Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ trong phòng bị đột ngột đẩy tăng lên. Vương Điềm Điềm muốn rên rỉ nhưng vì ngại ngùng cố nén âm thanh ám muội, cố cắn chặt đôi môi mỏng. Tiêu Chiến nhìn lên đôi môi kia đau lòng ôn nhu nói:

" Cún con, đừng cắn, cắn nữa lại chảy máu đấy, muốn kêu liền kêu đi...ngoan...anh muốn nghe!"

Nói xong còn ở bên tai bạn nhỏ thổi một một cổ không khí nóng vào tai.

" Ừm ..." Động tác này trêu chọc Nhất Bác cảm giác ngứa và nhột kích thích đến cả toàn thân. Rốt cuộc không thể chống lại âm thanh trầm khàn của người đàn ông này. Cậu vòng tay lên cổ gã, sau đó nghiêng người một chút vừa hay đúng vị trí người đàn ông mong muốn.

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!

Nắng sáng từ phía đông cửa đi vào phòng, đi xuyên qua cánh cửa sổ được điêu khắc tinh xảo tạo ra ánh sáng vàng bàng bạc kết hợp với màu tro đen của kính mờ rơi vào trước trán khiến cái bóng của nó giống như những dãy văn tự thần bí nào đấy.

Vương Nhất Bác từ trong mệt mỏi tỉnh lại. Nhìn thấy Tiêu Chiến ngủ trông khá ngon, cậu cũng không gọi anh dậy, cậu bỏ chân định xuống giường đi rửa mặt, còn cẩn thận đắp lại chăn cho Tiêu Chiến cho tốt. Lại phát hiện Tiêu Chiến một tay gác trên trán, vẻ mặt lười biếng nhìn cậu.

Mặt đối mặt nhau một chút, Nhất Bác quay mặt đi, cảm thấy cái người này sao lại có vẻ đẹp yêu nghiệt như vậy. Thật muốn đem anh đi giấu cho riêng mình. Vương Nhất Bác cảm thấy cái ý nghĩ này có điểm kỳ quái. " Đây là ý nghĩ gì đây! Ai da! Mặt sao lại nóng lên rồi!"

Tiêu Chiến nhìn thấy Nhất Bác quay mặt đi. Cún con đang đỏ mặt suy nghĩ cái gì, chả nhẽ dục cầu bất mãn?

Vương Điềm Điềm muốn đi rửa mặt thế nhưng Tiêu Chiến lại lôi lại cánh tay phải của cậu, kéo cậu ôm vào lòng ngực.

Điềm Điềm nhất thời không phản ứng kịp, bị một dòng nhiệt khí ấm nóng dán vào trong mặt cảm giác có chút bất ngờ không kịp phản ứng.

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt bị bất ngờ của Điềm Điềm, lại hạ môi xuống trán cậu mà hôn một cái giống như trước khi tiến vào giấc ngủ, chỉ là trước đó Nhất Bác là mệt đến ngủ thiếp đi nên cái gì cũng không quan tâm.

" Anh...anh..đủ rồi!" Nhất Bác bị loại cảm giác bao bọc này làm cho nói không ra cả câu hoàn chỉnh.

" Anh làm sao nào? Em không thích sao?" Tiêu Chiến cười xấu xa nói.

" Tẻ nhạt..." Nhất Bác cuối cùng đứng dậy đi rửa mặt.

Tiêu Chiến buông cậu ra, nhìn bóng lưng cậu, anh bất đắc dĩ cười. Vẫn là ngạo kiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro