Chương 12: Sai quá, cậu một đại nam nhân mang thai......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vibii

Không quá bốn năm phút đồng hồ, từ đầu ngõ An Ngôn liền đi ra, đầu buông xuống, trên đầu như là bao phủ một tầng màu đen mây đen, cả người mang theo áp suất thấp.

Lý đạo diễn quan tâm hỏi, "Đây là làm sao vậy? Ông chủ người ta đóng cửa? Hay là không mang đủ tiền?"

An Ngôn khóe miệng gục xuống, vành mắt đều đỏ, một bộ dáng bị khi dễ.

"Ô a a a a, Lý đạo diễn, tôi mắc bệnh nan y......"

Lý đạo diễn trong lòng lộp bộp một chút, trái tim giống như là đã ngồi trên thang máy rơi thẳng, xoạc một cái đã rớt đến dưới tầng mười tám. 

"Sao có thể? Cậu nhìn xem cậu tay khỏe chân khỏe, chạy so với ai khác đều nhanh hơn, đến ăn so với ai khác đều nhiều, sao có thể sinh bệnh?"

An Ngôn hiển nhiên không tin, "Chính là, bún ốc tôi thích ăn nhất đều không thể ăn, ngửi được mùi liền muốn nôn, tôi đây là không phải bị bệnh nan y thì là cái gì?"

Muốn nôn hai chữ như là đôi cánh bay đi bay lại ở trong đầu Lý đạo diễn, sự tình bị ông ngay từ đầu quên như là tiết áp hồng thủy, tất cả đều chạy ra tới.

*tiết áp hồng thủy: nước từ đê vỡ

Vội vàng nắm lấy An Ngôn , "An Ngôn, cậu không có đến bệnh nan y, cậu đây là......"

Như thế nào liền như vậy vừa khéo, Úc Linh lúc này cũng đã đi tới, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"

Lý đạo diễn muốn nói lại bị cản trở, hai mắt hóa thành ngọn lửa lớn, hận không thể đem Úc Linh nổ thành tro.

An Ngôn lau lau khóe mắt căn bản không tồn tại nước mắt, "Tôi khả năng bị bệnh nan y, này chắc là lần cuối cùng nhận gameshow của ông, về sau không cần nhớ tôi, ta tồn tại trong lòng ông được rồi......"

Úc Linh: "......"

Diễn tinh.

"Loại phản ứng này của cậu bất quá là ăn quá nhiều lần dẫn tới dạ dày sinh ra kích ứng, phản ứng, nếu thích đồ ăn, cũng không thể thường xuyên ăn."

An Ngôn ngộ ra nga một tiếng, "Có đạo lý."

Sắc mặt nhiều mây lập tức chuyển biến, quay đầu cười với Lý đạo diễn nói, "Lý đạo diễn, thì ra là tôi suy nghĩ nhiều."

Lý đạo diễn: "Không phải...... Ta muốn nói......"

"Cũng trách tôi quá đa sầu đa cảm, xem ra là tôi phải giảm bớt yêu tha thiết đối bún ốc , nghỉ một đoạn thời gian lại ăn."

Mắt thấy An Ngôn một lần nữa bắt đầu lao tới cái quán ăn vặt tiếp theo, nội tâm Lý đạo diễn không tiếng động kêu gào, có thể hay không một lần cho ta đem lời nói cho hết???

Ông lại lo lắng thời gian càng lâu, đối An Ngôn thân thể không tốt, hướng tới bóng dáng An Ngôn  la lớn, "Hôm nay quay chụp kết thúc tới phòng tìm ta, có việc cùng cậu nói."

An Ngôn so cái OK thủ thế, Úc Linh cũng chậm rãi theo đi lên, hai người bóng dáng một lần nữa xuất hiện ở màn ảnh phát sóng trực tiếp , dẫn tới một chúng fans kinh hô.

【 Tui cảm thấy ảnh đế hôm nay bị cảm, nghe không ra mùi vị, bằng không như thế nào sẽ cùng AY đi cùng một chỗ? 】

【AY ăn bún tốc độ rất nhanh, mười phút liền đã trở lại. 】

【 Mau thì làm sao? Lại không phải ở trên giường! 】

【 Tiểu xe lửa lại khai, mật nước mỉm cười. JPG】

Dạo một vòng, An Ngôn cùng Úc Linh phân biệt chọn một loại đồ ăn đại biểu, An Ngôn vốn dĩ muốn chọn bún ốc, nhưng là nghĩ đến khả năng sẽ có người cùng Úc Linh giống nhau không thích bún ốc, liền thay đổi cthành loại đồ ăn —— cánh gà nướng .

Úc Linh lựa chọn bánh nướng.

Bởi vì An Ngôn vẫn luôn ở đó ăn ăn ăn, vốn dĩ là một tổ tới, thời điểm tiến hành nhiệm vụ lại biến thành hai tổ.

Trầm Chu đã ở xe buýt thượng đẳng chờ cả ngày, nhìn đến thân ảnh An Ngôn trở về , giơ tay ý bảo cậu lại đây.

Đi dạo lâu như vậy, An Ngôn cũng có chút mệt, lên xe buýt ngồi ở phía trước Trầm Chu một dãy, thuận tiện còn cầm trong tay ăn vặt mới sắm đưa qua, "Nếm thử hương vị, đặc biệt ăn ngon."

Nhìn xuyên qua vỏ túi, có thể nhìn ra là một loại kẹo màu sắc sặc sỡ , Trầm Chu lấy hai viên, giơ ra bàn tay cho Nhậm Minh chọn một viên.

Nhậm Minh chọn một viên kẹo hồng nhạt, dư lại viên kẹo màu vàng  bị Trầm Chu nhét vào trong miệng, "Nhan sắc của kẹo cùng ngươi quần áo giống nhau."

Nhậm Minh mắt trợn trắng, "Ăn nói hàm hồ."

Hai người cùng lúc nhăn lại lông mày, biểu tình trên mặt đều phát sinh vặn vẹo.

Trầm Chu: "Thật chua......"

An Ngôn lại ăn một viên kẹo, nghi hoặc nhìn hai người khoa trương biểu tình, "Chua như vậy  sao?"

【 biểu tình bao GET. 】

An Ngôn đưa cho Úc Linh một viên, "Anh có thể ăn chua không?"

Úc Linh lắc đầu, "Tôi không ăn kẹo."

An Ngôn thu hồi tay, "Vốn đang muốn cho anh nếm thử xem có phải thật sự chua như vậy hay không, nếu anh không ăn kẹo, thì tôi chỉ có thể tự mình ăn."

Trầm Chu nhắc nhở một câu, "Đừng ăn quá nhiều, đối với răng không tốt."

An Ngôn cười lộ ra tám cây răng tiêu chuẩn, "Từ nhỏ đến lớn, tôi tự hào nhất chính là răng."

Trầm Chu phản bác, "Anh lần trước còn nói với tôi là tóc."

"Không có biện pháp, aiiii tôi như vậy là cả người đều hoàn mỹ, toàn thân đều là ưu điểm."

"Tôi cảm thấy anh nên ngậm miệng lại, ưu điểm càng nhiều."

"......"

An Ngôn cùng Trầm Chu đùa giỡn, một bên Nhâm Minh đứng dậy cách xa hai vị học sinh tiểu học này, ngồi ở ghế sau Úc Linh.

Nhâm Minh cùng Úc Linh cùng thuộc về một công ty, hai người coi như rất quen thuộc.

"Kỳ thật, An Ngôn tính cách thực không tồi." Nhâm Minh như là lầm bầm lầu bầu lại như là ở cùng Úc Linh nói chuyện.

Úc Linh nhìn An Ngôn đùa giỡn, tán đồng gật gật đầu.

Trừ lúc khi cùng hắn ở bên nhau.

Còn lại hai tổ cũng lục tục trở về, lúc trở về không có lựa chọn phương tiện khác, tất cả mọi người đều ngồi xe buýt.

Trầm Chu câu được câu không cùng An Ngôn nói chuyện, nói đến việc kẹt xe, hắn hỏi An Ngôn lại đây thế nào.

"Chạy xe điện á." Xe buýt không khí có chút không thông, An Ngôn đem màn kéo ra một khoảng, có gió thổi vào, cảm giác muốn nôn giảm bớt rất nhiều.

"Nghiệm phim romantic à? Ôm eo Úc Linh có phải muốn bay lên trời hay không?" Trầm Chu chế nhạo đụng một chút bả vai An Ngôn, trong ánh mắt tràn đầy trêu ghẹo.

romantic: phim lãng mạn

An Ngôn thở dài, "Phim thần tượng lãng mạn một chút cũng chưa cảm nhận được, nhưng làm tài xế cảm giác xác thật cảm nhận được."

Trầm Chu đầy đầu mờ mịt, "Có ý gì?"

Rồi sau đó đầu óc hiện lên một ý tưởng không thể tưởng tượng, "Anh lái xe?"

An Ngôn gật gật đầu, "Đáp đúng, khen thưởng ngươi một viên kẹo."

Trầm Chu ghét bỏ đẩy kẹo An Ngôn ra, "Anh nói như vậy làm em nhớ tới bát quái xem qua, lặng lẽ nói cho anh, anh biết vì cái gì mà người lái xe điện là anh không?"

"Vì cái gì vậy?" An Ngôn bẹp lại ăn một viên kẹo.

Trầm Chu toan mày thẳng nhăn, "Đó là bởi vì, Úc Linh sẽ không biết lái xe điện."

"!!!"

An Ngôn không thể tin tưởng đem ánh mắt chuyển qua trên người Úc Linh, nội tâm vẫn còn khiếp sợ  tiêu hóa cái tin tức này, không nghĩ tới soái khí bức người Úc Linh cũng không có thập toàn thập mỹ.

Người thường đều sẽ kỹ năng hắn thế nhưng không có.

An Ngôn nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm cách đó không xa Úc Linh đang ở cùng Nhâm Minh nói chuyện với nhau, trong đầu chiếu qua biểu tình buổi sáng nghiêm túc của hắn, phụt một tiếng bật cười.

A, không nghĩ tới Úc Linh còn có như vậy......một mặt thật đáng yêu.

Úc Linh nghe được tiếng cười An Ngôn, khó hiểu nhìn qua.

An Ngôn lập tức nghiêm mặt, bộ dáng làm bộ cái gì cũng không có phát sinh, tiếp tục cùng Trầm Chu nói chuyện với nhau.

"Em nói xem, tôi nên làm thế nào lấy cơ hội này tống tiền Úc Linh?"

Trầm Chu ngáp một cái, "Chẳng có gì đặc sắc, em ngủ một lúc đã, buồn ngủ quá."

An Ngôn vỗ vỗ bả vai Trầm Chu, "Tuổi còn trẻ mà thân thể lại không được?"

Trầm Chu mắt trợn trắng, ôm cánh tay không hề phản ứng An Ngôn.

Xe buýt đi vào đại học Z, đoàn người đi thư viện, cùng nhiệm vụ mỹ thực buổi sáng không khác biệt lắm, cũng là tìm sách học sinh hoan nghênh nhất.

An Ngôn cũng không có lựa chọn sách cao siêu nào, mà là dựa theo yêu thích chính mình, lựa chọn một quyển tiểu thuyết mỗi người đều biết ——《 xuân liễu 》.

【 Thời đại nước mắt, quyển sách này lúc ấy làm mưa làm gió trong vườn trường, tui còn nhớ rõ lúc ấy tui mua một quyển, mà tới học kỳ sau quyển sách này mới tới tay của tui. 】

【 Lão sư trường chúng ta  còn cố ý đi thành phố mua một quyển đặt ở thư viện. 】

【 Tui dám đánh cuộc, các vị đang ngồi đều xem qua quyển sách này. 】

【 Giá trị quyển sách này đã xa xa vượt qua phạm vi tiểu thuyết, thế giới quan to lớn, còn có tình tiết chuyện xưa, cảm giác như là về tới lớp học cao trung . 】

An Ngôn đối với camera giải thích nói, "Vì sao tôi lựa chọn quyển sách này, bởi vì tôi cảm thấy đây là một quyển có thể làm sách đại diện thời cấp 3 của tôi, nó có ý nghĩa xa xa không phải là một cái tiểu thuyết đơn giản, ngôn ngữ không thể miêu tả lúc ấy mang cho tôi chấn động, chân thành đề cử các bạn đang xem phát sóng trực tiếp, có thời gian có thể xem một chút."

Mà trên Weibo, cũng bắt đầu thảo luận về 《 xuân liễu 》, theo nhiệt độ bay lên, tác giả cũng đã đăng một cái Weibo cảm tạ An Ngôn đề cử.

Mãn Tường Xuân Sắc: Quyển sách này đã mười năm, không nghĩ tới có thể lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, phi thường cảm tạ @ An Ngôn đã đề cử, quyển sách này gần đây đã chỉnh sửa, thêm 10 vạn chữ chính văn cùng phiên ngoại, mong mọi người cùng chào đón ~

Phiên bản mới nhanh chóng lên sàn, con số tiêu thụ nhảy không ngừng, marketing không ngừng gấp đôi.

Đương nhiên này đó An Ngôn còn không biết, lúc này cậu đang chuyên chú hết sức với cơm khô.

Gần đây lượng cơm ăn tăng chóng mặt, bún ốc thì ăn không đi, nhưng các đồ ăn còn lại thật ngon.

Chạy cả ngày, An Ngôn chỉ nghĩ hảo hảo tắm rửa một cái, thoải mái ngủ một giấc dễ chịu.

Nhưng là mới vừa nằm đến trên giường, điện thoại Lý đạo diễn liền gọi tới, nói cái gì đều phải đi qua ông một chuyến.

An Ngôn không có cách nào, đành phải từ trên giường bò dậy, lê dép lê đi đến phòng Lý đạo diễn.

Lý đạo diễn giống như đang làm ăn trộm, nhanh chóng đem An Ngôn kéo vào phòng, "Không ai đi theo cậu chứ?"

"Lý đạo diễn, ông đừng như vậy, làm như hai ta giống nhau." An Ngôn nghĩ đến này hình ảnh, nổi lên một thân nổi da gà, "Tôi tự mình đến, không có người khác."

"Tốt nhất là như vậy." Lý đạo diễn khóa lại cửa phòng, bảo An Ngôn ngồi xuống.

"Cái dạng này của ông thật làm tôi sợ."

"Cậu xác thật hẳn là kinh hoảng." Lý đạo diễn rút ra một điếu thuốc lá, nghĩ đến tình huống thân thể An Ngôn, lại yên lặng bỏ trở lại.

"Chẳng lẽ tôi thật sự mắc bệnh không thể trị?"

Lý đạo diễn lắc đầu, "Cậu gần đây có phải lượng cơm ăn tăng nhiều, đặc biệt thích ngủ hay không?"

An Ngôn gật gật đầu.

"Còn thích ăn chua?"

"Này cũng không đúng, chua ngọt tôi đều thích ăn."

"Thôi đi, trưa hôm nay nguyên một bọc kẹo chua lèm cậu ăn trong vòng một nốt nhạc."

"Tôi cảm thấy không chua mà." An Ngôn hồi tưởng lại một chút vị, "Còn có điểm ngọt."

Lý đạo diễn thở dài, dẫn đường cho An Ngôn nhớ lại, "Cậu không cảm thấy loại bệnh trạng này có chút quen thuộc sao?"

An Ngôn vuốt ve cằm, tán đồng gật gật đầu, "Xác thật."

Lý đạo diễn vừa lòng gật gật đầu, "Vậy cậu nói xem là cái gì?"

"Ung thư!"

Lý đạo diễn thiếu chút nữa một hơi thăng thiên.

Hận sắt không thành thép cho An Ngôn một hạt nổ, "Ung thư cái rắm, cậu đây là mang thai!!!"

An Ngôn như là nghe được cái gì chê cười giống nhau, cười ha ha ra tiếng, "Lý đạo diễn, ông có phải hay nói đùa thành quen?"

Lý đạo diễn lắc lắc đầu, ngưng trọng ánh mắt nhìn An Ngôn, "An Ngôn, cậu thật sự mang thai."

An Ngôn tiếng cười giống như bị người chặt đứt, trong phòng lặng ngắt như tờ, trong đầu cậu bắt đầu hiện lên mấy ngày nay khác thường, rồi sau đó trừng lớn hai mắt cúi đầu nhìn bụng chính mình.

Không thể nào, cậu một đại nam nhân mang cái gì thai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro