Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè còn rất dài, mà nhân sinh lại càng dài hơn. Vấn đề thì rất nhiều, còn đường để dẫn đến câu trả lời cũng thật xa xôi. Thế nhưng, có rất nhiều thời gian, còn có thể dựa vào đồng bọn. Chỉ cần luôn đi về phía trước, một ngày nào đó sẽ tìm được đáp án.

— tiểu thuyết Bungou Stray Dogs quyển thứ tư "55minutes".

Từ trên đảo trở về, Dazai vẫn là bộ dáng cũ, nhưng Atsushi lại càng thắc mắc thêm về siêu năng lực.

Siêu năng lực rốt cuộc là cái gì?

Đại đa số năng lực giả đều coi siêu năng lực như một bộ phận trên cơ thể, nhưng thế có lẽ cũng không đúng. Nói không chừng chúng đến từ nơi khác, cắm rễ trong cơ thể chúng ta, lại rất khó để nắm bắt...

Cảm nhận được cái nóng giữa hè, Atsushi Nakajima ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao.

"Atsushi-kun~"

Là âm thanh của Dazai-san, nhưng anh ấy không phải đang ở trụ sở trinh thám viết báo cáo cho sự kiện lần này sao?

Atsushi lập tức quay đầu: "Dazai-san?"

Đón lấy mắt ánh mặt trời chói chang, Dazai một thân áo khoác màu cát, tiêu sái đến mức giống như chưa từng trải qua cái chết.

Dazai giống như là biết Atsushi suy nghĩ cái gì, khóe miệng giật giật: "Tuy rằng Kunikida thật sự nắm giữ kỹ năng mà tôi chán ghét nhất, nhưng Yosano-sensei cũng có năng lực để hành động tự do."

Ở quá trình hồi sinh Dazai, Yosano Akiko chính là mấu chốt.

Atsushi thở dài, cậu đã có thể dự đoán được cảnh tượng lúc sau: "Nói như vậy, Kunikida-san lại tức giận."

"Ha ha ha. Làm sao vậy, biểu cảm kia?"

"Ừm... Không có gì, chỉ là đang tự hỏi vấn đề liên quan đến siêu năng lực." Atsushi nhìn Dazai, có hơi ngượng ngùng.

Ở trước mặt Dazai, cậu thật sự không có gì có thể giấu giếm.

"Siêu năng lực?" Âm cuối của Dazai hơi nâng cao, dường như cảm thấy vấn đề này tương đối thú vị.

"Đúng vậy, Dazai-san, anh nói, siêu năng lực thật ra cái gì? Một loại vật chất, hoặc là một loại sinh mệnh?"

Đối với Nakajima Atsushi, bởi vì có được năng lực "Mãnh thú dưới trăng" mà cậu phải chịu đủ loại tra tấn. Cậu bối rối là bởi sự kiện phát sinh gần đây lại hiện lên trong đầu bản thân.

Siêu năng lực là cái gì?

Tốt nhất nên để người được xưng là kẻ chống lại mọi năng lực giả trả lời vấn đề này?

"Uh huh, Atsushi-kun lại còn có thời gian tự hỏi vấn đề này, chứng tỏ cậu vẫn chưa đủ bận rộn nha." Dazai khẽ cười nói.

Atsushi sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng đứng dậy, chờ đợi tai họa sắp đến.

Ai ngờ lần này Dazai cũng không có trêu đùa Atsushi, ngược lại nghiêng đầu, từ ánh mắt lộ ra đầy ẩn ý: "Sa, ai biết được..."

"A?"

Atsushi có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Dazai một cái, cậu cảm thấy giờ khắc này cảm xúc của Dazai Osamu không giống thường ngày.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Atsushi, Dazai cười dịu dàng.

"Tự hỏi loại vấn đề này, không phải là bởi vì lần này cậu thấy được cảnh tượng Yokohama diệt vong từ người kia, cho nên sinh ra bóng ma tâm lý nào đó sao?"

Dazai-san quả nhiên biết...

Hắn lần này chết... Chắc là... Cố ý?

Atsushi vì suy nghĩ này mà kích động , thở dài ở trong lòng.

Quả nhiên, cho dù có thêm một trăm năm nữa, cậu vẫn không nhìn thấu được người này.

Cho dù đã sớm hỏi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng Atsushi vẫn hỏi lại một lần nữa: "Dazai-san, vì sao anh lại thích tự sát?"

Tuy lần này mấy người trong trụ sở trinh thám đã đem trái tim đã không còn đập của Dazai trở về, nhưng Atsushi vẫn có một cảm giác không rõ. Cậu không nghĩ mình nên cứu sống Dazai, bởi vì không ai chân chính có thể hiểu Dazai, nói không chừng hắn cũng không hy vọng có người cứu hắn, cứu Dazai là bởi vì bản thân muốn thế, chỉ giống như bản thân ích kỷ mà thôi.

Trong gang tấc nhìn Dazai trong khoảng cách gần, Atsushi có cảm giác giữa mùa hè nóng bức thấp thoáng một hơi lạnh, đây là cấp trên, là thầy, là ân nhân cứu mạng của cậu.

Để cứu Dazai Osamu, cậu có thể làm bất cứ thứ gì.

Nhưng... cậu sợ nhất chính là, Dazai không muốn ai cứu hắn.

Bị người khác hỏi qua vấn đề này vô số lần, Dazai vẫn không bực bội, cười tủm tỉm trả lời: "Vì sao Atsushi lại muốn sống?"

Atsushi theo thói quen mà đáp lại: "Đây không phải là bản năng của người bình thường sao?"

Muốn sống, vẫn luôn sống, tuyệt đối không muốn chết!

"Siêu năng lực" của cậu cũng là giống như vậy.

Nghe được câu trả lời, Dazai nghiêng người, đưa lưng che đi phía ánh nắng chói mắt, nụ cười trên mặt như muốn hoà tan: "Đúng vậy... Đây là bản năng của người bình thường."

Atsushi cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, yên lặng không nói gì.

...

"Tự tử đôi, tự tử đôi~"

Nét mặt Dazai rất vui vẻ.

Hắn mới tìm được lý do lừa Atsushi cho rằng lời mình sai, khiến anh đi giúp mình viết báo cáo.

Vẫn là người dễ dàng tin tưởng người khác, cần phải rèn luyện thêm.

Nghĩ như vậy, Dazai đi đến một nơi không có ai trong rừng, nhìn xung quanh, đầy người nhẹ nhàng nói: "Tốt, nơi này không có ai, xuất hiện đi."

Giữa hè, ngẫu nhiên có gió thổi qua cánh rừng.

Đầu tóc Dazai rối bời rũ xuống, thiếu chút nữa che đi đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

"Aiya, thẹn thùng sao?" Ngữ khí Dazai đáng yêu trêu chọc.

Vẫn không có thanh âm nào.

Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng hắn bị bệnh tâm thần.

Hình như cảm thấy mệt mỏi, Dazai tìm một thảm cỏ rồi nằm xuống.

"A... Thật là thoải mái! Ngươi vẫn không muốn nói gì sao? Siêu năng lực đều có thể sinh ra ý thức, ta không tin siêu năng lực của ta là một tên ngốc. Tuy nhiên lại không biết ngươi có khả năng nói chuyện hay không."

Dù rằng ngoài miệng chỉ luôn muốn tự sát, thực ra Dazai vẫn là người có tầm hiểu biết cao, nhưng lần này chính hắn cũng nghi hoặc.

Siêu năng lực rốt cuộc là cái gì?

Là bộ phận thân thể? Là một sinh vật ký sinh? Hay có thể là người đối diện không có cách nào hình dung?

Là thứ từ khi mình sinh ra đã ở bên, so với người nhà còn thân thiết hơn, Dazai sao lại không muốn tìm hiểu, hắn thắc mắc có khi còn nhiều hơn Atsushi.

"Không nói lời nào?"

Là sẽ không nói, không thể nói hay không muốn nói?

Dazai nằm trên cỏ, nhìn bầu trời trong sáng, trên mặt lộ ra một chút đắc ý: "Nhân loại chết đi khiến tỷ lệ siêu năng lực thức tỉnh sẽ càng thấp hơn, việc này ta biết rất rõ."

Năng lực giả chết đi, siêu năng lực sẽ sống.

Vô luận là loại năng lực như thế nào, hắn đều đã chính mắt chứng kiến siêu năng lực thức tỉnh, năng lực giả chết đi, siêu năng lực cũng không theo chủ nhân cùng chết, ngược lại trở thành một sinh mạng mới.

Rời bỏ chủ nhân, bản thân siêu năng lực có tư duy, tâm tình và hành vi hình thức độc đáo riêng.

... Có lẽ, bọn họ không nên gọi là chủ nhân, nên gọi là ký chủ.

Không biết nghĩ tới cái gì, Dazai cười ha hả: "Nói như vậy, không phải giống bác sĩ Mori sao?"

Mori không phải cũng coi Vita như một loại cầu chì sao?

Không là chủ nhân, cũng không là đồng loại.

Quả là một quan hệ kỳ diệu.

Nhưng cứ như vậy, siêu năng lực của hắn chẳng phải sẽ...

Song phán đoán của Mori bị hắn chạm vào chủng tộc siêu năng lực liền bị biến mất, nếu thật có lời nói kia, tồn tại của hắn thực sự là thiên địch của đối phương.

Nhớ lại lúc trước vì muốn giết mình thật cẩn thận bố trí không ít bẫy rập.

Giữa ánh nắng mùa hè, Dazai nằm liệt trên cỏ, từ miệng phát ra thanh âm lười nhác: "A~ Thật khó chịu~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro