Chương 1: Vị hôn phu kì quái(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp An Như nắm bản vẽ trong tay, hít sâu bốn năm lần sau đó xoay người từ đường cũ trở về.

"Nhiếp An Như, kẻ điên kia, ngươi định làm gì!!"

Cẩm Tựa Như thét lớn, đáng tiếc nàng ta chỉ có thể ở nơi đó lo lắng suông mà lại không thể làm gì.

Nàng biết bản thân vì sao cuối cùng lại đổi ý.

Có lẽ nàng đã thật sự động tâm rồi.

Vừa rồi, ngay tại thời điểm hắn tinh tế hôn nàng, bỗng nhiên nàng cảm thấy vô cùng hoảng loạn, trái tim không nhịn được đập thình thịch. Nàng tựa đầu trước ngực hắn, trái tim đó cũng đang đập rộn ràng .

Hắn cũng đang khẩn trương...cũng thấy vô cùng ngượng ngùng.

Nàng biết, người Tạ Ninh Viễn yêu là Cẩm Tựa Như.

——————————————-

Đêm nay Nhiếp An Như ngủ vô cùng không an ổn, bên tai vẫn luôn vang lên tiếng nói chuyện của ai đó, ong ong ong  không ngừng, thậm chí còn có một bàn tay không an phận vuốt ve mặt nàng.

" Cẩm Tựa Như, ngay cả khi mất mạng, nàng cũng chịu làm vì hắn sao?"

Thành âm trầm thấp, đứt quãng mà không rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy phiền, rất không kiên nhẫn nói :

" Đừng nghịch "

Chợt tay nàng bị cầm gắt gao, nàng khẽ chau mày, có chút mơ màng mở to mắt thì chạm phải một đôi mắt thâm thuý âm trầm, mang theo một chút tơ máu, tựa như vực sâu vô tận. Lông mi đen đậm như cánh quạt, cái mũi cao đĩnh đạt, đôi môi gợi cảm của người đó có lẽ vì giật mình mà hơi giương lên. Gương mặt trắng nõn đẹp đẽ, trông vô cùng anh tuấn, mái tóc đen xoã tung xuống dưới, vài sợi tóc rơi xuống chạm vào mặt nàng , ngưa ngứa.

Cả người hắn cơ hồ tựa hết lên trên người nàng, nàng cẩn thận cảm thấy bỗng nhiên hắn  đột ngột thở gấp, trái tim cũng đập nhanh hơn.

Đôi mắt Phượng hẹp dài hơi nâng, lúc này người nam nhân hẳn là đang khinh bạc nàng bỗng nở một nụ cười tươi đẹp,tựa hồ có chút đau khổ.

"Tiện thiếp vu hãm Tựa Như bổn vương đã hung hăng trừng trị "

Đôi mắt đen như mực ngóng nhìn nàng, ẩn sâu dưới đáy mắt là quang mang khó lường , thanh âm ưu nhã thanh lãnh :

" Tựa Như an tâm, sẽ không có kẻ nào có can đảm lại vu hãm nàng"

"Ngươi...ngươi là ai?"

Nhiếp An Như trong chốc lát có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra ,chau mày nói.Nàng trở tay lập tức đẩy hắn ra xa,Tạ Ninh Viễn sửng sốt, không kịp phản ứng nên cũng bị đẩy lui mấy bước .

" Vị tiên sinh này, có thể phiền ngươi đừng dựa gần ta như vậy không?"

"Cẩm Tựa Như"

Đôi mắt hắn hơi nheo lại,Tạ Ninh Viễn thanh âm trầm xuống, tràn ngập nguy hiểm .

" Ngươi lại muốn chơi trò gì?"

"Ngươi nói cái gì? Cẩm Tựa Như?"

Nhiếp An Như ban đầu có chút không hiểu ra làm sao, giờ phút này đột nhiên giật mình tỉnh ngộ...

Nàng lúc đầu tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng...

"Ta... ra không nhớ gì hết "

Nhìn tình hình trước mắt chỉ có thể tạm thời dùng biện pháp này trốn tránh.

"Chẳng lẽ là bị thương hỏng đầu rồi."

Tạ Ninh Viễn lẩm bẩm. Sau đó hắn trầm mặc nửa ngày mới nói :

" Mặc kệ ngươi nhớ được cái gì, ngươi chỉ cần biết ngươi là thê tử chưa qua cửa của ta. "

Hắn vươn tay về phía nàng, ngón tay thon dài trắng nõn có một lớp chai sạn mỏng, nhìn dáng vẻ của hắn tuy gầy yếu nhưng lại là người biết võ. Mặc kệ nàng giãy dụa thế nào, hắn vẫn chuẩn xác bắt được tay nàng, mà nàng làm thế nào cũng không thoát được. Người này công phu không thấp.

Ngữ điệu của hắn ôn nhu tinh tế giống như là nói với người hắn yêu sâu đậm ,trầm thấp mà nhỏ nhẹ :

" Ta tên Tạ Ninh Viễn, nhớ kĩ phu quân tương lai của ngươi tên-Tạ-Ninh-Viễn "

Nhiếp An Như hiện tại chỉ muốn khóc, tuy rằng nàng rất hứng thú với việc xuyên qua, nhưng lại chưa từng nghĩ việc này sẽ rơi xuống đầu mình,hơn nữa lại bằng cái phương thức mốc này ,bị một lão đầu Hắc Bạch Vô Thường câu sai linh hồn, thân xác cũng bị huỷ đi, chỉ có thể nương nhờ linh hồn tại dị thế. Nhưng cũng không cần mượn xác hoàn hồn trên thân thể của một người sắp gả chồng a. Hơn nữa đối phương còn là một nam nhân kì quái tự quyết , cũng không thèm hỏi ý kiến của nàng.

Nhiếp An Như rốt cuộc là vẫn không chịu nổi, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Trước cứ ngất xỉu đi rồi nói!

Tạ Ninh Viễn cười nhạt,ngón tay thon dài nhẹ vỗ về Nhiếp An Như vài cái,cảm thụ được dưới lòng bàn tay là thân thể cứng ngắc của đối phương.

" Tiểu Hà, chiếu cố cho tốt tiểu thư nhà ngươi. Nếu..."

Đôi mắt sắc bén quét về phía thị nữ đang run bần bật ở một bên, tươi cười thị huyết .

" Nếu chuyện hôm nay lại lần nữa xảy ra, tất cả các ngươi đều đem đi chôn cùng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro