THẾ GIỚI THỨ HAI 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : August

LUÔN CÓ GIAN THẦN MUỐN NGỦ TRẪM

Đôi mắt tiểu hoàng đế sáng lấp lánh, khó nén khỏi kích động tươi cười, nhìn nhìn Phó Minh Trạm cũng không thấy chán ghét, nếu đổi lại là trước kia, đã sớm chế nhạo rồi. Rõ ràng dáng dấp vẫn giống trước, như thế nào tính tình lại thay đổi nhanh như vậy?

Phó Minh Trạm ngắn ngủi mơ màng, rất nhanh liền thu hồi biểu tình.

Nếu tiểu hoàng đế ngoan ngoãn, hắn không ngại giữ lại mạng cho nàng, làm nàng an hưởng lúc tuổi già, đương nhiên nếu nàng dám làm chút chuyện gì khác, vậy cũng đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.

Đường Khanh không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, dù sao nàng đã có đối sách. Một khi thu phục được thân vệ, nàng có thể bắt đầu rửa sạch được mấy vai ác, ngay cả nữ chính nàng cũng có thể bảo vệ thật tốt, tưởng tượng đến nhiệm vụ sắp có điểm đột phá, cả tâm tình đều là đẹp đến không thể đẹp hơn.

"Thái phó còn có chuyện gì sao?" Nhìn thái phó chậm chạp không đi , nàng nháy mắt nói: "Nếu là không có việc gì, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Lá gan tiểu hoàng đế càng lúc càng lớn, lại dám liên tiếp đuổi hắn đi.

Nhưng, thái phó đại nhân cũng không tức giận, ngược lại chẳng hề để ý nhướng mày nói: "Trừ bỏ tự mình chấp chính, Hoàng Thượng không muốn biết chuyện gì khác sao?"

"Có thái phó đại nhân ở đây, trẫm hết sức yên tâm."

Ý đó là một chút cũng không muốn biết những chuyện khác !

"Hoàng Thượng không nghĩ tới nên quan tâm thân thể của mình một chút sao?" Phó Minh Trạm cong môi, cười như không cười nói.

Nghe vậy, Đường Khanh trên mặt tươi cười lập tức cứng lại, "Việc này không phiền thái phó đại nhân nhọc lòng."

"Hoàng Thượng chính là thiên tử Đại Đường, ta thân là thần tử lại há có thể không nhọc lòng." Phó Minh Trạm vừa nói, một bên vừa tới gần nàng, ánh mắt đi xuống, "Thứ đồ chơi kia của Hoàng Thượng thật không thể dùng hay là ngài không biết dùng, có cần ta giúp ngài một phen hay không."

Đường Khanh cũng không biết là tức đến mặt đỏ bừng hay là xấu hổ, quát : "Thái, thái phó đại nhân, ngươi không nên khinh người quá đáng!"

"Hửm? Ta sao dám khi dễ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chớ có oan uổng người tốt."

Phó Minh Trạm dần dần tới gần, Đường Khanh lui không thể lui, mắt thấy cặp tay thon dài kia sắp đụng tới mình, lập tức đầu óc trống rỗng, giơ tay lên ra một cái tát.

Thanh âm thanh thúy vang lên, dừng lại một chút, Đường Khanh liền hối hận muốn khóc thét lên, kia chính là nam chủ aaa! Là nam chính sẽ hắc hóa aaa! Nàng lại đánh hắn! Quả thực chán sống aaa!Lần này xong rồi, xong thật rồi!

Phó Minh Trạm bị một cái tát này đánh có chút hồi thần(tỉnh táo)trở lại, hắn trước đó không biết tại sao ma xui quỷ khiến lại muốn động tay động chân với tiểu hoàng đế , một cái tát trên mặt này trực tiếp đánh cho hắn tỉnh lại.

Chỉ là, hắn nhìn bàn tay đánh hắn của tiểu hoàng đế, ánh mắt u ám không rõ.

Đường Khanh đánh xong liền kinh sợ (kinh ngạc +sợ hãi), vẻ mặt nghĩ mà sợ nhìn hắn, vừa định nhận sai, lại thấy hắn đột nhiên buớc gần lại.

"Một cái tát này ta sẽ nhớ kỹ, hôm nay không cùng Hoàng Thượng so đo, chẳng qua ngày sau ta sẽ trả lại thật tốt thật tốt."

Vẻ mặt gió thổi báo giông tố sắp tới này, khiến Đường Khanh sợ tới mức sắp tắt thở , cũng may, Phó Minh Trạm nói xong lời này liền đi, nàng cũng liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi rời đi hoàng cung Phó Minh Trạm một đường đi thẳng về phủ đệ của mình, biểu tình lạnh lẽo, đáng sợ tới mức người hầu trong phủ thở mạnh cũng không dám thở.

Từ trước đến nay hắn đối với tiểu hoàng đế chỉ có chán ghét, vậy mà hôm nay thế nhưng thiếu chút nữa bị nàng câu mất hồn!

Quả thực điên rồi!

Phó Minh Trạm không rõ chính mình bị làm sao, loại cảm giác này hết sức không tốt, khiến hắn sinh ra một tia cảm giác bất an.

Sau khi trầm mặc thật lâu , hắn đột nhiên sai người tìm chút thiếu niên thiếu nữ lại đây.

Chỉ là, khi hắn nhìn một loạt nam nữ non nớt, lại không nhấc nổi bất cứ hứng thú gì, rõ ràng diện mạo và tư thái không sai biệt lắm với người nọ , như thế nào không có cái loại cảm giác muốn động tay động chân kia.

Tức khắc, trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.

Thái phó đại nhân bỗng nhiên sai hạ nhân đi tìm những người này, không ít người thực sự kinh ngạc đến ngây người, càng khiến cho người ta khiếp sợ chính là, những người đó cũng không biết làm sao, trong thời gian không đến thời gian một nén nhang, hết thảy đều bị chém giết.

Thái phó đại nhân khóa mình trong thư phòng suốt một ngày, không ăn không uống, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, thái phó đại nhân so với Hoàng Thượng đều quan trọng như nhau, hắn nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Đại Đường tất sẽ đại loạn.

Nhất thời, không ít người nghĩ tới tiểu hoàng đế, có nghe đồn lúc trước khi ở tẩm cung của tiểu hoàng đế , thái phó bị quạt cho một cái bàn tay.

Sự tình càng truyền càng thái quá, mắt thấy một ngày sắp đi qua, thái phó đột nhiên đi ra khỏi thư phòng.

Đi ra khỏi thư phòng thái phó cũng không có cái gì quái dị, biểu tình cũng giống như bình thường , phảng phất giống như chưa có chuyện gì phát sinh.

Không có người dám tiến lên dò hỏi, chỉ có thể chịu đựng nghi vấn trong lòng, coi như không biết việc này.
Phó Minh Trạm làm việc từ trước đến nay không sợ đồn đãi vớ vẩn, cho nên đối với đồn đãi bên ngoài cũng không có vấn đề gì, nhưng Đường Khanh thì lại khác, khi nghe đến thái phó sai người tìm trẻ em tiểu quan còn có các loại cô nương, cả người đều không tốt.

Trong tẩm cung, sau khi Đường Khanh nhiều lần xác nhận đã khóa kỹ cửa cung, lại lần nữa liên hệ với hệ thống.

"Hệ thống, ta lại có dự cảm xấu."

Nội tâm hệ thống rất mệt, "Xin đừng nói."

"Không được, có nạn cùng chịu, cậu sao nỡ có thể vứt bỏ tôi!" Đường Khanh thở phì phì mở miệng, nói tiếp: "Tôi mặc kệ, nói thế giới này có nữ chủ mà, nữ chính đờ mờ còn chưa có xuất hiện, nam chính đã chạy lệch! Một người hai người đều như vậy, hệ thống chủ của các cậu khẳng định ra bug!"

"Tôi đã đệ trình qua vấn đề, nhưng cấp trên nói không thành vấn đề nha." Hệ thống nếu có đầu, hiện tại chắc chắn là đau đầu không thôi.

"Tôi mặc kệ, còn như vậy nữa tôi liền phải bãi công!"

Ký chủ bãi công chính là chuyện lớn, dù sao ký chủ xảy ra chuyện, hắn làm hệ thống cũng sẽ xui xẻo theo, vì thế hắn chỉ có thể tận tình khuyên bảo khuyên nhủ nhỏ nhẹ : "Kỳ thật, Khanh Khanh nè, cô đổi ý tưởng xíu đi, dù gì người ta cũng là nam chủ, nhan trị cao dáng người tốt, sau này cô đi theo hắn sẽ không ăn mệt nha."

Khoé miệng Đường Khanh co rút, "Cậu đừng quên, cấm phát sinh cảm tình cùng bất luận kẻ nào trong các thế giới ."

"Có câu nói kêu là, du hí nhân gian, cô có thể thử xem." Hệ thống vừa nói, thế nhưng bán manh quỷ dị, "Tôi xem trọng cô nha ~"

Đường Khanh buồn nôn, "Nói chuyện bình thường lại đi."

Dứt lời, cửa cung vốn đã khoá chặt đột nhiên bị người dùng chân đạp mở ra.

Thấy thế, Đường Khanh bị dọa đến không nhẹ, tức khắc nhảy dựng lên.

Người tới không phải người khác, đúng là Phó Minh Trạm.

"Thái phó đại nhân, đến làm gì."

"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn xác nhận một việc nhỏ nào đó thôi."

Hắn không chút để ý nói, Đường Khanh lại cảm giác thấy nguy hiểm đánh úp về phía nàng.

"Mặc kệ thái phó đại nhân muốn xác nhận cái gì, thì cũng chẳng có quan hệ với trẫm."

"Như thế nào lại không có quan hệ với Hoàng Thượng được."

Phó Minh Trạm từng bước ép sát, không chấp nhận nửa điểm phản kháng của nàng, cúi đầu liền khóa lại môi nàng, sau đó hung hăng tàn sát bừa bãi hôn lên.

"Ngô!"

Thật lâu sau, khi Đường Khanh cảm thấy chính mình sắp bởi vì hít thở không thông mà chết, đối phương rốt cuộc cũng buông nàng ra.

Phó Minh Trạm đem nàng ôm vào trong lòng ngực, không biết làm sao, cái lỗ trống rỗng trong nội tâm từ trước đến nay lại có loại cảm giác được lấp đầy ,giống như đồ vật chính mình đã tìm kiếm bấy lâu , cuối cùng cũng tìm được rồi.

"Thái phó đại nhân thỉnh tự trọng!" Đường Khanh giãy giụa không ra, chỉ có thể cắn răng gằn từng chữ.

Phó Minh Trạm ngậm cười, tiếng nói trầm thấp ở bên tai nàng vang lên, "Hoàng Thượng muốn cho ta tự trọng như thế nào?"

"Thứ nhất, buông trẫm ra. Thứ hai, cách xa trẫm!"

Nhìn tiểu hoàng đế không có lực phản kháng, Phó Minh Trạm cong môi, "Không có khả năng."

Rõ ràng chỉ là ba chữ ngắn ngủn, nhưng Đường Khanh lại nhìn ra nồng đậm chiếm hữu từ trong mắt hắn.

......
Yo~chào mấy mĩ nhân nha, cảm ơn đã ủng hộ truyện mà gia edit. Tháng sau gia đi làm, đi học nên sẽ ít ra chương mới, với chỉ có một mình gia edit nên lâu là chuyện bình thường.

Mong mấy nàng vẫn ủng hộ truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro