Chương 3: Cô bị người ta xoa đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy buổi sáng, ngày mới vừa bắt đầu.

Tại một gian trong phòng bếp, một thân ảnh mảnh khảnh đang bận rộn. Vốn dĩ là giờ còn có thể nằm ở trên giường ngủ nướng nhưng Yowai lại vì cô cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng ( kỳ thật là cơm trưa ). Mái tóc cột buông thả theo tấm lưng gầy cùng vài sợi tóc bị rớt ở bên ngoài ngược lại tăng thêm vài phần nghịch ngợm. Ngón tay trắng nõn chấm quá nước chấm vừa mới làm, khẩu vị vừa miệng. Vừa lòng gật gật đầu, Yowai đem đồ ăn được làm tốt đều dùng màng giữ tươi bao kín lại, chờ cô cô tỉnh dậy liền có thể sử dụng lò vi ba hâm nóng lại ăn.

Đem giấy nhắn tin viết hôm qua viết dán tại một vị trí nào đó, sau đó chạy đến phòng cô cô vì nàng cài giờ đồng hồ báo thức rồi đem đặt ở đầu giường phòng ngừa nàng ngủ quên mà quên hội nghị chiều nay ( cô cô người này ngày thường thoạt nhìn thực trưởng thành, công tác làm việc lại càng lưu loát đứt khoát, nhưng đối với việc nhà bình thường lại hoàn toàn không để tâm đến, có thể nói là con sâu lười bẩm sinh đi —— ) tiếp theo liền khẽ lui ra ngoài.

"Hô." Bận việc nửa ngày nhìn xem mọi thứ đều được xử lý hảo, thời gian cũng không còn sớm. Yowai lại đi rửa mặt xong liền thật cẩn thận mà lên lầu đem hành lý kéo xuống dưới, nhẹ nhàng mang lên liền hướng trường học mà đi.

Cổng trường cao trung Yosen.

Sáng sớm mặt trời còn chưa có mọc hoàn toàn, trong không khí còn tràn ngập hơi nước ẩm ướt. Vài cái thân ảnh cao lớn đang đứng trước cổng trường.

Từ xa nhìn đến thấy cổng trường đã có người, Yowai liền chạy nhanh xách theo vali nhỏ đi chạy về phía trước, đối với bọn họ cúi đầu xin lỗi, nói: "Thật ngại quá, em có phải hay không đã tới trễ?"

Thời gian tập hợp là 7 giờ sáng, cô cũng không có đến trễ, nhưng cũng không hẳn là sớm. Hẳn là nên xuất phát sớm một chút mới đúng.

Huấn luyện viên vừa thấy người tới liền biết là cháu gái bạn thân mình, mái tóc màu sợi đay tóc dài kia thật đúng là làm người ta ưa thích. Mỉm cười tiến về phía trước hai bước, hào sảng mà cười vỗ vỗ bả vai cô gái nhỏ " Thời gian vừa vặn, còn có một tên tiểu tử thúi còn chưa tới đâu! Em không cần lo lắng. Nhưng thật ra mà nói chúng ta một tuần kế tiếp liền làm phiền em rồi!"

Nói sẽ làm phiền đến Yowai là chắc chắn, bởi vì chuyến đi này chỉ có mình Yowai là nữ sinh, lại phải vì bọn họ một hàng bảy người chuẩn bị một tuần cơm sáng trưa chiều ( chủ yếu chính là có người nào đó ở đó ), nói không mệt là không có khả năng. Đến lúc đó nhất định phải kêu Himuro giúp cô bé mới được.

"Vâng, không cần để ý. Em thực thích chăm sóc người khác cho nên cũng không cảm thấy phiền phức." Yowai nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không thèm để ý. Trong lòng thầm than huấn luyện thật có uy phong. Nghe nói là ngày trước được tuyển vào đội tuyển quốc gia nhưng thật hào sảng, một chút kiêu ngạo cũng không. Yowai ấn tượng đối với huấn luyện viên lần đầu gặp mặt thực hài lòng.

Lúc này các thành viên đội tuyển đều tụ tập lại đây, Yowai thoáng chốc cảm thấy một cảm giác áp lực.

Nhìn chung đều là rất cao —— cảm giác so với bóng rổ tuyển thủ bình thường đều muốn cao hơn một ít. Đứng gần bọn họ, cô vất vả ngửa đầu. Bỗng nhiên nghĩ tới bánh kem mình làm hôm qua còn chuẩn bị cho màn ra mắt trước các nam sinh, tay cầm chắc hộp bánh thơm ngọt, Yowai không khỏi cười "Xin chào mọi người, em là Yanagi Yowai, học sinh năm nhất, một tuần sau mong được mọi người giúp đỡ!" Lại cúi đầu chào.

Cả đội đều cảm thấy đối với nữ sinh lễ phép vậy không khỏi hoan nghênh.

Kenichi Okamura vui vẻ mà kêu to "Woa~ là nữ sinh! Đội chúng ta rốt cuộc có nữ sinh xuất hiện!" Nói xong vội vàng lau tay trên quần một lát, gấp không chờ nổi mà vươn tay "Xin chào, ta là đội trưởng đội bóng rổ Yosen, học sinh năm ba Kenichi Okamura!" Đội trưởng dùng cùng hắn diện mạo giống nhau tục tằng thanh âm hô.

"Vâng, senpai, xin được chỉ giáo." Cô vươn tay nắm cùng hắn nắm, thời điểm muốn thu hồi lại phát hiện đối phương vẫn ngây ngô cười mà nắm tay cô không bỏ. Biết đối phương cũng không phải cố ý cũng không có thu tay, ngược lại mỉm cười mà chống đỡ.

Lúc này, "Baka Kenichi, không cần cười đến đáng khinh như vậy còn bắt lấy tay nữ sinh người ta không bỏ!" Nam sinh tóc bạc thấp hơn Okamura một chút hung hăng mà ở trên lưng đánh một cái, mặt đầy ghét bỏ mà nhìn hắn.

Sau đó đem tay thô lớn của đội trưởng nhà mình rút ra khỏi tay nhỏ trắng nõn của cô, chính mình nắm một chút sau đó buông ra "Xin chào, ta là phó đội trưởng, cũng là học sinh năm ba Kensuke Fukusima, mong được giúp đỡ!"

"Vâng, xin được chỉ giáo!" Nhìn tay mình đã được giải cứu, cô nhẹ nhàng thở ra.
Khinh bỉ nhìn qua Okamura vẫn ở trạng thái lưu luyến, một nam sinh thân cao hai mét bên cạnh phó đội trưởng không thương tiếc nói móc đội trưởng "Câu lạc bộ chúng ta chính là bởi vì có cậu ở cho nên mới không có nữ sinh tới, đều tại bộ râu quai nón quá đáng khinh của cậu."

Quay đầu lại đối mặt với Yowai lại là nụ cười hiền lành "Wei Liu, học sinh năm hai, là Trung Quốc lưu học sinh."

"A? Đồ ngốc Wei Liu cậu nói cái gì!? Các cậu hai người liên hợp lại khi dễ ta!" Okamura bất mãn mà hét thẳng lên.

Cô nhận ra mình chưa đáp lời vội vàng lên tiếng, "A, xin chào." Hoá ra là người Trung Quốc, thật cao lớn nha.

Lúc này, một thanh âm gọi Yowai trở về từ suy nghĩ "Ách...... Cậu, xin chào cậu, tớ là nhân viên hậu cần lần này, Hikui Kyuryo, đồng dạng năm nhất, mong được chỉ giáo!"

Nam sinh trước mắt thoạt nhìn cực thẹn thùng ngượng ngùng, trên trán tóc mái màu hồng nhạt che khuất tầm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn lớn rất tuấn tú. Thanh âm ôn hòa thực khiến người yêu mến. Cảm giác giống như hắn rất khẩn trương, bất quá người này vẫn rất đáng làm quen.

Yanagi Yowai đối với hắn mỉm cười trấn an "Xin chào, Hikui Kyuryo, mong hợp tác thuận lợi ." Hikui cho cô cảm giác so với một người cùng tuổi thì càng giống như em trai mình hơn, làm cô nhịn không được muốn xoa đầu hắn.

"Hân hạnh được hợp tác." Được cô ôn nhu trấn an, nam sinh thân thể căng thẳng dần thả lỏng, khẩu khí cũng chậm rãi hẳn.  Chắc chắc là một người bạn có thể hợp tác làm việc tốt, thật là rất may!

Masako Araki đứng một bên quan sát hồi lâu yên tâm mà gật đầu. Kỳ thật Hikui Kyuryo thằng nhóc này vẫn luôn khiến cô đau đầu. Rõ ràng lớn lên rất cao, bộ dáng cũng thật thanh tú, bóng rổ cũng chơi không tồi, rất có tiềm lực. Nhưng tính cách thật sự quá nhát gan, giống như không đủ tự tin. Làm Masako một bên hy vọng hắn đi theo đàn anh học hỏi tiến bộ, một bên lại lo lắng hắn không thể hoà hợp với người khác. Bất quá hiện tại xem ra là không có vấn đề gì, người cháu này của bạn thân rất biết đối nhân xử thế làm cô rất yên tâm.

"Anh là Himuro Tatsuya, học năm hai, mong nhận nhiều chỉ giáo ~" thấy tất cả mọi người đều đã giới thiệu, một thiếu niên với mái tóc che khuất nửa mắt, khoé mắt phải phía dưới có một viên lệ chí (nốt ruồi mỹ nhân) mỉm cười đi tới.
"...... Hân hạnh được làm quen với senpai." Yowai ngưỡng mộ nhìn Himuro, cảm thấy đối phương nhan sắc thật chói mắt, cô rất ít thấy nam sinh trung học đẹp như vậy nhưng lại không phải dạng thô tục sát gái, đối phương cười lên rất nhu hòa, nhưng lại chỉ làm người khác cảm thấy ôn tồn lễ độ khiêm khiêm, toàn thân toát ra phong vị của một quân tử.

Chắc chắn Himuro - senpai rất được nữ sinh yêu thích.( Điều đó là chắc chắn nha, phạm vi đối tượng rơi lưới tình với hắn chính là từ loli đến lão bà, không phân biệt tuổi tác ... thậm chí là giới tính )

"A ~" Himuro không nghĩ chính mình đẹp đến mức nữ sinh đều tâm hướng về phía hắn, nhưng cũng trăm triệu lần không nghĩ tới nữ sinh trước mắt thế nhưng lại dùng một loại " Thực thần kỳ" ánh mắt nhìn mình, tuy rằng Yowai biểu tình bình đạm như không có gì, nhưng ánh mắt lại rất dễ dàng làm người khác đọc được ý nghĩ. Đôi mắt thanh triệt xanh biển như đem người khác đặt toàn bộ vào, tận sâu thẳm đáy mắt, thuần túy không nhiễm một tia tạp sắc, làm người ta cảm thấy mình được coi trọng. Himuro nhận thấy đây là một nữ sinh thẳng thắn.

"A." Nhận ra nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, Yowai vội vàng thu hồi tầm mắt. Lại nhìn đến giám sát Masako Araki thường xuyên xem đồng hồ.
Còn có người chưa đến sao?

Quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy Masako không thể nhịn được nữa hướng Himuro quát: " Himuro, thằng nhóc Murasakibara kia như thế nào còn chưa tới! Hắn lại đến muộn!" Mỗi ngày đều dặn sớm nhưng đều đến muộn hơn người khác, tên nhóc thúi này trong mắt còn có kỉ luật hay không!? ( kỳ thực là chưa từng có —— )

"Huấn luyện viên, em nghĩ Atsushi muốn ăn một lần bữa sáng dọc đường đi nên dành chút  thời gian, bất quá cậu ta cũng sẽ mau tới đây thôi." Mỹ nam vẫn như cũ trưng bộ mặt Poker mỉm cười, giọng nói vân đạm phong khinh mà nói ra chữ nào cũng có thể hù chết người?

Ăn một lần bữa sáng?? Vậy là còn lần thứ hai, thứ ba .... Cậu ta ăn nhiều vậy sao? Yowai đột nhiên có chút lo lắng mình có thể thỏa mãn được đối phương dạ dày không.
"A a ~ rốt cuộc cũng tới. Atsushi, chờ nhóc thật lâu ~" phó đội trưởng nhìn người vừa tới nháy mắt an tâm, huấn luyện viên sắp bạo phát rồi, nguy hiểm thật ——

"Murasakibara Atsushi! Em còn dám tới chậm một chút nữa!" Masako Araki không biết lôi từ đâu một cây trúc đao cầm ở trong tay vung lên, ngữ khí muốn nhiêu thịnh nộ có bao nhiêu thịnh nộ.

"A ~ thực xin lỗi huấn luyện viên ~ gần đây có một tiệm điểm tâm vừa mở, em đi vào dạo qua một vòng, thời điểm đi ra không nghĩ lại trễ như vậy ~" Murasakibara biểu tình thực thành thật, có thể nhìn ra được hắn tâm tình cực tốt. Trong miệng ngậm một cây kẹo que, trong tay đầy một đống đồ ăn vặt, trong ba lô cũng chứa đến phình phình. Trong giọng nói mang theo giọng điệu cùng trẻ con vô tội giống nhau, khiến người khác không có cách nào nói hắn. Lại nghe hắn nói, "Masako-san đừng nổi giận nha ~ gần đây nếp nhăn nơi khoé mắt rất nhiều không giãn lại được đâu ~" Nhân chi sơ tính cà khịa!

"Murasakibara!......" Masako Araki cảm giác cô vừa giảm thọ mười năm!

Đi vào dạo qua một vòng!? Nói thẳng ra là ăn một vòng đi! —— tập thể Yosen âm thầm lên án. Nhìn huấn luyện viên tức giận đến nói không ra lời, trong lòng tỏ vẻ đồng tình.
Mà đứng ở một bên nãy giờ, Yowai nghe được thanh âm quen thuộc, xoay đầu lại vừa thấy, thình lình phát hiện nam sinh này không phải ngày hôm qua vừa ăn bánh của cô sao!? Yowai đôi mắt không chớp nhìn đối phương, nhu thuận sợi tóc bởi gió mà rối vào nếp, làm cho khuôn mặt cô bớt căng thẳng —— hoá ra hắn cũng là thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ Yoisen......

"A ~ này không phải Yowai-chin sao ~" nam sinh vui sướng chạy tới.

"......" Yowai chỉ cảm thấy mặt đối phương đột nhiên ở trước mắt phóng đại, một bàn tay to đưa đến.

"Bang!" Đặt trên đầu, bàn tay to đem toàn bộ đầu cô bao lại dùng một lực không nặng cũng không nhẹ ở trên tóc cô xoa xoa ~~ Yowai thế nhưng lại có một loại cảm giác vi diệu thoải mái.

Miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn đối phương, muốn nói đối phương thu hồi tay đang làm loạn trên đầu tóc cô, lại phát hiện đối phương bị một đầu tóc màu tím dài hơi hơi che đậy đôi mắt lập loè một cổ chờ mong nhìn cô.

"......" Cứ để vậy đi, cô cũng không nghĩ hắn có ý xấu gì......

Yowai bất đắc dĩ cúi đầu ở trong túi tìm một phen, cuối cùng đem chính mình bữa sáng sandwich cống hiến tới.

"A ~ là cho ta sao ~" Murasakibara Atsushi tuy miệng nghi vấn, nhưng tay đã không chút do dự mà đem nữ sinh sandwich lấy đi, bất quá bàn tay đang làm loạn kia cũng đồng thời thu trở về là được.

"Đúng vậy......" Tuy rằng hắn đã không chút khách khí cầm đi. Sờ sờ bụng, xem ra cơm sáng chỉ có thể uống nước. "Hử?!" Nhìn đối phương đột nhiên cầm một cây bánh đưa tới trước mặt, Yowai khó hiểu mà nhìn hắn một cái.

Trong miệng ngậm sandwich Yowai vừa mới đưa, Murasakibara ăn đến vui vẻ mơ hồ không rõ mà nói: "Này là cho Yowai-chin ~"

Ý muốn trao đổi sao? "Cảm ơn......" Biểu tình dại ra yên lặng tiếp nhận. Nhưng vẫn là mở ra túi bánh cắn một ngụm, thưởng thức mà ăn......

Toàn viên câu lạc bộ bóng rổ Yosen đứng ở một bên nhìn nửa ngày, đây là tình huống gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro