Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha~"

Dazai gọi nhẹ một tiếng, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như lúc ban đầu, nghiêng người, tóc mái rũ xuống, làm người ta không thấy rõ được ánh mắt hắn trong giờ phút này.

"Siêu năng lực có thể cướp được thân thể người phàm để tồn tại, ngươi hẳn cũng có thể."

... Dazai.

Hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Siêu năng lực cùng năng lực giả có thể trao đổi vị trí, bí ẩn ở sự kiện "thần bí đảo" đã bị đặc vụ siêu năng lực biết được, bọn họ đã từng lo lắng quá, nếu Dazai bị chiếm thân thể thì sẽ phát sinh ra cái gì.

Đặc biệt là năng lực "Nhân gian thất cách" quá mức độc đáo của Dazai, là khắc tinh của mọi siêu năng lực.

Đối mắt với siêu năng lực đều có thể giành thắng lợi trong nháy mắt, siêu năng lực trên thế giới không chừng đều sẽ biến mất hết.

Rốt cuộc, không phải ai cũng hiểu được thứ gọi là hồn nhập xác.

Cũng không trách được đặc vụ siêu năng lực cảm thấy kinh ngạc, phòng bị.

Nhưng Dazai ngược lại không cảm thấy gì kỳ lạ, thậm chí còn xúi giục siêu năng lực của mình đến chiếm thân thể, nhân cơ hội đó mà kết thúc sinh mệnh của mình.

Là một phương thức tự sát tốt, không phải sao?

Không có tiếng trả lời, Dazai cũng không thấy mất mát, chỉ cười mà không nói, quay người về phía biển rộng.

Muốn sống sót mà giết nhiều người như vậy, vì sao siêu năng lực của hắn vẫn không muốn tráo đổi?

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ biến thành nhân loại sẽ không thể sống được sao?" Dazai bắt đầu dẫn đường.

Nhưng siêu năng lực của hắn đã thức tỉnh từ năm 15 tuổi rồi, tuy vẫn không thể nhìn thấu được người đàn ông này nhưng tốt xấu gì cũng đã nhìn đối phương nhiều năm như vậy, dứt khoát trả lời: "Không, tôi muốn sống với người hơn."

!!!

Dazai nhìn biển rộng, ánh mắt không rõ ràng loạn đi một chút, ngón tay trong áo không biết vì lý do gì mà run lên.

Muốn... Cùng hắn... Sống sót?

"Ha ha ha, hôm nay thời tiết thật tốt, biển rộng cũng như vậy, cùng nhau tự sát đi!"

Dazai thế mà lại lảng tránh nói sang chuyện khác, là đang ngại sao?

Hắn vẫn không am hiểu đối ứng với lời thổ lộ quá mức trực tiếp của người khác như trước.

Trong bóng đêm, hắn yên lặng lộ ra một ý tươi cười.

Thực ra hắn có thể là ngoài ý muốn thức tỉnh, trừ bỏ ký chủ Dazai luôn thích đi tự sát, còn cùng quan hệ với những năng lực giả khác.

"Nhân gian thất cách" là bị động phát động, mà Dazai khi ở Mafia là võ trang trinh thám, đều thích tự mình thâm nhập căn cứ của địch, cho nên dù dị năng của Dazai không phải loại chiến đấu nhưng số lần phát động cũng không ít.

Nhưng nói Dazai tự sát hoặc phát động siêu năng lực, đều không phải do hồn siêu năng lực thức tỉnh, nhưng trên thực tế lại như vậy. Nếu là vị ký chủ khác, đối với "nhân gian thất cách" liền không thể có một cơ hội thức tỉnh, hắn vĩnh viễn sẽ ngủ say trong bóng tối.

Có thể nói, là Dazai đem đến ánh sáng cho hắn, ánh sáng duy nhất trong đời.

Vì thế, hắn làm nóng thân thể trước khi xuống nước liền nhẹ giọng nói với Dazai: "Dazai, nếu người chết, tôi cũng sẽ biến mất, người có chắc là muốn tự sát với một người đàn ông?"

Rầm!

Rơi xuống nước, âm thanh liền che hết tất cả.

Không ai biết, lúc ở dưới nước, đôi mắt của Dazai xuất hiện vẻ tươi cười.

...

Tại trụ sở trinh thám.

"A a a! Tên Dazai chết tiệt lại chạy đi đâu?"

Âm thanh bực bội của Kunikida quanh quẩn trong văn phòng

Bị lừa đến viết bản báo cáo, Atsushi cẩn thận ngẩng đầu trở lời: "Dazai-san sẽ sớm trở lại thôi."

"Chắc đang chơi trò tự sát trong con sông nào đó." Ranpo vừa ăn một viên kẹo, nói.

"Dazai-san thật sự rất thích nước sông nhỉ." Nghe được đáp án từ Ranpo, Atsushi có chút dở khóc dở cười.

Khuôn mặt Ranpo cử động, xoay người, lấy kẹo que trong miệng ra: "Atsushi, cậu có biết vì sao Dazai rất thích xuống nước không?"

"A? Em... Không biết."

Atsushi ngoan ngoãn lắc đầu.

"Bởi vì khi cậu chết đuối, không phải lập tức chết như nhảy lầu hoặc tai nạn xe cộ, ở trong nước có thể cảm giác rõ ràng được cái chết từng chút một ập tới, hơn nữa thời gian sẽ bị kéo dài đến mức cậu có thể thấy Tử Thần múa lưỡi hái trước mặt cậu. Nhưng mà, khi bị người khác cứu lên trong nháy mắt, bởi vì phổi đầy nước, ngược lại làm cậu có cảm giác hít thở không thông, rất đau đớn."

"... Ranpo-san sao lại biết rõ thế?" Atsushi nghe được, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Ranpo không thèm để ý, liếm kẹo: "Cái này, là Dazai nói cho chúng tôi biết."

"A, hình như Dazai-san cũng từng nói, anh ấy thích tự sát song không thích đau đớn."

Atsushi lập tức nhớ lại lời nói của Dazai.

"Nhưng, không phải Ranpo-san vừa nói là, vì sao Dazai-san lại thích xuống nước?"

Ranpo bày vẻ mặt trẻ con không hiểu được nhìn Atsushi: "Cậu vẫn không rõ? Chỉ khi được cứu lên mới cảm nhận được đau đớn, còn khi đã chết, không phải sẽ không còn đau sao?"

"A!" Lúc này Atsushi mới phản ứng lại, kinh ngạc hô to một tiếng.

"Tuy nhiên, có lẽ Dazai cũng không phải quá chán ghét đau đớn như thế." Ranpo nhỏ giọng lẩm bẩn một câu, nhớ tới lúc Dazai mời Atsushi gia nhập trụ sở trinh thám, âm thầm lắc đầu theo sau.

Tên Dazai kia, thật đúng là làm người ta nhìn không thấu.

"Ya, có phải là mọi người đang nghĩ về tôi không!"

Không thấy người, nhưng lại nghe được tiếng.

"Dazai!!"

Trong nháy mắt, tiếng rống giận dữ của Kunikida lấn át tiếng Dazai mở cửa.

Vừa vào cửa đã bị nhéo cổ áo, Dazai chỉ có thể ngước mặt, hỏi đầy nghi hoặc: "Làm sao thế Kunikida-san? Hôm nay tôi rất ngoan mà."

"Cậu, hôm, nay, rất, ngoan? Hả?!"

"Ai, Kunikida san, cậu bắt lấy tôi như thế, không cảm thấy nóng sao?"

"Như vậy sẽ không nóng! Hoa lý cách cách!"

Kế tiếp là một màn kịch mà thiếu nhi không nên xem.

Hôm nay trụ sở trinh thám cũng rất hài hoà.

Trong bóng đêm, một đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn trụ sở trinh thảm, nhìn Dazai bị đánh, nhìn đôi mắt của hắn.

Vẫn là ánh mắt tươi cười như cũ.

Nhưng lại không giống như trước.

Thật vi diệu.

Nhìn thật lâu, đôi mắt kia nổi lên ý cười ôn nhu.

Dazai, nhân sinh người vừa có một bước tiến mới, mùa hè này còn rất dài, có tôi giúp người, người mê man bao lâu cũng được.

Tôi ra đời chính là vì người.

Tôi nỗ lực rời khỏi nơi đen tối này, chính vì muốn một ngày nào đó có thể đứng trước người nói chuyện, không phải chôn giấu tâm sự trong lòng.

Dazai, người 15 tuổi tôi đã thức tỉnh, tôi vẫn luôn nhớ kỹ câu nói kia của người.

Tôi sẽ nói cho người, người tồn tại vì cái gì, có ý nghĩa như thế nào.

Dazai, cho dù là người có chết, vẫn có thể tạo ra một "tôi" mới.

Rất nhanh, thời gian làm cộng sự kết thúc, từng người bắt đầu một công tác mới.

Ngày hè khó có gió thổi qua cửa sổ trụ sở trinh thám.

Phất phơ gió lạnh không biết lay động tâm hồn ai.

Dazai, tôi ra đời vì sự ảnh hưởng từ ý chí của người, cho nên người thích cái gì, tôi sẽ thích cái đó.

Nhưng mà, hình như tôi đã quên nói với người.

Tôi thích trụ sở trinh thám võ trang, thích Mafia Cảng, thích Yokohama, thích nhân loại...

Thích người.

Trong bóng đêm, đôi mắt nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Dazai yên lặng khép lại, lại một lần nữa trở về vô tận bóng tối. Yên lặng chờ đợi lần gặp nhau tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro