Chương 49: Người giám hộ mãnh thú (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vô Danh

-------------------------

Sau khi Tô Đường bị hành hạ xong xuôi, đêm đó, ngay tại mạng xã hội tinh tế bỗng nhiên xuất hiện một bình luận.

_____ Vương bát đản Tần Kiêu không phải là người!

Sự tình lúc trước phát sinh tại tinh cầu Tắc La không theo thời gian mà hạ nhiệt, ngược lại càng ngày càng hot, cho nên đợi đến lúc bình luận này của Tô Đường xuất hiện ra, tinh tế võng liền trực tiếp bạo.

______Ông trời a, đầy là tình huống gì, từ tin tức lúc trước đến nay đã là một tuần rồi đi. Tiểu dẫn đường đáng thương hiện tại mới được thả ra ngoài thở dốc? Đây chính là giam giữ hành hạ trong truyền thuyết sao?

_______Tiểu đáng thương, cô nói như vậy sớm muộn sẽ nhận kết cục, chúc cô may mắn.

_______Chúc may mắn.

Tô Đường nhìn toàn bộ bình luận đều là câu chúc may mắn, tức đến mặt đều méo xệch! Mà đúng lúc này, tên cầm đầu khởi xướng lại ngoài ý muốn thức tỉnh một nhân cách khác, tiểu họa sĩ.

So sánh với đại lão thích nữ trang hung tàn kìa thì tiểu họa sĩ có thể nói là tương đương với tiểu thiên sứ, vừa thiện lương, vừa đáng yêu, mấu chốt là đặc biệt rất biết điều a!

Nhân cách vừa thức tỉnh sẽ chiếm phần lớn thời gian điều khiển cơ thể, giống như lúc trước đại lão thích nữ trang hung tàn vừa thức tỉnh liền mở miệng muốn rút sạch máu của cô, đợi đến khi nhân cách dung hợp xong, nhân cách chủ mới có thể chiếm cứ thượng phong.

Hiện tại, Tô Đường nhìn nụ cười ấm áp, xán lạn kia mà cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng.

"Bé cưng a, ba ba sai lầm rồi, ba ba lúc trước liền không nên gạt bỏ con, con tha thứ ba ba được không."

Một lời kích động, mặt dày đến hơn mười mét xi măng. Bởi vì tiểu họa sĩ tính cách cực tốt, Tô Đường thường xuyên ăn một chút tiện nghi còn tiểu họa sĩ mỗi lần đều chỉ mỉm cười nhìn cô, chấp nhận cô gây chuyện. Trong đám nhân cách của Tần Kiêu, đây là nhân cách mà Tô Đường thích nhất, cũng là nhân cách mà cô luyến tiếc loại bỏ nhất.

Hiện tại, nhân cách lại hồi phục, Tô Đường sinh ra một ý nghĩ ác độc "Nếu không ba ba giúp con loại bỏ nhân cách chủ, về sau con chính là Tần Kiêu."

Hệ thống bị cuồng ngôn kinh thế hãi tục này của Tô Đường dọa đến run bần bật, đương trường lên tiếng nói "Cô còn như vậy chắc chắn sẽ bị sét đánh."

Tô Đường "Im miệng, mi không nói không ai bảo mi câm!"

Tiểu họa sĩ thổi phù một cười ra tiếng, hắn đưa bàn tay sờ sờ mái tóc của Tô Đường, rõ ràng vẫn là khuôn mặt như cũ, nhưng lệ khí trên người lại biến mất không tung tích.

"Đừng nháo."

Rất ôn nhu, Tô Đường nhịn không được lấy tay cọ đầu hắn, sau đó tội nghiệp nhìn hắn "Con ngoan, nhân cách chủ là tên khi dễ người, ba ba đều bị hắn ngược đến không thở nổi."

Tiểu họa sĩ ôn ôn nhu nhu, thấy cô rất là đáng thương, giống như ảo thuật lấy ra một khối bánh ngọt đưa cho cô.

Tô Đường hai mắt sáng như đèn pha "Con làm sao?"

Tiểu họa sĩ còn có một kĩ năng, đó chính là làm bánh, vị tuy rằng bình thường, nhưng hơn đứt mấy cái bánh non kia ở tấm lòng a.

Tô Đường đem bánh ngọt nhìn đi nhìn lại, trên mặt tươi cười cao đến đáy mắt, bởi vì còn có chút suy yếu, cả người nhìn có vài phần nhu nhược. Mà nụ cười này, ai nhìn vào cũng cảm thấy nó thật giống với cái bánh ngọt trong tay của cô, tươi ngọt, mềm mại, đáng yêu.

Tô Đường cầm lấy thìa nhỏ, vừa ăn vừa phát ra hạnh phúc cảm thán "Con ngoan, con quả nhiên là người mà ba ba thích nhất."

Tiểu họa sĩ cúi mắt nâu nhìn mái tóc mềm mại óng ả, trên người vẫn tản ra hơi thở ấm áp, nhưng ánh mắt lại hơi hơi buồn bã "Con cũng thích người."

Tô Đường giải quyết xong xuôi bánh ngọt, lúc này liền tỉnh táo lại. Các nhân cách lần lượt thức tỉnh, vậy thì thời gian dung hợp cùng nhân cách chủ sẽ là một đêm, cô cũng không tưởng khơi gợi ra hiểu lầm gì, liền thuận miệng nói một câu mệt mỏi.

Tiểu họa sĩ không nói bất cứ lời nào, vẫn ôn nhu tươi cười "Ân, ngày mai liền thấy ba ba."

"Con cũng ngủ sớm đi một chút, ngủ ngon." Tô Đường cười một tiếng, trong lòng cũng hiểu được, chỉ qua đêm nay là cô sẽ không thấy được 'hắn' nữa .

Quả nhiên, sáng tinh mơ ngày thứ hai, Tô Đường còn đang say giấc nồng, liền có một tên đánh rơi hết phép lịch sự phá tan cửa phòng cô mà vào.

Chăn bị xốc lên, Tô Đường lạnh đến phát run, trợn tròn mắt nhìn chỉ thấy một vị âm trầm như quỷ sai của Tần Diêm Vương.

Trong khoảng thời gian ở chung này, cô đã dần dần không thấy sợ hắn, chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, Tô Đường nói "Nguyên soái đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài tự tiện xông vào phòng thiếu nữ như vậy, có phải hay không có chút không tốt lắm."

Tần Kiêu sắc mặt cổ quái nhìn Tô Đường, sau đó đột nhiên nở nụ cười "Không phải là ba ta sao, hiện tại liền vội vàng phủ sạch quan hệ như vậy."

Tô Đường đang từ trên giường xuống đến, chợt nghe thấy mấy lời cà khịa móc mỉa này, kém chút liền ngã sấp mặt xuống đất.

Cô trừng mắt, thập phần không sợ chết nói "Không thể nói như vậy, tiểu họa sĩ là một con người tốt bụng, gọi ba ba là chúng ta đang đùa giỡn. Nếu là ngài, tôi cũng không dám có một người con trai lớn như thế này."

Tần Kiêu nghe vậy, liếm liếm đôi môi, bé con nếu biết ý nghĩ thật sự trong lòng tiểu họa sĩ, sợ rằng cô chạy còn nhanh gấp mấy chục lần so với người khác.

Thôi, cô ấy nghĩ như thế nào thì là thế đó, không nói đỡ phải dọa đến cô.

"Ăn điểm tâm?"

Tô Đường "Cũng có thể, đợi tôi thay quần áo."

Cô tưởng rằng chờ cô làm vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo các thứ đi ra, Tần Kiêu hẳn đã rời đi, kết quả gặp đối phương còn ở trong phòng, nhất thời biểu hiện một mặt 'Thụ sủng nhược kinh'.

"Nào dám làm phiền nguyên soái đại nhân chờ đợi một người vô danh tiểu tốt như tôi."

Tần Kiêu liếc nhìn Tô Đường một cái "Nói tiếng người."

Tô Đường "Tôi sợ ăn không tiêu, tôi có thể cự tuyệt việc dùng cơm cùng với ngài được không? Tôi sẽ ăn vào lúc khác."

Bé con càng lúc càng lớn mật, Tần Kiêu cười như không cười nhìn cô, sau đó vô tình cự tuyệt nói "Không thể."

Tô Đường cũng không kiên trì khuyên nhủ nữa.

Căn ti quân khu, theo hai người một trước một sau xuất hiện, khiến căn tin vốn ồn ào nhất thời trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả mọi người đồng loạt dừng hết mọi hoạt động, từng ánh nhìn, tò mò hận không thể xuyên thủng hai người bắn ra ầm ầm tới.

Sau đó, chợt nghe vị nguyên soái lãnh khốc vô tình nhàn nhạt nói "Đều nhàn rỗi không có việc gì làm sao? Đợi lát nữa tất cả phải chạy mười bảy mười tám vòng quanh quân khu cho bớt rảnh."

Tiếng nói vừa dứt, căn tin nhất thời kêu rên một mảnh.

Chuyện náo nhiệt của nguyên soái không phải ai cũng có thể tùy ý nhìn thấy? Đương nhiên, kêu thì vẫn kêu nhưng vừa quay qua liền vùi đầu vào ăn cơm, chẳng qua không có tùy ý như trước mà thôi.

Tô Đường lấy một phần bữa sáng, một bên uống sữa đậu nành, một bên cùng hắn nói "Không ngờ nguyên soái đại nhân còn biết để ý đến ánh nhìn của người khác nha. "

Cho dù là thời đại tinh tế, giai cấp vẫn tồn tại. Quý tộc cùng bình dân luôn luôn có một màng chắn vô hình làm ranh giới không thể nào vượt qua, nguyên soái cùng binh lính cũng tương tự.

Tần Kiêu "Ta không để ý mấy thứ như vậy."

Tô Đường "Đã không để ý, vậy tại sao đến bây giờ ngài vẫn còn không hỏi tôi bất cứ sự tình gì?"

Hao tốn khổ tâm đem cô mang về đây, còn chặn không cho cô liên lạc với bên ngoài, thiết bị liên lạc còn mang ở trên người, cũng chẳng thể làm được gì, cô lại ra không được.

Tốc độ ăn của Tần Kiêu rất nhanh, không bao lâu, đã đem bữa sáng trên bàn giải quyết hết sạch. Chờ ăn xong, hắn mới mở miệng nói "Trước hết, ta nghĩ bản thân nên làm rõ mối quan hệ giữa ta và cô."

Bảy nhân cách thức tỉnh lại hai cái, cả hai đều đối với cô có tình cảm đặc biệt, chưa nói đến mấy nhân cách còn lại, hắn cơ hồ đều không cần đoán. Bé con rất có năng lực, gặp mạnh tắc cường, chỉ cần không gặp phải mấy loại người như tiểu họa sĩ, nhìn thì ôn nhu, ngây thơ đáng yêu hết chỗ, nhưng thực ra một bụng dao găm đếm không hết được.

Chậc, hắn thật  tốt, nếu có một ngày cô làm nũng trước mặt hắn, không biết sẽ thành bộ dáng gì.

"Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, hiện tại giá trị hắc hóa còn lại 95%."

Tô Đường vừa ăn một nữa phần điểm tâm, đột nhiên nghe hệ thống kêu lên như vậy, nhất thời cảm động nói "Cẩu a, khẳng định là bởi vi tiểu họa sĩ thức tỉnh, hắn quả thật là một con người ôn nhu, thấu hiểu lòng người a."

-------------------------

Mọi người muốn mình đăng từng chương một hay chờ mình edit hết một thế giới rồi bão luôn một thể. Mình thì thích cái thứ hai hơn, vì như vậy đỡ mất mạch truyện. ^-^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro