Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Chương 1

   Vào đông khi không cần trồng trọt các thôn dân liền ở nhà cắn hạt dưa, tụ tập nhau bàn tán về chuyện vừa xảy ra gần đây.

   Mẹ của Cẩu Đản miệng vừa phun xác hạt dưa vừa nói: " Nữ nhân Phương Tiểu Quyên kia đúng là tàn nhẫn thật, trời đông giá rét thế này mà lại đem đứa trẻ mới 6 tuổi đuổi ra khỏi nhà. Thật là tạo nghiệp mà."

Vợ của trưởng đội sản xuất - Lưu Thuý Hoa thở dài: " Cô cũng đâu phải không biết, đây là ngày đầu tiên cô ta bất công sao? Một đôi nữ nhi song bào thai, một đứa thì đói đến mặt không được ba lượng thịt, còn một đứa thì được dưỡng đến trắng trẻo mềm mại. Mấy cô nói xem, trên đời thật sự có một người mẹ như vậy sao?"

Vợ Tống Kim Lai đột nhiên hạ giọng :" Các cô không cảm thấy đứa nhỏ này mệnh quá cứng sao? Cả nhà ai cũng bị nó khắc, cục đá cũng không so bằng mệnh cách của đứa nhỏ này a!"

   Phương Tiểu Quyên là vợ của Kiều lão nhị - Kiều Chấn Quân, hai người kết hôn không đến nửa năm thì cô ta liền có thai, là sinh đôi.

Chỉ là cái thai này mang cũng thật không dễ. Lúc sinh Đại Kiều ra thì chân ra trước làm Tiểu Kiều trong bụng mẹ bị nghẹt thở đến mặt phát tím, cũng làm Phương Tiểu Quyên mất máu quá nhiều, thiếu chút nữa thì mẹ con ba người thì chết mất hai rồi. Cũng vì chuyện này mà Phương Tiểu Quyên luôn rất oán hận đứa con gái suýt làm mình mất mạng. Cô ta cho Tiểu Kiều ăn ngon uống tốt, nuôi dưỡng như một vị tiểu thư, nhưng lại tra tấn hành hạ Đại Kiều, khi Đại Kiều lên ba tuổi cô ta đã bắt phải làm việc, quét nhà cho gà ăn nhặt củi, tất cả công việc đều bắt Đại Kiều làm.

Mấy năm nay, Đại Kiều từ một đứa nhỏ trắng tròn béo mập như một tiểu đoàn tử từ từ biến thành bộ dạng xanh xao vàng vọt như bây giờ. Một đứa nhỏ 6 tuổi mà còn không cao bằng mấy đứa 4, 5 tuổi trong thôn!

Nếu chỉ như vậy thì còn đỡ, vấn đề là mười ngày trước Kiều Chấn Quân đã nằm liệt giường, mà việc này cùng Đại Kiều quan hệ rất lớn!

Nửa tháng trước, Đại Kiều đột nhiên chạy đến Tây Lâm đào trứng chim, Tây Lâm hàng năm sương mù dày đặc giơ tay không thấy năm ngón, người lớn cũng không dám vào một mình, Đại Kiều một tiểu hài tử mà đi vào, không phải tìm chết sao? Quả nhiên đi vào không được bao lâu Đại Kiều liền rơi vào bẫy rập, lúc đoàn người tìm được thì bé đã bị đông thành tượng đá chỉ còn chút hơi thở, nhập viện bảy ngày mới may mắn kéo được cái mạng nhỏ của bé về. Ngày xuất viện, chỉ có ba bé - Kiều Chấn Quân đến đón, lúc trở về được nửa đường thì Đại Kiều dẫm trượt chân mà theo triền mương lăn đi, Kiều Chấn Quân vì cứu con gái mà lăn xuống theo, không may là thắt lưng của hắn đụng phải một khối đá nhô lên, đau đến ngất xỉu. Sau khi được người đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói dây thần kinh cột sống đã bị thương quá nghiêm trọng, với trình độ y học hiện nay thì vô phương cứu chữa. Kiều Chấn Quân cứ như vậy mà nằm liệt một chỗ.

Sau khi Kiều Chấn Quân bị liệt, Phương Tiểu Quyên cứ khóc lóc đòi sống đòi chết, cô ta la hét muốn đuổi cái tai tinh là Đại Kiều ra khỏi nhà.

    Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét : " Tôi không muốn sống nữa !!"

Lưu Thuý Hoa ba người lập tức chạy ra ngoài, chờ các cô đến trước cửa Kiều gia thì xung quanh đã vây không ít thôn dân.

" Tao đây là làm nên tội gì mới sinh ra thứ tai hoạ như mày!!! Xém chút nữa hại chết mẹ và em gái, bây giờ lại hại cha mày nằm liệt một chỗ, mày có phải muốn khắc chết cả nhà không a!!

Phương Tiểu Quyên vốn là mỹ nhân nổi tiếng ở công xã Đông Phong, nhưng bây giờ cô ta tóc tai tán loạn ngồi la hét dưới đất, ống quần còn dính đầy phân gà và bùn đất, nào còn có điểm dính đến hai chữ mỹ nhân?

" Cô nói bậy bạ cái gì? Những chuyện đó đâu có liên quan đến Đại Kiều." Thanh âm của Kiều Chấn Quân từ phòng trong vọng ra.

Phương Tiểu Quyên vừa nghe liền tức giận đứng bật dậy :" Tôi mà nói bậy?! Tôi xuất huyết suýt chết, Tiểu Kiều thiếu chút nghẹn chết, anh thì bị liệt, có cái nào không phải là tại nó ? Tôi hôm nay nhất định nói được làm được, đem cái tai hoạ này đuổi khỏi nhà!"

Kiều Chấn Quân cắn răng: " Mặc kệ cô nói thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện hoang đường này!"

Trong khi Phương Tiểu Quân đang làm ầm ĩ bên ngoài thì trong nhà bếp có một hài tử nho nhỏ ngồi xổm trước bếp lò sắc thuốc, gương mặt nhỏ bằng bàn tay đang không ngừng rơi nước mắt, nhìn qua đáng thương hề hề.

Đại Kiều lấy quạt hương bồ một bên nhẹ nhàng mà quạt bếp lò, một bên nhỏ giọng mà nức nở. Sau khi sắc thuốc xong, bé dùng tay lau sạch nước mắt, đứng lên nhanh nhẹn đổ thuốc vào chén sứ bên cạnh, sau đó dùng khăn che lại cẩn thận bưng ra bên ngoài.

Phương Tiểu Quyên đang mắng khí thế liền thấy bé đi tới, lập tức chạy lại " chát chát" , hai dấu tay in hằn lên khuôn mặt bé nhỏ của Đại Kiều. Chén thuốc rơi xuống đất vỡ tan, nước thuốc nóng hổi hơn phân nửa đều bắn lên mắt cá chân của bé, tức khắc đỏ lên một mảng. Mặt bé sưng đỏ in dấu tay càng làm nổi bật đôi mi cong vút treo trên đôi mắt ngấn lệ chưa kịp khô, một đôi mắt hài tử sạch sẽ hồn nhiên như một cái kính chiếu yêu, có thể nhìn thấu một mặt xấu xa nhất của con người.

Phương Tiểu Quyên thấy ở trong con mắt sạch sẽ của Đại Kiều phản chiếu lại bộ mặt dữ tợn xấu xí của mình thì ngẩn ra, sau đó như thẹn quá mà giận : " Mày là đồ tai tinh, khắc cha khắc mẹ, mày cút khỏi nhà của tao ngay!"

Đại Kiều nghe vậy hoảng sợ mà cầu xin, bé nháy đôi mắt nai to, nước mắt không ngừng rơi xuống :" Con sẽ, làm càng, nhiều, sẽ , sẽ, không ăn cơm, mẹ đừng, đuổi, con đi."

Phương Tiểu Quyên làm sao chịu nghe bé nói, cô ta nắm lấy tóc Đại Kiều mà lôi ra ngoài. Da đầu Đại Kiều không ngừng bị lôi kéo, đau đến mức nước mắt vẫn luôn rơi, thân thể nhỏ bé run rẩy liên tục.

Kiều Chấn Quân ghé người bên cửa số khoé mắt trừng như muốn nứt ra : " Phương Tiểu Quyên, cô mau buông tay ra!"

Đúng lúc này một bàn tay to duỗi tới, nhanh chóng nắm lấy tóc trên đầu Phương Tiểu Quyên, dùng sức kéo xuống!

Đầu Phương Tiểu Quyên ngửa ra sau, cô ta cảm giác toàn bộ da đầu như bị kéo rớt xuống, đau đến la thất thanh : " A a a a....buông ra!!! Mau buông tay ra a a a a ! Buông tay!!"

Người phía sau lạnh lùng nói:" Cô
buông tay ra tôi liền buông."

     Thanh âm này......

Là mẹ chồng cô ta - Kiều Tú Chi!

Phương Tiểu Quân theo bản năng mà rùng mình một cái, lập tức buông tay nắm tóc Đại Kiều. Lúc này Kiều Tú Chi mới buông tay, bàn tay to vẫy xuống một đoàn vật thể màu đen dài rơi ra.
Mọi người tập trung nhìn vào, ây nha mẹ ơi, là một đoạn tóc dài a, còn rướm máu a!

Phương Tiểu Quyên vuốt cái đầu bị trọc mất một mảng của mình, khóc lóc tố : " Mẹ sao vậy a? Sao hôm nay mẹ lại bênh vực cái thứ lỗ vốn này?!"

Kiều Tú Chi cười lạnh một tiếng : " Nếu Đại Kiều là thứ lỗ vốn vậy cô là gì? Cũng là hàng lỗ vốn, mà còn là thứ lỗ vốn rất lớn nữa nha."

Chung quanh lạnh tức vang lên tiếng cười lớn, Phương Tiểu Quyên cảm thấy mặt một trận nóng rát. Mẹ chồng cô ta - Kiều Tú Chi trời sinh đã có sức mạnh hơn người, địa vị của bà ở trong nhà là có một không hai, ngay cả trong thôn bà cũng người nổi tiếng số một số hai, không ai dám ở trước mặt bà mà diễu võ giương oai. Bà đặc biệt không thích đứa con dâu Phương Tiểu Quyên này, lúc trước Kiều Chấn Quân đưa ra ý định muốn cưới nàng ta bà đã một mực cự tuyệt. Phương gia này cả một nhà từ trên xuống dưới đều là hạng ham ăn biếng làm, lại còn thích nơi nơi gây chuyện thị phi, ai mà có thông gia như vậy thì không phải là quá xui xẻo sao? Đã vậy thanh danh của Phương Tiểu Quyên còn không tốt, trước khi gả cho nhà họ Kiều, cô ta cùng một gã thanh niên trí thức có quan hệ ái muội, sau này gã trở lại thành phố mà bặt vô âm tín, lúc này Phương Tiểu Quyên mới vô cùng lo lắng mà tìm người kết hôn, Kiều Chấn Quân chính là ngươi bị nàng ta chọn trúng.

Một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, thanh danh hổng bét như vậy mà Phương gia còn không biết xấu hổ mở miệng ra là muốn 150 nguyên tiền lễ hỏi, phải biết rằng ở nông thôn 150 nguyên đủ để cưới ba người vợ cũng được a! Kiều Tú Chi tất nhiên là không đồng ý, nhưng con trai bà từ trước đến nay thành thật hiếu thuận nói gì nghe nấy thì cứ như bị bỏ bùa mê, nhất định một hai phải cưới Phương Tiểu Quyên, không phải cô ta thì không được. Rốt cục bà cũng bất đắc dĩ đồng ý mối hôn sự này, nhưng bà bắt Kiều Chấn Quân viết xuống giấy nợ, nói rõ số tiền làm lễ hỏi là mượn của bà và sau khi kết hôn ba ngày, vợ chồng hai người phải phân ra riêng.

Phương Tiểu Quyên vừa hận vừa nghẹn khuất: " Mẹ, cái thứ lỗ.... nó chính là tai tinh, nếu chúng ta không đuổi nó đi, thì nó sẽ đem cả nhà chúng ta khắc chết a!"

Kiều Tú Chi lạnh lùng nói : " Cô chán sống rồi phải không? Khắp nơi đều đang phá cũ lập mới bài trừ phong kiến, cô lại dám ở đây tuyên truyền phong kiến mê tín, giống phần tử xấu vậy, cô nên bị đưa đi nông trường cải tạo, qua bên đó mà học tập tư tưởng mới, tăng cường tư tưởng giác ngộ lên." Tức khắc mặt Phương Tiểu Quyên tái mét. Cái nông trường đó không phải là nơi tốt lành gì, là nơi giam giữ nhóm địa chủ tư bản lúc trước cải cách, làm thì nhiều ăn thì không được bao nhiêu, mấy năm qua không có mấy ai có thể chịu nổi để ra khỏi, Phương Tiểu Quyên tuyệt đối không muốn bị đưa đến đó, nhưng cô ta vẫn không cam lòng :" Nó là hài tử của con, sao con không thể đánh? Con là mẹ ruột của nó, dù có đánh chết thì người khác có thể nói gì chứ."

"Đánh chết ? Nực cười." Kiều Tú Chi hừ lạnh nói, "Cô muốn đánh đúng không? Cô hiện tại liền đánh, đánh chết  tôi liền báo cảnh sát đến bắt người."

Lão bà này ra tay đủ độc a. Có người đứng bên ngoài xem kịch hay không nhịn được nói :" Tôi nói này Phương Tiểu Quyên, cô đừng có nghĩ dại dột a, giết người chính là phạm pháp, nghe nói không chỉ bị cạo đầu diễu phố mà còn bị xử bắn chết a."

Nghe hàng xóm nói vậy Phương Tiểu Quyên liền ngao một tiếng khóc thét lên :" Ông trời ơi ngó xuống mà coi, mệnh của tôi sao lại khổ thế này. Sinh ra một cái tai hoạ xung khắc mẹ cha, bây giờ mắng cũng không được đánh cũng không cho còn bắt phải cung phụng như tổ tông sao a, tôi không sống...."

" Không muốn sống nữa thì chết đi! Bây giờ cô mà chết tôi sẽ ra tiền mua quan tài tốt cho cô !"- Kiều Tú Chi âm lạnh nói.

Phương Tiểu Quyên: "......"

Thôn dân vây xem lần nữa cười ầm cả lên.

Phương Tiểu Quyên hận đến ngứa răng, lão yêu bà này lại chống đối mình! Cô ta cắn răng lao vào phòng trong, từ trên cao mà nhìn xuống Kiều Chấn Quân:" Chuyện này anh tính sao đây hả? Tôi nhất định phải đuổi nó đi!"


Kiều Chấn Quân hai mắt đục ngầu, mặt mày râu ria xồm xoàn, nhìn không còn chút sức sống, Hắn thống khổ mà nói :" Đại Kiều cũng là con gái của chúng ta, cô không thể đối xử với nó như Tiểu Kiều được sao?"

Phương Tiểu Quyên phi một tiếng :" Một cái tai tinh mà cũng xứng so với Tiểu Kiều sao? Tôi nói lại một lần nữa, trong cái nhà này có tôi sẽ không có nó, có nó tuyệt đối không có tôi. Kiều Chấn Quân, anh chọn đi!"

Kiều Chấn Quân nhắm mắt lại, hai tay bên giường nắm chặt thành quyền, trầm mặc dùng sự im lặng mà đối kháng. Phương Tiểu Quyên ngày thường không thích nhất là cái tính trầm mặc ít nói của hắn, được cái cô ta nói gì hắn đều nghe theo, nhưng hôm nay cô ta nói hết nước hết cái vậy mà hắn vẫn một mực vì che chở cái đứa tai tinh kia mà chống đối cô ta.

Phương Tiểu Quyên tức giận đến phát run :" Được lắm, nếu anh muốn che cho nó vậy anh sống cùng nó luôn đi!" Nói xong Phương Tiểu Quyên liền xoay người đi dọn hành lý, cô ta còn cố ý đán ngã đồ vật văng đầy ra đất.

Nhưng đến khi thu dọn hành lý xong xuôi, Kiều Chấn Quân vẫn không lên tiếng gọi cô ta lại. Làm Phương Tiểu Quyên hận đến nghiến răng. Cô ta liền chạy sang gian phòng nhỏ khác, lôi kéo Tiểu Kiều đang xem sách :" Mau lên, cùng mẹ về nhà bà ngoại." Tiểu Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói :" Cũng tốt."

Nghe thấy Tiểu Kiều đồng ý theo cô ta, Phương Tiểu Quyên liền mặt đầy ý cười. Đúng là áo bông tri kỹ mà, Tiểu Kiều chính là thành tựu lớn nhất đời này của Phương Tiểu Quyên cô.

  Đại Kiều nhìn thấy mẹ tay cầm hành lý tay dắt em gái đi ra mặt mũi liền trắng bệch, bé lập tức chạy đến :
" Mẹ, người, đừng, đừng đi, mà." Thanh âm Đại Kiều nhuyễn nhu mềm mại như viên gạo nếp bọc đường, đôi tay nhỏ bé cẩn thận kéo tay áo Phương Tiểu Quyên, nhút nhát sợ sệt giống như một động vật nhỏ bị chấn kinh.

Phương Tiểu Quyên tức điên lên mà hất Đại Kiều ra:" Ai cho mày gọi tao là mẹ?! Tao không phải là mẹ mày!"

Đại Kiều bị hất ngã ngồi xuống, bàn tay chà lên mặt đất chảy máu nhưng bé
không để ý, lập tực bò dậy mà đuổi theo bóng dáng Phương Tiểu Quyên.

Kiều Tú Chi thấy vậy liền tiến tới, bà vương tay xách Đại Kiều lên như xách gà con :" Đừng đuổi theo nữa, để nó đi đi!" Bà muốn nhìn thử xem nữ nhân này có thể làm được đến trình độ nào!

Phương Tiểu Quyên ngẩng đầu ưỡn ngực khí phách hiên ngang mà bước đi như một con khổng tước cao ngạo, ai nhờ vừa ra đến cửa cô ta liền trượt chân mà ngã nhào về phía trước, Tiểu Kiều cũng bị lôi ngã theo.

   " Ầm"  hai mẹ con đồng thời té sấp mặt!

         Ngày 7/9/2020.  VoNguyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro