Chương 9: Nếu như có thể, cậu tình nguyện không cầm tinh con thỏ ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: ViBii

***
Mình chỉ đăng trên wattpad, những nơi khác đều là ăn cắp. Ăn cắp thì sẽ không đầy đủ. Hi vọng mọi người đọc trên wattpad để ủng hộ mình.👏👏👏
***
 
An Ngôn cảm thấy cậu ngủ thật ngon, từ trên giường nằm dài ra.

" Ngủ có thoải mái không?"

" Thoải mái." An Ngôn đáp.

Sau đó, cậu nhận ra rằng không có ai khác trong phòng của mình, mắt cậu mở to ngay lập tức, mục tiêu là khuôn mặt vô cảm của Úc Linh.

An Ngôn lùi lại sau khi cầm chăn bông, " Anh ... anh ... sao anh lại ở trong nhà tôi?"

Có vẻ như với những bài học rút ra từ hai lần trước, lần thứ ba cậu không quá bỡ ngỡ, ngược lại còn có cảm giác mình đoán đúng.

" Nên nói, nhà của chúng ta." Úc Linh cúi người đến gần An Ngôn, " Cậu không nghĩ có chút quen thuộc sao?"

Úc Linh tạo cảm giác bị áp lực quá mạnh, An Ngôn không khỏi co rụt vai lại, ảo não như hiểu ra điều gì đó, " Tôi lại mộng du sao?"

Úc Linh hừ một tiếng, " Đúng."

An Ngôn nhìn xung quanh. Phía sau Úc Linh là một căn bếp gọn gàng và sáng sủa. Tủ trưng bày bên tay phải chứa nhiều loại sách, tạp chí và phim. Phía trước là phòng khách. Bên tay trái là cầu thang xoắn ốc. Màu của tay vịn vẫn là màu vàng vàng mà cậu thích.

Ánh sáng của đèn chùm pha lê trên đầu có chút chói mắt, An Ngôn chớp mắt xác nhận lần nữa đây là biệt thự của Úc Linh, cũng là nơi hai người dọn về sống chung sau khi kết hôn.

Bên dưới cậu không phải là một chiếc giường êm ái, mà là một chiếc ghế sô pha trong phòng khách.

Chiếc ghế sofa này do đích thân cậu chọn, êm ái và thoải mái khi ngồi, theo hướng dẫn mua hàng, đây là chiếc ghế sofa thông minh tiện dụng, sử dụng công nghệ nano công nghệ cao, dù bạn có nằm ngủ cũng không bị đau lưng. .

Hôm nay cậu đã có được những gì cậu muốn và thử nó một lần, và cậu thực sự ngủ rất thoải mái!

Có lẽ cậu có thể mua một chiếc ghế sofa khác và đặt nó trong căn hộ.

À, điều này không quan trọng.

An Ngôn nhanh chóng thu lại ý nghĩ muốn chạy trốn của mình, " Thực xin lỗi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Không nhìn đến ánh mắt của Úc Linh, cậu lặng lẽ xuống ghế sô pha, ôm chăn của chính mình, " Xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho anh."

Úc Linh ngồi đối diện, cầm ly cà phê đặt trên bàn lên, nhấp một ngụm, " Cứ ra ngoài thế này?"

Tuy rằng không soi gương, nhưng An Ngôn biết mình lúc này nhất định giống như một tên ăn mày, nhếch nhác nhếch nhác.

" Cái đó......"

" Hẳn là nhớ sắp xếp của phòng khách?"

An Ngôn gật gật đầu.

" Đi lên tắm rửa một chút."

" Cảm ơn."

Lên lầu đi vào phòng khách, An Ngôn khó chịu ngồi trên nắp bồn cầu, cậu có chuyện gì vậy?

Không nói đến chuyện gì khác, chỉ là khoảng cách căn hộ của cậu và biệt thự, lại còn là nửa đêm, cậu làm sao lại tới đây?

An Ngôn vội vàng rút điện thoại, không nhìn thấy lịch sử một xíu ghi chép bắt xe nào, nhìn xuống chân mình, sạch bóng, cũng không giống đi lặn lội đường xa, duy nhất có thể giải thích chính là cậu thật sự có siêu năng lực.

Tuy nhiên, siêu năng lực này không chỉ vô dụng mà còn khiến cậu khổ sở.

Úc Linh phải chán ghét cậu nhiều hơn nữa.

Trong tiểu thuyết, đây không phải là một thủ đoạn bắt chuyện sao?

Muốn ngốc luôn rồi mà An Ngôn vẫn không biết phải làm sao, thấy đã nửa tiếng trôi qua, cho dù cậu ngồi xổm trong toilet cũng giải quyết xong, liền chậm rãi đi ra khỏi phòng khách.

Đi xuống lầu giống như đi xuống núi đao biển lửa, mà Úc Linh chính là Diêm vương tiếng tăm lừng lẫy, chờ đợi xét xử của hắn.

" Đánh răng rửa mặt tốt rồi lại đây ăn cơm." Bánh mì đã đặt sẵn trên bàn ăn, Úc Linh ngồi trên ghế ăn, nghe thấy động tác của An Ngôn đi xuống lầu, hắn đặt điện thoại di động xuống.

An Ngôn càng kinh ngạc, " Anh còn nấu ăn?"

" Chỉ là một chiếc bánh mì nướng đơn giản." Úc Linh rót cho mình một ly sữa, sau đó hỏi An Ngôn, " Uống không?"

An Ngôn gật đầu, "Uống một chút."

Hai người ngồi đối diện nhau, An Ngôn cầm bánh mì nướng lên cắn một miếng, vừa mềm, vừa giòn lại còn thơm mùi sữa.

Cậu ngẩng đầu, vô tình liếc qua Úc Linh, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài phủ bóng, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng, cử chỉ lạnh lùng cao quý, hoàn toàn là trong gu của cậu. Chỉ ra,...

Chẳng trách nguyên chủ đã yêu Úc Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ cần nhìn khuôn mặt của Úc Linh thì không khỏi rung động.

" Ăn xong rồi?" Úc Linh hỏi, cảm nhận được ánh mắt của An Ngôn.

An Diêm lắc lắc đầu, trong khoảng thời gian này không dám nhìn xung quanh, sau khi ăn vội miếng bánh mì liền đứng dậy chào tạm biệt.

Úc Linh cũng đặt ly cà phê trong tay xuống, "Tôi đã nói chuyện điện thoại với người đại diện của cậu rồi, đang đợi ở ngoài cửa nảy giờ."

Vừa nói xong, Úc Linh lại ngước mắt lên nhìn An Ngôn, trong mắt càng thêm lãnh đạm, đâm thẳng vào trái tim An Ngôn như một nhát kiếm.

" Tôi hy vọng tình trạng này sẽ không xảy ra nữa, lặp đi lặp lại, đây là lần thứ ba, tôi biết một bác sĩ chữa bệnh mộng du, tôi có nên giới thiệu cho cậu không?"

Những lời này khiến An Ngôn hoàn toàn tỉnh ngộ, chợt nhận ra những viên đạn pháo bọc đường vừa rồi chẳng qua là lòng thương xót và bác ái, hắn vẫn là như thế sử dụng mọi thủ đoạn không so đo kết quả.

An Ngôn trầm mặc, " Cảm ơn, tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi."

Cậu biết mình không cần nói gì nữa, giải thích lúc này yếu đuối như thế nào, An Ngôn im lặng một lúc, sau đó cầm chăn bông vẫn còn trên ghế sô pha lên, " Tôi đi đây, cám ơn đã chiêu đãi. . "

Hình bóng rời đi có chút cô đơn.

Úc Linh xoa xoa giữa đôi lông mày, bát đũa ở đối diện sắp xếp ngay ngắn, không khí dường như vẫn còn phảng phất mùi hương bình yên, thoang thoảng mùi thảo mộc trong sữa tắm, hương vị không khó chịu, ngược lại khiến người ta rất thoải mái.

Những gì hắn nói vừa rồi có quá nghiêm trọng không?

Úc Linh không ghét An Ngôn, ngược lại, quá trình sống chung với An Ngôn rất thoải mái, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi vì bị tính toán và kiểm soát.

Hắn không thích hôn nhân ràng buộc, nhưng ...

Úc Linh nhớ đến cảnh trở lại biệt thự lần đầu tiên sau khi kết hôn, ánh mắt ngạc nhiên và vẻ mặt hoảng hốt của An Ngôn giống như một ... chú gà con bị lạc.

Úc Linh thở dài, có lẽ lần sau ...

Thôi quên đi.

***
 
Trong tuần sau, An Ngôn và Úc Linh đều không có bất kỳ tiếp xúc nào, và cậu cũng chọn bỏ qua tin tức về Úc Linh.

Nhưng gameshow thứ hai sắp quay, và cả hai sẽ luôn phải gặp nhau.

Vừa bước xuống xe bảo mẫu, các fan đứng hai bên đường đã hò reo, hò hét tên An Ngôn.

Không biết ê-kíp chương trình đang làm gì, họ còn trải thảm đỏ, An Ngôn bước lên bậc cuối cùng, định kéo cửa bước vào, nhân viên bên cạnh đã nhanh chóng nhét cho cậu một bông hồng đỏ.

"Bây giờ nhiệm vụ bắt đầu, xin hãy tặng hoa hồng cho người xuất hiện tiếp theo. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có hình phạt."

An Ngôn muốn khóc không ra nước mắt, bất lực nhìn camera, " Xin hỏi vị phía trước có hoàn thành nhiệm vụ không?"

Những người hâm mộ đang canh phòng phát sóng trực tiếp đã ngay lập tức đáp lại lời hỏi thăm của An Ngôn.

[ Ca ca, đừng lo lắng, nhiệm vụ rất đơn giản, vị tỷ tỷ vừa rồi hoàn thành nhiệm vụ một cách rất dễ dàng.]

[ Đúng như vậy, ca ca cố lên.]

[ Tại sao lại là cảnh quay của AY? Khẳng định là có người giúp đỡ, so với cảnh quay ca ca nhà tui gấp đôi luôn rồi!]

*AY: viết tắt chữ Ān yán ( An Ngôn)

An Ngôn đứng trên thảm đỏ kiên nhẫn chờ người tiếp theo, ngay sau đó, máy quay của đoàn làm chương trình đã chĩa về phía đối diện, An Ngôn kiễng chân nhìn về phía đó, ngoại trừ xe bảo mẫu màu đen thì không thấy gì cả.

"Ahhhhh, ảnh đế đến rồi!"

Trái tim An Ngôn nhảy một cái, không phải chứ, tổ chương trình làm gì vậy?

" Trời ơi, dọa tôi chết khiếp, fan của Úc Linh quá cuồng."

Một nam sinh mặc bộ vest đen chen vào từ bên hông. Mái tóc ngắn màu xanh lam của cậu ấy đặc biệt dễ thấy.

Khuôn mặt An Ngôn lập tức nở nụ cười.

Ba bước thành hai bước đến bên cạnh nam sinh, " Trầm Chu, thật sự là đến lúc cậu xuất hiện rồi."

Vừa nói chuyện, vừa trao hoa hồng.

Nói một cách chính xác, Trầm Chu nên là sư đệ của An Ngôn, là thành viên buổi thần tượng tài năng tiếp theo của An Ngôn, bởi vì trong nhà là phú nhị đại, tính cách hào sảng, sau đó lại vì cùng tiểu hoa có tiếng Nhâm Minh kết hôn mà hoàn toàn ra khỏi vòng.

*vòng ở đây là nghỉ làm idol, ra khỏi showbiz.

Nhưng sau đó cũng không biết tại sao, chỉ trong một năm, cậu ấy đã ly hôn với Nhâm Minh.

Tương tự với An Ngôn, cũng là ly hôn sau khi kết hôn chớp nhoáng.

Trầm Chu thụ sủng nhược lương, " Sư ca, đừng phải lòng em, em chỉ là truyền thuyết!"

*thụ sủng nhược lương: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

An Ngôn cho cậu ta một nắm đấm, "Nhiệm vụ tổ chương trình, nhận hay không nhận!"

Hai người lén lút tiếp xúc qua, quan hệ cũng không tệ.

Trầm Chu à một tiếng, cầm lấy hoa hồng, " Thì ra là vậy."

Mà ảnh đế bên cạnh cuối cùng cũng bước ra khỏi đám đông bước lên thảm đỏ, trước mặt hắn là An Ngôn và nam sinh tóc màu xanh da trời.

Hai người không biết mình nói gì, An Ngôn liền đưa cho cậu ấy một bó hoa hồng.

Úc Linh cụp mắt xuống, làm như không nhìn thấy, đi lên trên bậc thềm cuối cùng.

" Người đều ở đây, bất quá nhiệm vụ đầu tiên của Trầm Chu và Úc Linh không phù hợp, cân nhắc đến số người hơi nhiều, áp dụng phương thức bốc thăm, nhiệm vụ được viết trên cái thăm, chúc hai vị may mắn."

Úc Linh được coi là tiền bối của Trầm Chu, Trầm Chu ra hiệu cho Úc Linh bốc trước.

Úc Linh rút ra một tờ giấy từ các nhân viên, và sau đó Trầm Chu cũng rút ra một tờ giấy.

An Ngôn hướng nhân viên công tác tố cáo, "Tại sao Trầm Chu lại bốc thăm, mà nhiệm vụ của tôi lại được chỉ định?"

Nhân viên cười giải thích, "Đây là quy định."

An Ngôn bất lực nhún vai, dựa vào trước mặt Trầm Chu, nhìn nhiệm vụ trên tờ giấy.

"Nhiệm vụ của em là gì?"

Trầm Chu đưa tờ giấy cho An Ngôn, "Tìm người có mặt để mượn một đồng tiền."

"Quá dễ?"

" Em không nghĩ đơn giản như vậy."

Trầm Chu nghĩ nghĩ, sờ sờ cằm, "Có lẽ trong đó có một số cạm bẫy."

" Không sao, anh cho em mượn."

An Ngôn từ trong túi móc ra một đồng đưa cho Trầm Chu. " Anh định đi xe buýt, nhưng bây giờ anh sẽ đưa cho em."

" Cám ơn sư ca."

Hai người vui vẻ bật cười lớn, ngược lại bên này Úc Linh, áp suất không khí lạnh thấp, nhân viên đều không nhị được suy đoán, lẽ nào ảnh đế nhận nhiệm vụ xui xẻo nhất sao?

" Nhiệm vụ của Úc Linh là gì?" Nhân viên hỏi.

" Cùng người cầm tinh con thỏ squat mười lần" Tầm mắt Úc Linh quét qua An Ngôn.

*squat là thụt dầu á mn ( dùng hai tay bắt chéo qua ngực nắm vào hai tai, đứng lên ngồi xuống)

Trái tim An Ngôn đập mạnh, không thể được.

Trầm Chu hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của An Ngôn, cậu ta vỗ vỗ lưng An Ngôn bật cười lớn, " Sư ca, anh đúng là con thỏ!"

An Ngôn đau khổ, " Tôi ... tôi, con thỏ..."

Nếu có thể, cậu tình nguyện không cầm tinh con thỏ.

Tuy nhiên, Úc Linh đã đi đến bên cạnh cậu, giọng nói như đàn cello bao hàm từ tính và vui vẻ, " Thật phiền."

Trầm Chu một bên ồn ào, " Nhanh nhanh nhanh, sư ca."

An Ngôn hít một hơi thật sâu, một tay ôm ngang lưng Úc Linh, một tay lần mò xuống bắp đùi, " Tôi thể lực không tốt, tôi sẽ cố gắng thực hiện mười lần squat."

Trầm Chu: " ???"

Úc Linh: "..."

Mọi người: Kịch bản viết thế này à?

*
Vote cho tui để có động lực edit tiếp đi mn ơi. Chứ nhìn cảnh copy chui quài nản quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro