Chương 106: Về nhà ăn tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm qua Tưởng Chấn vốn mua hai chiếc nhẫn, định cùng Triệu Kim Ca mỗi người một cái. Sau đó hắn chợt nhớ đến cầu hôn, cũng nhớ tới một hồi ức.

Tưởng Chấn có một đồng đội hay kể về bạn gái, cả ngày nghĩ đến việc kết hôn, kết quả khi người ta đề cập đến thì không đồng ý. Hắn ta còn tưởng do mình không đủ tốt nên cố gắng biểu hiện thật lâu. Kết quả… Cô gái đó đối xử với hắn ta rất tốt, nhưng lúc đồng đội nói về chuyện kết hôn thì lần nào cô ấy cũng im lặng.

Đồng đội hắn làm ầm ĩ vài lần nhưng cũng không có kết quả gì. Cuối cùng anh ta hỏi thì cô gái đó nói ‘ anh chưa cầu hôn, em không thể vội vàng gả cho anh được’.

Quỳ gối cầu hôn dường như có thể làm người ta vui vẻ. Tưởng Chấn bèn nghĩ tối đến đóng cửa lại làm giống vậy rồi tặng nhẫn, chọc ghẹo Triệu Kim Ca. Sau đó dụ dỗ y lên giường.

Hắn luôn thích ngắm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Triệu Kim Ca.

Kết quả là… Không hề nghi ngờ, cuối cùng lại xảy ra chút sai sót.

Nhưng thành quả vẫn tốt lắm, ngày hôm sau thấy Triệu Kim Ca liên tục sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, Tưởng Chấn liền biết y cực kỳ thích chiếc nhẫn này.

Triệu Kim Ca thực sự rất thích chiếc nhẫn này, hận không thể để tất cả mọi người có thể nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình nhưng y lại ngại khoe khoang.

Hơn nữa, người khác chỉ nhìn thấy trên tay hắn có nhẫn cũng vô ích, y hy vọng người khác cũng nhìn thấy nhẫn trên tay Tưởng Chấn.

Bọn họ đeo nhẫn, thế mà lại giống nhau!

Triệu Kim Ca nghiêm mặt chau mày, một tay còn cố ý hay vô tình xoa xoa chiếc nhẫn trên tay.

Khi đối mặt với Triệu Kim Ca, đám người Hà Xuân Sinh và Tưởng Minh đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Triệu Kim Ca ở chung với Tưởng Chấn lâu như vậy, bây giờ càng lúc càng có khí thế !

Đám người Hà Xuân Sinh nhìn thấy Triệu Kim Ca, tất cả đều chào hỏi một cái rồi vội vàng rời đi.

Triệu Kim Ca: “…”

Triệu Kim Ca không nhìn ra suy nghĩ của người khác, nhưng Tưởng Chấn thì có thể. Sau khi nhìn ra, hắn không khỏi bật cười.

Hắn vốn cảm thấy đeo nhẫn rất bất tiện rất không quen, thậm chí còn muốn sau khi trở về liền tháo xuống. Bây giờ, ngược lại hắn cảm thấy tiếp tục đeo cũng không tệ.

Tưởng Chấn đối với nhiều đồ xa xỉ không có cảm giác đặc biệt gì, theo hắn thấy thì những món đồ cổ, tranh chữ, đồ sứ ngọc thạch đắt đỏ kia còn không bằng vàng bạc thật sự. Nếu lúc này hắn bỏ ra một ngàn lượng bạc mà mua được cái bồn cầu tự hoại, chắc chắn mắt hắn cũng không thèm chớp. Nhưng bảo hắn bỏ ra một ngàn lượng bạc đi mua một cái chén ngọc gì đó… Đều là chén, ngọc cũng không tốt hơn đồ sứ bao nhiêu.

Cho nên, cuối cùng Tưởng Chấn cũng không mua đồ xa xỉ. Hắn chủ yếu vẫn mua những thứ thiết thực, chẳng hạn như than củi.

Trong trường hợp hắn không mua than củi mắc tiền, than củi bình thường cũng chỉ mất mấy lượng bạc có thể dùng cực kì lâu!

Cứ như vậy, tuy lần này Tưởng Chấn mua rất nhiều đồ ở phủ thành, nhưng tổng cộng cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Khi bọn họ trở về huyện Hà Thành, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, người dân thôn Hà Tây cũng bắt đầu mua sắm đồ tết. Người ở đây mua sắm đồ tết chủ yếu là măng khô, rong biển, cá mặn. Đồng thời mọi người còn ướp một ít thịt lợn, chuẩn bị sẵn một con gà, nhiều hơn nữa thì chắc không có.

Một mặt là đại đa số người dân đều không có tiền, mặt khác lúc này trong ruộng còn rất nhiều rau củ, kỳ thật không cần tích trữ đồ vật khác.

Đồng thời, gần tết trong thôn sẽ tổ chức cho các thanh niên và trung niên cùng đi đánh cá. Sau khi bắt cá, mọi người sẽ được chia thêm một phần.

Mâm cỗ cúng tết phải có gà, cá, lợn mới được. Sau khi cá này chia ra, còn có thể để dành sau giao thừa mời người ăn cơm.

Lúc Tưởng Chấn mang theo đoàn thuyền trở về, người trong thôn Hà Tây đang bắt cá. Triệu Phú Quý cũng đi, lúc trở về ông còn mang về cả sọt cá

“Lần này trong thôn mượn thuyền của Tưởng Chấn đánh cá nên nhà chúng ta được chia rất nhiều cá.” Buông giỏ trúc trên tay xuống, tâm tình Triệu Phú Quý cực kỳ tốt. Trước đây, ông và Triệu Kim Ca năm nào hai người đi hỗ trợ phải làm rất nhiều việc, cuối cùng cá được chia ra còn chưa bằng một nửa hôm nay.

“Bọn họ là đang nể mặt Tưởng Chấn thôi.” Triệu Lưu thị nói.

Bà bỏ mấy con cá còn sống vào trong bể, sau đó để Triệu Phú Quý giết những con cá còn lại.

Giết đám cá này, một số có thể nấu và ăn ngay, phần còn lại sẽ ướp để bảo quản.

” Cha, mấy con cá này cứ để Lý thị xử lý, còn chúng ta đi sắp xếp mấy thứ con đã mang từ kinh thành về nhé.” Tưởng Chấn nói.

Triệu Phú Quý và Triệu Lưu Thị trước giờ đã quen làm công việc này. Mặc dù Tưởng Chấn mang theo Lý thị và Nhược Nhi về, còn có Tưởng tiểu muội có thể hỗ trợ, nhưng phần lớn công việc bọn họ vẫn muốn tự mình làm.

Chỉ là hai người cũng không còn trẻ, năm xưa còn nếm qua nhiều khổ sở. Vậy nên Tưởng Chấn sẽ ngăn cản bọn họ, cố gắng để cho họ làm ít việc hơn.

Hắn trả tiền công cho Lý thị và Nhược Nhi nên chuyện giết cá để bọn họ làm được rồi.

Sau khi Tưởng Chấn mang theo Triệu Phú Quý rời đi, Triệu Lưu Thị liền lôi kéo nhi tử nói chuyện, tình cờ bà còn là người đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Triệu Kim Ca.

“Kim Ca nhi, đây là Tưởng Chấn mua cho con?” Triệu Lưu thị hỏi.

“Dạ ” Triệu Kim Ca gật gật đầu, tâm tình vô cùng tốt— cuối cùng cũng có người hỏi về nhẫn của y: “Tưởng Chấn mua hai cái giống nhau như đúc, còn có một cái hắn đeo. Bên trong chiếc nhẫn này còn khắc tên của chúng con”

Triệu Kim Ca đắc ý nói chuyện chiếc nhẫn với Triệu Lưu Thị, không lâu sau… Y phát hiện người trong thôn khi nhìn y đều sẽ lướt qua chiếc nhẫn của y một chút!

Để không tỏ vẻ đắc ý vênh váo quá mức, Triệu Kim Ca cố gắng kiềm chế để bản thân không cười ngốc nghếch, sau đó—

Người trong thôn cũng cảm thấy bây giờ Triệu Kim Ca càng ngày càng có khí thế, giống như một lão địa chủ.

Triệu Đại Hộ cũng giống như y, luôn vác bụng lớn đi tới đi lui trong thôn.

Triệu Kim Ca: “…”

Sau khi Tưởng Chấn thu xếp xong đồ đạc mang từ phủ thành về thì hắn đào qua đào lại xới lên xới xuống mảnh đất mới mua kia, đồng thời cũng bắt đầu huấn luyện thuộc hạ.

Mỗi ngày hắn mang theo thuộc hạ làm đủ các loại huấn luyện, để những người đàn ông được hắn cứu khỏi bọn cướp biển giúp mình san bằng đất đai. Về phần những nữ nhân và song nhi kia, hắn an bài họ ở huyện thành, tạm thời để cho họ dệt vải làm quần áo.

Tết đang đến gần nhưng Tưởng Chấn vẫn không hề thả lỏng, người thôn Hà Tây không khỏi tấm tắc kỳ lạ. Đồng thời càng ngày càng nhiều người dò hỏi Tưởng Chấn, hy vọng có thể gia nhập đội ngũ.

Tưởng Chấn cũng không từ chối, hắn khảo sát từng người từng người, lại thu nhận được hơn chục người.

Khi tất cả mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo, năm mới đầu tiên của Tưởng Chấn ở Đại Tề này đã bắt đầu.

Tưởng Chấn không để ý đến tết lắm. Trước kia khi hắn sống một mình, năm mới ngoại trừ sẽ mua cho mình thêm chút đồ ăn ngon đã nấu chín, cũng không làm cái gì khác nhưng Triệu Lưu Thị đối với Tết vô cùng coi trọng.

Đầu tiên bà thờ cúng Bồ Tát, sau đó lại cúng tổ tiên, cuối cùng bà làm một bữa cơm giao thừa phong phú.

Đêm ba mươi, dù Tưởng Chấn có muốn chèn ép thủ hạ thế nào đi nữa cũng phải cho bọn họ nghỉ phép, chính hắn cũng ở nhà cả ngày.

Tưởng Chấn chẳng quan tâm đến chuyện cúng bái trước đó, nhưng hắn vẫn rất mong chờ bữa cơm giao thừa. Bữa cơm này do Triệu Lưu Thị và Lý thị làm ra quả thực không làm hắn thất vọng.

Nhất là món đầu heo kho kia, hắn cảm thấy thơm ngon cực kỳ.

Tưởng Chấn liên tục ăn mấy miếng thịt đầu heo, nhưng chỉ cho Triệu Kim Ca ăn một cái tai heo. Bây giờ ngày nào Triệu Kim ca cũng ăn thức ăn mặn gà, vịt, cá càng không thiếu. Nếu lại để y thoải mái thịt mỡ…

Thôi cứ để cho y gặm một chút tai heo là được rồi.

“Năm nay cuộc sống nhà chúng ta xem như đã tốt hơn rồi…” Ăn cơm xong, đám người Tưởng tiểu muội Lý thị trở về, chỉ còn lại Tưởng Chấn Triệu Kim Ca và vợ chồng Triệu Phú Quý, Triệu Lưu Thị cũng hơi xúc động nói.

“Sau này sẽ ngày càng tốt hơn.” Tưởng Chấn nói.

“Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.” Triệu Phú Quý vui vẻ bày tỏ, đột nhiên lấy ra một cái túi giấy làm bằng giấy đỏ, có lẽ là bao lì xì đưa cho Tưởng Chấn.

“Đây là?” Tưởng Chấn có chút sững sờ, đây là tiền mừng tuổi? Độ tuổi này của hắn, đã không cần tiền mừng tuổi nữa rồi chứ?

“Bao lì xì”, Triệu Phú Quý nói: “Đây là năm đầu tiên các con thành thân, cha muốn phát bao lì xì cho hai bây.” Sau khi nói xong, ông có hơi xấu hổ bèn ngậm miệng lại, cái bao lì xì này là dùng tiền Tưởng Chấn đưa.

Tưởng Chấn người đã mấy chục năm không được lì xì, đột nhiên nhận được một bao lì xì, mà cảm giác này… Không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro