Chương 3: Thật thật giả giả(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp An Như trơ mắt nhìn nữ quỷ màu trắng trắng kia phiêu tới bên người Tạ Tử An, nàng ta oán giận nói :

" Tử An , chàng thế mà ở bên trong ngây người lâu như vậy cũng không chịu ra. Trước cửa này treo một cái gương làm hại ta bị chặn ở bên ngoài kết giới không đi vào được."

Nhiếp An Như cả người nổi một tầng da gà da vịt, nữ quỷ này lúc nãy tự xưng là Tựa Như đi , nhìn dáng vẻ của nàng ta hẳn chính là Cẩm Tựa Như không sai được rồi!

Nàng vốn vẫn cứ tưởng rằng Tạ Tử An thấy được nữ quỷ này, ai ngờ hắn ta sắc mặt vẫn luôn không có vẻ gì cùng Tạ Ninh Viễn cáo từ sau đó rời đi . Còn nữ quỷ kia ánh mắt vô cùng thù địch cùng không thể tưởng tượng nhìn nàng. Sau thấy Tạ Tử An rời đi cũng vội vàng bay theo phía sau, vừa đi vừa thì thầm bên cạnh :

" Tử An , nữ nhân kia không phải ta đâu, chàng đừng bị vẻ ngoài của nàng đánh lừa..."

Ánh mắt nữ quỷ nhìn Tạ Tử An vô cùng si mê khiến người nhìn lo lắng. Nhiều lần nàng ta muốn đụng vào hắn đều giống như ảo ảnh xuyên thấu qua cơ thể hắn.

"Tựa Như, nàng sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"

Tạ Ninh Viễn lời nói nghe có vẻ dịu dàng, nhưng vào tai của Nhiếp An Như lại rõ ràng nghe ra nhàn nhạt khó chịu cùng uy hiếp.

Nhiếp An Như vừa nghe xong thì bừng tỉnh từ trong suy tư, cúi thấp đầu có lệ nói:

"Không có việc gì."

" Vậy nàng còn nhìn cái gì."

Ngữ khí của hắn có chút chua chua , lại châm chọc nói:

" Người cũng đã đi xa rồi."

Dứt lời, bá đạo túm lấy tay nàng cường ngạnh lôi vào phòng. Chạm đến tay nàng hắn mới nhận ra, toàn thân Nhiếp An Như có chút run rẩy, ánh mắt loé lên hoảng loạn cùng sợ hãi.

" Nàng , nàng làm sao vậy?"

Hắn khẩn trương nói, trong mắt nhịn không được có chút nghi hoặc.

" Ta...thật sự không có việc gì."

Nàng giãy ra khỏi tay hắn , nói:

" Ta mệt rồi, muốn về phòng."

Tạ Ninh Viễn hồ nghi nhìn nàng mấy lần, rõ ràng là không tin.

....
Trong phòng, Nhiếp An Như co rúm ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối , cả người đều lùi vào góc giường. Cẩm Tựa Như đã chết, thế nhưng linh hồn của nàng ta vẫn còn!

Khi đối mặt với Tạ Tử An, trong mắt nàng ta rõ ràng tràn đầy say mê, nhưng khi đối diện với Tạ Ninh Viễn thì lại làm như không nhìn thấy. Điều này hoàn toàn bất đồng với lời nói của Tiểu Hà về vị hoàng tử mà Cẩm Tựa Như yêu trước đây. Cẩm Tựa Như cùng Tạ Ninh Viễn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã luôn ở bên nhau.

Nhưng khi nhìn thấy quỷ hồn của Cẩm Tựa Như, nàng cảm thấy hình như đã sai ở đâu rồi.

Việc này thật sự kì quái,Cẩm Tựa Như , Tạ Ninh Viễn và Tạ Tử An, giữa ba người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu không sớm làm rõ , ngày sau nàng ở vương phủ sống như thế nào, khẳng định là không an ổn. Điều tồi tệ nhất chính là , linh hồn của Cẩm Tựa Như vậy mà vẫn chưa đi đầu thai.

Mà những con quỷ chưa đi đầu thai thường mang oán hận rất sâu , thật là một việc vô cùng rắc rối.

Nhỡ đâu Cẩm Tựa Như trở về cùng nàng đoạt lại thân thể, lúc đó nàng nên làm cái gì bây giờ?!

Nếu đến cả cơ thể này đối với linh hồn của nàng sinh ra kháng cự, lúc đó nàng liền trở thành một cô hồn dã quỷ, đến nỗi nơi này là dị giới chắc cũng rất bài xích linh hồn của nàng, lúc đó chưa chờ được Bạch lão đầu đến thì nàng cũng đã hồn phi phách tán rồi.

" Tựa Như, Tựa Như, nàng đang nghĩ gì vậy?"

Nhiếp An Như mờ mịt ngẩng đầu, một đôi mắt đen với khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại dí sát vào mặt nàng, theo phản xạ có điều kiện nàng vung một quyền đi qua.

" Sắc lang, tránh xa ta ra."

Tạ Ninh Viễn tiếp được nắm tay của nàng , thuận thế lôi về phía hắn, như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm vào nàng.

" Tựa Như, mới mấy ngày không gặp mà tính tình của nàng cũng thay đổi không ít. Động một chút là ra tay."

Nhiếp An Như lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình vừa rồi thất thố, vội vã kiếm lí do lấp liếm qua đi:

"Không thể nào, đêm cũng khuya rồi. Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi về đi."

Tạ Ninh Viễn nguy hiểm nheo mắt lại, Cẩm Tựa Như trước kia trăm phương nghìn kế muốn thân cận với hắn, nay lại đột nhiên đổi tính, cự tuyệt hắn lại gần. Hôm nay lúc ăn cơm, những động tác nhỏ của nàng căn bản không phải Cẩm Tựa Như trước đây hắn biết.

Sẽ không phải là Tạ Tử An cho Cẩm Tựa Như chết giả rồi tuỳ tiện tìm một cái thế thân qua đây đi,nếu thật sự đúng là như thế... thì thật là có chút thú vị... không ngờ bọn họ lại lớn mật đến vậy.

......
Đêm đó, khi đang ngủ Nhiếp An Như luôn cảm thấy có một ánh mắt sâu kín nhìn nàng, vì thế nàng cố tình đột nhiên mở mắt. Không những không hù được đối phương mà để chính mình bị dọa sợ.

" Ngươi đừng sợ, ta chỉ là thắc mắc tại sao ngươi lại ở trong thân thể của ta mà thôi, cho nên quay về nhìn một cái."

Nàng ta ôn hoà mở miệng, đáy mắt lại u buồn.

" Nói ra thì rất dài."

Nhiếp An Như xấu hổ cười cười, hơi cảnh giác nhìn nàng ta.

" Ngươi quay về đoạt lại thân thể ư?"

" Không,nếu quay về thì ta lại phải gả cho Tạ Ninh Viễn, thế thì chẳng thà ta chết đi còn tốt hơn."

Nghe được đáp án có chút ngoài ý muốn, Nhiếp An Như không khỏi ngẩn ra .

" Vì thế cho nên ngươi mới lựa chọn thắt cổ tự vẫn? Nhưng mà nói làm sao lại nghĩ không thông như vậy, không phải chính ngươi muối tiến vào Tam vương phủ sao."

" Ban đầu việc này cũng là mục đích của ta khi đồng ý tứ hôn gả cho Tam vương gia. Nhưng người ta yêu là Tạ Tử An . Ta nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Ta đến Tam vương phủ ẩn mình cũng là vì muốn trộm một đồ trong quân cơ của hắn. Tạ Ninh Viễn sau khi đại thắng trở về, bệ hạ đối với hắn càng ngày càng coi trọng, nếu lại tiếp tục như vây thì đối với con đường đâu mà của Tạ Tử An có ảnh hưởng rất lớn. Ta không đành lòng nhìn hắn đau lòng. Cho nên nguyện vì hắn trả giá ."

Nói thật làm quỷ thì không có nước mắt, nhưng Nhiếp An Nhuệ phảng phất lại thấy nàng ta chắc đang khóc thút thít.

" Ta thành công trộm được vật đó, ngay sáng hôm sau liền giao cho Tử An, ai ngờ sự việc đêm qua bị Nguyên phu nhân phát hiện . Nguyên phu nhân chính là thị thiếp mà Tam vương gia sủng ái nhất, lời nàng ta nói nhất định hắn sẽ tin. Ta vì không muốn liên lụy tới Tử An nên thắt cổ tự vẫn giả bộ bị oan."

"Ta sau khi chết liền tới phủ đệ của Tử An."

Nói đến đây khoé miệng nàng ta mang nhàn nhạt vui sướng:

" Làm quỷ cũng có chỗ tốt là,ta mỗi ngày có thể nhìn thấy hắn. Ngây người bên cạnh tiếp tục yêu hắn."

Tình yêu của nàng ta quá mức cố chấp, làm một người ngoài cuộc , Nhiếp An Như không khỏi có chút động dung.

" Hắn có lẽ cũng chỉ lợi dụng ngươi để đến được ngôi vị hoàng đế."

Làm một người nam nhân mà lại để nữ nhân của mình vì hắn đi qua núi sông biển lửa , thậm chí bởi vì hắn mà mất luôn cả tính mạng. Nhiếp An Như không khỏi có chút khinh thường.

" Sẽ không!"

Cẩm Tựa Như khuôn mặt bỗng trở nên dữ tợn, ngữ điệu cũng đã trở nên dồn dập:

" Hắn đã từng thề nguyền , rằng cả đời này chỉ yêu mình ta, hắn sắp sửa lập ta làm hậu, giải tán toàn bộ hậu cung chỉ sủng ái duy nhất mình ta."

Nhưng là chính ngươi đã chết rồi, lời này Nhiếp An Như không dám thốt ra khỏi miệng, ánh mắt thương cảm mà nhìn Cẩm Tựa Như. Nàng đã xem qua không ít tiểu thuyết cùng đấy, đối với loại mưu kế này cũng hiểu rõ, liên quan tới tranh đấu ngôi vị, có mấy ai là thật lòng, chỉ sợ Cẩm Tựa Như đến chết vẫn luôn cho rằng Tạ Tử An thật sự yêu nàng ta đi...

" Không, sẽ không phải như thế đâu!!"

Có lẽ ánh mắt của Nhiếp An Như kích thích tới Cẩm Tựa Như, nàng ta chém đinh chặt sắt nói vài chữ không rồi tan biến trong phòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro