Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc thi này được chia thành bốn nhóm, thi đấu hai người một nhóm, tổng cộng có tám người được vào chính tuyển.

Danh sách cuối cùng là Tezuka Kunimitsu, Oishi Shuichiro, Fuji Shyusuke, Kikumaru Eiji, Kawamura Takashi, Kaido Kaoru, Momoshi Takeshi, Echizen Ryoma.

Rõ ràng, Sadaharu Inui được chọn vào chính tuyển ban đầu, đã bị loại.

Tuy nhiên, Sadaharu Inui cũng không có tiêu phí nhiều thời gian cho việc oán hận, cậu nhanh chóng tìm được vị trí thích hợp cho mình.

"Đây là nước ép dinh dưỡng mới nhất!"

Mắt kính Inui ngược sáng, mang một ly nước có màu đỏ đáng sợ không biết từ đâu tới, đặt trước mặt toàn bộ đội viên vừa mới chạy xong.

"A————!"

Mọi người nhìn người nọ điên cuồng chạy ra ngoài, bộ dạng không thể tin tưởng nhìn ly nước trong tay Inui.

Cái ly nước này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì!!!

Thật là đáng sợ!

Đảm nhận tư cách huấn luyện viên, Dazai liền đứng bên cạnh Inui, nhìn đám người đang vội chạy đến trước mặt mình, gõ bút hai lần vào cái bảng trên tay, nói khẽ, "Người chạy cuối cùng sẽ uống cả chai này."

"..."

Vút!

Trong tích tắc, rất nhiều bóng dáng đang chạy bộ đã biến mất, và không ai muốn uống thứ "nước dinh dưỡng" khủng khiếp đó!

"Hu hu hu, mệt chết!" Mọi người cùng nhau vượt vạch, khi về đến đích thì hầu hết đều ngã quỵ xuống đất.

Dazai cúi đầu chuẩn bị ghi lại: "Inui, thời gian là bao nhiêu?"

Sadaharu Inui nhìn đồng hồ báo cáo: "54 giây, trong vòng một phút."

"Chà, được rồi, coi như các cậu đã đạt tiêu chuẩn."

Lời nói của Dazai làm các đội viên thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.

"Đừng ngồi, đứng lên và chuẩn bị tiếp tục luyện tập." Dazai cất bảng ghi, nhàn nhạt nói.

"Ngay, ngay bây giờ!?" Mọi người kinh ngạc thốt lên.

Vừa mới vận động kịch liệt xong liền tiếp tục thi đấu?

Dazai căn bản không để tâm, thờ ơ liếc nhìn bọn họ: "Cho các cậu ba lựa chọn, đi tập luyện, uống nước dinh dưỡng, hoặc tâm sự với tôi."

"... Luyện tập vẫn là tốt nhất."

Kikumaru, người có thể lực kém nhất, cảm thấy cả người đều không ổn, nhưng hắn vẫn lựa chọn sinh tồn.

Hai lựa chọn cuối cùng đều rất nguy hiểm!

"Vậy nhanh chuẩn bị đi." Nói xong, ánh mắt Dazai có một chút thất vọng, "Thật sự không có ai muốn nói chuyện với tôi sao? Là bởi vì nhìn tôi không đủ dịu dàng à?"

Giảm giọng nói xuống, tất cả vốn dĩ còn nằm liệt ra đất đều nhanh chóng đứng dậy và vào sân tennis để tập luyện.

"Inui, cậu cảm thấy sao?" Dazai chỉ có thể hỏi Inui, người chắc chắn không thể trốn thoát.

Sadaharu Inui đẩy kính, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Đây chính là một câu hỏi mà nếu trả lời thì chỉ có chết, nếu câu trả lời là sai, Dazai-san hẳn sẽ không cùng cậu tâm sự dưới ánh trăng đi?

... Sau khi cậu chết thì có được chuẩn bị hậu sự đầy đủ không?

"Tất nhiên là Dazai rất... dịu dàng, vô cùng dịu dàng, bọn họ chỉ chưa quen với sự khác biệt trong phong cách giữa anh và huấn luyện viên Ryuzaki." Lần đầu tiên Inui nhận ra rằng mình không nói nên lời và trái tim đập rất nhanh.

Tezuka! Bộ trưởng! Mau đến cứu người!

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Buổi sáng, Kunimitsu Tezuka đi họp trước trận đấu với tư cách là đại diện học viên Seishun, thấy Dazai đứng đó, Tezuka tự nhiên đi tới: "Anh, em đã trở về."

"Thế nào, chuẩn bị tốt tiến đến giải toàn quốc." Dazai gật đầu với em trai.

"Ừ." Tezuka lặng lẽ gật đầu.

"Có cần anh điều tra đối thủ giúp không?" Dazai cong mắt.

"Không cần!" Tezuka và Inui đồng thanh đáp.

"A, thật đáng tiếc." Nhưng Dazai không có một chút thất vọng nào trên mặt, rõ ràng là hắn chỉ đang nói chơi mà thôi.

Tezuka bí mật ôm trán, không, hoàn toàn không đáng tiếc, chỉ mong anh ấy an tĩnh một chút, đừng quấy rầy đội viên của cậu nữa.

"Trời sắp mưa." Dazai nhìn lên bầu trời một chút, nhàn nhạt nói.

Phải không?

Những người khác cũng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trời xanh mây trắng trên đầu, thời tiết cũng ổn.

Nhưng liệu Dazai có thể nói sai điều gì không?

Hai mươi phút sau, trước khi trận đấu kết thúc, bầu trời đột nhiên u ám và sấm sét nổ vang.

Dazai đứng ở lối vào của sân tennis và gọi: "Trời mưa, trở về đi."

"Vâng!"

"Chuẩn bị tốt cho vòng loại tuần sau, hiểu không?"

"Rõ!"

"Những người thua cuộc phải bị phạt, ừm, chọn giữa chạy vòng, nước dinh dưỡng và tâm sự."

"Ơ—!!!"

Mọi người đều bị sốc, ngay cả bàn tay cầm vợt của Tezuka cũng run lên.

Chờ đã, nói chuyện? Là có ý định truyền cho họ niềm vui tự tử và cái chết sao? Với khả năng lừa gạt của anh ấy, liệu ai có thể sống sót đây?

Lần đầu tiên, Tezuka lo lắng về quyết định mời Dazai làm huấn luyện viên đội tuyển.

Đội viên của cậu sẽ không bị chơi hỏng đi?

Hẳn là vậy...

...

Vào ngày diễn ra vòng loại khu vực, mọi người đều rất hào hứng, thật sự mà nói thì, nếu ai đó thua trận đấu hôm nay, chắc hẳn bọn họ sẽ chết tâm.

Cẩn thận suy nghĩ, chạy vòng, nước dinh dưỡng hoặc nói chuyện đều có thể làm chết người.

Trận đầu tiên là [Seishun VS Gyokurin].

Đánh đơn số một Fuji , đơn số hai Kawamura, đơn số ba Kaido, đôi số hai Echizen và Momoshiro, đôi số một Oishi và Kikumaru.

Tezuka không chơi.

"Như vậy có thể chứ?" Dazai, người đang cầm bản đăng ký, liếc nhìn Tezuka.

"Vâng." Tezuka gật đầu nhưng, "Echizen đánh đôi với Momoshiro?"

Một nụ cười thoáng qua mắt Dazai, và khóe môi hắn như thể đoán trước được: "Đây là chính bọn họ tự xin, trận đấu này sẽ rất thú vị. "

Tezuka: "..."

Cậu luôn cảm thấy đối phương đang chơi đùa.

Sự thật đã chứng minh rằng Echizen, người lần đầu tiên đánh đôi, không thể phối hợp tốt với Momoshiro, đối diện với tổ hợp đánh đôi đối phương, cả hai đấu đá nội bộ.

"Đây là bóng của tôi!"

"Ai nhận thì tính!"

"Chia sân, nửa này thuộc về tôi, nửa còn lại thuộc về cậu, vào giữa thì kêu."

"Được."

Đám đông người xem: ... Vạch đen.

"Ha ha ha ha ha! Đây cũng là một trận đấu đôi sao?" Dazai bật cười thành tiếng.

Ngồi dưới lều quan sát, Dazai nhiều lần cảm thấy thích thú với tình huống trên sân, và cảm giác nặng nề u sầu của hắn gần như biến mất.

Ngay cả khi Tezuka không tán đồng với việc lấy sân đấu để chơi đùa, nhưng nhìn nụ cười người anh trai đang khao khát tự tử không vương vấn gì trên đời này, trong lòng xem như cam chịu cặp đôi không hề ăn ý khi đánh đôi kia, tuy rằng trên sân có chút xấu hổ nhưng tốt xấu vẫn có tác dụng ở mặt khác.

Đương nhiên, mặc dù cho đến cuối hai người thắng nhưng cũng không có kết quả tốt.

"Echizen, Momoshiro, trở về chạy 20 vòng."

"Đây, tôi đã vì các cậu mà làm một loại nước trái cây dinh dưỡng đặc biệt."

"Hai người hợp tác không tốt, ở lại tâm sự một chút, tôi dạy bổ túc cho các cậu. "

"!!!"

Lúc trước nói rằng những người đã thua phải chọn một trong ba? Như thế nào đến bọn họ lại là ba trong một!

"Tôi không muốn chơi đôi nữa!" × 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro