Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Siêu năng lực của hắn là người như thế nào?

Dazai nhớ lại ngoại hình và tính cách của Nakahara Chuuya, Mori Ougai và cả Shibusawa Tatsuhiko trong tâm trí, đưa bàn tay phải được quấn băng đặt lên trán để che đi ánh nắng mùa hè chói chang trên đầu.

Khẽ nheo mắt, Dazai cực kì nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Thật ra dù là bất cứ thứ gì cũng có thể..."

Rốt cuộc hắn cũng không theo đuổi đồng loại, sau khi nhìn thấy ma, hắn mới biết đồng loại không phải là người sẽ cứu rỗi hắn, hai người suy nghĩ khác nhau như trời với đất, người kia còn cố chấp đến mức như vậy.

Thay đổi thế giới gì đó...

Nghĩ đến lòng tin của ma quỷ, Dazai nhìn bầu trời quang đãng không một gợn mây rồi mỉm cười vô nghĩa, bất kể là lúc nào, hắn cũng không có suy nghĩ như vậy.

Giãy giụa, nỗ lực, lao tâm khổ tứ, nghiệp chướng nặng nề, cũng chưa chắc không tốt.

Nói cách khác, con người không phải là một sinh vật như vậy sao?

Nếu tất cả những đặc điểm này biến mất, họ có còn là con người không?

Chà, cảm giác như bị ảnh hưởng bởi Atsushi, thế mà hắn cũng bắt đầu miên man suy nghĩ về điều đó.

Một lúc lâu sau, Dazai nghiêng người ngồi dậy, nhìn về phía biển không xa so với rừng cây, dưới ánh mặt trời màu xanh lam đẹp đẽ, sóng biển như lấp lánh.

"Yokohama thật đẹp phải không? Ngươi có thích Yokohama không?" Dazai như đang nói chuyện với mọi người, thái độ vô cùng thản nhiên.

Lúc này, một giọng nói chưa từng xuất hiện khe khẽ truyền đến.

"Vậy người thích nó chứ?"

Dazai khẳng định trong trí nhớ anh chưa từng nghe thấy giọng nói này, nhưng anh không ngoài ý muốn lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Ngươi rốt cuộc cũng nguyện ý đi ra."

Giọng nói không dao động trước câu nói của Dazai, ngược lại vẫn bình tĩnh tiếp tục: "Thực tế, siêu năng lực giống như cây đèn thần của Aladin đang chờ đợi để thực hiện một điều ước. Ý chí của người vẫn luôn ảnh hưởng đến tôi."

Trong quá khứ, hiện tại và tương lai, người là chủ nhân của tôi.

Và vì thế...

"Người thích Yokohama, cho nên tôi cũng sẽ thích nó."

"Ha, thì ra là vậy~"

Dazai vui vẻ nghiêng đầu nhìn sóng biển cách đó không xa, mái tóc xù xì bị gió thổi bay che mất đôi mắt trong giây lát.

"Thật đáng tiếc, nếu như ngươi là phụ nữ thì thật tốt, chúng ta có thể cùng nhau tự tử đôi!"

"Giới tính của siêu năng lực chỉ có thể là đồng tính."

Nụ cười của Dazai vẫn không thay đổi: "Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu ta đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính?"

Giọng điệu của người kia vẫn như cũ: "Cũng sẽ không thay đổi."
 
"A~ Thật đáng tiếc~"

Có một sự hối tiếc rất chân thật trong giọng nói kéo dài của Dazai, hắn thực sự đang suy nghĩ về điều đó.

Sau một thời gian im lặng, Dazai hỏi.

"Bây giờ, ngươi có tên không?" 

Câu hỏi ngu ngốc kiểu này không giống như Dazai sẽ hỏi, đương nhiên siêu năng lực cùng tên với chủ nhân, nhưng nếu là do Dazai hỏi, đương nhiên không phải ý này.

"Tên không có ý nghĩa gì đối với những sinh vật siêu nhiên. Hơn nữa, không phải người luôn nói rằng không có giá trị nào trên thế giới này có thể khiến người sống sao?"

Câu đó được nói ra khi hắn mới chỉ là thiếu niên 15 tuổi.

"Ha ha, ngươi đang nói cho ta biết thời gian thức tỉnh thực sự của ngươi sao?" Dazai nhìn biển cười rạng rỡ, "Hay là, ngươi bị ảnh hưởng bởi ta mà thích tự sát?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử."

Người kia nhanh chóng đáp với giọng kiên định, nhưng lại với ngữ khí rất trầm, như thể đang trả lời một câu hỏi mà không cần suy nghĩ.

"Là nó?"

Dazai nở một nụ cười khó lường trên khuôn mặt, ánh mắt phiêu diêu ​​theo từng đợt sóng biển.

Một siêu năng lực chịu ảnh hưởng của bản thân nhưng lại có suy nghĩ độc lập ... Dù vẻ ngoài không có động tĩnh gì, nhưng trong lòng Dazai đã biến động vô số.

"Dazai!!!"

Tiếng gầm của Kunikida phát ra từ phía sau.

"Yo, Kunikida-kun." Dazai vẫy tay chào anh với vẻ vui mừng như thể không có chuyện gì xảy ra.

Kunikida bước tới với vẻ mặt giận dữ, định đá người trước mặt xuống biển, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm được.

"Dazai, báo cáo của cậu đâu? Có thể đừng phá hoại kế hoạch của tôi hay không!"

Ánh mắt Dazai đảo quanh tập tài liệu trên tay: "Ồ, cậu vừa mới từ sở mật vụ trở về?"

Thư mục vẫn có dấu của Phần Dịch vụ Đặc biệt.

"Ừ, mấy người trong Bộ phận mật vụ luôn thích sai sử người khác." Kunikida mở sổ tay của chính mình, "A, sắp hết giờ rồi, tôi phải về ngay lập tức!"

Trước khi rời đi, anh nói với Dazai: "Dazai, cậu mau nhanh chóng trở về viết báo cáo đi, nghe được chưa?!"

"Rồi rồi rồi!"

Dazai mỉm cười và vẫy tay chào Kunikida đang chạy lại.

"Kunikida-kun mỗi ngày đều tràn đầy sức sống mãnh liệt, không biết siêu năng lực của cậu ta là cái dạng gì."

"Năng lực của hắn vẫn chưa sinh ra ý thức."

Dazai đứng tại chỗ hai tay đút túi áo khoác, cảm thấy toàn thân nhiệt độ nóng rực, có chút tò mò mà hỏi năng lực của chính mình: "Hôm nay sao đột nhiên xuất hiện?" 

Tại sao anh ta lại đi ra?

Nói đến đây, tâm của siêu năng lực có tên tạm thời là "Nhân gian thất cách" cảm thấy mệt mỏi.

Sự ra đời của anh chỉ đơn giản là một phép màu, là một dị giáo có thể khiến mọi khả năng siêu nhiên biến mất, anh không thể có ý thức, nhưng ai biết rằng vật chủ của anh là một kẻ tự sát.

Mỗi khi đối thủ ngừng đập trái tim của anh ta, nó sẽ làm tăng cơ hội thức tỉnh từ các khả năng - anh ta buộc phải thức tỉnh như thế này.

Bất cứ khi nào anh ấy nghĩ đến bí kíp [ngừng tim] của Osamu Dazai, anh đặc biệt đồng cảm với đối tác của người kia. Làm thế nào họ thích nghi với một người như vậy?

Nên nói, không hổ là cộng sự?

Về phần hòn "Đảo bí ẩn" tên là Gabe xuất hiện gần đây, hắn kỳ thật cũng cảm giác được, nhưng hắn cũng giống như Gabe trước kia, không thể phát ra âm thanh.

Anh giống như một khán giả ngồi trên một chiếc ghế đặc biệt, nhìn vật chủ của mình đuổi theo tử thần hết lần này đến lần khác, nhưng theo yêu cầu của đồng bọn, anh ta đã thiết kế để cứu mọi người.

Anh không thể không tò mò rằng đây là người như thế nào.

Tất cả những người đã từng tiếp xúc với Dazai đều không khỏi thở dài - đây là một người đàn ông dù trăm năm cũng không thể nhìn thấu, đây là một người đàn ông coi bất thường là bình thường, điều này hoàn toàn không thích hợp để làm con người.

Nhưng cuối cùng, kẻ như vậy lại là người đã cứu tất cả mọi người.

Khi mọi người được giải cứu, các thành viên của văn phòng thám tử đều rất phấn khích và vui đùa, sau khi chết, Osamu Dazai được giải cứu giống như anh đang mặc chiếc áo gió sáng màu và quấn băng, nghiêng người sang một bên, dưới mái tóc bù xù. Vẫn nụ cười như trước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

— Đó là một thảm họa đã hủy diệt toàn bộ 4 triệu người ở Yokohama, và hắn đã cứu họ.

Lần đầu tiên, với tư cách là một siêu năng lực của hắn, anh bắt đầu muốn hiểu sâu về người đàn ông này.

Quá khứ mà chủ nhân anh từng trải qua, hiện tại và cả tương lai người này.

Mà vào hôm nay, anh rốt cuộc cũng phá tan được giới hạn vô hình kia, từ trong bóng đêm phát ra thanh âm thuộc về chính mình.

"Người đã gọi tên tôi không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi chưa từng đáp lại người một lần. Tôi xin lỗi vì điều đó."

"Lần này, tôi muốn đáp ứng người."

"Dazai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro