Thế giới 2: Quân nhân (Hiện đại)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Edit: Nguyễn Thủy

Lần này là câu chuyện quân nhân.

Nữ chủ Nhan Hương là tiểu bạch(*) y tá, vừa mới tốt nghiệp. Xuất thân từ gia đình nhà giáo, làm việc trong bệnh viện quân đội.

(*) Tiểu Bạch: ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch  

Nam chủ Tập Dận là thượng tướng vừa cuồng bá lại lãnh khốc, mấy đời đều là quân nhân. Nam nữ chủ quen biết khi Tập Dận trong lần tham ra diễn tập quân sự ngoài ý muốn bị thương, được nữ chủ Nhan Hương ngày ngày chăm sóc.

Gọi cô là tiểu bạch, vì nữ chủ thường suy nghĩ mơ mơ màng màng, ngốc nghếch đủ loại bạch ngọt.

Ngày đầu tiên chăm sóc Tập Dận lại khiến vết thương chuyển biến xấu, nặng càng thêm nặng, khiến cho Tập Dận chán ghét. Hai người trong tình cảnh cãi nhau rồi sinh tình cảm, cuối cùng Tập Dận dùng chủ nghĩa của đàn ông phương thức đơn giản thô bạo, đem Nhan Hương đóng gói về nhà.

Ký thể là bác sỹ học về ngoại khoa, là bạn gái cũ của nam chủ, cũng là thanh mai trúc mã, mấy đời đều làm quân nhân.

Vốn dĩ trong nhà rất xem trọng quan hệ hai người, cho rằng lớn lên sẽ kết hôn. Kết quả sắp tốt nghiệp đại học, Điền Mật không muốn, theo cách nói của cô, cuộc sống tương lai của mình bị sắp xếp như vậy, không có tình cảm mãnh liệt, nhạt nhẽo vô vị. Vì thế tốt nghiệp đại học, cô lựa chọn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, theo suy nghĩ của cô, sống cuộc sống tự do trải nghiệm.

Cô quen biết nhiều người, có bạn trai. Thậm chí học xong dấu người nhà, ở nước ngoài định cư kết hôn với bạn trai.

Chính là cuộc sống không  như trong mơ, sau khi kết hôn, cô mang thai, không thể đi làm.  Lúc này chồng cô lại ngoại tình , điều này khiến cô bị kích thích, thậm chí xảy thai.

Cô nhanh chóng kết thúc đoạn hôn nhân này, lựa chọn về nước.

Lúc này quan hệ Tập Dận cùng Nhan Hương còn chưa xác định thành người yêu, vẫn ở trong trạng thái oan gia.

Điền Mật trở lại, làm bác sỹ trong bệnh viện quân đội, thấy Tập Dận vẫn còn độc thân, rút đi ngây ngô, cả người trở nên trầm ổn, khiến người ta muốn dựa vào, hai nhà thấy Tập Dận cùng Điền Mật cũng vui mừng.

Vì thế Điền Mật bắt đầu theo đuổi Tập Dận, chính là lúc này Tập Dận không muốn, lúc trước cô vứt bỏ tôi, bây giờ tôi thích người khác, cô dù quay đầu, đã muộn!

Cũng bời vì Điền Mật theo đuổi, Tập Dận mới phát hiện, hóa ra hắn yêu  cô bé ngốc Nhan Hương kia!

Vì vậy Tập Dận liền đem Nhan Hương đóng gói mang về nhà, HE.

Mà Điền Mật, sau khi Tập Dận kết hôn, gả cho con trai viện trưởng. Cũng bời vì từng xảy thai, thân thể bị thương, lại không thể mang thai nữa. Chồng hiện tại của cô vô tình biết được cô từng kết hôn, còn  xảy thai, rất tức giận, ly hôn với cô. Bởi vì Điền Mật mà cha mẹ cô mất hết mặt mũi trong quân đội.

Nhưng cuối cùng vẫn rất yêu thương đứa con gái này, cho cô một số tiền, bảo cô di cư sang ra nước ngoài.

Lúc cô sống ở nước ngoài, không kết hôn, làm việc cho một bệnh viện tư nhân, đến khi về hưu, suốt quãng đời còn lại sống cô độc.

Trước khi chết, nguyện vọng của cô là không kết hôn với tên tra nam khốn khiếp, để rồi bản thân phải chịu thương tổn!

Tiếp nhận xong nội dung cốt truyện và trí nhớ, Điền Mật mở mắt ra, lúc này cô đang ở trong kí túc xá, nằm trên bàn sách, dựa theo trí nhớ, cô biết hiện tại mình đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Cô nhanh chóng đứng dậy đi vào toilet, mở vòi nước, rửa mặt.

Ngẩng đầu, gương mặt người trong gương có vài nét giống khuôn mặt cô.

Người cao một mét bảy, có chút gầy, nhưng do có tập luyện, mảnh khảnh lại không yếu đuối.

Khuôn mặt này cùng Điền Mật điềm mỹ, mềm mại kiếp trước khác nhau, khuôn mặt này nhìn càng thêm tinh xảo, ánh mắt sắc sảo.

Nâng lên khóe môi, hai má vẫn có lúm đồng tiền như cũ, giây lát, băng sơn mỹ nhân biến thành em gái bán manh.

Nghĩ nghĩ, lúc này cô chưa có ý định kết hôn với bạn trai Cố Minh.

Còn tốt, chưa muộn!

Dựa theo trí nhớ, lấy ra điện thoại, gửi tin nhắn chia tay cho Cố Minh, sau đó vùi đầu viết luận văn.

Rất nhanh, chuông điện thoại vang lên, là Cố Minh gọi tới, Cô không muốn nghe, nhưng nghĩ lại vẫn là nghe máy:

" Alo?" Giọng nói Điền Mật không phải ngọt ngào mềm mại là điểm khàn khàn, lười biếng.

" Mật Mật! Tin nhắn em viết có ý gì?" Đầu giây bên kia, giọng nói Cố Minh vội vàng.

Không vội sao được, hai người quen nhau ba năm, hắn còn đang nghĩ mấy ngày nữa cầu hôn Điền Mật. Kết quả hôm nay lại nhận được tin nhắn chia tay.

" Chính là như tin nhắn viết." Điền Mật giọng nói nhàn nhạt, đôi mắt nhìn chăm chú máy tính, ngón tay tung bay, lộc cộc đánh chữ.

Cố Minh ngẩn người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.

" Vì sao?"

Điền Mật ngừng động tác trong tay, vì sao ư? Tất nhiên là không cho anh cơ hội thương tổn rồi!

"Không vì cái gì cả, tôi muốn chia tay với anh, Cố Minh, tôi không yêu anh!"

Không đợi bên kia trả lời, Điền Mật lập tức tắt máy. Tiếp tục làm luận văn.

Mấy ngày sau, Điền Mật không hề nghe điện thoại của Cố Minh, Cố Minh tìm tới tận cửa, cũng không quan tâm.

Cố Minh cảm thấy mình quá oan uổng quá rồi, không biết lý do gì đã bị đá. Hắn không cam lòng, nhưng nhìn Điền Mật tuyệt tình như vậy, hắn cố gắng cứu vãn, Điền Mật lại không  nhìn hắn một lần, lòng tự trọng của đàn ông không cho phép hắn cúi đầu, vì vậy ánh mắt hắn nhìn Điền Mật từ từ nhạt dần.

Điền Mật viết xong luận văn tốt nghiệp, sau đó làm thủ tục tốt nghiệp. Làm xong tất cả, cô chuẩn bị về nước.

Thời gian này, Tập Dận đã quen biết Nhan Hương.

Sân bay Z

Điền Mật mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, quần jean màu sáng bó sát người, giày trắng. Tóc buộc đuôi ngựa. Cả người tràn đầy sức sống.

Lấy điện thoại ra, gọi cho Tập Dận, tới đón.

Đầu kia, Tập Dận vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, bị thương ngoài da, hiện đang trong viện quân y để Nhan Hương băng bó.

Khuôn mặt Nhan Hương như trẻ con, nhìn qua giống như học sinh cấp 3.
Hiện tại cô đang nghiêm túc khử trùng miệng vết thương cho Tập Dận, kết quả do tay cầm không chắc, bông dính cồn trực tiếp chọc vào miệng vết thương của Tập Dận, lập tức liền có vết máu chảy.

Lông mày Tập Dận cau lại, trong mắt lộ không kiên nhẫn,  muốn phát hỏa.

Nhan Hương rụt cổ, "Tôi....tôi không cố ý ~"

Tập Dận hừ một tiếng, đang định mở miệng mắng, điện thoại liền vang.

Màn hình hiển thị tên người gọi là Điền Mật, Tập Dận ngẩn người, ngón cái khẽ di chuyển, ấn nút nghe. Đưa điện thoại tới gần tai, còn chưa mở miệng, bên kia truyền tới giọng nói khàn khàn lười biếng của Điền Mật.

"Dận, em đang ở sân bay. Anh có thể tới đón em được không? Em vẫn chưa nói với cha mẹ là em về, muốn cho hai người ngạc nhiên."

Giọng nói Điền Mật vẫn thân mật y như trong trí nhớ của hắn, giống như người rời đi bốn năm không phải là cô.

Tập Dận  nghĩ lại muốn tức giận, nhưng hắn phát hiện mình không tức giận nổi. Hai người  bên nhau từ nhỏ, lớn lên, mười sáu tuổi ở cùng một chỗ, lúc mười tám tuổi đã trao nhau lần đầu tiên. Tưởng rằng đến lúc kết hôn, ai ngờ Điền Mật không nói một lần ra nước ngoài du học.

Chương 7

Edit: Nguyễn Thủy

Đây chính là cô gái hắn thích nhiều năm.

Lúc này trong lòng Tập Dận vẫn có Điền Mật, đối với Nhan Hương cũng chỉ trong trạng thái có hứng thú.

Tập Dận không biết trả lời Điền Mật như nào, Điền Mật đợi một lúc, không thấy Tập Dận trả lời, cho rằng hắn không nghe máy. Nhíu mi, lúc này Tập Dận chưa thích phải Nhan Hương đâu? Có lẽ vẫn có tình cảm với ký thể chứ?

" Dận? Anh có đang nghe không?"

Giọng nói bên tai khiến Tập Dận hoàn hồn, nén lại rung động trong lòng, ừ một tiếng.

Được câu trả lời, Điền Mật nhếch môi, cả người tỏa ra ánh mặt trời rực rỡ, khiến người qua lại nhìn mấy lần.

Tập Dận giọng nói không giống Lý Cốc, Tập Dận thanh âm trầm ổn, có khí thế, chỉ cần một câu ừ, liền khiến người khác cảm thấy hắn không phải người bình thường.

" Em ở sân bay số 3 chờ anh nhé?"

" Ừ."

Cúp điện thoại, Điền Mật chuyên tâm chơi trò chơi trên điện thoại, gần đây cô yêu thích trờ chơi Liễu Thủ Kỵ này đâu.

Mà bên kia Tập Dận tắt máy, cũng không có tâm tư trêu đùa Nhan Hương, trực tiếp đứng dậy đi sân bay.

" Này ----"

Nhan Hương thấy hắn rời đi, vội vàng lôi kéo hắn, kết quả không cẩn thận, túm phải vết thương.

Hừ-----

Lần này khiến Tập Dận đau tới hít ngụm khí lạnh, quay đầu lại, ánh mắt bốc hỏa nhìn Nhan Hương.

Vết thương vốn dĩ không nặng bây giờ lại tổn thương hơn.

Nhan Hương hai tay giấu phía sau lưng, lui một bước, mặt đỏ hồng: " Xin..... Xin lỗi...... Tôi chỉ là muốn bảo anh băng bó vết thương...."

Tập Dận bực bội nhìn vết thương đang đổ máu, lại nhìn đồng hồ ở tay, nhớ Điền Mật đang ở sân bay đợi hắn.

Lạnh giọng gọi y tá khác nhanh chóng băng bó cho mình.

Chờ Tập Dận tới sân bay, liếc mắt liền thấy Điền Mật nghịch điện thoại một bên.

Hắn đứng yên, không đi về phía trước, chỉ là nhìn cô.

Cô không thay đổi, trước sau như một, thích mặc đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa. Lúc này cô rũ mi nhìn điện thoại, môi gợi lên, hai lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện.

Giống như nhận thấy tầm mắt của hắn, Điền Mật ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Đôi mắt láp lánh, vừa nhìn thấy hắn liền mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, ngọt ngào động lòng người.

Điền Mật dơ điện thoại vẫy tay với Tập Dận, Tập Dận giật mình, ngay sau đó bước về phía Điền Mật.

Hắn rất cao, ít nhất có 1m9, lúc này còn mặc quân trang, thân hình khôi ngô, khỏe mạnh, lại có sức hút, giống như liệp báo, hung mãnh khác thường. Khuôn mặt hắn lớn lên rất đẹp, tinh xảo, lại bởi vì khí chất cứng rắn, tuấn tú không giống cô gái.

Hắn đi tới bên Điền Mật, liền nhìn cô, ánh mắt chăm chú, như không thấy gì khác.

Hắn đi rất nhanh, lại không nóng vội, rất nhanh liền đến trước mặt Điền Mật, Điền Mật cao 1m7, chính là Tập Dận quá cao, cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Điền Mật đem điện thoại bỏ vào túi, dang tay, nhào vào lồng ngực Tập Dận.

Thân thể Tập Dận cứng lại, đôi tay nắm chặt.

" Dận, nhớ anh.!"

Nghe giọng nói Điền Mật, Tập Dận dần thả lỏng thân thể, buông nắm đấm, bàn tay chậm rãi đặt lên lưng Điền Mật.

Ngồi trong xe quân dụng Hummer của Tập Dận, Điền Mật kể những gì mình đã trải qua ở nước ngoài cho Tập Dận nghe.

Tập Dận im lặng nghe, ngẫu nhiên Điền Mật hỏi hắn cái gì, hắn đáp mấy chữ.

Điền Mật biết rõ, nhất định trong lòng của hắn có vướng mắc.

0051, độ hảo cảm của Tập Dận là bao nhiêu?

"Độ hảo cảm nam chủ 65, ký chủ cố gắng lên!"

Khá tốt, độ hảo cảm không thấp, nên công lược không khó đi?

Tâm tư của Điền Mật quay vòng, không biết có nên nói với Tập Dận việc cô kết giao bạn trai ở nước ngoài hay không, nếu bây giờ không nói, sau này nói không chừng Tập Dận biết, sẽ trực tiếp giảm độ hảo cảm, lúc đó cô mới gặp phiền toái.

Nhưng nói như thế nào đây?

Điền Mật nghiêng đầu, nhìn Tập Dận đang chuyên tâm lái xe. Hắn thật sự rất đẹp, chỉ một bên mặt cũng làm cho người không nhịn được muốn tiếp cận, nhưng khí chất nguy hiểm trên người để cho người ta không dám thân cận. Cô nhìn chăm chú Tập Dận như vậy, làm cho bên tai Tập Dận đỏ lên, cũng không nhịn được nữa.

"Khụ, nhìn anh làm gì vậy?"

"Bốn năm không được nhìn Dận, muốn bổ sung về thôi."

Điền Mật nói làm cho trong lòng Tập Dận vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn bĩnh tĩnh, lúc trước Điền Mật khăng khăng một mực đòi ra nước ngoài, lúc này lại dỗ hắn.

"Đinh —— hảo cảm nam chủ -5, độ hảo cảm 60."

Hả? Cô nói sai gì rồi sao? Đang tốt đẹp lại giảm hảo cảm chứ?

Điền Mật không vui rồi, cũng lười nói nữa.

Cứ im lặng như vậy, về tới trụ sở quân khu chỗ ba mẹ Điền Mật ở, nhà Tập Dận ngay tại sát vách nhà Điền Mật, đưa Điền Mật đến cửa nhà, liền trực tiếp lái xe rời đi.

Điền Mật bĩu môi, có chút tức giận. Lôi kéo hành lý xoay người đi nhấn chuông cửa.

Mở cửa là chị Vương người làm của Điền gia, chị Vương vừa thấy Điền Mật, rất ngạc nhiên. Sau đó phản ứng lại, lập tức nhận lấy hành lý trong tay Điền Mật, nghênh đón Điền Mật vào cửa.

"Sao tiểu thư trở lại bất ngờ như vậy? Cũng không nói trước, để chị Vương chuẩn bị đồ ăn mà tiểu thư thích nhất!"

Đối với chị Vương nhìn mình từ nhỏ lớn lên, Điền Mật cũng rất vui mừng, thân mật kéo cánh tay chị Vương làm nũng.

"Ở nước ngoài bốn năm cũng không ăn ngon được, bây giờ chỉ muốn chị Vương nấu, dù ăn cơm trắng cũng ngon!"

Điền Mật làm nũng chị Vương rất hưởng thụ, lại nghe Điền Mật nói ở nước ngoài bốn năm cũng không được ăn ngon, làm cho chị Vương đau lòng. Vội vàng muốn mua thức ăn tươi hơn về.
Điền Mật ngăn cản không cho chị đi, vội vàng nói sang chuyện khác "Ba mẹ đâu?"

"Thủ trưởng và phu nhân đi tham gia hôn lễ của con trai thị trưởng, chỉ mới đi khoảng nửa tiếng. Nếu không để chị gọi điện thoại bảo hai người quay về?"

Đi vào phòng khách, Điền Mật trực tiếp ngồi trên ghế sofa, cầm quả táo trên bàn trà lên gặm.

"Không cần, hôn lễ con trai thị trưởng, mới tới lại đi ngay cũng không tốt lắm, dù sao bọn họ cũng sẽ về, không sao. chị Vương, em đói bụng ~ "

Chị Vương nghe Điền Mật nói đói bụng, vội vàng đi chuẩn bị thức ăn rồi.

Ăn cơm tối chị Vương chuẩn bị, Điền Mật trở về phòng.

Mỗi ngày căn phòng của cô đều có người quét dọn, dù cho rời đi bốn năm, phòng của cô vẫn giống như khi cô chưa đi nước ngoài. Dung nhập vào trí nhớ của Điền Mật, nhìn thấy căn phòng này, cảm thấy ấm áp.

Tắm xong, Điền Mật lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn cho Tập Dận. Nghĩ đến vô duyên vô cớ giảm 5 điểm hảo cảm, cũng có chút bực mình.

Suy nghĩ một chút, vẫn gửi một tin nhắn.

Dận, cám ơn anh hôm nay tới đón em!

Tập Dận nhận được tin nhắn, ánh mắt thâm thúy, dường như cuốn điện thoại vào một cái hố to sâu.

Ngón tay giật giật, nhắn một chữ ừ.

Buổi tối, ba Điền mẹ Điền vừa về tới nhà, nhìn thấy con gái ngồi ở phòng khách, rất vui vẻ, lại trách cứ Điền Mật về cũng không nói trước, sẽ dời thời gian đi tiệc tới đón cô.

Ba Điền khoảng năm mươi tuổi, do là quân nhân, thời gian dài rèn luyện, thân thể rất cường tráng, vừa nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi chú đẹp trai. Mẹ Điền bảo dưỡng cũng rất tốt, thoạt nhìn chỉ như phu nhân hơn ba mươi.

Chương 8

Edit: Nguyễn Thủy

Điền Mật nhìn hai vợ chồng hỏi han ân cần, trong lòng ấm áp, thật ấm áp.

Đây là tình thân trong ký thể, là cảm giác kỳ lạ Điền Mật chưa từng có, giống như trái tim được dòng nước ấm bao quanh, hơi ấm tiến lên viền mắt. Hóa đây là tình thân.

Cô bỗng nhiên muốn biết, vì sao cô lại ở cô nhi viện? Người nhà cô đâu? Không cần cô? Vẫn là họ có chuyện gì ngoài ý muốn, khiến cô trở thành cô nhi đâu?

Lắc đầu, vứt đi những suy nghĩ đó, cười nói: " Ba mẹ! Mấy năm nay con rất tốt! Việc học thành công, chính là rất nhớ hai người."

Mẹ Điền hai mắt ửng hồng, kích động.

" Trở về liền tốt! Đứa bé hư này! Lúc trước bảo con đừng đi du học, con lại càng muốn đi!"
Cha Điền chế giễu, quan tâm nhìn Điền mật, thấy sắc mặt cô mỏi mệt, mẹ Điền vẫn đang lải nhải nói, tay duỗi ra ôm lấy mẹ Điền.

" Được rồi, con gái vừa về, về sau lại không đi, có rất nhiều cơ hội nói chuyện, hiện tại để con đi nghỉ ngơi!"

Cha Điền lên tiếng, mẹ Điền cũng chỉ ngừng nói. Gật đầu, thả Điền Mật về phòng nghỉ.

_____________________________

Sáng hôm sau Điền mật đi thông báo bệnh viện quân đội, trước khi về nước cô đã gửi sơ lược hồ sơ lý lịch đi. Lấy bối cảnh Điền Mật, cùng với bằng cấp, bệnh viện quân đội tự nhiên cầu mà không được.

Viện trưởng dẫn cô giới thiệu với nhân viên trong bệnh viện, mặc chiếc áo blouse trắng trông Điền Mật rất chuyên nghiệp.

Điền Mật ngồi trong phòng làm việc, lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho Tập Dận.

Dận, em đang làm việc ở bệnh viện quân đội nè.

Nhận được tin nhắn là lúc Tập Dận nhận nhiệm vụ mới, đang trên đường đi. Nhìn tin nhắn, Tập Dận như trước gửi một chữ ừ.

Điền Mật có điểm suy sụp, lạnh nhạt như vậy, phải công lược như thế nào?

" Ký chủ cẩn thận nghiêm cứu cốt truyện, nhìn xem có điểm gì đột phá được không!"

0051 nhắc nhở Điền Mật, cô nghĩ nghĩ, nghe theo 0051, nghiên cứu lại cốt truyện.

Lần này Điền Mật mới phát hiện, Tập dận là giúp đỡ cảnh sát bắt trùm ma túy trốn ở ngoại ô, tên trùm kia rất khôn khéo, cấp dưới cũng rất mạnh. Cấp dưới của Tập Dận không tra được gì, lại chút nữa trúng đạn, mà Tập Dận vì cứu hắn, lấy tay chắn viên đạn. Trùm buôn ma túy bị bắt, Tập Dận cũng bị trọng thương, được đưa bến bệnh viện quân đội.

Điều này khiến nữ chủ đau lòng muốn chết, mỗi ngày chăm sóc Tập Dận, sự việc lần này cũng khiến tình cảm nam nữ chủ phát triển hơn.

Điền Mật cười cười, đây chính là cơ hội tốt, trúng đạn bị thương, cô chính là chuyên gia khoa ngoại!

Quả nhiên, chưa đầy  hai ngày, Tập Dận được đưa vào bệnh viện, viên đạn bắn vào phổi, yêu cầu lập tức phẫu thuật, Điền Mật cũng trong phòng phẫu thuật, lần này tự mình thử nghiệm, cô có chút hưng phấn, trước kia đều là Vệ Tư ở trên người cô dùng dao, hiện tại cô có thể cầm dao, cô cảm giác run rẩy. Nhưng vì có trí nhớ của ký thể, phẫu thuật cũng không quá khó.

Sau 20 tiếng, phẫu thuật kết thúc, phẫu thuật rất thành công. Chỉ là chưa thoát khỏi thời gian nguy hiểm, Tập Dận được đưa vào phòng bệnh đặc biệt. Lúc này Điền Mật đang ở bên ngoài an ủi mẹ Tập hoảng sợ: " Dì Mẫn đừng lo lắng, phẫu thuật rất thành công, A Dận chỉ cần vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm sẽ không có việc gì!"

Tay mẹ Tập nắm lấy Điền Mật run rẩy, cả người mềm nhũn, nếu không phải cha Tập đứng đỡ bà, bà đều không đứng nổi.

Nghe Điền Mật nói xong mới hơi yên tâm.

" Đúng vậy! Nếu Điền Mật nói A Dận không có việc gì, nhất định sẽ không có! Mật Mật chính là bác sỹ đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài!" Cha Tập lớn lên trông đoan chính, Tập Dận lớn lên giống mẹ Tập, ngoại trừ dáng người giống cha Tập cũng không có điểm nào giống.

Có cha Tập an ủi, mẹ Tập như uống thuốc an thần.

Lúc này mới có tâm tư đánh giá Điền Mật sau bốn năm không gặp.

" Mật Mật trở về lúc nào? Cũng không nói với dì Mẫn một câu?"
Điền Mật cười cười: " Con mới về mấy ngày trước, nghĩ quen thuộc công việc, mới chính thức đến thăm chú Tập cùng dì Mẫn!"

Nói xong, nhìn nữ chủ Nhan Hương đứng một bên im lặng khóc, nhíu mày.

" Y tá Nhan sao lại khóc ở đây?! Trong nhà xảy ra chuyện sao?"

Không ngờ Điền Mật sẽ nói chuyện với cô, Nhan Hương ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn Điền Mật.

Cô có thể nói gì? Cũng không thể nói, thấy Tập Dận bị thương, cho nên mới khóc? Chính là cô rất lo lắng, trái tim rất đau. Không lẽ... Cô thích hắn? Nghĩ như vậy, Nhan Hương dùng sức lắc đầu, làm sao có thể? Hắn dữ như vậy, lại luôn mắng cô, cô mới không thích hắn đâu!

Thấy Nhan Hương chỉ nhìn cô, sau đó ánh mắt lấp lánh, một lúc lại lắc đầu. Lông mày Điền Mật càng nhíu chặt: " Y tá Nhan!" Điền Mật đem giọng nói đề cao, khẩu khí lạnh lùng.

Này khiến Nhan Hương hoàn hồn.

" Tôi...Tôi không có việc gì.... Tôi... cát bay vào mắt...."

Điền Mật im lặng —————

Cha Tập mẹ Tập đối với y tá này cũng không nói gì, liếc mắt nhìn Nhan Hương một cái, liền rời đi tầm mắt.

Mẹ Tập nắm lấy tay Điền Mật: " Mật Mật nha, con làm phẫu thuật cho Tập Dận cũng đã mệt mỏi, mau đi nghỉ đi!"

Điền Mật nghĩ nghĩ, cô cũng có mệt mỏi, chỉ là: " Vâng, chú Tập, dì mẫn, hai người cũng đợi lâu như vậy, nên về nghỉ ngơi trước, con ngồi đây nghỉ ngơi, chờ A Dận tỉnh, con liền gọi điện thông báo cho hai người."

Nghe vậy mẹ Tập vội vàng từ chối: " Không được! Con làm phẫu thuật cho A Dận đã đủ mệt rồi, sao để con lại trông được!"

"Không sao đâu ạ, A Dận chưa tỉnh lại, con cũng không ngủ được, chăm sóc anh ấy, con còn yên tâm một chút, hơn nữa con là bác sĩ, dù có chuyện gì cũng có thể biết được!"

Nghe Điền Mật nói, cha Tập và mẹ Tập cũng yên lòng, lúc trước Điền Mật có ý ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, bọn họ cũng có tức giận. bây giờ nhìn Điền Mật như vậy, liền cảm thấy vừa lòng, dù sao cũng là cô bé mình nhìn lớn lên, hiểu rõ!

" Vậy được rồi, có chuyện gì Mật Mật liền gọi điện nói cho chú Tập!" Cha Tập giải quyết dứt khoát, nghĩ dù sao cũng là con dâu nhà mình, cũng không khách khí với cô.

Ánh mắt mẹ Tập nhìn Điền Mật mang theo yêu thích cùng vui mừng: "Ừ, vất vả cho Mật Mật rồi! Nhà chúng ta có con dâu như vậy, chính là may mắn của Tập gia chúng ta!"

Điền Mật nghe vậy, khuôn mặt vô tình ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Dì Mẫn, còn sớm mà...."

"Không còn sớm, không còn sớm, con với A Dận đều 26 rồi, đợi vết thương A Dận khỏi, hai con liền kết hôn luôn đi!"

Mẹ Tập càng nói càng hăng say, nói hôn lễ nên làm ở đâu, làm kiểu Trung Quốc hay là kiểu tây, tất cả đều định trước. Cha Tập thấy vậy, cũng chỉ đành bất đắc dĩ kéo mẹ Tập đi.
Nhìn cha Tập mẹ Tập đi rồi, màu hồng trên khuôn mặt Điền Mật từ từ biến mất. Quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Nhan Hương phía sau, bộ dạng có vẻ bị đả kích rất lớn, cô cảm thấy có chút buồn cười.

Nhân vật nữ chủ đúng là ngây thơ ngốc nghếch, suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt. Mấy ngày nay cô không ngừng tìm truyện ngôn tình trên mạng để đọc, ừ, rất có ích đâu!

Chương 9

Edit: Nguyễn Thủy

Cô... Cô mới nghe được cái gì?

Hóa ra bác sĩ Điền chính là vị hôn thê của hắn? Vì sao trái tim lại đau? Đôi mắt cay xè, như có gì chảy ra.

Quay đầu nhìn qua cửa kính, nhìn về Tập Dận trong phòng bệnh. Lúc này hắn yên tĩnh ngủ, lại suy yếu kỳ lạ, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo bình thường. Cô thật muốn hắn lập tức có thể mở mắt quay về phía cô mà quát, nói cho cô biết, hắn không có quan hệ gì với bác sĩ Điền.

" Y tá nhan, nếu tôi nhớ không nhầm, lúc này cô nên tan làm?"

Nói xong cũng không đợi Nhan Hương trả lời, lập tức mở cửa phòng bệnh, sau đó đóng lại, ngăn cách tầm mắt Nhan Hương.

_____________

Sáng sớm ngày hôm sau, Tập Dận vừa mới tỉnh, liền thấy một người nằm bên giường, tóc dài, dáng người nhỏ nhắn, cô gái mặc áo blouse trắng, bác sĩ?

Ngón tay giật giật, người đang nằm lập tức tỉnh.

Ánh mắt Điền Mật mê ly, chớp chớp mắt, mái tóc cô rối tung, rủ xuống bên hai má, lúc này cô lại thêm vài phần lười biếng cùng gợi cảm hơn mọi ngày.

Thấy Tập Dận tỉnh, cô nở nụ cười, sau đó cẩn thận kiểm tra thân thể Tập Dận.

" Ừ, bây giờ không có gì đáng ngại, chỉ cần miệng vết thương đóng vảy là được. Đói bụng không? Em nấu cháo, uống một chút?"

Trong mắt Điền Mật mang theo quan tâm, khiến Tập Dận người, giồng như thời gian ngược về buổi sáng mười năm trước. Khi đó hắn đánh nam sinh tỏ tình với Đường Mật, bị thương, không nặng, nhưng đem Điền Mật mới 16 tuổi dọa sợ, bôi thuốc cho hắn, còn nói sau này nhất định đi học y. Sau đó hai người họ ở bên nhau.

Không nhận được trả lời, Điền Mật cúi người, ghé sát vào mặt Tập Dận. Tập Dận lúc này mới lấy lại tinh thần. Gật đầu tỏ ý muốn ăn.

Điền Mật lập tức mỉm cười, xoay người đi vào phòng bếp trong phòng bệnh, múc cho Tập Dận một bát cháo.

Chậm rãi đút cháo cho Tập Dận, tười cười trên mặt Điền Mật chưa hề dừng lại. Bởi vì lúc cô xoay người liền nghe thấy: " Đinh — độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 65, ký chủ cố lên!"

" Dận, lần sau làm nhiệm vụ cẩn thận một chút có được không? Anh như vậy khiến em rất lo lắng, chú Tập cùng dì Mẫn cũng rất lo lắng, luôn chờ đến lúc anh phẫu thuật xong mới về nhà nghỉ ngơi. Anh không biết, ngày hôm qua em tự tay làm phẫu thuật cho anh, nhìn thấy vết thương, đau lòng biết bao nhiêu."

" Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 75, ký chủ không ngừng cố gắng nhé!"

Tập Dận gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi Điền Mật, thấy quầng thâm dứoi mắt cô, lại nhớ đến Điền Mật làm phẫu thuật xong vẫn luôn đợi hắn tỉnh, trong lòng ngọt ngào. Nhếch khóe môi, nở nụ cười. Điền Mật giống như thấy hoa nở, đây chính là nụ cười đầu tiên Tập Dận cười với cô. Thật không dễ dàng đâu!

Huống chi ngày hôm nay đã cộng thêm 15 điểm, tuy rằng không bằng Lý Cốc, nhưng cũng rất tiến bộ.

0051 nói, nhiệm vụ trước, do Điền Mật là tân thủ, cho nên nhiệm vụ được giao đơn giản. Mới dễ dàng hoàn thành như vậy, về sau, nhiệm vụ càng ngày thêm khó.

" Em đi về trước đi, nơi này không phải không có bác sỹ!" Giọng nói Tập Dận vô ực, nói ra khiến người khác không vui, nói giống như rất khó chịu cô đâu. Nếu không phải độ hảo cảm cộng thêm, cô thật cho rằng Tập Dận khó chịu cô đâu.

Vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, hôm nay cộng thêm 15 điểm, đoán chừng không có cách nào xoát thêm hảo cảm. Bản thân cũng mệt mỏi, vẫn là về nghỉ ngơi cho tốt.

" Ừ, em gọi điẹn thoại báo cho chú Tập, nói với chú là anh tỉnh, sau đó trở về ngủ bù."

_______________

Một lúc về tới nhà, Điền Mật liền về phòng ngủ. Làm phẫu thuật xong, cô quả thật mệt mỏi, lại trông Tập Dận cả đêm.

Thân thể này cũng không phải làm bằng sắt. Cô chậm rãi~

Giấc ngủ Điền Mật tới gần tối, xuống lầu ăn cơm tối chị Vương nấu, liền cùng cha Điền mẹ Điền nói chuyện.

" Mật Mật này, con bây giờ, vẫn là thích thằng nhóc Tập Dận hả?" Mẹ Điền dò hỏi, giọng nói lại chắc chắn.

Cha Điền cũng nhìn Điền Mật, Tập Dận là do bọn họ nhìn lớn lên, đem Điền Mật giao cho Tập Dận, hai người cũng yên tâm, hơn nữa hai nhà lại gần, con gái gả cho người ta, cũng dễ dàng gặp được.

" Vâng, vẫn còn thích, mẹ, chuyện của con, con có chừng mực. Mẹ yên tâm đi!"

Điền Mật cắn quả táo, nói chuyện mơ hồ không rõ.

Nghe được con gái khẳng định, ba Điền mẹ Điền cũng không phản đối. Đúng vậy, con gái đã lớn rồi! Lúc trước vẫn nhỏ bé đáng yêu, hôm nay đã có thể tự lập rồi. Trong lúc nhất thời, ba mẹ Điền có chút cảm thán, bọn họ già rồi.

­­________________

Sáng sớm hôm sau, Điền Mật nấu nồi canh mang vào bệnh viện, còn không vào tới phòng bệnh, liền nghe thấy tiếng cười nữ chủ truyền ra. Nhíu mày, đẩy cửa mà vào. Am thanh bên trong im lặng.

Nhan Hương trong tay còn cầm bát cháo vừa kể chuyện cười, vừa đút cháo cho Tập Dận. Nghe thấy âm thanh, Nhan Hương quay đầu lại nhìn cô, gương mặt hồng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh. Ánh mắt nhìn Điền Mật có phần xấu hổ, sợ Điền Mật tức giận, dù sao Điền Mật mới là vị hôn thê của Tập Dận.

Mà Tập Dận lúc này nghiêm mặt, ý cười trong mắt lại ngăn không được, hắn cảm thấy cô nhóc Nhan Hương này thật thú vị, trách không được tính cách cô nhóc mơ hồ, vụng về như vậy, hóa ra từ nhở đã như vậy. Xem đến bây giờ, chúng ta liền hiểu rõ, Nhan Hương đang kể chuyện hồi nhỏ cho Tập Dận nghe đâu.

" Nói gì vậy? Cười vui vẻ như vậy? Vất vả y tá Nhan, sáng sớm đã đi làm. Dận, ngày hôm qua chú Tập cùng dì Mẫn đã tới đi?" Điền Mật đi thẳng đến bên giường bệnh, đem canh trong đặt lên bàn, đi vào toilet rửa tay. kiểm tra vết thương cho Tập Dận.

" Vết thương khép lại rất nhanh, không có vẫn đề gì cả, tin tưởng Dận rất nhanh được xuất viện!."

Từ lúc vào phòng đến bây giờ, Điền Mật đều mỉm cười, chẳng qua trong lòng không vui, hiện tại cô với Nhan Hương là tình địch đâu! Chẳng qua, Nhan Hương không phải nữ chủ tiểu bạch sao, đơn thuần, thiện lương, như thế nào lại biết cô là " Vị hôn thê" của Tập Dận? Còn tìm tới Tập Dận đâu? Còn nấu cháo?

Tập Dận gặp ai cũng nghiêm túc, lúc Nhan Hương xuất hiện mới vui vẻ, nếu Tập Dận không phải nam chủ, cô không hề muốn lấy lòng hắn! Lúc trước cô chưa từng đối tốt với Lý Cốc như vậy!

Thực ra thấy Điền Mật tới, trong lòng Tập Dận rất vui vẻ. Chẳng qua trong lòng vẫn không được tụ nhiên, liền nghĩ quan hệ hai người bây giờ là gì? Người yêu? Ở bốn năm trước đã chia tay! Bạn bè? Được rồi, miễn cưỡng coi vậy.

Nhan Hương đứng ở bên giường, đi không được, ở lại cũng không xong, do dự, cuối cùng đem bát cháo trong tay để lên bàn, cắn môi: " Tôi.... Tôi đi trước...." Nhan Hương không muốn đi, chính là cô lấy thân phận gì lưu lại? Cô chỉ là một y tá nhỏ! Hai người cũng không phải bạn bè! Nhiều nhất Tập Dận bị thương, cô băng bó, hai người mới nói vài câu.

Chương 10

Edit: Nguyễn Thủy

Cô rất đau lòng, cô nghĩ, cô khẳng định thích phải Tập Dận!

Tập Dận nhìn Nhan Hương, cảm thấy kỳ lạ, cô sao lại có vẻ mặt rất khổ sở, không lẽ vừa rồi cô đút cháo cho hắn ăn, là không tình nguyện?

Điền Mật nhìn Nhan Hương cười cười,cũng không đợi Tập Dận mở miệng: " Được rồi, y tá Nhan đi ra ngoài trước đi!"

Nhan Hương không có trả lời, chỉ là chăm chú nhìn Tập Dận, mặt khổ sở, nhăn thành một đống.

Tập Dận nhíu mi, không hiểu Nhan Hương muốn nói gì: " ừ, cô đi ra ngoài đi."

Tập Dận nói, Nhan Hương giống như bị kích thích, nước mắt long lanh chạy ra ngoài.

Thấy vậy Điền Mật nhún vai, không nói. Sau đó ngồi xuống ghế Nha Hương vừa ngồi, nhìn Tập Dận: " Dận, anh thích y tá Nhan hả?"

Tập Dận tuy rằng thấy Điền Mật hỏi lạ, nhưng khí nghe thấy thích Nhan Hương, trong lòng có cảm giác khác thường, hắn không có trả lời Điền Mật, mà tự hỏi xem cảm giác khác thường kia là gì.

Được rồi, nhìn dáng vẻ, nam chủ có chút thích nữ chủ, đúng không, 0051?

" Này, nhìn vẻ mặt có khi là thật đâu, cho nên ký chủ cần cố gắng lên chứ!"

Ừ, tôi có nên nói cho nam chủ biết, tôi đã từng có bạn trai, có thể thừa cơ nói tình cảm của mình với hắn?

" Em nghĩ có thể được!"

Cùng 0051 nói chuyện với nhau xong, Điền Mật nhìn về phía Tập Dận như đi vào cõi thần tiên, chớp chớp mắt. muốn bắt chiếc theo nữ chủ trong phim thần tượng, dùng ánh mắt thâm tình, kết quả cô phát hiện, cô.... Khụ.... không diễn được ánh mắt thâm tình.

" Ký chủ có thể mua ánh mắt thâm tình."

Hử, Ánh mắt cũng có thể mua?

" Đương nhiên, có ánh mắt thâm tình, có đôi mắt ngấn lệ long lanh, còn có lê hoa đái vũ(*), ánh mắt trong veo."

(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

Nhiều như vậy? Mua như thế nào?

" Dùng tích phân, ánh mắt thâm tình 15 tích phân, trừ 50 tích phân là quyền sử dụng vĩnh cửu!"

Được rồi. Thật rẻ, tôi muốn sử dụng quyền vĩnh cửu.

" Đinh------ ký chủ mua thành công ánh mắt thâm tình, trù đi 50 tích phân. Ký chủ có muốn sử dụng ánh mắt thâm tình không?"

Sử dụng ánh mắt thâm tình, ở trong giây lát, ánh mắt Điền Mật liền thay đổi.

Duỗi tay, nắm lấy tay phải Tập Dận. Cảm giác độ ấm trên tay khiến Tập Dận hoàn hồn, quay đầu, liền nhìn thấy tình yêu trong mắt Diền Mật, khiến cho trái tim hắn một trận rung động.

" Đinh ----- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 80. Ký chủ thật tuyệt vời!"

Điền Mật lúc này mới cảm giác tâm tình tốt, dù bị trừ đi 50 tích phân đâu! Ít nhất lại bỏ thêm 5 độ hảo cảm.

Lập tức làm theo kịch bản: " Dận, thật ra mấy ngày nay, em vẫn luôn muốn nói chuyện với anh. Em không biết mối quan hệ hiện tại của chúng ta là gì, người yêu cũ? Thanh mai trúc mã? Bạn bè? Bốn năm trước em nhất định muốn đi du học, em thừa nhận, điểm này là em không đúng. Ngày trước em phiền chán bởi cuộc sống không thay đổi, không có trải nghiệm, cuộc sống tương lai đều được sắp đặt sẵn. Tốt nghiệp, rồi kết hôn với anh, sinh con, sau đó trở thành bà chủ gia đình. Chúng ta lớn lên từ nhỏ, rất thân thiết, nắm tay đều thành thói quen, như tay trái nắm lấy tai phải của mình. Ngoài anh ra, em chưa từng có hành động thân mật với bất cứ người con trai nào, chu dù nắm tay. Từ năm em và anh 16 đến 22 tuổi, em bắt đầu nghi ngờ, đối với anh, em có phải là yêu? Vì vậy em lựa chọn rời đi."

Dừng một lúc, Điền Mật buông tay Tập Dận ra, ngồi thẳng người: " Ra nước ngoài được một năm, em chấp nhận lời tỏ tình của người đàn ông khác, cậu ấy là thủ khoa, học cùng khóa với em. Đó là người đàn ông khác hoàn toàn với anh, cậu ấy dịu dàng chăm sóc, hiểu ý người khác, Vào ngày valentine mua hoa tặng em, ở mỗi ngày kỷ niệm mua quà tặng tạo bất ngờ cho em, sẽ ở cuối tuần đưa em đi chơi. Em nghĩ, có lẽ em thích hắn. Chính là sau đó em mới suy nghĩ cẩn thận, có lẽ là thích đi, cậy ấy là người bên em khi em một mình nơi xa lạ, cô đơn làm bạn cùng em. Nhưng đối với cậu ấy, không phải là yêu, em nghĩ rõ ràng, người em yêu luôn chỉ có một người mà thôi."

Tập Dận không biết diễn đạt tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào, hắn không biết suy nghĩ của Điền Mật trước khi rời khỏi nơi này, lúc ấy tâm trạng hắn ra sao? Tức giận, khổ sở, thất vọng, không hiểu, sau đó một lòng một dạ vào quân đội. Hắn chưa từng suy nghĩ, ở đât nước xa lạ, Điền Mật có cô độc, có sợ hãi không, giờ nghĩ lại hắn thấy mình rất kém cỏi!

Hắn ghen tỵ với người đàn ông làm bạn lúc cô một mình nơi xa lạ. nghe người đàn ông kia rất ưu tú. Hiện tại nghĩ lại, lúc trước hắn hẹn hò với Điền Mật, hình như chưa tặng hoa cho cô nhân ngày valentine, hình như không tặng quà cho cô vào những ngày kỷ niệm, không có đưa cô đi chơi vào cuối tuần! Bỗng nhiên, hắn thấy mình lúc đó, thật quá tệ! chính là hắn lại vui vẻ, cho dù hắn tệ, cũng chỉ là người duy nhất Điền Mật yêu!

" Đinh------- độ hảo cảm nam chủ + 10, độ hảo cảm 90, ký chủ quá ngầu!"

Ha ha. Điền Mật đều muốn cười ra tiếng rồi! Quả nhiên, không phí công cô bỏ ra một đêm nghiên cứu tiểu thuyết ngôn tình...! Còn nữa, cô bỏ ra 50 điểm tích lũy cũng không có uổng nha!

"Dận, chúng ta bắt đầu lại được không?"

Tập Dận nghiêm mặt, bộ dáng hắn có vẻ tức giận, giơ ngón tay ngoắc ngoắc Điền Mật, ý bảo Điền Mật tới gần hắn.

Vẻ mặt của Tập Dận khiến Điền Mật có chút nghi ngờ, không phải là mới tăng 10 điểm hảo cảm sao, nhưng vì sao hắn vẫn tức giận? Nhưng cô rất vâng lời tiến lại gần.

Tập Dận nhấc cánh tay, ôm Điền Mật vào trong ngực.

--- -----

Sau khi ngả bài, cả người Tập Dận thay đổi rõ rệt, không còn mặt than, luôn chủ động tìm Điền Mật tâm sự.

Vết thương Tập Dận tốt, không có lập tức về quân đội, mà viết báo cáo gửi lên. Sau đó nhanh chóng mang Điền Mật đi chụp ảnh cưới.

Tập Dận làm việc nhanh như chớp, việc kết hôn cũng không kéo dài, chụp ảnh cưới xong liền quyết định ngày tổ chức hôn lễ, tất nhiên, chậm nhất cũng phải sau nửa tháng nữa. Nhưng Tập Dận lại sợ lâu, trực tiếp đi đăng ký kết hôn trước..

Tập gia và Điền gia không có ý kiến, dù sao hai nhà đều muốn mau chóng bế cháu.

--- ------

Nửa tháng sau

Tập Dận và Điền Mật tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, Điền Mật mặc sườn sám đỏ thẩm, nửa tháng trước mẹ Tập kêu người đặc biệt may riêng cho cô, phía trước dùng tơ vàng thuê người thêu phượng hoàng tung cánh, rất tinh xảo. Tóc được búi lên cao, đầu đội mũ phượng đỏ. Trên cổ đeo dây chuyền vàng kiểu dáng phượng hoàng, hai tay đeo vòng long phượng rất nặng. Lúc này Điền Mật trông cực kì xinh đẹp!

Cô nắm tay cha Điền, chậm rãi đi đến chỗ Tập Dận, đi ngang qua mẹ Điền thấy hai mắt bà lấp lánh nước, đi ngang qua vẻ mặt vui mừng của cha mẹ Tập Dận, đi ngang qua ánh mắt hâm mộ chúc mừng của khách mời, đi ngang qua vẻ mặt khổ sở của Nhan Hương. Cô nhìn Tập Dận, hôm nay Tập Dận mặc quân phục, tràn đầy khí thế mạnh mẽ, không giống lần hắn đến sân bay đón cô. Tập Dận bây giờ, cả người tràn ngập hơi thở hạnh phúc vui sướng, trên mặt ý cười thưo bước chân Điền Mật càng mở rộng.

Tập Dận cảm thấy, mỗi bước đi Điền Mật như bước vào trong lòng hắn, chậm rãi, chiếm đầy toàn bộ trái tim hắn.

Chương 11

Edit: Nguyễn Thủy

Điền Mật khoác tay cha Điền, đi đến trước mặt Tập Dận, dừng lại.
Lúc này trong mắt cha Điền hiện lên ánh nước, ánh mắt nhìn về phía Điền Mật mang theo lưu luyến. Con gái ông gả cho người ta, cho dù gả gần, cũng là nhà người khác.
Nhìn ra cha Điền lưu luyến, Tập Dận nhìn về phía cha Điền cúi người, giọng nói nghiêm trang: " Cha vợ, từ hôm nay trở đi, con hứa với cha! Con sẽ dùng sinh mạng, làm cho Mật Mật, mỗi ngày đều hạnh phúc!"
Cha Điền gật đầu, cho dù không muốn cũng phải trao tay Điền Mật vào tay Tập Dận: " Cha không mong con giàu sang, không mong con thăng chức. Chỉ mong thân thể khỏe mạnh, chăm sóc con gái bảo bối của cha!"
" Vâng thưa cha! Con hứa!" Tập Dận nắm chặt tay Điền Mật, giống như sợ hãi cha Điền đổi ý.
Cha Điền gật đầu, về vị trí ghế ngồi.

Hôn lễ Điền Mật cùng Tập Dận thực hiện theo kiểu chung, làm xong nghĩ thức, hôn lễ liền hoàn thành, từ nay trở đi hai người vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

" Đinh ------ Độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 100. Nhiệm vụ hoàn thành."

" Sao chéo ý thức ký chủ —— sao chép thành công —— chuẩn bị rời khỏi ký thể ——"

" 5 —— 4 —— 3 —— 2 —— 1——"

Trở lại không gian màu trắng quen thuộc, Điền Mật rất nhanh tỉnh táo lại, lần này nam chủ công lược cùng nam chủ trước kia không giống nhua, liền cho cô cảm giác khác nhau. Nhìn những bộ phim ngôn tình, cô cảm thấy, vậy mà bản thân đối với Tập Dận, không phải là thích. Ừ, cô nói như vậy, lần sau gặp nam chủ có độ khó hơn biết làm sao. Về sau cô nên cố gắng thích nam chủ vậy.

Nhiệm vụ hoàn thành 100%, nhiệm vụ cho điểm 90. Nhận được 90 tích phân. Hoàn thành tâm nguyện ký thể, đạt được 6 điểm phân phối số liệu. Xin hỏi ký chủ, điểm số liệu có tiến hành phân chia không?"

" Cho điểm vào khuôn mặt đi!" Lúc cô đọc những cuốn truyện đó đều nói, mặc kệ là ai, đầu tiên xem mặt, cô tranh thủ để cho giá trị khuôn mặt đầy đi.

Nhập lại tư liệu ký chủ:

Tên: Điền Mật

Giới tính: Nữ

Tuổi: 30

Cấp bậc: 2

Gương mặt: 66 (100 mãn phân)

Làn da: 65 (100 mãn phân)

Dáng người: 80 (100 mãn phân)

Trí lực: 70 (100 mãn phân)

Sức khỏe: 60 (100 mãn phân)

Mị lực: 55 (100 mãn phân)

Năng khiếu: Bác sỹ khoa ngoại.

Kỹ năng đặc biệt: Ánh mắt thâm tình ( sử dụng vĩnh viễn)

Tích phân 135

" Ký chủ muốn nghỉ ngơi, vẫn là muốn tiếp tục nhiệm vụ?"

" Tiếp tục nhiệm vụ!"

" Được, em nói cho ký chủ trước, nhiệm vụ tiếp theo độ khó tương đối tăng cao, thời gian xuyên qua có lẽ sẽ không thuận lợi cho công lược, thời gian làm nhiệm vụ cũng sẽ dài hơn."

" ừ, tôi đã biết."

" Đang tiếp nhận nhiệm vụ ---- tiếp nhận nhiệm vụ thành công ------ đang truyền tống ký chủ------"

" Truyền tống thành công ----- đang sao chép nội dung nhiệm vụ----------"

_______________

Phiên ngoại nhỏ:

" Alo? Mẹ? Con vừa mới tan làm, sao vậy? Ừ, buổi chiều con có thời gian rảnh? Cái gì? Xem mặt? Đừng mà mẹ ~ con gái mẹ mới 27, đang tuổi xuân phơi phới đâu!" Nhan Hương nhận được điện thoại của mẹ còn rất vui mừng, dù sao đã 2 tháng cô không về thành phố A thăm ba mẹ, nên rất nhớ mọi người. Kết quả, mẹ gọi điện thoại bắt cô đi xem mặt. trời ạ, cô cũng không phải là ế, bác sỹ Trình mới đến bệnh viện hai tháng trước vừa tỏ tình với cô vào cuối tuần trước kìa. Cô chỉ không muốn yêu mà thôi!

" Đã sắp 30 còn tuổi xuân gì nữa, con cũng không biết xấu hổ! Ôi dào, nhìn chút có sao đâu! Nếu không thích thì làm bạn bè cũng được! Lại nói cho con biết hai đứa đã gặp nhua rồi! 22 năm về trước, lúc mẹ mang con sang nhà bà ngoại chơi, chính là con trai của chú Trình nhà ngay bên cạnh bà ngoại! Lúc đó còn xuốt ngày đi theo mông người ta, liên mồm nói muốn chơi với anh Trình đâu, sau nhà họ ra nước ngoài sống, con còn nhớ không? Mấy hôm trước mẹ đến thăm bà ngoại, trung hợp gặp chú Trình của con, thì ra vợ chú Trình qua đời, ôi già rồi, còn nhớ rõ tổ quốc của mình, nên quay về. Con đi gặp đi? Ừm? Tốt xấu gì hai đứa cũng được coi như thanh mai trúc mã mà!"

Mẹ Nhan ngồi nói một đoạn dài cũng không thở dốc, Nhan Hương nghe được trợn mắt. Cái gì đây? Lúc năm tuổi chơi đùa với nhau vài ngày, bé như vậy ai mà nhớ, thế cũng gọi thanh mai trúc mã. Nghe thấy mẹ Nhan còn muốn nói tiếp: "Con biết rồi! Nhất định sẽ gặp! Sẽ gặp! Mẹ cho con địa chỉ đi!" Nhan Hương nặng nề thở một hơi, mẹ, con đầu hàng!

Buổi chiều, gặp 'Người có duyên' ở quán cà phê.

Nhan Hương nghe mẹ Nhan nói xong, trang điểm nhẹ, mái tóc dài được cuộn sóng, đặt xõa trên vai, mặc váy đầm màu trắng, chân mang đôi giày cao gót trắng nhạt. Cô lúc này y hệt năm năm trước đều tỏa ra nét ngây thơ, khuôn mặt non nớt không có dấu hiệu trưởng thành.

Bước vào quán cà phê, cô liếc mắt nhìn xung quanh, mẹ cô nói, đối phương sẽ mặc đồ tây đen, trên bàn đặt đóa hoa cẩm chướng màu tím mà cô thích nhất. Bỗng nhiên, cô thấy cái gì đó, kinh ngạc trợn mắt, sau đó nhìn xung quanh.

Một người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh cửa sổ vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay. Bất đắc dĩ, cô thở dài, đi về phía đối phương.

"Bác sĩ Trình, mời nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì đây?" Ngồi đối diện người đàn ông kia, vẻ mặt Nhan Hương rất nghiêm túc.

Người được gọi là bác sĩ Trình nhìn Nhan Hương nhún vai, vẻ mặt mang theo ý cười dịu dàng: "Như em thấy đó, anh là anh Trình ."

____________________

" Mẹ ~ Các Các cướp búp bê Barbie của con~" cô bé xinh đẹp mặc váy công chúa, mái tóc được kết thành hai bím, hai mắt long lanh ánh nước, tựa như một lát liền khóc òa.

" Hữu Ân, con là anh trai, sao lại lấy đồ chơi của em gái chứ! Hơn nữa con là con trai, sao lại chơi búp bê Barbie vậy?"

Điền Mật nắm tay con gái Niệm Ân, dắt đến phòng đồ chơi riêng của hai đứa con mình, khuôn mặt không hài lòng nhìn con trai mình.

Nghe vậy, Hữu Ân bĩu môi, vẻ mặt hết cách: "Mẹ, đầu tiên con chỉ sinh sớm hơn Niệm Ân có một phút đồng hồ mà thôi, chẳng phải so đo, thì hai bọn con đều giống nhau đấy. Tiếp theo, chỉ cần Niệm Ân đưa xe tăng của con ra đây, con sẽ trả lại búp bê cho nó."

Nghe con trai mình 'giải oan' Điền Mật nhíu mày cúi đầu nhìn con gái hai mắt đang long lanh: "Ân Ân ~ hả?"

"Con....con..... Con thấy xe tăng của anh chơi rất hay, nên cầm chơi thôi mà!" Niệm Ân bĩu môi, lúc đầu còn có chút xấu hổ, về sau lại hùng hồn nói.

Điền Mật đang muốn nói đạo lý cho con gái, thì nghe tiếng bước chân lộc cộc, vững vàng mạnh mẽ, rất nhanh đã đi đến phía sau Điền Mật.

" Ba ba ------"

" Ba------"

Niệm Ân thấy bố mình trở về, lập tức buông tay Điền Mật, chạy về phía Tập Dận đang giang tay chờ.

Hữu Ân đi đến trước mặt Tập Dận, hắn luôn có kỷ luật hơn em gái nhiều, nhưng trên mặt cũng không giấu được nụ cười vui vẻ vì cha về. Tập Dận một tay ôm Niệm Ân, lại cúi đầu nhìn Hữu Ân, giơ tay vuốt tóc hắn, trong mắt chứa đầy yêu thương.

Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nồng nàn của Điền Mật, làm thế nào cũng không ngăn được.

Nở cụ cười với cô, chỉ có Điền Mật mới biểu hiện thâm tình như vậy với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro