Chương 43 : Trúc mã trèo tường hoa đến (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Song Nguyệt 

-------------------------------------------------

Trên sô pha trong phòng khách, Doãn Nam Âm khóc nấc lên, áo khoác lông ẩm ướt đã được cởi ra, trên người cô bọc một cái chăn với mái tóc đen xõa ở sau đầu, cô ngồi xếp bằng ở trên sô pha, trên đầu gối để hộp khăn giấy.

Dì Aina đặt ly trà nóng ở trước mặt cô, cô khụt khịt nói : "Cảm...cảm ơn dì."

Đường Mộ Ngôn không nói một lời mà ngồi ở bên cạnh Doãn Nam Âm, sau 5 năm, hắn lại lần nữa quay lại nơi này. Vốn Đường Mộ Ngôn không có ý định đi vào, hắn còn có vài phần tự mình hiểu lấy, biết mình ở lại nơi này sẽ không được chủ nhân hoan nghênh.

" Vào nhà chờ đi." Nghe tiếng ra tới Đường Tịnh, mặt vô cảm xúc mà nói xong, xoay người liền đi vào trong.

Giang Hoán lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhưng thật ra chưa nói cái gì, nơi này là nhà của Đường Tịnh , cho phép ai tiến vào không cho ai tiến vào, đều là quyền tự do của cô.

Vì thế, nó liền biến thành tình trạng hiện tại.

Đường Tịnh ngồi ở sô pha đối diện, trong tay bưng ly hồng trà, thong thả chậm rãi uống, Giang Hoán ngồi ở bên cạnh cô, cầm điện thoại di động chơi Sudoku.

Thiếu nữ ngồi đối diện đã khóc một lúc lâu.

Doãn Nam Âm rút khăn giấy, dùng sức lau một chút nước mũi, sau đó hít một hơi thật sâu, "Em đã khóc xong."

Đường Tịnh buông cái ly, hỏi: "Không khóc thêm một lát?"

"Không được không được." Doãn Nam Âm lắc lắc cái đầu, "Kỳ thật em không có việc gì, ngươi có thể coi như là tương lai tẩu tử tâm huyết dâng trào quan tâm."

Nói xong, đáy mắt Doãn Nam Âm lóe lên một tia buồn rầu, sống lại một lần, cô đã thấy qua rất nhiều chuyện, nói đúng hơn là kiếp trước cô, mặc dù không phải cố ý nhưng đơn thuần chỉ là sự tồn tại của chúng khiến một ít người bị tổn thương.

"Đã muộn rồi, chúng tôi liền không quấy rầy nữa." Doãn Nam Âm nói, đem chăn kéo xuống, từ trên sô pha đứng lên, "Mộ Ngôn, đi thôi."

"Được." Đường Mộ Ngôn đứng dậy theo, thân thể hắn vẫn luôn căng chặt, từ lúc mới bước vào nơi này, hắn liền rất câu nệ.

"Chờ đã, để tôi tiễn hai người." Giang Hoán buông điện thoại di động xuống, đứng dậy rồi dẫn hai người đi ra ngoài.

Mưa bên ngoài đã nhẹ hơn một chút, không còn nặng hạt như trước, Giang Hoán kêu người đưa ra cổng lớn, một câu dư thừa đều không có, xoay người liền quay trở vào.

Lúc trở lại phòng khách, đại tiểu thư trước đó ngồi cực kỳ đoan chính, lúc này đã nằm dài trên sô pha, trong tay ôm điện thoại của hắn, tiếp tục chơi Sudoku.

"Được rồi, đã tiễn đi, muộn lắm rồi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi tối bị nóng đầu mà lại chạy tới nơi này." Giang Hoán thay đổi thành hình tượng lạnh lùng ít nói trước đây, nói nhiều không được, "Nói mới nhớ, tại sao người lại cho phép Đường Mộ Ngôn vào nhà? Ta cho rằng người sẽ bắt hắn chờ ở bên ngoài."

"Bởi vì đứng ở bên ngoài rất thoải mái a, ngồi ở bên trong mới dày vò được." Đường Tịnh hừ lạnh nói.

Giang Hoán sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu được ý tứ Đường Tịnh

Có đôi khi, thăm lại chốn cũ mới khiến người ta khó chịu.

Nhưng Giang Hoán hiểu được, đối với Đường Mộ Ngôn Đường Tịnh không có bao nhiêu chán ghét, nguyên nhân cho phép hắn đi vào, có lẽ một phần là muốn cho nội tâm Đường Mộ Ngôn dày vò một phen, nhưng càng nhiều hơn, vẫn là bởi vì bên ngoài lạnh lẽo.

Đại tiểu thư nhà hắn a, vẫn luôn chính là cái cô gái khẩu thị tâm phi[1].

[1]: miệng nói một đàng, tâm nghĩ một nẻo (theo Cồ Việt)

********

Đêm khuya tĩnh lặng, Đường Tịnh vừa mới mới vừa chợp mắt, trong đầu liền vang lên một giọng nam lạnh lùng thập phần nghiêm túc .

321: 【Chỉ cần ta bức trang hảo, ký chủ sẽ không gọi ta làTiểu Lạp Ngập! 】

321: 【 Xin chào ký chủ đại nhân, đây là hệ thống 321,tiếp theo, ta sẽ tiến hành giải thích cho ngài tình huống hiện tại, bởi vì xảy ra một số tai nạn nhỏ sau khi đến thế giới này, hiện tại ta mới có thể liên hệ với ngài ......】

Đường Tịnh mở đôi mắt to đen lúng liếng, nghe đồ vật tự xưng là hệ thống có nhiệm vụ hỗ trợ này, nói lải nhải thao thao bất tuyệt [2]hơn nửa giờ.

[2](Khẩu ngữ) :liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt (theo Sơn Hà tra từ)

Đường Tịnh: "Nói xong rồi?"

321:??? Không đúng, ký chủ đại nhân, phản ứng của ngài có phải hay không có điểm kỳ quái?

Đường Tịnh: "Ý của ngươi, ta là người thực hiện các nhiệm vụ, nhưng sau khi đến thế giới này lại mất đi ký ức, ngươi trải qua mười mấy năm mới có thể thành công liên hệ được với ta?"

Quả cầu nhỏ 321 sáng lên một chút, 【 Đúng vậy ký chủ. 】

Đường Tịnh: "Tiểu Lạp Ngập[3]."

[3] : Đồ rác rưởi, có thể hiểu là chị nhà đang nói hệ thống làm việc không hiệu quả :))

321 nháy mắt tạc mao[4] , 【 Tại sao ngài lại gọi ta là Tiểu Lạp Ngập! 】 điều này có phải thật đáng sợ hay không?! Người không phải không nhớ rõ mọi thứ sao, người cũng không phải là đứa nhỏ ngốc, cũng không phải vị hôn thê táo bạo [5], vậy mà vẫn gọi ta Tiểu Lạp Ngập!!!

[4] : những người tuy rất dễ "xù lông" khi bị chọc vào, nhưng bên trong họ vẫn tràn đầy tình cảm. (theo Zaidap.com)

[5] : không e ngại khi làm những việc mà người khác thường không dám làm, bất chấp mọi nguy hiểm (theo Sơn Hà tra từ)

Đường Tịnh: "Làm một hệ thống,vậy mà ngươi lại không thể liên lạc với ký chủ trong mười mấy năm!"

321:......

Đường Tịnh: "Ngươi nói ta không phải là người của thế giới này, vậy ta vốn là người nào, tại sao lại đồng ý ký kết khế ước với cùng ngươi, tại sao......"

321: 【 Ta cảm thấy ngài đặt cho ta biệt hiệu đó cũng khá tốt. 】

321 khóc thút thít ôm lấy thân hình tròn xoe của mình, nó còn có thể làm như thế nào đây, nó cũng mất hết hi vọng a, bởi vì vấn đề của Đường Tịnh nó một câu cũng không có cách nào trả lời.

Nó có thể nói cho cô là cô là bia đỡ đạn bị Thiên Đạo thập nhị cung lợi dụng lúc sau lại bị vứt bỏ sao? Nó không thể!

Nó chỉ là một hệ thống, sau khi đại nhân tỉnh dậy, sửa đổi nó thuộc tính nhiệm vụ của nó, nó nhất định phải thật cẩn thận bảo vệ ký chủ cùng chính mình, không bị hệ thống chủ phát hiện điểm khác lạ.

Ở thế giới trước, tuyến chính của câu chuyện bị sụp đổ và đảo lộn, nhưng ý định Thiên Đạo lại không có tấn công Đường Tịnh, nó suy đoán là đại nhân động tay chân.

Đến tận bây giờ nó còn nhớ rõ, đại nhân đã nói với Đường Tịnh, "Về sau, ngươi có trách nhiệm tạo ra trời đất, ta có trách nhiệm che chở người. Đi đánh nát những thứ ngươi không thích, vào lúc này đây, ta sẽ ở bên đến phút cuối."

Ở thế giới trước ký chủ tìm về được một mảnh nhỏ ý thức, cho nên Đường Tịnh ý thức được cô gái nhỏ này đại diện cho tiềm thức của cô mới có thể tỉnh dậy ở thế giới này, hơn nữa từ trong pháp luật Thiên Đạo giành lại tính mạng Phương Nhĩ Nhã và cô còn phải thay đổi kết cục của mình.

Đường Tịnh: "Cho nên, nhiệm vụ của ta là gì?"

321: 【Nhiệm vụ của ngài chính là duy trì cho các thiết lập cá nhân của ngài không bị phá vỡ, hoàn thành cốt truyện của thế giới này. 】

321 giải thích cho Đường Tịnh một chút về cốt truyện của thế giới.

Đây là một thế giới bắt nguồn từ chuyện tiểu thư thật và tiểu thư giả.

Nói chung,trong thế giới về tiểu thư thật và giả này, hoặc tiểu thư thật là nữ chính , hoặc tiểu thư giả là nữ chính, vị trí và quan điểm bất đồn như đứng ở góc độ tiểu thư thật, tiểu thư giả là một bạch liên hoa đáng ghét đã cướp đi cuộc sống và tình yêu thương của mình, khiến tất cả mọi người ai cũng ghét bỏ.

Đứng ở góc độ tiểu thư giả, bản thân họ lớn lên trong sự thiên kiều bách sủng, bỗng nhiên một ngày nọ phát hiện chính mình không phải tiểu thư thật, mọi thứ có được trong quá khứ đều là may mắn, sự tương phản mạnh mẽ, khiến tiểu thư giả thấp thỏm lo âu, muốn tìm lấy một thứ gì đó tới trấn an nội tâm mình, trong mắt của tiểu thư giả, hiện thực là hoang đường và không muốn chấp nhận.

Như vậy trong thế giới, hầu hết thời gian, tiểu thư thật và tiểu thư giả luôn có một người là nhân vật nữ ác độc.

Tuy nhiên thế giới mà Đường Tịnh đi vào, lại có một chút khác biệt.

Đây là một nữ chính đôi tiểu thư thật xuyên sách mà đến, Dung Kính,tiểu thư giả trọng sinh Doãn Nam Âm, hai người này đều là những nữ chính trong câu chuyện.

321: 【 Đây là một kết thúc đôi, kết cục đầu tiên là tiểu thư thật Dung Kính cuối cùng đánh bại Doãn Nam Âm, cùng nam chính kết hôn, cả đời hạnh phúc hoà thuận vui vẻ. Kết cục còn lại là tiểu thư giả chiến thắng tiểu thư thật xuyên sách đến, vạch trần bộ mặt thật của tiểu thư thật , cuối cùng cùng nam chính ở bên nhau. 】

Đường Tịnh có chút không thể hiểu, "Nếu nó chỉ tồn tại như một tiểu thuyết, như vậy kết thúc đôi là khả thi, nhưng bây giờ đây là một thế giới thực, cuối cùng chỉ có một kết thúc cuối cùng, không có khả năng chia thành một thế giới khác đúng không ?"

321: 【 Đúng vậy, cuối cùng chỉ có một kết thúc, hơn nữa đã xác định là tiểu thư thật thắng. 】

Lông mày Đường Tịnh nhíu lại, "Tại sao? Đây này là ai quyết định?"

321: 【 Trước đó ta đã nói qua, những thế giới nhỏ sở dĩ tồn tại nguyên nhân vì loại hình này trong thế giới truyện được mọi người đặc biệt yêu thích .】

Đường Tịnh: "Vậy kết cục này là do độc giả của thế giới truyện lựa chọn ?"

321: 【 Có thể hiểu như vậy. 】

Đường Tịnh: "Tại sao chứ? Chỉ dựa vào sở thích của đa số người liền có thể điều khiển được hướng đi của một thế giới?"

321 im lặng một lúc lâu, nói: 【 Ký chủ, kết thúc phát sinh của thế giới này chỉ có một, thẩm mỹ của người đọc biến đổi theo từng ngày, với sự hoàn thiện, tích lũy kinh nghiệm cùng tầm nhìn, tam quan [6] cũng dần dần hình thành. Hiện tại người đọc thiên vị chính là thể loại tô sảng nghịch tập, như vậy bối cảnh về tiểu thư thật cũng rất được yêu thích, đầu tiên là nhân vật của những tiểu thư chân chính là đứng nền tảng đạo đức cao đẹp, thứ hai âm mưu bị phản công và từng bước bị vả mặt từ tình thế khó khăn khiến nội dung truyện càng thêm xuất sắc. 】

[6] : Bao gồm Thế giới quan, Giá trị quan và Nhân sinh quan.

Đường Tịnh không nói gì, 321 không thể đọc được suy nghĩ Đường Tịnh , nghĩ nghĩ, lại nói một cách khác, 【 Giống như nói, nhân vật Kim Dung đại sư tiếu ngạo giang hồ, Đông Phương Bất Bại, lúc nhân vật này vừa mới được xây dựng, chỉ đơn thuần là một vai ác, nhưng qua vài chục năm, không những nhân vật chưa từng có khi, ngược lại tiến hóa theo cảm nhận thẩm mỹ, càng ngày càng thú vị trong tác phẩm điện ảnh, thậm chí khiến vai diễn của nhân vật này cùng nam chính có tình cảm. 】

"Ta hiểu ý của ngươi." Đường Tịnh cũng không phải không hiểu điểm này, cô chỉ là cảm thấy có chút buồn cười, có chút hoang đường, trước khi 321 xuất hiện, cô chính là người dân sống trong thế giới này, cô là Đường Tịnh, là đại tiểu thư Đường gia.

Nhưng mà hiện tại, 321 nói cho cô biết, cô chỉ là một nhân vật bia đỡ đạn trong truyện, là người tầm thường bé nhỏ trong truyện của người khác, mạng sống của cô không thể nắm giữ ở trong tay chính mình, hơn nữa thế giới này cũng không được tự do.

321: 【 Ký chủ, ngài đừng cảm thấy buồn phiền, hết thảy đều sẽ thay đổi. 】

Giống như thế giới trước, thế giới trước trước nữa, hai thế giới kia đều tránh thoát từ lao, trở thành một thế giới hoàn toàn mới, không bị giới hạn và kiểm soát.

Đường Tịnh: "Ta không có buồn phiền." Cô chỉ có một chút tức giận.

Tức giận tiểu trúc mã của mình, làm bạn mười mấy năm, như thế nào liền biến thành nam chính trong câu chuyện của người khác.

Cô bỗng nhiên ngơ ngẩn cả người.

Tại sao tiểu trúc mã của mình lại không thể biến thành nam chính của người khác ?

Tại sao trong lòng lại cảm thấy đổ vỡ, như là đè ép một cục bông, ép tới nỗi khiến cô cảm thấy khó thở?

Giang Hoán đối cô mà nói, rốt cuộc là gì?

Cô một phen xốc lên chăn, dưới ánh mắt khó hiểu của 321, mang chân trần đi trên mặt đất, mở cửa chạy đi ra ngoài.

Trên hành lang dài trải thảm dày, Đường Tịnh vội vàng mà chạy xuống lầu, sau đó lung tung giẫm một đôi giày liền chạy đi ra ngoài.

321 đã sớm không thể giữ giọng nam lạnh lùng, nó hét to: 【 Ký chủ! Ngài muốn đi đâu, bên ngoài rất lạnh,thân thể ngài không thể mắc mưa, cũng không thể chịu rét được! 】

321: 【 Ngài có thể gọi điện thoại cho Giang Hoán gọi điện thoại, gửi tin nhắn, khiến cho hắn tới gặp mặt, ngài đừng chạy! 】

Nhưng mà lúc này đầu óc Đường Tịnh hỗn loạn, cô chạy đến bên dưới tường hoa, tường hoa bị mưa làm ướt vừa lạnh vừa trơn, cô ngã xuống nhiều lần, cả người té ngã đều bị bẩn, một bên khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng đã dính nước bùn.

Cô có chút hoảng loạn, còn có chút sốt ruột, dường như có câu đáp án sẵn sàng bật ra trong cổ họng, nhưng mà bộ não hỗn loạn của cô hiện tại lại không thể nào nghĩ ra.

321 hối hận rồi, buổi tối nó không nên nói cho Đường Tịnh những chuyện này, trong cốt truyện ban đầu, hôm nay Đường Tịnh sẽ bị mắc mưa, lúc sau dẫn tới thân thể suy sụp, vốn nó tưởng rằng cốt truyện gặp mưa sẽ không bao giờ được diễn ra.

Nó sai rồi, nó thật sự sai rồi.

Nó lần đầu tiên ý thức rõ ràng được người này không còn là ký chủ mà nó biết khi bị ràng buộc nữa, cô cũng chỉ mới 17 tuổi, cho dù là những chuyện phức tạp trong cuộc sống, nhưng đại tiểu thư vẫn đang được một ít người bảo vệ rất tốt.

Cô sẽ hoảng sợ, sẽ nổi giận, sẽ khổ sở, sẽ cười, sẽ nháo, có chút nghịch ngợm, có chút kiêu ngạo, biệt nữu muốn mệnh, luôn là khẩu thị tâm phi.

Biệt nữu: người có lời nói và hành động đi ngược nhau (nói 1 đằng làm 1 nẻo)

( Nguồn : Lee Kwon . wordpress )

321: 【 Ký chủ, ngài đổi một dây nho khác đi, nó dày hơn đó! 】

321 không khuyên cô, nó chỉ hy vọng cô nhanh nhanh bò đến bờ tường bên kia, nhanh chóng đi vào nhà.

Rốt cuộc, lúc sau Đường Tịnh kéo lấy cái dây nho thô kia mà 321 nói kia, có chút vụng về, lần đầu tiên tự ý rẽ vào sân đối diện, cô rớt một bên giày, cô cũng không có để ý, màu nâu tóc quăn của cô bị mưa làm ướt, ướt đẫm nước, cô chạy thực nhanh, như là sợ hãi chạy chậm thì tiểu trúc mã của cô liền sẽ biến mất.

Cô chạy tới bên ngoài cổng lớn biệt thự, nhấn chuông cửa.

Lúc này Giang Hoán mới tỉnh ngủ không bao lâu, nghe thấy tiếng chuông cửa, trạng thái còn đang chưa tỉnh, hắn bật đèn rồi đi xuống lầu mà mở cửa, sau đó đồng tử hắn bỗng dưng co rụt lại.

Cô gái nhỏ của hắn, một thân chật vật mà đứng trước cổng lớn nhà hắn, lạnh đến run bần bật, đôi mắt hồng hồng, biểu tình liền có thể khóc bất cứ lúc nào.

Đại não chưa kịp phản ứng, Giang Hoán đã nắm lấy cổ tay Đường Tịnh,kéo người vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro