Chương 48: Người giám hộ mãnh thú(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vô Danh

---------------------------

Phương pháp lúc trước mà Tô Đường sử dụng để loại bỏ các nhân cách chính là cùng nhân cách sớm chiều ở chung, khiến đối phương triệt để tin tưởng tín nhiệm bản thân, vào lúc sức chống cự của hắn bạc nhược nhất, nhân cơ hội dùng tinh thần lực mạnh mẽ triệt tiêu cho tới khi biến mất hoàn toàn. Nói thật ra, nếu như đối phương bị tâm thần phân liệt không phân nhân cách, mà chỉ tồn tại nhân cách chủ duy nhất, thì cô thật sự không dám làm như vậy.

Mà sở dĩ cô dám mạnh bạo chữa trị như thế, là vì cô biết được trí nhớ của các nhân cách phụ sẽ không liên quan đến nhân cách chủ, chỉ là không ngờ tới, cô cư nhiên bị lật xe.

Kế hoạch đã hỏng, trốn lại trốn không thoát, Tô Đường dứt khoát liều mình, cô đi theo Tần Kiêu lên quân hạm. Không thèm quan tâm không khí nguy hiểm sặc mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm ở trong phòng, Tô Đường thản nhiên tìm một chiếc sofa, tự nhiên như không ngồi xuống.

Mấy ngày nay vì đào vong, cô đúng là chưa nghỉ ngơi đàng hoàng một phút nào, huống chi bây giờ đang ở trước mặt quân địch, cô cũng không thể nào tập trung tinh thần một cách hoàn toàn. Thân thể người dẫn đường thực sự quá yếu, một khi buông lỏng xuống, cả người mềm nhũn vô lực khiến Tô Đường lực bất tòng tâm.

"Có thứ gì ăn không?"

Tần Kiêu nghe giọng điệu không hề khách khí kia, hơi giật mình. Trong trí nhớ của hắn, Tô Đường là một người luôn cẩn thận, hiện tại cô ta đang tính toán điều gì? Cam chịu? Từ bỏ phản kháng?

Tô Đường không thèm để ý đến bộ dạng của Tần Kiêu, tiếp tục nói "Tôi cự tuyệt dinh dưỡng tề."

Tần Kiêu xuy thanh, giọng điệu ác liệt "Chỉ có dinh dưỡng tề, chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu." Nói xong đợi một lát, không nghe thấy người lên tiếng, cúi đầu nhìn lại, lại thấy bé con cư nhiên đã ngủ rồi.

Phát hiện này làm cho hắn có chút ngạc nhiên, từ trước tới nay bé con tính toán không hề bỏ sót, đó là đợi đến khi nhân cách của hắn hoàn toàn tín nhiệm cô, cô vẫn là không hề thả lỏng, chứ đừng nói chi là ở ngay trước mặt hắn lại ngủ say như thế này.

Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng tín nhiệm này của cô, Tần Kiêu đột nhiên cảm thấy sự phẫn nộ cùng không cam lòng trong tâm bỗng nhiên dần dần biến mất.

Những người ở bên ngoài đem quan hệ của hai người tuyên truyền đến huyên náo ồn ào, các loại dị bản ùn ùn kéo đến, đủ mọi thể loại trên trời dưới đất. Dù sao từ lúc Tần Kiêu giữi chức vụ nguyên soái đến giờ đã là hai mươi năm, ở bên cạnh hắn chưa bao giờ có bất kì một hình bóng nữ nhân nào. Mà lúc này, nào là tư nhân lệnh truy nã, nào là tự mình đích thân đến bắt người, từ các loại hành động trên, nói giữa hai người không có gì thật đúng là chẳng có ai tin.

Tô Đường mỗi khi rảnh rỗi đến không có việc gì làm đều sẽ xem một chút tin tức, đương nhiên, cô vẫn thật vui lòng nhìn mấy thứ này, mỗi lần nhìn đến cuối cùng đều là ôm bụng cười to. Phải nói không có thứ gì có thể so sánh được với sức tưởng tượng của dân mạng, các giả thuyết gia hoạt động liên tục 24/7, ngay cả kịch bản cường thủ hào đoạt theo phong cách ngôn tình đều đã lên sàn.

"Nguyên soái đại nhân, ngài không tính toán giải thích một chút sao?" Không có ngụy trang, Tô Đường trở lại bộ dáng ba mươi tuổi, nhưng bộ dáng của cô lại loli vô cùng, cô vốn am hiểu ngụy trang, hơn nữa thân thể ngũ quan vốn là thiên hướng phong cách đáng yêu, diễn nét ngây thơ vô tội, hoàn toàn không nhìn ra bất kì điểm giả tạo nào, chớ nói chi lúc này Tô Đường còn không biết xấu hổ buộc hai bím tóc đuôi ngựa trên đầu, thấy thế nào đều giống như một tiểu thiên sứ.

Trí nhớ của Tần Kiêu đã triệt để dung hợp, trên bản chất mà nói, cô tuy rằng là người giám hộ của hắn năm năm, nhưng tiếp xúc với chủ nhân cách cũng không nhiều, đến nỗi thứ nhân cách kia dù trong tâm kia cỗ cảm xúc không cam lòng cùng phẫn nộ bị lừa gạt tuy rằng đang ngo ngoe rục rịch, nhưng hắn cũng không bị ảnh hưởng. Là một người lính gác ưu tú, việc tự chủ lý tính vẫn phải có, huống chi hắn còn cần cô để điều tra rõ một số điểm nghi hoặc.

"Không cần giải thích." Tần Kiêu lưu manh mở miệng, sau đó từ trên người lấy ra một bao thuốc, vẫn như cũ không bật lửa, chỉ đơn giản như vậy liền đặt xuống.

Thói quen này của hắn thật ra đã có từ rất sớm, Tô Đường đã tra rõ ràng nguốn gốc của bao thuốc kia, vốn là xuất phát từ tinh cầu Carl, bất quá tinh cầu Carl sớm đã bị hủy diệt, ngay cả hệ thống cũng không hề có thông tin rõ ràng về hành tinh đó.

"Có một chuyện ta vẫn luôn hiếu kì, nguyên soái đại nhân ngậm thuốc mà không bật lửa hút, là vì muốn tưởng nhớ một cái gì đó sao?" Tô Đường nhìn điếu thuốc kia, có chút rục rịch.

Bé con lần này so với trước kia lớn mật hơn nhiều, trước kia lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, đi một bước xem mười bước, hiện giờ thấy cô thản nhiên như vậy nhưng thật ra làm hắn thấy thuận mắt hơn nhiều.

Tần Kiêu "Trẻ nhỏ hút thuốc, sẽ bị đánh mông."

Tô Đường cũng không mở lời giải thích, chỉ nhún vai.

Quân hạm phi hành ước chừng mất một khoảng thời gian khá lâu, trong khoảng thời gian này, Tô Đường phảng phất như heo chuyển kiếp, ăn ăn ngủ ngủ, hơn nữa còn là loại nằm đâu ngủ đấy, ngủ ở bất cứ đâu, bất cứ chỗ nào. Loại phong thái an nhàn như ở nhà mình thế này khiến mỗi lần Tần Kiên nhìn thấy đều cảm thấy mắt đau mười phần.

Vì thế vừa trở lại chủ tinh, liền lập tức dẫn người tới ngay quân khu.

Tô Đường sợ hãi nhìn hắn trần truồng nửa người trên, lộ ra cơ bắp rắn chắc mà cả người cảm giác như sắp điên rồi.

"Tôi là người dẫn đường anh hiểu không? NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG!!! Không phải lính gác, anh đem tôi tới sân huấn luyện làm gì? Có phải hay không đầu óc anh có vấn đề?"

Sân huấn luyện của quân khu, may mà binh lính hiện tại đang đi huấn luyện, xung quanh không có bất kì người nào, bằng không sợ là cũng điên giống cô như bây giờ. Đây là dẫn đường nha, chính là cái dù nâng niu trong lòng bàn tay đều sợ vỡ.

Đáng tiếc, vị nguyên soái đây trong từ điển hoàn toàn không có câu thương hoa tiếc ngọc.

"Bên cạnh ta không bao giờ chứa chấp phế vật."

Tô Đường giận điên người nói "Tôi là trị liệu sư vật lý cao cấp, đồng thời cũng là dược tề sư trân quý. Anh thiếu hiểu biết hay ngu thật đấy, chẳng nhẽ hai cái này con mẹ nó còn không đủ?"

Tần Kiêu chậc một tiếng "Trẻ em không nên nói những lời thô tục, còn có, ta nói phế vật chính là chỉ phương diện thể năng." Nói xong, cũng không quản Tô Đường tự nguyện hay không tự nguyện, có phản ứng như thế nào, liền trực tiếp bắt đầu công kích cô.

Tô Đường sụp đổ, cô tuy rằng không phải là loại dẫn đường nhu nhược không có sức chiến đấu, có thể vận lộn đánh nhau, nhưng nếu so về thể năng thì hoàn toàn không phải là đối thủ của lính gác, huống chi, vị trước mắt này căn bản không phải là một vị lính gác phổ thông bình thường!

"Con mẹ nó, Tần Kiêu, anh điên rồi."

Tần Kiêu nhíu nhíu mày, hắn lúc trước đã không cho phép cô nói mấy lời thô tục, kết quả bé con chẳng những không nghe, còn kiêu ngạo mắng hắn.

Phi thường tốt.

Năm phút sau.

Tô Đường sao có thể là đối thủ của Tần Kiêu, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng không hề có hình tượng ngã trên mặt đất "Đến, muốn đánh thì đánh đi."

Tần Kiêu "Đứng lên."

Tô Đường cảm thấy bản thân mà đứng lên bây giờ chính là tự hành xác bản thân, vì thế, cô trợn trừng mắt.

Huyệt thái dương Tần Kiêu giật thình thịch "Đừng giả bộ, ta đã thấy thân thủ của cô."

Nếu không phải đối thủ của hắn, thì dù cô có đơn đả độc đấu với lính gác thông thường, thì người thua chắc chắn không phải là cô.

Tô Đường "Tôi không giả vờ, tôi là một người dẫn đường nhu nhược, nguyên soái ngài còn như vậy, tôi chắc chắn sẽ đi tố cáo anh với hiệp hội, để họ trách cứ anh." Nói xong lời cuối cùng, bộ dáng giương nanh giương vuốt, đặc biệt sinh động.

Tần Kiêu thờ ơ, thậm chí nói "Còn có thể trách cứ, xem ra vẫn còn khỏe. Chúng ta tiếp tục."

Tô Đường mắt thấy nắm tay kia thật sự sắp rơi xuống, Tô Đường chật vật tránh né, tức đến mức khiến cô muốn xông lên đánh chết hắn "Chết tiệt, Tần Kiêu anh có bệnh!"

Lúc này, bọn lính vừa vặn kết thúc huấn luyện, cũng không biết là ai tiết lộ tin tức, một đám tất cả đều chạy đến sân huấn luyện. Sau đó bọn họ lập tức điên rồi.

Nguyên soái hung tàn đơn phương bạo đánh tiểu dẫn đường nhu nhược, tiểu dẫn đường muốn tránh cũng tránh không được, cả người chật vật không chịu nổi.

Bọn lính:... ....

Là bọn hắn điên rồi hay nguyên soái điên rồi? ? ! !

Tần Kiêu vẫn thật có chừng mực, lúc Tô Đường sắp cạn kiệt thể lực cũng dừng tấn công. Đương nhiên, dừng tấn công nhưng miệng là vẫn không dừng lại.

"Quá yếu, về sau mỗi ngày dành ra sáu giờ huấn luyện, bốn giờ huấn luyện thể năng, hai giờ huấn luyện vật lộn." Nói xong, lại thêm câu "Ta dám sát cô."

Tô Đường nằm ngã xuống đất, cuối cùng run run rẩy rẩy giơ ngón giữa vào mặt hắn.

"Cút."

Thanh âm mềm nhũn, nghe xong hoàn toàn không cảm giác được bất cứ lực uy hiếp nào.

Tần Kiêu ngoài ý muốn cảm thấy thoải mái, bé con giết cũng giết không xong, dùng phương pháp này trừng phạt cô có vẻ không tệ.

Tô Đường lúc này toàn thân vô lực, ngay cả việc giơ ngón giữa lúc nãy cũng là cô dừng hết sức lực còn lại mà làm. Cả người vô lực không nhúc nhích, may thay Tần Kiêu đã không còn tiếp tục tấn công. Đang định tự mình khôi phục, cô đột nhiên bị người khác khiêng lên.

Tần Kiêu "Dựa vào cái thể năng gà mờ của cô, muốn tự hồi phục không biết chờ đến ngày tháng năm nào." Nói xong đem người ném vào khoang chữa trị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro