Chương 42 : Trúc mã trèo tường hoa đến( 08 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Song Nguyệt

Editor lảm nhảm: Đây là chương dài nhất mà Nguyệt từng làm luôn á. Ta nói nó dài như đường bờ biển ấy......

( TTT________TTT )

Nhưng dù sao cũng phải chiêu đãi mọi người vào ngày quan trọng chứ.....

Happy Woman's Day 8/3 aaaaaaaaaa

_______________________

Không bao lâu sau khi tết Âm Lịch qua đi, Doãn gia ở Thanh thị đã tìm được đứa con gái bị ôm sai lưu lạc ở bên ngoài. Vấn đề này khá cẩu huyết, các quý bà xã hội thượng lưu đã bát quái từ lâu.

Nghe nói tiểu thư thật bị ôm sai tên Dung Kính, Doãn gia luyến tiếc con gái nuôi dưỡng mười mấy năm, cuối cùng quyết định lưu lại cả hai, vì thế, Doãn gia còn tổ chức một bữa yến tiệc, hoan nghênh tiểu thư đích thực này về nhà.

Doãn gia ở Thanh thị coi như là gia đình giàu có nhị lưu tuy không thể so sánh với đỉnh lưu như Giang gia, nhưng ở Thanh thị cũng có lực ảnh hưởng nhất định, đến ngày yến tiệc, hầu hết những người nhận được thiệp mời cơ bản đều đi.

Đường gia tự nhiên cũng nhận được thiệp mời, cùng Doãn gia liên hôn Đường gia làm sao có thể vắng mặt.

Vốn dĩ Đường Tịnh không đi, nhưng Doãn gia đơn độc tặng cho cô một tấm thiệp mời, cho dù Đường Tịnh không sống ở Đường gia, làm cháu ngoại gái của tập đoàn tài chính Phương thị hàng đầu thế giới,cảm giác tồn tại của Đường Tịnh cũng không thể bỏ qua. Nếu đối phương mời chính là đại tiểu thư Đường gia, Đường Tịnh có lẽ sẽ không tham gia, nhưng đối phương mời chính là cháu ngoại gái Phương thị, Đường Tịnh cũng không chối từ.

Giang phu nhân tự tay chọn cho Đường Tịnh một kiện xinh đẹp tiểu lễ váy,đến ngày yến tiệc bà cùng Giang ba đều có việc không thể góp mặt, nên đã nhờ Giang Hoán đi một chuyến, thực ra Giang phu nhân cũng có vài phần tâm tư riêng, nên đã chọn lễ phục cho Đường Tịnh cùng Giang Hoán, nhưng rõ ràng đó chính là trang phục của một đôi tình nhân ,giống như để tỏ thái độ mạnh mẽ, trực tiếp biểu hiện lập trường của Giang gia, đừng tìm Giang thị liên hôn, đại thiếu gia Giang gia danh thảo đã có chủ.

Vào ngày yến tiệc, Đường Tịnh ở Giang gia làm tạo hình thay quần áo.

Đường Tịnh ngồi trước kính hoá trang, để người tạo hình tạo kiểu cho mình, bởi vì cô cũng còn nhỏ, nên cũng không trang điểm đậm, làm kiểu tóc phức tạp, nhưng bởi vì trang điểm đơn giản như vậy,khiến cho khí chất quý tộc của đại tiểu thư muốn giấu cũng không giấu được, bản thân chuyên viên trang điểm cũng cảm thấy thật vừa lòng.

Giang phu nhân nhìn Đường Tịnh, sau đó lại nhìn nhìn quần áo đã thay đổi tốt,hết lần này đến lần khác dùng đuôi mắt nhìn Đường Tịnh, rồi quay sang nhìn nhìn Giang Hoán đều đã đỏ cả lỗ tai, khóe miệng nhịn không được lộ ra nụ cười.

"Giang Hoán, con phải chăm sóc tốt cho muội muội Tịnh Tịnh nghe chưa?"Bà còn dặn dò nói, "Người phải hảo hảo đưa đi , cũng phải hảo hảo đưa về."

"Con đã biết." Giang Hoán lên tiếng đáp.

"Dì Giang , con có thể tự lo được." Trong lòng Đường Tịnh ấm áp,sau khi về nước ,sống một thân một mình sao có thể không cảm thấy cô đơn, nhưng bởi vì ở đây có gia đình Giang Hoán, giúp cô cảm thấy bớt cô đơn hơn.

"Đi thôi." Giang phu nhân tiễn hai người đến cửa, "Muộn chút nữa ta sẽ đi với chú Giang của cháu , mấy ngày kế tiếp ta sẽ không trở về."

Bà nói, lại nhìn về phía Giang Hoán, "Lần này ta cần đi một tháng."

"Con đã biết." Giang Hoán gật gật đầu, sau khi bắt đầu năm mới,Giang phụ yêu cầu tới công ty bên nước ngoài để xử lý công việc, đương nhiên Giang mẫu cũng muốn đi theo cùng.

Một chiếc xe hơi sang trọng dài đậu ở ngoài cửa, Giang Hoán mở cửa xe, cho Đường Tịnh đi vào trong trước, chính mình vừa định đi vào trong, đã bị Giang phu nhân túm chặt lấy.

"Còn có chuyện gì sao mẹ ?" Giang Hoán hỏi.

Bà trừng mắt nhìn rồi liếc mắt hắn một cái, "Hôm nay buổi tối người dự tiệc khẳng định không ít, chắc hẳn đều là những người trạc tuổi các con, Giang Hoán, cháu nhớ rõ đừng rời Tịnh Tịnh quá xa, có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm Tịnh Tịnh, Giang gia chúng ta không có tâm tư khác, nhưng khó bảo đảm không có người hướng về phía tập đoàn tài chính Phương thị đứng sau lưng Tịnh Tịnh."

"Ân." Vẻ mặt Giang Hoán trầm xuống, và nghiêm túc hơn một chút, "Mẹ yên tâm đi, con sẽ chú ý."

Đại tiểu thư là của hắn, chỉ có thể là của hắn, hắn đã chăm sóc đại tiểu thư nhiều năm như vậy, sao có thể để cho người khác đoạt đi, hắn nhất định phải nhìn chằm chằm bọn họ đây!

"Lại nói con a, hào môn có quá nhiều việc dơ bẩn, có người nhìn chằm chằm Tịnh Tịnh, đương nhiên cũng sẽ có người nhìn chằm chằm cháu, cháu nhớ rõ đừng ăn đồ ăn bậy bạ đấy." Giang mẫu có chút không yên tâm, cách đây không lâu nếu không phải đã sớm quyết định hành trình ra ngoại quốc, bà hận không thể cùng đi chung.

"Yên tâm đi, con trai người không ngốc." Giang Hoán cười một chút, sau đó xoay người đi vào trong xe.

Tài xế từ từ khởi động xe, phóng đi khỏi Giang gia.

Giang phụ thu dọn đồ đạc xong, bước ra liền nhìn đến vợ mình đứng trước cửa, giữa mày mang theo vài phần lo lắng.

"Bà cũng đừng quá nhọc lòng." Nhưng thật ra Giang phụ có tâm lớn hơn so với Giang phu nhân, "Đi thôi, chúng ta cũng phải xuất phát rồi."

*

Tiệc nhận thân của Doãn gia được tổ chức trong ở khách sạn, thời gian Đường Tịnh cùng Giang Hoán đến, đại sảnh yến tiệc đã có không ít người. Đường Tịnh khoác tay tại chỗ cong tay của Giang Hoán, bước chân Giang Hoán chậm lại, phối hợp với bước đi của Đường Tịnh đi vào trong.

Sự kết hợp giữa Trai Tài Gái Sắc này, đã thành công khiến cho đại sảnh yến tiệc chớp mắt an tĩnh trong giây lát, đủ loại ánh mắt, mịt mờ đánh giá bọn họ, và một trong số người đó đặc biệt rõ ràng.

Đường Tịnh theo ánh mắt đó nhìn qua , là một cô gái đứng ở trong một góc, đó thật sự là một cô gái lạ mặt, làn da có chút đen, nhưng có thể nhìn ra được ngũ quan không tồi, chăm sóc kĩ lưỡng một chút , hẳn là cái mỹ nữ.

"Đói bụng sao?" Giang Hoán thoáng cúi người, hạ thấp giọng hỏi một tiếng.

"Không sao, tôi đã ăn một miếng bánh kem nhỏ trước khi tới đây." Trên mặt Đường Tịnh vẫn duy trì nét cười ưu nhã khéo léo, tác phong hào phóng lại điềm đạm.

Các phu nhân đang bưng ly champagne nói chuyện với nhau, chủ đề liền nói tới trên người Đường Tịnh rồi.

"Không thể nói không hổ là cháu ngoại gái Phương thị sao, chậc chậc chậc, nhìn xem khí chất này, cũng được nuôi dưỡng thật tốt."

"Xem ý tứ Giang gia , e rằng liền nhận đứa con cháu dâu này."

"Nhưng cũng chưa chắc a,chẳng phải chuyện này vẫn chưa quyết định sao?"

"Cô đây là mơ ước nhân gia Giang gia thiếu niên lang đi, ai mà không biết gia đình cô có đứa con gái trạc tuổi hắn."

Những người này nói chuyện giọng nói đều ép tới thấp, rốt cuộc đều là người có thân phận, biết hàm súc cùng điệu thấp.

Đường Tịnh cùng Giang Hoán mỗi người uống một ngụm, đi ra tới hoa viên nhỏ ngoài sảnh tiệc, liền tìm một nơi cũng được tính là mát mẻ yên lặng để giết thời gian.

Ánh mặt Dung Kính vẫn luôn nhìn về phía hai người họ, cho đến khi không thể thấy trong tầm mắt.

【 Cuối cùng, đó chính là vai phản diện Giang Hoán, người mà bạn phải công lược. 】

Đôi mắt Dung Kính còn chưa tan đi kinh diễm chi sắc, trùm phản diện so nam chính Đường Mộ Ngôn đẹp trai hơn nhiều! Nguyên chủ đúng thật mắt mù mới có thể bám không bỏ một tra nam như Đường Mộ Ngôn.

【 Trước mắt mức độ yêu thích mà bạn đã đạt được, có thể đổi để có cơ hội ở một mình với Giang Hoán,bạn thực sự yêu cầu đổi sao? 】

Dung Kính quyết đoán nói: "Đổi!"

Ban đầu cô có sự yêu thích đối với trùm phản diện , hiện tại gặp được người thật, sự yêu thích của cô dần dần tăng lên, cô rất hài lòng đối với việc hệ thống lựa chọn mục tiêu công lược, nhưng này cũng làm cô có chút để ý đến cô gái bên cạnh Giang Hoán.

Nam nhân trong lòng có bạch nguyệt quang gì đó, phiền phức nhất, đặc biệt là bạch nguyệt quang cũng sẽ chết, người còn sống tới sau, vĩnh viễn cũng không thể xóa sạch sự tồn tại.

"Hệ thống, ta có thể thay đổi cốt truyện sao? Hiện tại Giang Hoán hẳn là còn chưa có yêu Smart kia. Ta có thể trực tiếp làm hắn yêu ta không?"

Theo quan điểm của Dung Kính, bạch nguyệt quang của trùm phản diện trong nguyên tác cũng rất làm ra vẻ, cũng bởi vì một chút việc nhỏ liền sa đọa thành Smart, lại không học giỏi, vai phản diện bị mù mắt mới có thể yêu cô ta.

【 Có thể, chỉ cần bạn có cũng đủ mức độ yêu thích, liền có thể đổi các loại đạo cụ, cũng có thể đổi cơ hội ở chung với vai phản diện. 】

Khóe môi Dung Kính nhếch lên, đáy mắt nồng đậm vẻ đắc ý. Cô có hệ thống hack-game này, chắc chắn có thể thành công công lược trùm vai phản diện!

"Dung Kính, cô ở chỗ này a." Một giọng mang ý cười vang lên, Dung Kính thu lại nụ cười, nhìn về phía người đang đi tới.

Doãn Nam Âm mang một thân cao định tiểu lễ phục, cô nàng đi đến bên cạnh Dung Kính bên người, chào hỏi: "Mẹ nói cho ta tới tìm ngươi, trong chốc lát yến tiệc sẽ sớm bắt đầu."

"Được." Lông mi Dung Kính rũ xuống, dưới đáy mắt có một tia không vui.

Người phụ nữ này rất có tâm cơ, biết rõ chính mình bị tra tấn mười mấy năm, trường hợp như vậy còn ăn diện lộng lẫy, lấy điểm này để phụ trợ bản thân cô nghèo túng, tỏ ra chính mình mới là tiểu thư Doãn gia sao?

Đáy lòng Dung Kính cười lạnh một tiếng, trên mặt lại nửa điểm không biểu lộ, đi lên lầu với Doãn Nam Âm .

Doãn mẫu nhìn thấy Dung Kính, tâm tình thực phức tạp, con gái này lưu lạc ở bên ngoài hơn mười mấy năm, chịu thật nhiều khổ, nếu là ở Doãn gia, khẳng định hiện tại đã là danh môn khuê tú hào phóng.

"Âm Âm a, Kính Kính mới trở về, tối nay ngươi phải chăm sóc cho em ấy ,các con đều là những con gái ngoan của mẹ." Hôm nay Doãn mẫu cần phải tiếp đãi khách khứa, không có khả năng thời thời khắc khắc bồi Dung Kính, chỉ có thể nói Doãn Nam Âm để ý nhiều hơn.

"Yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Kính Kính." Doãn Nam Âm nói, bỗng nhiên cười một chút, "Lại nói tiếp, Kính Kính tên của ngươi, cùng Đường gia đại tiểu thư thật giống nhau."

"Thật đúng là." Doãn mẫu đi theo nở nụ cười, "Vậy kêu A Kính đi, đề phòng trong chốc lát lại bị nhầm lẫn khi gọi tên."

"A Kính, nghe rất êm tai." Doãn Nam Âm cười nói, "Ngươi có thể gọi ta là Âm Âm, mọi người đều gọi ta như vậy."

Trên mặt Dung Kính duy trì ý cười, trong lòng lại cực kì cực kì không thoải mái, mỗi một câu Doãn Nam Âm nói, đều đạp lên đỉnh điểm giận của cô.

( Nguyên câu trên là " đạp lên đỉnh điểm lôi của cô" nhưng mình nghĩ đổi " lôi " thành " giận " sẽ dễ hiểu hơn . Không biết có đúng lắm không nữa , có gì các bạn cmt phía dưới nha

( ̄▽ ̄)ノ )

Chỉ bởi vì tên cô rất giống với Đường Tịnh, cho nên nhũ danh nhất định phải đổi thành A Kính, đây là cái đạo lý gì! Còn nói đều là con gái ngoan của mẹ, cô ta rõ ràng chính là hàng giả, cô ta trộm đi cuộc sống mười mấy năm của mình, nửa điểm tổn thất đều không có! Dựa vào cái gì!

"Đi thôi, yến tiệc bắt đầu rồi." Doãn mẫu mỗi tay nắm mỗi người, đi xuống lầu, "A Kính a, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người sẽ biết ngươi là con gái của Doãn gia ."

Trong lòng Dung Kính áp xuống tức giận, đi theo Doãn mẫu lên phía trước. Dư quang đuôi mắt cô không ngừng nhìn về phía Doãn Nam Âm, người này đối chính mình không có thiện ý, hiện tại khẳng định nghĩ làm thế nào để làm xấu mặt mình!

Theo nguyên tác, chính là Doãn Nam Âm dẫm trúng váy của Dung Kính, khiến cho Dung Kính từ trên cầu thang ngã xuống, và từ đó trở thành trò cười, sau khi khai giảng, bị mọi người cười nhạo bài xích, phải nhận hết ánh mắt lạnh nhạt!

Dung Kính bước chậm hai bước, hiện tại cô đã đến đây, cô sẽ không bao giờ để bản thân rơi xuống đến mức như thế.

Hôm nay Doãn Nam Âm mặc một bộ váy dài màu trắng , lúc vừa xuống lầu, làn váy sẽ đảo qua thang lầu.

Chân cô nhẹ nhàng dẫm một chút lên làn váy của Doãn Nam Âm, giây tiếp theo, trọng lượng của Doãn Nam Âm không ổn định, cô nàng hét lên một tiếng và ngã về phía dưới.

"Âm Âm!" Doãn mẫu sợ tới mức la lên một tiếng, muốn giữ chặt Doãn Nam Âm, nhưng lại không thể giữ chặt.

【Hoàn thành nhiệm vụ làm xấu mặt tiểu thư đóng giả, nhận được một viên mắt ngọc mày ngài】

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Doãn Nam Âm trực tiếp từ trên cầu thang lăn xuống, đầu đập trúng một góc tường, tức khắc hôn mê bất tỉnh.

Trong đám người, Đường Mộ Ngôn một thân lễ phục tuấn dật vô song, đi nhanh hướng về phía trước, ánh mắt hắn sắc bén liếc Dung Kính một cái, sau đó cởi tây trang khoác trên người Doãn Nam Âm, bế ngang cô lên, "Bác gái, để con đưa Nam Âm đi bệnh viện."

Doãn mẫu thập phần lo lắng, nhưng trước mắt bà thực sự không thể đi ngay bây giờ, yến tiệc nhân thân con gái ruột trở về, bà không thể nào vứt bỏ con gái mình mà đưa con gái nuôi đi bệnh viện.

Sự náo động nhanh chóng lắng xuống, Doãn mẫu trấn an mọi người, sau đó mang theo Dung Kính xuống lầu, dưới sự chủ trì ở ti nghi, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Không có Doãn Nam Âm, ánh mắt mọi người toàn bộ đều dừng ở trên người Dung Kính. Tra nam tiện nữ biến mất, trên mặt Dung Kính tươi cười đều trở nên vài phần chân thật vài phần, kiếp trước cô tốt xấu cũng là một diễn viên, trường hợp này thấy được không ít, biết làm thế nào bày ra một mặt tốt nhất của mình.

Vốn dĩ , hôm nay là yến tiệc nhận thân của cô , cố tình Doãn Nam Âm không có ánh mắt xuất hiện, thực chất kiện lễ phục kia của Doãn Nam Âm vốn là chuẩn bị cho cô, là cô ta dùng chút mưu mẹo, cuối cùng cũng đổi lễ phục cô với Doãn Nam Âm.

Trong một góc, Đường Tịnh kéo kéo Giang Hoán, "Ngươi vừa mới thấy được sao? Doãn Nam Âm ngã xuống, là bị người tên là Dung Kính dẫm góc váy."

Thật ra Giang Hoán không có để ý đến chuyện này, "Mặc kệ cô ta, cô gái kia nhìn có chút vấn đề, có chuyện gì ngươi nhớ tránh xa cô gái kia."

Thời điểm Giang Hoán mang theo Đường Tịnh đi vào trong sảnh tiệc, liền cảm giác được một tầm mắt đánh giá, lúc ấy hắn liền thấy được Dung Kính, theo bản năng cảm thấy không thích, bởi vì cái loại ánh mắt này quá càn rỡ, phảng phất giống như đang xem vật sở hữu vật.

Lúc này, Doãn mẫu đã mang theo Dung Kính đi tới trước mặt Đường Tịnh với Giang Hoán.

"Giang thiếu gia, Đường tiểu thư, đây là con gái của ta, Doãn Dung Kính, chờ đến khai giảng, sẽ chuyển tới trường học của hai người, các ngươi giống nhau đại, nói không chừng sẽ trở thành bạn bè trong tương lai." Doãn mẫu nói, lại nhìn về phía Dung Kính, mới vừa tính toán giới thiệu một chút cô cho họ, liền thấy Dung Kính đã tiến lên một bước.

"Chào hai vị, ta tên là Dung Kính." Ánh mắt cô lướt qua mặt Đường Tịnh, cuối cùng ngừng ở trên người Giang Hoán, "Rất vui khi được làm quen với anh."

Vừa nói, cô vừa hướng Giang Hoán đưa tay qua, sau khi đưa qua cô liền hối hận, làm sao tiềm thức cô lại dựa theo thói quen kiếp trước, kiếp trước cô tham gia yến tiệc, diễn viên tuyến mười tám như cô nhằm mở rộng nguồn nhân mạch của bản thân, đều đi chào hỏi hay nắm tay gì đó, là một quá trình cần thiết.

Nhưng mà hiện tại cũng không phải yến tiệc như vậy, hành động của cô liền có phần không thích hợp.

"Ừ." Giang Hoán nửa điểm cũng không có ý tứ bắt tay, hắn nhìn về phía Doãn mẫu nói, "Đại tiểu thư thân thể không tốt, không thể đứng nhiều, ta mang cô ấy qua bên kia ngồi, xin lỗi không thể tiếp hai vị được."

Nói xong, cũng không xem sắc mặt của hai mẹ con Doãn gia, nắm lấy tay Đường Tịnh rời đi.

Dung Kính suýt nữa duy trì không được ý cười trên mặt , thực tốt, trùm vai phản diện không hổ là trùm vai phản diện, hiện tại đối với cô lạnh nhạt, tương lai cô nhất định phải làm hắn nếm thử mùi vị truy thê hỏa táng tràng!

(Câu đầy đủ là "Kiêu ngạo nhất thời sảng truy thê hỏa táng tràng". Mọi người có thể hiểu là lúc đầu nam chính chảnh chảnh lạnh lùng các kiểu không chấp nhận tình cảm của nữ chính rồi sau này làm đủ thứ để theo đuổi lại nữ chính.

Nguồn : Cá Ba Đuôi )

"A Kính a." Dung mẫu sợ con gái xấu hổ, cầm tay cô, "Tính cách Giang thiếu gia chính là như vậy, không phải nhằm vào con, con đừng để ở trong lòng, đi, mẹ tiếp tục mang con đi làm quen mọi người."

"Vâng ạ." Dung Kính còn có thể làm gì đây, cô hướng Doãn mẫu cười một chút, trong lòng Doãn mẫu càng thêm áy náy, con gái hiểu chuyện như vậy, lại chịu nhiều khó khăn như vậy, đã trở lại còn phải xem sắc mặt người khác. Trong lòng bà cũng có chút oán trách Giang Hoán, nắm tay một chút thì có làm sao, đâu đến nỗi làm con gái bà xấu hổ như vậy, nhưng bà lại không dám có ý kiến, bọn họ đắc tội không nổi với một gia tộc lớn như Giang gia.

Giang Hoán mang theo Đường Tịnh tới phòng khách, hắn đưa Đường Tịnh muốn một ly sữa bò nóng, giúp cô uống cho ấm bụng.

"Ngươi vừa mới như vậy thực không có lễ phép nga." Đường Tịnh ôm cái ly, uống một ngụm sữa bò,nhưng ánh mắt vẫn nhìn đồ uống trong tay Giang Hoán.

"Cái này ngươi không thể uống, mang cà phê · nhân." Giang Hoán không nhịn được, nhéo nhéo mặt Đường Tịnh.

"Cũng không biết thương thế của Doãn Nam Âm thế nào rồi...." Bốn bề vắng lặng, Đường Tịnh ở trước mặt Giang Hoán trước mặt, cũng lười đến duy trì hình tượng đại tiểu thư tao nhã, lười biếng mà ghé vào trên ghế.

"Ngươi không phải không thích nàng sao?" Giang Hoán nhớ rõ, sau khi Doãn Nam Âm đính hôn cùng Đường Mộ Ngôn, Đường Tịnh đã phỉ báng thật lâu, có thể ánh mắt của Doãn Nam Âm không tốt lắm, thế nhưng lại đính hôn với Đường Mộ Ngôn.

"Ta đây cũng không chán ghét nàng." Nói cho cùng việc Doãn Nam Âm ỷ thế hiếp người cũng không phải là lạ, khi đó cô từ nước ngoài trở về, rất nhiều người đều ở sau lưng chê cười cô, nhưng Doãn Nam Âm không có, không những không có, còn phản bác những người đó, chỉ với điều này,cô cũng không khả năng chán ghét Doãn Nam Âm.

"Kia cũng là chuyện Đường Mộ Ngôn nên quan tâm, ngươi cũng đừng nhọc lòng." Giang Hoán nói, đứng lên, "Ta đi lấy chút điểm tâm tới, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát."

"Nga,ngươi đi đi." Đường Tịnh một chút cũng không khách khí, phảng phất ảnh hưởng đến mấy năm nay, khiến cô sớm đã thành thói quen với việc chăm sóc của Giang Hoán.

Trong không gian hệ thống, 321 vô cùng rối rắm, nó không biết có nên nói với Đường Tịnh mà nói cho cô rằng nữ chính xuyên thư rất nhanh liền đi thông đồng Giang Hoán a. Nếu nói, Đường Tịnh đi tìm Giang Hoán, có tính không là phá hủy cốt truyện?

Không đợi 321 rối rắm đề ra cái cớ, Giang Hoán đi vào bên trong lấy điểm tâm Giang Hoán, đã bắt gặp Dung Kính đang đến gần.

Sau khi Dung Kính được hệ thống nhắc nhở , mới biết Giang Hoán muốn đi đến bàn điểm tâm, hiện tại cô có thể đi tìm Giang Hoán, vừa lúc Doãn mẫu đã mang cô nhận thức một vòng người, cô từ chối muốn đi lấy một ly đồ uống, tách khỏi Doãn mẫu tách

Trước bàn điểm tâm, một người thiếu niên khoác trên người bộ lễ phục thiết kế cao cấp khéo léo, giúp hắn gần như phác họa hết dáng người hoàn mỹ , ngũ quan hắn rất xuất sắc, tốt hơn nhiều so với những nam nhân cô từng gặp ở kiếp trước.

Dung Kính điều chỉnh lại trạng thái một chút, cầm một cái đĩa trống đi đến bên Giang Hoán, "Xin chào."

Động tác Giang Hoán lấy điểm tâm dừng một chút, quay đầu đi, "Có chuyện gì sao?"

"Vừa rồi...... bạn học Giang, anh có phải hay không có chút hiểu lầm đối với tôi hay không?" Dung Kính cười với hắn,cô mới vừa đã đổi đạo cụ mắt ngọc mày ngài, cười rộ lên, đáy mắt phảng phất chứa đầy vô số vì sao.

"Tôi cũng không quen biết cô, nói gì đến chuyện hiểu lầm." Giang Hoán nói, "Có thể cho nhường đường một chút không? Ta muốn lấy điểm tâm."

Tươi cười Dung Kính trên mặt thiếu chút nữa liền nứt ra, "Rất xin lỗi."

Cô vội vàng tránh qua một bên, Giang Hoán trực tiếp lấy điểm tâm rồi tính rời đi.

"Bạn học Giang!" Cô ngăn Giang Hoán lại, rất khó được cơ hội ở cùng một chỗ, cô cũng không nghĩ cứ như thế từ bỏ, "Tôi không có ý khác, tôi chỉ là......"

"Nếu không có việc gì, tôi phải rời đi rồi." Giang Hoán bước đi mà không có ý định tiếp lời, trực tiếp bưng điểm tâm rời đi, lưu lại Dung Kính với vẻ mặt hụt hẫng.

Trong đám người, một thiếu niên cau mày, bưng ly rượu champagne đi lên phía trước, "Giang thiếu là người như thế, cô đừng để ở trong lòng."

Cô gái trước mắt, có chút hụt hẫng đáng thương.

【 Xuất hiện đối tượng hảo cảm số 2, ký chủ có thể làm mới mức độ ưu thích, trước mắt độ hảo cảm là 30】

Dung Kính thu thập tốt tâm tình, miễn cưỡng mỉm cười với thiếu niên, đáy mắt có một tia cô đơn, "Tôi không có việc gì, tôi chỉ là cho rằng bạn học Giang có chuyện hiểu lầm đối với ta, nghĩ có thể cởi bỏ hiểu lầm, hiện tại xem ra, tôi giống như đơn thuần bị chán ghét."

"Đừng nghĩ như vậy, người Giang thiếu để ý cũng chỉ có đại tiểu thư nhà hắn, ngươi không cần phải tự coi nhẹ mình." Thiếu niên mặt mày ôn nhu, trên người tràn ngập phong độ tri thức, "Tôi là Hứa Lương Thần, rất vui được gặp cô."

Giang Hoán bưng điểm tâm trở lại phòng khách, đặt điểm tâm ở trước mặt Đường Tịnh.

321 chứng kiến hết mọi thứ:...... Tốt, đại nhân quen thuộc, công thức quen thuộc! Không cần gì phải nhọc lòng!

"Này, đây đều là món người thích đấy." Giang Hoán nhét nĩa tráng miệng vào trong tay Đường Tịnh, "Ăn trước một chút, lát nữa trở về làm cho ngươi đồ ăn ngon."

"Ngươi không ăn sao?" Đường Tịnh gắp lấy một miếng sầu riêng, cắn một ngụm, mày liền nhíu lại, "Ngô."

"Không thể ăn cũng đừng ăn." Giang Hoán cực kỳ tự nhiên mà đem bát sầu riêng lấy lại, cắn một ngụm, "Ân, đúng là ăn không ngon lắm ."

"Không thể ăn ngươi còn ăn." Đường Tịnh dùng ánh mắt như đang nhìn người ngốc nhìn Giang Hoán.

Bên môi Giang Hoán gợi lên một ý cười nhạt, "Không thể lãng phí đồ ăn." Huống hồ, điểm tâm bị đại tiểu thư cắn qua, ngoài dự đoán đều ngọt .

321 không mắt thấy, đại nhân thật là một tâm cơ BOY!

*

Thanh thị, bệnh viện Nhân Dân 1.

Sắc mặt Doãn Nam Âm tái nhợt, mồ hôi đầy đầu mà từ trên giường bệnh ngồi dậy.

Cô cúi đầu nhìn nhìn tay mình, đôi tay này vẫn là non mềm, cô lại sờ sờ mặt mình, gương mặt này còn rất tinh tế.

Hốc mắt cô đỏ bừng, có một loại muốn khóc xúc động, cô đã sống đã trở lại sao? Cô sống lại, trở về nơi bắt đầu hết thảy bi kịch bắt đầu.

Đúng vậy, Doãn Nam Âm đã trọng sinh.

Đời trước cô không biết nhìn người, đào tim đào phổi đối với Dung Kính, muốn cố gắng hết khả năng bù đắp cho sự thua thiệt của cô ta mà mình đã gây ra, nhưng cuối cùng, Doãn gia cùng Đường gia đều bị làm hại mà cửa nát nhà tan!

Mọi bi kịch, đều bắt đầu từ hôm nay trở đi.

Cô nhớ rất rõ ràng, kiếp trước ở tiệc nhận thân,cô cũng bị té ngã như vậy , cô tưởng rằng chính mình không cẩn thận dẫm váy, thế nhưng Đường Mộ Ngôn lại nói cho cô, là Dung Kính dẫm váy cô, lúc đó cô còn cảm thấy đây cũng không phải là chuyện lớn, hơn nữa bản thân mang lòng áy náy với Dung Kính, nửa điểm cũng không có đề cập đến chuyện này.

Nhưng mà việc cô nhượng bộ lại vô nghĩa, sau đó Dung Kính luôn có thể làm xấu mặt mình, Đường Mộ Ngôn cũng dần dần dùng lời oán hận với chính mình, cô không rõ này tại sao lại có chuyện này, Dung Kính ở bên cạnh vài người nam nhân được chăm sóc chu toàn, cô ta càng ngày càng mỹ, càng ngày càng ưu tú, Doãn Nam Âm thừa nhận rằng tâm lý cô đã sụp đổ rồi!

Doãn Nam Âm tìm được Dung Kính, muốn hỏi rõ ràng Dung Kính tại sao mọi chuyện đều muốn nhằm vào mình như vậy, Dung Kính lại nói cho cô biết, hết thảy tất cả vốn dĩ là của cô ta, và không có gì thêm cả. Doãn Nam Âm chấp nhận cách nói này, rốt cuộc cô cũng thật đã chiếm dụng cuộc sống vốn nên thuộc về Dung Kính, cô yêu cầu Dung Kính đối xử tốt với Đường Mộ Ngôn một chút, không thích liền không cần cho hắn hy vọng, Dung Kính lại nói đây là trả thù.

Doãn Nam Âm tìm được Đường Mộ Ngôn, muốn nhắc nhở hắn rằng Dung Kính có khả năng gây bất lợi đối với hắn i, nhưng mà Đường Mộ Ngôn không tin cô, thậm chí còn châm chọc mỉa mai cô, Doãn Nam Âm hoàn toàn thất vọng rồi, lúc này Doãn gia cha mẹ đã sớm ghét bỏ nàng, cô muốn rời đi, lại bị người khác đánh , lừa bán tới một ngôi làng nhỏ ở miền núi xa xôi.

Chờ cô thật vất vả thoát thân, trằn trọc trở lại Thanh thị, lại nhìn đến trên màn hình lớn ở quảng trường phát sóng trực tiếp một buổi hôn lễ của Dung Kính với Giang Hoán.

Giang gia quá quyền lực, cô không thể không trốn đông trốn tây, sống một cuộc sống khổ sở nhất. Cô gặp lại Đường Mộ Ngôn, đại thiếu gia Đường gia ngày xưa, lại lưu lạc tới công trường gạch, ánh mắt hắn chết lặng, lại còn nói lời rất xin lỗi với cô.

Cô mơ màng hồ đồ sống chật vật qua ngày, thẳng đến có một ngày nàng trượt chân và ngã xuống từ trên cầu thang.

Cô cũng không nghĩ tới, ông trời thế mà sẽ cho cô cơ hội sống lại để bắt đầu lại mọi thứ, mọi chuyện mới vừa bắt đầu, hết thảy vẫn còn kịp.

Doãn Nam Âm duỗi tay lau hết nước mắt trên mặt , đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Đường Mộ Ngôn đi đến.

Một lần nữa nhìn thấy Đường Mộ Ngôn thời kỳ niên thiếu, tâm trạng Doãn Nam Âm thực sự rất phức tạp, vị hôn phu này trước mắt vẫn còn ân cần với mình, cũng không lâu trong tương lai sẽ chán ghét cô, mà yêu Dung Kính.

Kỳ thật này cũng không có gì để bàn, rốt cuộc cô cũng là tiểu thư hàng giả, nghiêm túc lại nói tiếp, hắn hẳn phải đính hôn với Dung Kính mới đúng.

"Cô không sao chứ?" Trong mắt Đường Mộ Ngôn hiện lên vẻ lo lắng.

Doãn Nam Âm lắc lắc đầu, trước mắt cô không muốn nói chuyện cùng người này.

"Bên ngoài trời mưa rồi , cô muốn đi về hay vẫn ở lại chỗ này một đêm?" Đường Mộ Ngôn hỏi.

"Trời mưa rồi ?" Doãn Nam Âm theo bản năng mà lặp lại một chút, ngay sau đó sắc mặt biến đổi, lập tức xốc lên chăn đã đi xuống giường.

Trời mưa! Cô nhớ ra rồi!

Kiếp trước, vào ngày hôm nay, đích thực là trời đổ mưa, đại tiểu thư Đường gia Đường Tịnh với Giang Hoán cùng nhau tới tham gia yến tiệc, nhưng lúc bắt đầu tiệc, Dung Kính nói chuyện với Giang Hoán, sau khi tiệc tối chấm dứt, Giang Hoán muốn đưa Dung Kính trở về nhà.

Đó là lần đầu tiên Đường Tịnh xảy ra tranh chấp với Giang Hoán, cô ấy không cho Giang Hoán đưa Dung Kính, nhưng Giang Hoán cảm thấy Đường Tịnh vô cớ gây rối, Đường Tịnh tức giận xuống xe, Giang Hoán yêu cầu tài xế lái xe đi, trực tiếp đưa Dung Kính về, cuối cùng là Đường Tịnh một đường mắc mưa trở về!

Đường Tịnh thân thể không tốt, bởi vì mắc mưa đã phát sốt cao, thân thể trực tiếp suy yếu, sau này lại bệnh nặng liên miên không dứt.

Doãn Nam Âm không biết Dung Kính rốt cuộc làm bằng nào mà Giang Hoán có thể đối xử với Đường Tịnh như vậy, trong mắt tất cả mọi người, hắn tuyệt đối không thể mặc kệ mà bỏ lại Đường Tịnh!

"Nam Âm, cô muốn đi đâu?" Đường Mộ Ngôn khom lưng nhặt gót giày trên mặt đất lên, "Cô còn chưa mang giày a."

"Quay về, trở về khách sạn!" Chuyện giữa cô và Dung Kính, không nên ảnh hưởng đến người khác, kiếp trước cô cho rằng Dung Kính là một cô gái tốt, chính là hiện tại ngẫm lại sao có thể nghĩ như thế a!

Một cô gái tốt sẽ không nhận sự chăm sóc với mấy nam nhân có quan hệ mập mờ, một cô gái tốt sẽ không biết rõ tình cảm tốt đẹp của người khác ra sao, mà còn cố gắng tính kế chen chân!

Đại tiểu thư kiêu ngạo như Đường Tịnh, khẳng định đã à là thấy rõ lại cam tâm tình nguyện chui vào!

Đại tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không để cô xảy ra chuyện! Cho dù là vì Doãn gia, cũng quyết không thể khiến đại tiểu thư xảy ra chuyện!

Bên ngoài trời mưa thật to, kiếp trước cô đã qua đêm ở bệnh viện, đại tiểu thư mắc mưa trở về, sốt cao không lùi, trực tiếp dẫn tới thảm kịch sau này, sau đó ông bà ngoại cô biết chuyện này , thập phần phẫn nộ, trực tiếp chèn ép chuyện làm ăn của Doãn gia, sau này Doãn gia sẽ suy đổ, nguyên nhân chủ yếu là do Phương gia trả thù!

"Nhanh lên!" Hai mắt Doãn Nam Âm đỏ bừng, đôi tay gắt gao mà nắm thành nắm đấm.

Đường Mộ Ngôn tuy rằng không biết vì sao cô lại thất thố như thế, nhưng thấy biểu tình cô nghiêm trọng như vậy, cũng không có hỏi nhiều, mà là phối hợp tăng tốc độ xe nhanh hơn.

bị lời nói ngôn từ của Dung Kính làm cho tức giận , mới có thể xảy ra tranh chấp với Giang Hoán, nam nhân vĩnh viễn không thể thấy rõ kịch bản của trà xanh, hoặc không phải không thấy rõ, m

Ngoài khách sạn ngoại, khách khứa lục tục ngồi xe đi rồi, Doãn Nam Âm xuống xe, hỏi nhân viên phục vụ khách sạn mới biết được, yến tiệc đã kết thúc nửa giờ.

Cô lại lên xe, "Tiếp tục chạy, chậm một chút, đi tìm đại tiểu thư."

Đường Mộ Ngôn sửng sốt một chút, "Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"

"Đừng hỏi ta tại sao, lái xe!" Vừa mới tiếp thu ký ức đời trước, vốn là đối với người này có chút giận chó đánh mèo, hơn nữa biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, Doãn Nam Âm cảm giác mình chính là một thùng thuốc nổ, một chút liền có thể nổ tung.

Đường Mộ Ngôn nghe vậy,khởi động xe chạy trong đêm mưa, từ khách sạn đến biệt thự chính của Đường Tịnh, lái xe mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Hắn chạy chậm, ước chừng hơn một giờ mới chạy đến.

Doãn Nam Âm trực tiếp xuống xe, cả người cô đều ở phát run, cô ấn chuông cửa, không bao lâu, gặp được một người phụ nhân ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, cô thoáng có chút ngoài ý muốn.

"Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?" Dì Aina nhìn trước cô gái mắt ướt dầm dề, khó hiểu hỏi.

"Đại tiểu thư...... Đường Tịnh, cô đã trở lại rồi?" Doãn Nam Âm cảm giác trái tim mình đều nhấc tới cổ họng.

"Tiểu thư Tịnh Tịnh tiểu thư đã sớm quay trở lại, ngài là tới tìm tiểu thư Tịnh Tịnh của chúng tôi sao?" Dì Aina hỏi.

Doãn Nam Âm nghe vậy, lại hỏi: "Cô ấy trở về như thế nào? Có gặp mưa không?"

"Đương nhiên là Giang Hoán thiếu gia đưa về tới, không có gặp mưa." Dì Aina cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao cô gái nhỏ này sẽ hỏi dạng vấn đề này, có Giang Hoán ở đó, Đường Tịnh sao có thể gặp mưa a.

"Không có chuyện gì...... Không có chuyện gì là tốt rồi." Thân thể Doãn Nam Âm như mất hết sức lực, trực tiếp ngồi quỳ ở trên mặt đất, cảm xúc căng thẳng tới cực điểm cuối cùng cũng sụp đổ, giọng nói nghẹn ngào một tiếng, không nhịn được liền gào khóc lên.

_______________________

Mọi người hôm nay vui vẻ chứ ? Nếu không vui vẻ hãy lướt lên đọc thêm 1 lần nữa là OK liền.😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro