THẾ GIỚI THỨ HAI 14 (xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


EDITOR :August

An Vương không biết chính mình đã rơi vào bẫy rập, lúc này vẫn đang giơ cao cờ thanh quân tiến công ồ ạt qua đường núi, nghĩ đến mộng đẹp làm hoàng đế sắp thành .

Chẳng qua là, hiện thực thì tàn khốc, thẳng cho đến một khắc kia hắn bị áp giải vào đại lao, vẫn không chịu tin tưởng mộng đẹp của mình đã tan vỡ.

“Bổn vương chính là chân mệnh thiên tử! Các ngươi dám giam giữ bổn vương! Các ngươi đáng chết!! Mau gọi Đường Cẩn Huyên tiểu nhi tới gặp bổn vương! Gọi Phó Minh Trạm tới gặp bổn vương!”

Trong đại lao, An Vương giống như người điên la hét rống to, bọn họ cũng không dám đem hắn đi dụng hình, đây chính là trọng phạm triều đình, thái phó đại nhân sẽ tự mình thẩm vấn, không tới phiên bọn họ động thủ, chỉ là khi nghe An Vương rống to tên húy Hoàng Thượng, nhóm ngục tốt không thể nào nhịn nỗi!

Hoàng Thượng trong hai năm nay đã làm không ít chuyện tốt, bọn họ đều là người được lợi, làm sao tên húy của người lại để tên rách nát An Vương này gọi thẳng !

Ngay lúc ngục tốt muốn dụng hình đối với hắn, ngoài lao lại truyền đến một tiếng hô to, “Hoàng Thượng giá lâm.”

Nghe vậy, những ngục tốt lập tức tắt tâm tư động thủ, rối rít tiến lên cung kính hành lễ.

Đường Khanh miễn lễ xong liền ra lệnh cho bọn họ lui ra, nhất thời, trong đại lao tối tăm lạnh lẽo chỉ còn lại hai người nàng và An Vương.

An Vương nào có như ngày xưa phú quý, cả ngừơi một thân áo tù trắng  đã bẩn thỉu không chịu nổi, tóc rối tinh rối mù che khuất mặt, giống như ăn mày, thấy người tới, hai tròng mắt vốn đang điên cuồng dữ tợn lại càng thêm dọa người.

“Là ngươi!” An Vương nghiến răng nghiến lợi, đến hôm nay tại sao mình ra nông nỗi này hắn vẫn không rõ, rốt cuộc làm sao lại thất bại!

“Ừ, là trẫm.” Vẻ mặt Đường Khanh thản nhiên, đôi tay trắng nõn mân mê thưởng thức một cái bình nhỏ cực kỳ tinh xảo.

Vốn nghĩ rằng An Vương sẽ tiếp tục nổi điên, không ngờ sau khi đối phương mở miệng, lại ngoài ý muốn bình tĩnh lại, hắn mở to hai tròng mắt đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Thả bổn vương ra, bổn vương cho ngươi thuốc giải.”

“Thuốc giải ?” Đường Khanh bật cười, “Hoàng thúc đúng là thủ đoạn độc ác, trẫm nếu lúc trước tin ngươi, bây giờ sợ là đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi. Ngươi cảm thấy, trẫm sẽ còn tin ngươi nữa sao?”

“Ngươi không sợ chết?” An Vương vẫn để lại cho mình một cái đường lui, ngày ấy săn thú sát thủ được phái đi, đao kiếm đều tẩm kịch độc, dính phải chắc chắn chết, chỉ là độc này mới đầu không biểu hiện rõ ràng, mà là chậm rãi phát tác.

“Trẫm nếu sợ chết thì đã không xuất hiện trước mặt ngươi. Đáng nói, độc này không có thuốc giải, ngươi thật sự cho rằng trẫm là con nít ba tuổi ? Rất dễ lừa gạt ?” Vẻ mặt Đường Khanh bình thản, số lần nàng chết còn thiếu ư? Sẽ sợ loại độc này? Huống chi, ngay khi trúng độc nàng đã phát hiện, chẳng qua biết rồi cũng lười quản đến, dù sao sớm hay muộn Đường Khanh sẽ phải rời khỏi thế giới này, còn về có thể giải hay không, chỉ cần nàng muốn, trên thế giới này không có loại độc nào nàng không giải được.

"Trong tay bổn vương có giải dược, chỉ cần ngươi thả bổn vương, bổn vương lập tức cho ngươi !”

An Vương nóng nảy, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong mắt tiểu hoàng đế không có một tia sợ hãi, càng thêm hoảng sợ, vì thế, không có như lúc trước bình tĩnh, lần nữa rống lớn lên, “Bổn vương muốn gặp Phó Minh Trạm! Muốn gặp Phó Minh Trạm!”

Tiểu hoàng đế đến đây một mình, lúc trước còn không hiểu vì sao, hiện tại hắn đã rõ! Nàng căn bản là không muốn sống, chuyện này nàng không muốn cho người khác biết, nên mới lén đến đây một mình. Bấy lâu nay Phó Minh Trạm sủng nàng như vậy, rõ ràng chính mình có cơ hội ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, nhưng vẫn cam nguyện làm thần tử, bây giờ hắn coi như hiểu được.

Phó Minh Trạm mới là sợi rơm cuối cùng có thể cứu mạng hắn !

Hắn muốn gặp Phó Minh Trạm, hắn muốn bàn điều kiện với Phó Minh Trạm !

Nhưng, Đường Khanh sao có thể cho hắn cơ hội này, nếu để hắn gặp Phó Minh Trạm, chắc chắn sẽ có phiền toái lớn.

“Hoàng thúc đừng giãy giụa nữa, giờ này cũng không sai biệt lắm, nên lên đường rồi.”

“Không, bổn vương không muốn chết!” An Vương sợ hãi vừa lui dần về phía sau, vừa gào thét, “Phó Minh Trạm ngươi cút ra đây cho bổn vương! Cút ra đây!”

Đường Khanh bị hắn rống đến nhức óc hơi hơi nhíu mày, không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng ngân châm làm hắn bất động, sau đó cầm lấy chìa khóa lúc trước ngục tốt đưa cho mở cửa lao ra, tự mình đưa hắn lên đường.

An Vương bởi vì sợ hãi, cả người mặc dù bị ngân châm làm bất động, vẫn run lên bần bật, hắn chưa muốn chết, hắn còn muốn sống……

Đúng lúc này, bên ngoài lao đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay khi An Vương nhìn thấy người tới, hai tròng mắt sợ hãi tức khắc phát ra một tia hy vọng, “Phó Minh Trạm… Cứu…”

Nhưng mà, còn chưa nói xong, dưới tác dụng của độc dược, cuối cùng hắn vẫn không cam lòng tắt thở.

Phó Minh Trạm cau mày, từ đầu đến cuối đều không để mắt đến An Vương nằm trên mặt đất, “Sao lại một mình  tới nhà lao ? Nếu muốn hắn chết, ngươi nói với ta một tiếng là được rồi.”

“Hừ, lúc trước hắn phái sát thủ làm ta bị miệng vết thương hành hạ nhiều ngày như vậy, trẫm muốn đích thân ra tay làm thịt hắn!”

Nhìn dáng vẻ oán hận của tiểu hoàng đế, Phó Minh Trạm buồn cười lắc đầu, sủng nịch hỏi: “Hiện tại người cũng đã bị làm thịt, chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”

“Đương nhiên.” Đường Khanh nói, tiện tay đem cái bình nhỏ trong tay ném bên cạnh An Vương, sau đó mới cùng Phó Minh Trạm rời khỏi đại lao.

Phó Minh Trạm nắm tiểu hoàng đế mềm mại tay, tâm tình rất tốt, như vậy một khắc, hắn đều tưởng cả đời đều nắm tay trung người này nhi, cả đời không buông tay.

“Cẩn Tuyên, ngươi cảm thấy cái tên húy Tuyên Minh công chúa này như thế nào?”

Nghe vậy, Đường Khanh hơi hơi sửng sốt, Tuyên Minh Tuyên Minh, không phải là đem tên mình cùng tên của hắn ghép lại sao.

“Dễ nghe.”

“Ừm, ta cũng cảm thấy dễ nghe.” Phó Minh Trạm cong môi, tâm tình hết sức vui sướng, “Sắc phong công chúa  là chuyện lớn, ta đã mệnh Lễ Bộ bắt đầu xuống tay, Cẩn Tuyên chỉ cần chờ nửa tháng nữa, là có thể khôi phục chân thân.”

Đường Khanh cũng không có đề cập đến việc nàng khôi phục thân phận công chúa, vậy chức Hoàng Thượng kia phải làm sao bây giờ, dù sao đại điển sắc phong công chúa có thể thuận lợi cử hành hay không vẫn là một vấn đề khó nói.

“Việc này tùy ngươi quyết định.”

Tiểu hoàng đế nghe lời như vậy, ý cười trên khóe môi thái phó lại càng đậm thêm vài phần “Hai tháng sau là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả, sính lễ ta đã chuẩn bị tốt, Cẩn Tuyên có nguyện ý gả cho ta?”

“Gả cho ngươi?” Đường Khanh cố ý giả vờ tự hỏi, ngây ngô nói: “Ồ, cái này trẫm phải suy xét kĩ càng, dù sao đây cũng là chuyện lớn đời người nha.”

Nghe vậy, Phó Minh Trạm một phút trước còn ôn nhu, lập tức vẻ mặt bá đạo lên: “Không cần suy xét, việc này cứ như vậy quyết định rồi.”

Thấy thế, Đường Khanh chớp chớp đôi  mắt sáng , cười hì hì nói: “Một khi đã như vậy, thái phó đại nhân sao còn hỏi ý kiến trẫm?”

Phó Minh Trạm nơi nào không rõ nàng đang đùa giỡn mình, nếu đổi lại là người khác sớm đã bị quăng ra ngoài làm thịt rồi, nhưng đó là tiểu hoàng đế , chỉ cần nàng vui vẻ, chỉ cần ở trong phạm vi của hắn, yêu chiều bao nhiêu cũng đều không đủ.

Hai người đi trong hoàng hôn, khung cảnh hết sức ấm áp, bỗng nhiên, hệ thống lên tiếng.

“Chỉ số hoàn thành niệm vụ đã đầy, ký chủ chỉ có thể ở lại trong vòng nửa canh giờ, sau nửa canh giờ tự động rời khỏi thế giới này.”

Đường Khanh nghe hệ thống nói, mặt không đổi sắc, ở bên Phó Minh Trạm sau nửa canh giờ, tìm lý do rời khỏi hắn. Đợi hắn rời đi, nàng lấy ra thánh chỉ sớm đã viết xong đặt lên bàn, tiếp đó an tĩnh nằm trên long sàng khép mắt lại.

Lúc này, trong đầu vang lên âm thanh máy móc của hệ thống .

Đinh……

Điểm giá trị nhiệm vụ : 20

Trạng thái nhiệm vụ : Hoàn thành 100%

Kỹ năng được thắp sáng ở thế giới tiếp theo: Ca hát
............

Kết thúc thế giới này khá buồn. Mà lại không có phiên ngoại Phó Minh Trạm nữa chứ😑😑

Sắp tới trẫm phải đi làm và chuẩn bị học đại học, nhưng thấy các nàng đợi truyện tội quá 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro