầm Chu cười ha ha, "Trách không được có một khối tiền khen thưởng, nguyên lai là vì ngồi xe buýt."

Mà Nhâm Minh cộng sự của Trầm Chu cũng đạt được một quả tiền xu, hai người trước sau lên xe buýt, trả một quả tiền xu.

Trầm Chu tìm tới một cái ghế vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nghiêng người cùng An Ngôn phất tay, "Ngại quá, em liền đi trước, bye bye."

Tuy rằng là gameshow ly hôn, nhưng tôn chỉ cùng chương trình luyến ái không sai biệt lắm, vẫn cứ là xây dựng bầu không khí cùng CP ngọt ngào.

Cho nên đại bộ phận nhiệm vụ đều là vợ chồng một tổ.

Mà Từ Dĩnh bởi vì thích chạy chầm chậm nên lựa chọn đi bộ qua đường, đương nhiên chồng trước lựa chọn làm bạn.

Vợ chồng nữ MC lựa chọn đạp xe đạp công cộng.
****
Nhớ tui không mn ơii.
***

Tổ ekip phát di động trong đó có một trăm đồng tiền.

An Ngôn nhìn trái phải, chỉ vào xe đạp công cộng cùng xe điện dò hỏi Úc Linh, "Anh chọn cái nào?"

Úc Linh nhấp môi, biểu tình có điểm nghiêm túc.

"Nếu anh không chọn tôi chọn theo ý tôi." An Ngôn đi đến xe điện bên cạnh, "Xe điện đi? Tôi không thích lãng phí thể lực."

Úc Linh vẫn là không nói chuyện.

An Ngôn có chút kỳ quái, hồ nghi nhìn chằm chằm Úc Linh, "Nếu anh không muốn đi cùng tôi, có thể cùng Từ Dĩnh lão sư cùng nhau chạy bộ."

Úc Linh lắc đầu, như là suy nghĩ cặn kẽ thật lâu, "Cùng nhau đi."

Cùng nhau liền cùng nhau, cùng nhau đi là có ý tứ gì?

An Ngôn mở khóa xe điện yên lặng phun tào, vốn là không muốn đi cùng cậu, nhưng là vì mặt mũi không thể từ chối?

Không có khả năng, Úc Linh đâu giống là vì cậu mà bạc đãi chính mình?

Khóe miệng xả ra một chút độ cung mỉm cười, An Ngôn dạng chân ngồi ở ghế sau, "Anh chạy?"

Úc Linh bàn tay hơi hơi cuộn tròn, "Không, cậu chạy."

An Ngôn nhíu mày, "Vì cái gì?"

Úc Linh mở miệng phun ra hai chữ, "Dơ bẩn."

Lấy cớ này quá mức hoàn mỹ, thế cho nên An Ngôn không biết như thế nào phản bác, đành phải từ ghế sau leo xuống, ngồi ở phía trước, "Tôi chạy cũng là đúng, mời ngài ngồi cho vững."

Người Úc Linh cao lớn, cộng thêm chiều dài chân, ngồi ở ghế sau hai chân đều không thể duỗi thẳng, thực sự có điểm ủy khuất.

【 Haahhaha, ảnh đế vừa rồi biểu tình thật đáng yêu.】

【Các ngươi có phát hiện hay không, AY thực bao dung ảnh đế? 】

【Lần trước công viên hải dương cũng vậy, chỉ cần là việc ảnh đế không muốn làm, AY đều sẽ thay ảnh đế đi làm.】

【Đây không phải là ôn nhu trong tiểu thuyết sao? 】

An Ngôn bóp phanh và lắc tay lái một lần nữa, tìm được cảm giác quen thuộc.

"Ngồi xong tôi liền xuất phát."

Úc Linh ừ một tiếng, An Ngôn xoay chìa khóa, xe điện nổ một chút rồi chạy ra xa.

"Vừa mới bắt đầu có điểm không quen thuộc, tốc độ xe không có nắm chắc tốt, tuy rằng là xe điện, nhưng là vì an toàn, anh tốt nhất vẫn là đỡ eo tôi." An Ngôn lái xe điện, linh hoạt xuyên qua nhựa trên đường, nghênh đón gió thổi bay tóc dài của cậu, âm thanh dường như cũng được sạc bằng điện, trở nên rất từ ​​tính.

Úc Linh nhìn áo khoác cao cao trước mắt, suy tư thật lâu, thời điểm vươn tay sắp chạm vào An Ngôn nhưng lại thả xuống dưới, "Không cần."

【Tui hận! Ảnh đế như thế nào không thông suốt như vậy??? 】

An Ngôn nhìn phía trước xe điện, nhanh nhẹn xoay tay lái, "Nắm chắc, tôi muốn vượt lên!"

Thình lình tăng gia tốc, làm Úc Linh ghế sau mất đi cân bằng, vội vàng duỗi tay đỡ eo An Ngôn.

Trên tay xúc cảm mềm mại, như là nhiệt độ của màn thầu mới ra lò, tuy rằng cách quần áo, nhưng vành tai Úc Linh vẫn là không thể tránh khỏi đỏ ửng.

Xe điện trước sau tốc độ không đổi, Úc Linh nghĩ nghĩ, vẫn là nắm lấy áo khoác An Ngôn.

Nhận thấy được động tĩnh mặt sau, An Ngôn lúc này mới lộ ra mỉm cười vừa lòng.

【 Không thể không nói một câu, AY quá cơ hội, che miệng khóc.JPG】

【 Ảnh đế thật ngây thơ.】

【 Có điểm chờ mong hai người phát triển ~】

Sau khi tới City Food An Ngôn mới biết được, hai người là tổ tới sớm nhất.

Vốn dĩ hẳn là tổ đi xe buýt tới sớm nhất, bởi vì kẹt xe, còn ở trên nửa đường.

Thời điểm An Ngôn vào đại học thích nhất là cùng bạn cùng phòng cùng nhau tới City Food ăn cơm, tuy rằng so ra kém nhà ăn cao cấp, nhưng đồ ăn ở City Food hương vị tươi ngon, giá cả ưu đãi, mỗi một lần đều làm cậu lưu luyến quên đường về.

Đã tốt nghiệp như vậy nhiều năm, không nghĩ tới còn có cơ hội đi vào City Food, An Ngôn dựng tốt xe điện, đi thẳng đến ăn vặt quán.

Camera-men phía sau vội vàng đuổi tới.

"Lão bản, hai cái cánh gà nướng." Nơi đầu tiên An Ngôn đến chính là nơi nho nhỏ bán đồ nướng kín đáo, nơi này chỉ bán hai loại sản phẩm, một loại là đùi gà lớn, một loại khác là cánh gà nướng.

Mới vừa thanh toán, Úc Linh cũng theo lại đây, An Ngôn nhìn hắn lại nhìn quán nướng, "Thêm một cái cánh gà nướng."

【Cả 2 cái cánh gà nướng đó đều do AY order ăn một mình? 】

【 Đồ ăn là xác thịt, là linh hồn, là trên hết! 】

【 Tui ủng hộ AY, lại nói không phải là kêu thêm một cái cánh gà nửa sao? 】

【Tui đoán ảnh đế sẽ không ăn.】

Lão bản thủ pháp thuần thục, thực mau nướng tốt ba cái cánh gà.

Trong đó một cái dựa theo An Ngôn phân phó không có thêm ớt bột.

An Ngôn cẩn thận gói cánh gà nướng bằng khăn giấy, rồi đưa chiếc không có ớt cho Úc Linh.

"Anh nếm thử, coi ăn ngon không, thời điểm tôi vào đại học trừ bỏ thích bún ốc ở ngoài chính là cánh gà nướng."

An Ngôn ánh mắt sáng lấp lánh, như là vẩy đầy tinh quang, Úc Linh bỗng nhiên không nghĩ cự tuyệt ý tốt của cậu, nhẹ nhàng cong lưng, cắn một ngụm cánh gà.

Thực mỹ vị.

Hai người thân cao cũng không có kém nhiều ít, Úc Linh cúi đầu, An Ngôn giơ cánh gà, hình dáng hai người giống như bị ánh nắng phát họa, lấp lánh tỏa sáng.

Bất quá là ở phố lớn ngõ nhỏ lúc nào cũng có thể thấy được cảnh tượng này, động tác tiểu tình lữ thường xuyên làm, đặt ở trên người Úc Linh cùng An Ngôn, không những không phạm vi, ngược lại còn có cảm giác ngọt ngào, béo ngậy khiến tim người ta đập nhanh hơn.

"Không tồi." Úc Linh bình luận.

An Ngôn gương mặt ửng đỏ, biểu tình có chút ngốc lăng, rõ ràng là vẫn chưa phục hồi sau cú sốc vừa rồi.

Tim cậu đập...... thật nhanh.

【Suy đoán của tỷ muội vừa rồi không chính xác rồi. 】

【 Hai người thật xứng đôi, nếu tui là AY, chắc chắn đã sung sướng ngất xỉu tại chỗ trong vòng tay của ảnh đế. 】

【Tỷ muội tỉnh tỉnh, đừng mộng tưởng hão huyền. 】

【Vừa rồi AY lại mặt đỏ! Kỳ quái? Tại sao tôi lại nói lại? 】

An Ngôn phục hồi tinh thần lại, đem cánh gà đưa cho tiểu trợ lý của Úc Linh.

"Ăn cánh gà khi còn nóng, khi nguội sẽ không ngon." An Ngôn thành thạo giải quyết xong cánh gà, ngăn chặn nội tâm xao động, bắt đầu đi trước đến tiệm ăn vặt quán tiếp theo.

Trong lúc đó An Ngôn lại ăn rất nhiều đồ ăn vặt, mà Úc Linh trừ bỏ cánh gà từ đầu, không còn ăn qua loại đồ ăn khác.

Thời điểm vừa mới đi qua giao lộ, An Ngôn nghe thấy được quen thuộc hương vị, bước chân dừng lại.

"Rượu thơm không sợ hẻm sâu, tôi nghe thấy được hương vị tôi thích nhất. An Ngôn cao hứng phấn chấn phất tay, "Đạo diễn, em có thể đi ăn một chén bún ốc không?"

Toàn thể thành viên tổ ekip trong đầu đều hiện ra một đoạn không tốt đẹp đã trải qua, dạ dày tức khắc sông cuộn biển gầm, nhịn không được nôn khan lên.

An Ngôn bất đắc dĩ xua tay, "Tôi còn đứng tại đây, có thể hay không nể mặt tôi?"

Khuôn mặt đạo diễn Lý đau khổ, "Chúng ta vẫn là đổi cái khác đi, hoặc là lần sau chính ngươi tới ăn thế nào?"

【Ha ha ha ha, đây là bị bún ốc làm cho sợ hãi sao?】

【Nói chứ, bún ốc thật sự ăn rất ngon.】

【Đừng nói tới bún ốc, trong đầu tui đã có hình ảnh.】

An Ngôn thở dài, nhưng là hiển nhiên vẫn không có từ bỏ, "Không bằng tự tôi đi ăn, mọi người trước cùng Úc Linh đi dạo nơi khác."

Rồi sau đó tầm mắt nhìn về phía Úc Linh, "Anh cảm thấy tôi đề nghị thế nào?"

Úc Linh trả lời, "Muốn ăn liền đi, không cần bởi vì người khác kiến nghị mà thay đổi ý nghĩ của chính mình, không có người có thể làm được mọi người đều vừa lòng."

An Ngôn nhịn không được giơ ngón tay cái lên, "Đạo diễn Lý, tôi đi một chút sẽ về."

【Đây là lần đầu tiên ảnh đế chủ động giúp AY nói chuyện, đó còn là vì bún ốc mà ảnh đế ghét nhất.】

【 Tổ hợp hoàn mỹ, đây chưa phải là tình yêu sao!!! 】

Thân ảnh An Ngôn biến mất ở màn ảnh livestream, đạo diễn Lý ra hiệu chuyển cảnh quay sang các khách mời khác, một khuôn mặt đau khổ đi tới bên người Úc Linh, "Tôi còn kiến nghị đừng cho An Ngôn lại ăn mấy thứ này."

"Tôi tôn trọng yêu thích của cậu ấy, tuy rằng hương vị tôi không thích." Úc Linh đôi tay cắm túi, tuy rằng cách một khoảng cách, hắn vẫn là có thể ngửi được hương vị bún ốc.

Hương vị này làm hắn nhớ tới khoảng thời gian trải qua không thoải mái.

Mà bên kia An Ngôn vui vẻ chạy đến trong tiệm, trực tiếp kêu một phần lớn.

Nhưng mà, bún ốc mới vừa bưng lên, An Ngôn còn không có kịp nếm một ngụm, một cổ ghê tởm nảy lên, thiếu chút nữa nôn ra.

Cậu run rẩy đôi tay, hiển nhiên không thể tin được phản ứng lúc này.

Cậu có phải hay không được bệnh nan y? Vì cái gì bún ốc thích nhất cũng không ăn được!!!

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro