Chương 2: Vị hôn phu kì quái (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm khi Nhiếp An Như đang say giấc nồng thì bị lay tỉnh, vừa thấy là Bạch lão đầu đáng chết thì không chút do dự vung ngay một quyền. Một đấm này của nàng không hề nương tay, thẳng hướng mệnh trung của lão, đau đến mức Bạch lão đầu bụm mặt u oán nhìn nàng.

"Ngươi còn có mặt mũi đến tìm ta !"

Nhiếp An Như há mồm mắng.

"Ngươi làm cái gì phá thân thể..."

"Ngừng."

Bạch lão đầu vươn tay ngăn trở oán niệm của Nhiếp An Như đang chuẩn bị phun trào .Lão ta nhìn Nhiếp An Như, bộ dạng thấm thỏm:

" Kì thật gần đây những người xuyên qua dị giới đã hết chỗ. Dựa theo yêu cầu của cô nương chắc có khả năng phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa...Chi bằng, cô nương lấy tạm thân phận cổ đại này sinh hoạt làm quen thích ứng dần dần. Ngươi xem thân thể này là đương kim tiểu thư phủ thừa tướng đích nữ duy nhất,là đại tài nữ nổi danh khắp đất nước. Có thể nói là hoa dung Nguyệt mạo, tài tình bất phàm,thân phận cao quý, phụ mẫu yêu thương, ăn uống không lo. Những điều này không phải phù hợp với nguyện vọng làm sâu gạo của ngươi sao. Đây đúng là một quyết định vô cùng chuẩn xác."

"Ngươi...ngươi...ngươi!"

Nhiếp An Như tức đến nỗi hô hấp cũng khó khăn nói:

" Ngươi còn dám nói, ngày lành tháng sau ta liền phải về nhà chồng,ngươi đưa ta cái thân thể hỏng, thế nhưng lại là một cô nương gia sắp gả , hơn nữa còn vì tranh đấu nội viện mà thắt cổ tự vẫn. Vạn nhất lại có người muốn ám toán ta thì làm sao bây giờ ?!"

Hơn nữa đối phương lại là vương gia, nhất định thị thiếp thành đàn, việc này đối với nguyện vọng một đời một kiếp một đôi như nàng thì làm sao chịu được.

Khoan đã! Có quỷ mới gả cho tên vương gia đó.

"Hơn nữa không phải trước ngày thành hôn cần kiêng kị sao!"

Nhiếp An Như vẻ mặt nôn nóng.

"Khụ khụ, đây là yêu cầu của Cẩm Tựa Như muốn đến sống tại vương phủ trước ngày thành hôn."

Nhiếp An Như kinh hãi. Chẳng lẽ Cẩm Tựa Như này đối với Tam vương gia một mảnh tình si? Trời, cái này bảo một đứa hàng giả như nàng nên làm thế nào cho phải...

"Yên tâm, thân thể này chỉ là tạm thời. Đợi một thời gian nữa, ta nhất định đổi cho ngươi một thân thể với gia thế thích hợp. Đảm bảo khiến ngươi vô cùng vừa lòng."

Dứt lời, không để cho Nhiếp An Như có thời gian phản ứng, nháy mắt liền biến mất. Chỉ sợ lão ta mà không chạy lại bị nàng nện thêm mấy quyền.

" Lão già lừa đảo chết tiệt."

Nhiếp An Như nổi giận gầm lên một tiếng. Thanh âm của nàng lập tức kinh động tới nha đầu Tiểu Hà ngủ tại sát vách, nàng ta sợ hãi chạy tới.

"Tiểu thư người sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

"Đúng vậy."

Nhiếp An Như nổi giận đùng đùng nói.

"Thật hi vọng đây chỉ là một giấc mộng."

Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Hà, vẫy tay gọi :

" Tiểu Hà, ngươi lại đây ta có vài lời muốn hỏi."

Hôm nay tuy rằng nàng giả bộ bất tỉnh tránh qua được một kiếp, nhưng suy cho cùng thì chuyện gì nên tới vẫn phải tới.Nàng hung hăng tra hỏi thị nữ Tiểu Hà để hiểu rõ quá khứ của nguyên chủ. Thế mới biết, Cẩm Tựa Như ngay từ khi còn nhỏ đã luôn chơi với công chúa, cùng công chúa học tập, bản thân nàng thiên tư thông minh, dần dà quen thuộc hơn các vị hoàng tử. Sau đó gặp và đem lòng yêu một vị hoàng tử.

Ba tháng trước , Tam vương gia từ biên quan trở về , hoàng thượng vui vẻ ban thưởng rất hậu hĩnh, không chỉ phong vương mà còn tứ hôn cho nàng cùng Tam vương gia chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn. Lúc đó thừa tướng cùng phu nhân đều cho rằng nữ nhi nhà mình không muốn, ai ngờ ngay tối hôm đó nàng liền thừa nhận thật ra người mình thích chính là Tam vương gia, hơn nữa còn muốn trước đi Tam vương phủ ở.

Mà không lâu trước đây, Tam vương phủ một món đồ cơ mật trong quân bị trộm. Nguyên phu nhân là thị thiếp được Tạ Ninh Viễn sủng ái nhất đã chỉ đích danh người trộm là Cẩm Tựa Như , lời nói mặc dù không có chứng cứ nhưng nàng ta lại nói rằng nhìn thấy tên trộm tiến vào thư phòng của Tam vương gia.Cẩm Tựa Như khi đó dù biết mình chịu oan nhưng lại không biết phải biện giải thế nào, hậm hực mấy ngày thì thắt cổ tự vẫn ngay trong phòng để chứng minh trong sạch.

"Vương gia lúc đó lại nói rằng tiểu thư luôn ở cùng vương gia trong phòng thì làm sao có thể là người trộm được, có lẽ Nguyên phu nhân nhìn nhầm rồi. Đáng tiếc là lúc đó tiểu thư đã ngất nên không được chứng kiến toàn bộ quá trình Tam vương gia trừng trị Nguyên phu nhân. Đáng đời nữ nhân kia vẫn luôn ghen ghét tiểu thư được vương gia sủng ái, trăm phương ngàn kế muốn hãm hại người . Bây giờ bị vương gia đuổi ra khỏi phủ, bị đánh hơn chục gậy, sau khi vết thương tốt lên sẽ bị bán vào thanh lâu ."

Tiểu Hà bộ dáng phấn khởi nói:

" Theo nô tì nghĩ hẳn là vương gia thật sự yêu tiểu thư, nếu không thì vì cớ gì vừa thấy tiểu thư ngất sắc mặt đã trắng bệch."

Việc này...

Đến chính bản thân nàng chung quy cũng không thể nói người khác, vì Cẩm Tựa Như chân chính đã tại lúc thắt cổ chết rồi...Nếu thân phận này bị người phát hiện, nàng chắc chắn sẽ bị cho là yêu quái cấp giết chết.

Hài, dựa theo lời lão cha kia nói về cơ thể mới, nếu không thể tìm được thân thể thích hợp, nói không chừng nàng thật sự phải dùng cái thân thể hỏng này sống tiếp, nhưng... chẳng lẽ nàng lại phải cùng một nam nhân xa lạ đi làm cái chuyện XXOO đi .

Nhiếp An Như trong lòng vạn phần rối rắm. Vì cuộc sống sinh hoạt sâu gạo sau này, nàng hẳn phải cùng tên vương gia kia bồi dưỡng một chút cảm tình.

Nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, sáng ngày hôm sau đập vào mặt nàng là một tin dữ kinh thiên động địa.

——————————————
Buổi sáng sớm , Nhiếp An Như xanh mặt bị một đám thị nữ bu quanh gọi dậy, nói rằng vương phủ có khách quý tới , muốn tổ chức yến hội.

Tiểu Hà giúp nàng trang điểm đẹp một chút. Nàng nhìn chính mình trong gương, quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân, nàng thoáng thả lỏng, trong lòng liên tục mặc niệm câu " thuận theo tự nhiên, nước tới có đất ngăn, binh đến tướng chặn", sau đó nàng nhìn bản thân mình trong gương cố gắng nở một nụ cười gượng ép.

Khi Nhiếp An Như bước vào đại sảnh , hai vị ngồi trên đang trò chuyện cùng dừng lại quay qua nhìn nàng.

" Tựa Như, nàng tới rồi "

Bộ dáng kia có bao nhiêu không phúc hắc , đôi mắt Phượng hơi giơ lên,tròng mắt đen ám trầm cũng không biết đang có âm mưu gì. Nhiếp An Như thấp thỏm đi qua,nhưng khi nhìn đến người ngồi bên cạnh hắn thì ánh mắt không khỏi bị người kia thu hút, thật đúng là một nam nhân tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong.

Đối phương thấy ánh mắt sáng quắc của nàng, vội nói:

" Nghe nói thân thể ngươi bệnh nặng nên ta đặc biệt tới thăm một chuyến."

Hắn mặc một bộ thanh y, ôn nhuận như ngọc nói :

"Không có việc gì đi?"

Thanh âm của hắn thân thiết mà săn sóc, Nhiếp An Như không khỏi đối với người nói chuyện sinh ra hảo cảm. Nàng đối với hắn cười cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền đáng yêu

"Cảm tạ quan tâm, ta không có việc gì."

Nàng vừa dứt lời, cổ tay đa bị ai đó cầm , cả người đi đến bên người Tạ Ninh Viễn, gần như rúc vào lòng hắn.Nhiếp An Như tay không rút ra được khỏi tay hắn, cũng không thể thoát được hắn ôm . Nàng không nhịn được trừng mắt tức giận nhìn hắn, tay nàng bị hắn nắm đau gần chết.Hắn vẻ mặt buồn bã nói :

"Tựa Như thân thể vừa mới lành bệnh, còn rất yếu, phải dựa vào ta mới có thể đứng vững lâu được . Khiến hoàng huynh chê cười rồi."

Có mà ngươi bệnh!

Nhiếp An Như suy nghĩ quay bảy tám vòng nhưng vẫn nghĩ không ra cái tên vương bát đản này bị đứt cọng dây thần kinh nào.

Trong quá trình dùng ngọ luôn phảng phất không khí vô cùng quỷ dị, Tạ Ninh Viễn đối với nàng vô cùng săn sóc, hết cắp đồ ăn rồi lại đến múc canh, Nhiếp An Như được sủng mà sợ, ăn đến khổ sở, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nên không chú ý tới Tạ Sử An đối với nàng nhìn chằm chằm,cùng với Tạ Ninh Viễn che dấu biểu tình quỷ dị mãnh liệt.

Theo lời của hai người đôi khi nói chuyện phiếm,Nhiếp An Như bây giờ đã hiểu được thanh y nam tử thân phận, hắn là đại hoàng tử hoàng huynh của Tạ Ninh Viễn trên Tạ Tử An. Nhiếp An Như thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói với Tạ Ninh Viễn rằng nàng muốn hồi phu rời đi cái nơi áp lực này.

Nàng vui mừng ra mặt, vừa định mở miệng nói thì một thanh âm nữ tử vang lên bên tai nàng.

"Ngươi, ngươi là ai. Vì sao lại ở trong thân thể của ta."

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn. Một thứ đang ở trong không trung phiêu dật màu trắng, không phải nàng buổi sáng chưa tỉnh ngủ nên hoa mắt!

Giống như đúc dung mạo , giống y hệt thanh âm. Nàng cả người bị kinh hãi ngốc luôn rồi.

Ban đầu bản thân nàng tự an ủi rằng bản thân mình may mắn, xuyên qua còn có thể nhìn thấy quỷ. Nhưng dung nạ của con quỷ kia giống thân thể này như đúc. Nhiếp An Như triệt để ngây ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro