THẾ GIỚI THỨ HAI 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : August

Đường Khanh không biết mình đã hôn mê bao lâu, lúc tỉnh lại, liền thấy thái phó đại nhân nhìn nàng không chớp mắt .

“Hoàng Thượng tỉnh rồi? Có cảm giác chỗ nào không khoẻ không?”

Ngữ khí thái phó đại nhân nhàn nhạt, giống như người lúc trước sợ hãi, lo lắng kia không phải hắn, thế nhưng một thân cẩm y nhăn nhúm cùng hai tròng mắt đỏ ngầu lộ rõ vẻ mệt mỏi lại bán đứng thần thái bình tĩnh đó.

“ Đói bụng.” Đường Khanh yếu ớt mở miệng, hơi cảm thấy chỗ nào đấy không đúng, bỗng dưng, nàng đột nhiên cúi đầu nhìn xuống dưới, quần áo dính máu đã không còn, trước mắt nàng là áo trong thoải mái rộng rãi, chỉ có bọc ngực vân cẩm nàng vẫn luôn cẩn thận tránh người khác thấy đã biến mất không vết tích.

Phó Minh Trạm lẳng lặng thu hết nhất cử nhất động của nàng vào mắt, thấy nàng nhìn chằm chằm ngực phát ngốc, mặt không cảm xúc nói: “Đang tìm cái gì?  Cái khối vân cẩm đáng chết kia ?” Nói xong, thấy dáng vẻ nàng giống như giật mình, bồi thêm một câu: “Không cần tìm, bị ta ném đi rồi.”

Hai con mắt Đường Khanh đột nhiên trừng lớn, trong lúc nhất thời suy nghĩ tán loạn, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.

Phó Minh Trạm ngược lại cũng không ép nàng nói ra lí do, thấy nàng không nói, liền bảo tiểu cung nữ chuẩn bị chút cháo thanh đạm mang tới.

Đường Khanh rũ đầu, hoàn toàn không dám nhìn Phó Minh Trạm, rất sợ chọc tên sát thần này chỗ nào không vui, hắn sẽ đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Nàng không mở miệng, Phó Minh Trạm cũng không nói, thẳng đến khi tiểu thái giám bưng cháo đến, mới đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Phó Minh Trạm tuy khó chịu tiểu hoàng đế dấu diếm mình, nhưng cũng không đến mức tức giận, dù sao tiểu hoàng đế cũng là vì cứu hắn mới bị thương, đối với hành động này, nói không cảm động là giả, chỉ là khi hắn nghĩ đến tiểu hoàng đế lén che giấu một chuyện lớn như vậy, trong lòng ít nhiều có chút nặng nề, chính mình cưng chiều, bảo bọc nàng hơn hai năm, tuy cùng chung chăn gối, nhưng vẫn luôn quy củ, nhiều lắm cũng chỉ là ôm eo nàng đi vào giấc ngủ, một mực tôn trọng nàng, không nghĩ tới sự tôn trọng này làm tiểu hoàng đế lừa được hắn lâu như vậy!

Bị người lừa gạt, còn là chính người mình để ý nhất lừa gạt, đổi lại ai trong lòng đều sẽ khó chịu. Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm truy cứu việc này, bây giờ tiểu hoàng đế đang bị thương, dù sao tương lai còn dài, hắn Phó Minh Trạm có rất nhiều thời gian cùng tiểu hoàng đế ‘ hảo hảo tâm sự ’!

Đường Khanh thấy hắn múc cháo, vội vàng mở miệng, “Trẫm tự mình ăn .”

Phó Minh Trạm cũng không có mở miệng, nhưng ném qua một ánh mắt làm nàng ngoan ngoãn câm miệng lại, ăn xong chén cháo hoàn toàn không biết là mùi vị gì này.

Cháo ăn xong rồi, tất nhiên sẽ đến phiên thay thuốc chỗ miệng vết thương, Đường Khanh có chút xấu hổ,  không muốn cho Phó Minh Trạm thay thuốc hộ nàng, nhưng lúc này nàng hiểu rõ, phản kháng là vô dụng! Còn không bằng ngoan ngoãn nằm yên chịu tội để ít bị đau hơn.

Tuy vết thương không ở chỗ yếu hại, nhưng miệng vết thương lại làm người ta nhìn mà run sợ, kia vết đao chém dữ tợn, cho dù là ai nhìn đều sẽ không đành lòng.

Đáy mắt Phó Minh Trạm hiện lên một tia đau lòng, động tác trên tay càng cố gắng mềm nhẹ hơn, sợ làm đau nàng, chỉ là, miệng vết thương lớn như vậy, muốn hoàn toàn không đau sao có thể.

Nhìn biểu tình tiểu hoàng đế hơi nhíu mày ẩn nhẫn, sát ý trong nội tâm Phó Minh Trạm lại nặng thêm vài phần.

“Ái khanh à……” Đường Khanh nhỏ giọng mở miệng, đoán chắc Phó Minh Trạm sẽ không phạt nàng, ngoan ngoãn nhận sai: “Trẫm cũng không phải cố ý lừa gạt ngươi đâu, dù sao đường đường là thiên tử Đại Đường, nếu nói ra thân phận nữ nhi này, trẫm đây sợ là đã sớm đi điện Diêm Vương báo tin rồi.”

Động tác Phó Minh Trạm hơi ngừng lại, chợt sắc mặt khó coi nói: “Ta không cho phép ngươi nói chết.”

“Được được được, trẫm không nói.” Đường Khanh mở to hai mắt đầy vô tội, lại cẩn thận kéo ống tay áo hắn, “Ngươi đừng giận trẫm nữa, có được không?”

Biểu tình Tiểu hoàng đế mềm mại đáng yêu giống như thỏ con vậy, thái phó đại nhân đã bao giờ gặp qua, không được bao lâu liền mềm lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Vi thần nào dám tức giận với Hoàng Thượng.”

Chà, thái phó đại nhân vẫn còn tức giận, Đường Khanh không có cách, chỉ có thể tiếp tục dỗ dành:“ Đúng đúng đúng, tri thức thái phó đại nhân bao la rộng lớn, sao có thể so đo cùng trẫm, là trẫm đem lòng tiểu nhân đi đo dạ quân tử. Như vậy đi, để bồi tội, không bằng……” Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên nhớ đến bàn tay vàng râu ria kia của mình, vì thế: “Không bằng trẫm múa cho thái phó xem một khúc?”

Tiểu hoàng đế múa thiên hạ không ai có thể địch, Phó Minh Trạm từ lần đó xem qua rất lâu vẫn không thể quên, tuy trong lòng còn hơi giận tiểu hoàng đế, nhưng tưởng tượng đến điệu múa kia, thái phó đại nhân liền miễn cưỡng tha thứ.

Thấy thế, Đường Khanh thoáng tăng thêm dũng khí, nhưng giọng điệu vẫn như cũ cẩn thận dỗ dành nói: “Cái kia, thái phó à, ngươi có thể lấy cho trẫm một thứ không?”

“Thứ gì?”

“Chính là bọc vân cẩm của trẫm.” Dứt lời, lại thấy biểu tình trên mặt thái phó đại nhân không đúng, Đường Khanh lập tức giải thích: “Trẫm không phải đề phòng ngươi, nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, trẫm dù sao cũng phải phòng bị một chút chứ.”

Phó Minh Trạm tưởng tượng đến bọc vân cẩm đáng chết kia, ánh mắt liền lạnh đi, nhưng cũng biết trước mắt vẫn phải cần đến nó.

“Hoàng Thượng chuẩn bị khi nào đem bọc vân cẩm vứt đi?”

Đường Khanh sao lại không rõ ý hắn khi nói lời này, vứt đi vân cẩm chính là khôi phục thân nữ nhi, vì thế giả vờ kinh ngạc, “Vứt? Vì sao vứt? Bọc vân cẩm kia không phải là hàng bình thường đâu, ta tìm mãi trong đống hàng dệt mới được một khối thoải mái như vậy, hơn nữa số lượng rất ít, cực kỳ quý giá đó! Trẫm vì sao phải vứt đi!”Phó Minh Trạm nheo lại mắt phượng, muốn nhìn tiểu hoàng đế rốt cuộc là thật không hiểu hay giả không hiểu.

Kỹ thuật diễn của Đường Khanh hơn người, làm sao để hắn nhìn ra manh mối..

Nửa ngày, hắn cong môi, buồn bã nói: “Không sao, vân cẩm này tuy trân quý, ta sẽ giúp ngươi tìm được thứ thay thế càng tốt hơn. Đến lúc đó, mong Hoàng Thượng phối hợp.”

Đường Khanh trên mặt đồng ý, trong lòng lại hừ hừ, cái gì mà vật thay thế, cái gì phối hợp, cho nàng khôi phục thân nữ nhi thì có, điểm này nàng ngu mới không nhận ra !

Trấn an tôn sát thần xong, Đường Khanh lại tiếp tục chuỗi ngày ăn sung mặc sướng, mà lúc này hệ thống lại truyền đến tin tức tốt, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ tăng lên, đã tới 95%, thật là tin tức phấn chấn lòng người mà ..

Tuy nhiên, so sánh với Đường Khanh sinh hoạt an nhàn, bên ngoài lại vì chuyện nàng trọng thương nháo loạn, Phó Minh Trạm không muốn có người quấy rầy tiểu hoàng đế dưỡng bệnh, cho nên ngăn cản những người đến thăm hỏi, chỉ là hắn như vậy, lại làm người bên ngoài càng thêm nghi ngờ Hoàng Thượng bị thương, không hề đơn giản, thậm chí chỉ trong thời gian hai ngày, đã truyền ra tin tức Hoàng Thượng bệnh nặng .

Lời đồn này, Phó Minh Trạm cùng Đường Khanh đều lười đính chính lại.

An Vương như hổ rình mồi, mục đích chính lúc trước phái sát thủ đi là muốn hai người xảy ra chuyện, đơn giản bọn họ liền diễn cho An Vương xem, làm hắn thả lỏng cảnh giác, nhanh chóng xuất binh tạo phản.

Quả nhiên, ở bên ngoài đem Hoàng Thượng bệnh tình càng truyền càng thái quá, An Vương cử binh tạo phản, lấy lý do là gian thần Phó Minh Trạm ý đồ mưu hại Hoàng Thượng, hắn muốn thanh trừ gian thần, cứu minh quân!

Đường Khanh vẫn luôn ở trong khu vực săn bắn, ở vùng ngoại thành của khu vực săn bắn đường vào kinh thành, thế núi cực kỳ hiểm ác, An Vương cử binh tạo phản nhất thời công không được. Mấy ngày nay, nàng trộm viết một đạo thánh chỉ, nhiệm vụ thế giới này sắp hoàn thành, nàng cũng nên chết rồi, Đường Khanh không muốn những người khác làm hoàng đế, vị trí này vốn là của nam chính,  tất nhiên phải để hắn thượng vị.

........
Yo, các ái khanh, mĩ nhân, trẫm đã quay lại rồi đây.

Edit không lưu loát lắm 🤧🤧🤧 thôi mà ráng nuốt đi.

🌟 mới cơ chương mới nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro