Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này cười, vì thế bạn cũng phải hòa mình vào tập thể và cùng nhau cười.

Sinh tồn là một loại quy tắc, không phải thứ có thể lựa chọn.

Bạn không thực sự hạnh phúc, nụ cười của ngươi chẳng qua chỉ là lớp màu bảo vệ.

Bạn chưa từng thấy hạnh phúc bởi vì vết thương của bạn chưa được chữa lành hoàn toàn.

Tôi đang đứng bên trái bạn, lại giống như cách cả dãy ngân hà, chẳng lẽ ôm nỗi tiếc nuối này cho đến già?

— "Ngươi không thật sự hạnh phúc"

"Đây, nơi này là ..."

Trên ngọn đồi này có thể nhìn được toàn cảnh Yokohama, có một con đường núi xanh tươi, trung tâm đường núi là một mảnh rộng còn có thể nhìn thấy nghĩa địa của biển.

Dazai đút bàn tay đây băng vào túi, ánh mắt bình tĩnh tuần tra vị trí mà hắn rất quen thuộc này, chiếc áo gió màu cát hắn đang mặc bị gió biển thổi xào xạc.

Sau khi như cảm nhận được điều gì đó, Dazai cụp mắt xuống, xoay người nhìn vùng biển trong vắt đầy sóng gió cách đó không xa, thở dài: "Nghĩa trang mình chọn cho Odasaku, phong thủy thật tốt."

"Lần đầu tiên gặp mặt... Tôi của tương lai."

Thiếu niên mặc đồ tang đen xoay người từ bia mộ có di ảnh dưới tàng cây, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn đẹp trai của Dazai vẫn đang mải mê ngắm biển.

Dazai không quay đầu lại, hoặc đúng hơn là hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn.

Người thiếu niên 18 tuổi đang chăm chú cảnh này, ngược lại như hiểu rõ mà mỉm cười, sau đó bước tới sóng vai cùng hắn.

"Như thế nào, sợ tôi không thích con người trong tương lai của mình à? Làm sao có thể chứ? Lựa chọn của anh là lựa chọn của tôi, chúng ta là một, đều là những con chó hoang trên thế giới này."

Dazai đang nhìn mặt biển. Nghe cậu nói xong, trên mặt Dazai mang theo ý cười, nước biển xanh vắt phản chiếu trong con ngươi, đẹp tựa như viên ngọc bích trên ngực: "Đúng vậy, chúng ta luôn là những con chó hoang không tìm được lối thoát..."

"Tuy nhiên, anh có chút ánh sáng mà tôi mong đợi sẽ có được. Không phải vì Odasaku? Xem ra rời khỏi Mafia cảng đúng là là một lựa chọn tốt."

Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng trong lời nói căn bản không có nghi ngờ, hoàn toàn là khẳng định.

"Ha ha ha, thật không hổ là tôi!"

Có lẽ chính thái độ của hắn cũng an ủi được bản thân, Dazai vẫn luôn nhìn ra biển cuối cùng cũng quay lại, nhìn thẳng vào bóng dáng quen thuộc trong bộ đồ tang màu đen, nụ cười trên mặt hắn nở ra một chút.

Thiếu niên lại nói tiếp: "Nhưng cũng có vài phần ngụy trang mà tôi không thích."

"Anh cười quá khó coi."

Mặc dù thiếu niên có băng bó trên người, mặt và mắt phải nhưng vẫn có thể nhìn ra nụ cười không ác ý, cậu như một đứa trẻ nghiêng đầu nhìn Dazai.

"Nhãi con thì biết cái gì?" Dazai không những không tức giận, còn cười tươi rói, sau đó đột nhiên giơ tay phải lên vỗ đầu thiếu niên.

"Nụ cười của cậu bây giờ cũng thật xấu xí."

Thiếu niên bị Dazai đè dưới lòng bàn tay rộng lớn nhìn thấy động tác của hắn nhưng không tránh, chỉ là biểu cảm của thiếu niên bị tóc mái rối bời che khuất, không nhìn rõ toàn cảnh mà mím chặt môi, nhưng môi đang mím lại và bàn tay nắm chặt có thể nói lên rất nhiều điều.

Ngửi thấy mùi gió biển, ngón tay Dazai chạm vào đầu đối phương khẽ nhúc nhích, giọng điệu của hắn trở nên trầm hơn rất nhiều.

"Khổ sở không?"

"... Khổ sở."

Cũng chỉ có hai từ, ấy thế nhưng dường như là cố hết sức để nói như thể muốn ép nó ra khỏi cổ họng.

Nhưng sau khi nói ra, thiếu niên dường như hoàn toàn thả lỏng, yên lặng nhắm mắt lại, ở trước mặt hắn rốt cục không nhịn được nở một nụ cười bi thương.

"Hãy nhớ lấy cảm giác này, đây sẽ trở thành động lực để cậu sống." Dazai cúi đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn bàn tay phải trên đỉnh đầu của người thanh niên, "... Để sau này không cần phải cảm nhận nỗi đau này nữa. "

Mọi người đều biết, Dazai Osamu là một người rất sợ đau.

Mặc dù không thể tránh khỏi nhiều trường hợp, nhưng những nỗi đau đó cũng là kết quả của sự tự nguyện ở bản thân, hắn dùng những nỗi đau mà hắn ghét nhất để nói rằng hắn dũng cảm như thế nào.

Đúng vậy, một kẻ nhát gan như hắn cũng đang dũng cảm nỗ lực mà tồn tại.

Đây là mâu thuẫn lớn nhất ở Dazai Osamu.

Muốn chết, hay muốn sống?

Thật ra thì chính hắn cũng không biết, tất cả những gì hắn có chính là sự mê mang.

Mặc dù cuối đời Odasaku đã kéo hắn ra khỏi bóng tối thuần khiết của Mafia cảng, nhưng hắn biết rằng mình không thích hợp để sống dưới ánh mặt trời, vì vậy hắn đã từ chối bộ phận dịch vụ đặc biệt và đến cơ quan thám tử vũ trang. Ở đó có màu xám tượng trưng cho hoàng hôn.

Nơi đó thật sự thích hợp với hắn?

Dazai không biết nhưng hắn sẵn sàng thử, từ lần đầu gặp mặt, hắn thấy những điều thú vị và cố gắng sống, có lẽ hắn thực sự có cơ hội gặp được người sẽ cứu rỗi chính mình.

Mặc dù cơ hội tuy nhỏ nhưng biết đâu sẽ xuất hiện.

"Được, mau trở về đi."

"Trở lại làm gì?" Thiếu niên mở to mắt, tuy biết nhưng vẫn cố hỏi.

Đặt tay phải lên đỉnh đầu thiếu niên, Dazai mỉm cười, cúi đầu nhìn vào mắt trái duy nhất lô ra của người đối diện: "Để chào tạm biệt, như vậy họ sẽ không quên cậu."

"Oa, thì ra anh cũng nghĩ vậy! Thật tuyệt!" Thiếu niên mở mắt trông rất sống động, như thể đang ngạc nhiên.

Dazai không để bụng nói, "Chúng ta giống nhau."

"Vậy, anh thực sự đặt một quả bom vào xe của con sên đó?"

Dazai nở một nụ cười khó đoán trước sự tò mò trong mắt thiếu niên: "Còn hơn thế nữa."

Là không ngừng tại trò này hay không chỉ một người này?

"A, anh thật xấu xa!"

Giọng nói trong trẻo và sôi nổi của chàng trai vang vọng bên biển cả, như báo trước một khởi đầu tốt đẹp.

Hai người sóng vai rời khởi nghĩa trang.

Đi thật xa vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ.

"Nhân tiện, anh đã tìm thấy ai sau khi rời Mafia cảng?"

Cậu thiếu niên có lẽ nghĩ trò chơi này rất vui, đoán được cậu đang nghĩ gì, vì vậy cậu liên tục hỏi Dazai những câu hỏi khác nhau mà cậu muốn biết.

"Giám đốc Nông nghiệp của Bộ phận Đặc vụ."

"Chắc chắn rồi, hắn nhất định sẽ mời anh vào bộ phận dịch vụ đặc biệt, anh đã đồng ý chưa?"

"Sao có thể như thế được."

"Hừ, nói cho tôi biết, hiện tại anh đang vui vẻ ở nơi nào?"

"Cậu tự thử thì sẽ biết."

"Nói cho tôi đi~"

"Này, tôi không có hứng thú ôm đực rựa!"

Ngay sau đó, cả hai đi bộ đến khu vực lân cận của Tòa nhà thuộc Mafia cảng trên Đại lộ Trung tâm Yokohama.

"Chờ tôi ở đây." Thiếu niên nói.

Đứng ở bên ngoài quán cà phê, Dazai đảo mắt nhìn một vòng và phát hiện vài tên giám sát thuộc về Mafia cảng, nhưng nụ cười trên mặt không những không dừng lại, thậm chí còn vươn tay xoa đầu thiếu niên: "Cẩn thận Mori-san."

Nghe được xưng hô của hắn đối với thủ lĩnh Mori Ougai, thiếu niên cũng không sửa lại, cười đáp: "Tôi hiểu rồi."

"Vậy đi sớm về sớm."

Dazai nhìn thiếu niên vẫy tay chạy nhanh về tòa nhà của Mafia cảng, quay lại mở cửa kính trong suốt của quán cà phê cho đến khi không thấy bóng dáng đâu, tiếng chuông mở cửa che đi âm thanh tinh tế của khẩu súng được lên đạn.

"Vị này, boss cho mời ngài."

Cánh cửa kính phía sau từ từ đóng lại, nhìn người đàn ông mặc tây trang đen cầm súng, Dazai đút hai tay vào túi, nheo mắt cười khúc khích: "Ôi chao, hình như mình gặp rắc rối rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro