Chương 8: Tôi là bố anh.... nấcc...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*nấc: ợ hơi

Editor: Vibii
***
Mình chỉ đăng wattpad, những nơi khác đều là ăn cắp. Ăn cắp thì truyện sẽ không đầy đủ. Hi vọng mọi người đọc ở wattpad để ủng hộ mình.👍👏👏
***

Lần đầu tiên An Ngôn xuất hiện trong phòng tắm của khách sạn, An Ngôn có thể coi như là bối rối không nhớ rõ, nhưng lần thứ hai xuất hiện ở phòng khác, trong lòng An Noãn không còn bình tĩnh nữa.

Nó chỉ xảy ra khi cậu ở gần hắn.
Chẳng lẽ là siêu năng lực chuyển dời trong không khí?

Chuyện không tưởng như cậu xuyên sách lại có thể xảy ra, ngược lại, việc có siêu năng lực dường như không còn quá xa lạ.

Nhưng thời gian và thời điểm xuất hiện là gì?

An Ngôn sờ cằm bắt đầu suy nghĩ, không thèm để ý, Úc Linh bên cạnh cậu khoan thai tỉnh lại.

Nhận thấy An Ngôn đang ngồi ở một bên, Úc Linh cũng rất kinh ngạc, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh, quả nhiên là phòng khách của hắn.

"Tại sao cậu lại ở đây?" Úc Linh giọng điệu tồi tệ.

Rõ ràng, An Ngôn đã cư xử rất bình thường vào đêm qua.

Có lẽ hắn đã quá thoải mái và bị bề ngoài của An Ngôn lừa dối.

An Ngôn bình phục suy nghĩ sâu xa, nhìn thấy ánh mắt không tốt của Úc Linh, liền thầm nói không ổn.

" À, nếu tôi nói tôi bị mộng du anh tin không?"

Úc Linh xuống giường, "Cậu thấy tôi giống kẻ ngốc sao?"

An Ngôn dùng hai tay giữ chặt chăn bông, "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi tỉnh dậy và thấy tôi đã ở đây. Tôi thề rằng tôi thực sự không có suy nghĩ nào khác. Tôi nghĩ mình bị bệnh và cần phải đến bệnh viện. ..."

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Úc Linh, giọng nói của An Ngôn càng ngày càng nhỏ cho đến khi cậu không thể nghe thấy.

An Ngôn từ trên giường đứng dậy, cúi đầu xin lỗi, "Thực xin lỗi, sẽ không như vậy nữa."

Sau đó cậu không dám nhìn Úc Linh nữa, mở cửa bước ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, An Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ như cậu đã nghĩ, đây không phải là siêu năng lực, mà là ma khí, chính là ám ảnh quá sâu của nguyên chủ đã khiến cơ thể có phản ứng kỳ lạ, ngay cả nguyên chủ. Không còn nữa, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn còn, khao khát được đến gần Úc Linh.

Lão phu nhân dậy sớm đã ăn sáng rồi, quản gia thấy An Ngôn tới liền dọn bữa sáng.

"Thiếu gia còn chưa dậy?"

An Ngôn cúi đầu chuyên tâm ăn, "Có lẽ đã dậy."

"Vậy tôi đi lên thỉnh thiếu gia xuống ăn cơm."

An Ngôn "Ừ" một tiếng.

Khi Úc Linh xuống ăn sáng, An Ngôn đã không còn ở trong phòng ăn.

Khi chuẩn bị rời đi, An Ngôn đã cùng lão phu nhân dạo vườn hoa.

Bà cụ rất bất đắc dĩ, mắt đỏ hoe khi nắm tay An Ngôn.

An Ngôn không còn cách nào khác là phải an ủi bà ấy, hứa với bà sẽ trở lại thường xuyên trong tương lai, bà cụ cũng yên tâm.

Hai người rời đi, bà cụ đứng canh cửa rất lâu, mãi không thấy bóng xe mới chịu quay lại.

An Ngôn ngồi trong xe liếc nhìn Úc Linh đang tập trung lái xe, ngực cậu càng lúc càng ngột ngạt, cậu nhanh chóng mở cửa sổ xe, gió mát thổi vào, An Ngôn cảm thấy hô hấp của mình dễ dàng hơn rất nhiều.

Cả hai đều không nói lời nào, đã quay xong giai đoạn đầu của "Chúng ta ly hôn", An Ngôn không trở về khách sạn, yêu cầu Úc Linh thả cậu xuống ven đường phía trước.

Sau khi xuống xe, An Ngôn cảm ơn Úc Linh, "Cảm ơn."

Úc Linh không nói gì, và cuộc trò chuyện giữa hai người chỉ giới hạn trong chuyện này.

Sau đó, cậu lái xe ra khỏi ngã tư.

Có lẽ là sau khi rời khỏi áp lực thấp xung quanh Úc Linh, tâm trạng của An Ngôn đã thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu lái xe trở về căn hộ, nhìn điện thoại, hôm nay không có thông báo gì, xem ra có thể nghỉ ngơi tốt một ngày.

Tiếc là Hi ca không muốn cậu nghỉ ngơi nên tạm thời thông báo thêm cho cậu vào buổi tối sẽ có hoạt động thương hiệu, bảo cậu thử dẫn dắt người mới trong công ty.

Người mới tuổi không lớn, vừa mới trưởng thành, khi gặp An Ngôn thì rất lễ phép, một mực gọi An ca.

An Ngôn thấy tính cách cậu ta cũng tốt, cũng tiện thể bằng lòng đề nghị của Hi ca.

Thương hiệu Phương là nhãn hiệu lâu đời của nước ngoài, gần đây đang mở rộng thị trường trong nước, chuyện cần tuyển đại sứ thương hiệu đã xác định nhưng đến nay vẫn chưa chắc chắn.

Mặc dù công ty cũng muốn để An Ngôn tranh thủ thử, nhưng An Ngôn biết rõ cậu nặng bao nhiêu cân, khi đến sự kiện, lại không có giống những nghệ sĩ khác mà mang theo người mới đến nói chuyện với các nhà đầu tư.

Ở sự kiện, khó tránh uống một vài ly rượu vang đỏ, An Ngôn trước đây tửu lượng không tồi, hôm nay chỉ uống hai ly mà cảm thấy rất khó chịu.

"An ca, anh có chuyện gì vậy?" Diệp Kỷ Ninh quan tâm hỏi, thấy sắc mặt An Ngôn không tốt.

An Ngôn lắc đầu, "Chắc là không khí ngột ngạt quá, anh ra ngoài hóng gió, còn nhớ anh đã nói gì với em không? Thấy mọi người chào hỏi, em cứ tái mặt."

Diệp Kỷ Ninh gật đầu đáp: " An ca, anh đừng lo lắng, em đã biết hết rồi, em trước tiên đỡ anh ra ngoài đã."

An Ngôn xua tay, "Không cần, anh có thể tự mình đi."

Sau khi ra khỏi địa điểm tổ chức sự kiện, với làn gió nhẹ, An Ngôn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Ở đây hóng gió à? Anh tưởng em không đến, còn đặc biệt đến đây với bố để gặp em, không hiểu sao em lại xa cách như vậy, rời nhà nửa năm cũng không biết quay về xem một chút, chậc chậc chậc."

Giọng nam vui tươi vang lên, An Ngôn cau mày kinh tởm.

Cũng không lười nói chuyện, xoay người rời đi.

Nhưng ai đó đã nắm lấy cánh tay cậu.

"Bỏ đi không nói lời nào? Em cũng quá không coi trọng ca ca đi."

An Ngôn hất tay anh ra, hít một hơi thật sâu, cậu cười nói: "Không biết ca ca ở đâu, mẹ chỉ sinh một mình con trai là tôi. Anh ăn mày ở bãi rác nào vậy? Nếu muốn làm người An gia, tốt hơn là anh nên đi nộp đơn ứng tuyển làm bảo khiết. "

*bảo khiết: nv quét dọn

Bạch Kỷ ghét nhất cái miệng của đứa đệ đệ này, vừa mở miệng ra là có thể hạ độc chết người ta. Nhưng anh cũng yêu tính cách gai góc của cậu, như một đóa hồng dại, chói lọi, cho dù tay dính đầy máu cũng không thể không hái.

"An gia có bảo khiết, em quên à? Vẫn là anh đi ứng tuyển đi, khoảng mười chỗ, bất quá, khi em dọn dẹp một mình, anh cũng sẵn lòng."

Bạch Kỷ phun về phía An Ngôn một hơi khói, An Ngôn suýt chút nữa đã nôn ra ngoài, trợn mắt quay người rời đi.

Bạch Kỷ không muốn để An Ngôn đi, nắm lấy cậu một lần nữa.

Mười vạn con ngựa bùn cỏ phi nước đại trong lòng An Ngôn, xem ra không nhúng tay vào thì tên ngốc này không giải quyết được.

Quay người lại, trực tiếp dùng tay tát Bạch Kỷ một cái, sau đó giơ chân đá về phía hạ thể của hắn.

"Anh mẹ nó lại động thủ động cước , lão tử trực tiếp phế anh! Đần độn."

Bạch Kỷ không hề chuẩn bị, cùng lúc vừa tát vừa đá, đau đớn quỳ xuống tại chỗ.

Nhìn bóng dáng An Ngôn biến mất trong tầm mắt.

Trở lại sự kiện, An Ngôn vẫn cảm thấy khó chịu, liền kêu người phục vụ đi ngang qua hỏi một chai rượu vang đỏ, cậu ngồi trong góc uống cạn chai.

Mẹ của nguyên chủ mất khi cậu còn rất nhỏ, nhưng trong vòng một năm ngắn ngủi, cha cậu tái hôn và mang về một cậu bé lớn hơn cậu, ông nói đó là ca ca của cậu.

An Ngôn tuy còn nhỏ nhưng biết điều gì nên biết và điều gì không nên biết, cha cậu đã lừa dối.

Cùng với tuổi tác, nguyên chủ ghét người mẹ kế đạo đức giả và người anh trai ánh mắt đầy dâm dục, cậu dọn ra khỏi nhà mà không nói lời nào. Sau khi vào làng giải trí, cậu đã yêu Úc Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên và lần đầu cầu xin cha cậu kết hôn với Úc Linh.

Đáng tiếc, cậu đã không chờ được tình yêu của Úc Linh.

Càng nghĩ càng đáng giận, An Ngôn không nhịn được mở thêm một chai rượu đỏ.

Chết tiệc, đàn ông không có gì tốt!

Có lẽ cậu uống nhiều nên bị ảo giác.

An Ngôn lắc lư đứng lên, nhìn Úc Linh đang đứng cách đó không xa, một cỗ tức giận dâng lên trán, xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua.

" Tra nam!"

*tra nam: đàn ông cặn bã

Úc Linh đang nói chuyện với thương hiệu Phương, An Ngôn cứ như vậy đột ngột xuất hiện giữa mọi người, trong tay cầm chai rượu vang đã uống cạn, một câu tra nam vào mặt Úc Linh.

Mọi người đều bị sốc.

May mắn thay, đội ngũ lãnh đạo bên thương hiệu mới sang Trung Quốc không lâu, họ không hiểu được tiếng Trung.

Tĩnh tỷ là người đầu tiên phản ứng, nháy mắt với Úc Linh, sau đó giải thích với nhãn hàng.

Úc Linh nói sorry, kéo An Ngôn bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo ra ngoài.

" Uống say?"

Ngay khi Úc Linh thả An Ngôn ra, An Noãn giống như một con chạch không có xương, cơ thể cậu bắt đầu trượt xuống.

" Đây là cái gì?" Úc Linh không còn cách nào khác, đành để An Ngôn ngồi trên ghế, duỗi ngón tay ra lắc lắc trước mắt cậu.

An Ngôn chớp mắt, bởi vì uống quá nhiều rượu, hai má dính đầy phấn hoa đào, trong mắt tràn đầy đỏ thẫm say rượu.

"Tôi là bố của anh ... nấc ..."

Úc Linh nghẹn, ừm, say thật rồi.

Hắn không thể lý luận với một người say.

"Điện thoại di động của cậu đâu? Tôi sẽ gọi người đại diện đến đón." Không hiểu sao dịp trọng đại như vậy An Ngôn lại say như điếu đổ.

An Ngôn thốt lên một tiếng, ngoan ngoãn duỗi tay ra, "Điện thoại giấu đi! Này, tôi sẽ không nói cho anh." Úc Linh thở dài, phải đưa tay sờ túi quần của An Ngôn.

An Ngôn nhột nhột ngay khi ngón tay Úc Linh xoa đùi, cậu run run cười khúc khích, Úc Linh không ngờ lại phát hiện ra tình huống như vậy, bởi vì An Ngôn đang di chuyển nên lòng bàn tay hắn trực tiếp từ trong túi quần trượt ra đến tận gốc đùi và chắc chắn gặp phải chuyện không nên đụng vào.

May mắn, hắn đã chạm vào điện thoại.

Úc Linh không biết mã mở khóa của An Ngôn, vì vậy cậu phải giữ ngón tay của An Ngôn ấn vào điện thoại.

Lòng bàn tay An Ngôn nho nhỏ, không có nhiều xương, chỉ như lòng bàn tay trẻ con, sờ vào mềm mại.

Mặc dù An Ngôn đã say và di chuyển khắp nơi, nhưng cuối cùng cũng mở khóa được điện thoại, Úc Linh tìm được số điện thoại của người đại diện, gọi điện và bảo anh ta đến đón An Ngôn về.

Nhìn thấy An Ngôn được người đại diện an ủi trên xe, Úc Linh thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Hi ca cảm thấy tim mình như muốn vỡ, tại sao vào một dịp trang trọng như vậy, cậu lại say khướt? Cũng may, Úc Linh cũng có mặt tại sự kiện và giúp đỡ.

Anh gọi lại cho Diệp Kỷ Ninh và nói với anh ấy rằng An Ngôn có chút không thoải mái, rời khỏi sự kiện trước, khi sự kiện kết thúc, xe bảo mẫu của công ty sẽ đến đón anh ấy.

Diệp Kỷ Ninh đáp lại và hỏi An Ngôn về tình trạng với sự quan tâm.

" Em xem xem Diệp Kỷ Ninh người ta bớt lo bao nhiêu, anh vì em mà rụng bao nhiêu sợi tóc đen." Hi ca phẫn uất, sờ sờ cái trán nhẵn nhụi, "Tỉnh lại tăng lương cho anh!"

Xe chạy vững vàng trên đường cao tốc, đèn neon ngoài cửa kính xe lần lượt chiếu vào kính cửa sổ, ánh đèn bên trong xe mờ mịt lập lòe.

Hi ca thì thào nói: "Anh không biết em đang nghĩ gì, em thật sự muốn ly hôn với Úc Linh sao?"

Câu trả lời duy nhất đối với anh là âm thanh hít thở đều đều của An Ngôn.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro