CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, căn cứ người cá rất yên lặng. Ngoại trừ mấy người cá đã trưởng thành đang đùa giỡn trong nước ra, còn lại đều ngoan ngoãn nằm trong cabin của mình, chờ đến lượt kiểm tra cơ thể.

"Gần đây người cá nhỏ trong cabin số 2 ăn khá ít, lát nữa mọi người mang chút cá khô sang....."

Rời khỏi cabin số 2, nhân viên ghi chép vừa ghi số liệu lên hồ sơ trên tay, vừa gọi cho nhân viên phụ trách cabin số 2 để dặn dò.

"Ngoài ra, chuẩn bị nhiều chất xơ một chút, nhất định phải nhìn em ấy ăn hết. Nhóc con nghịch ngợm này lúc nào cũng lén bỏ mấy món mình không thích...."

Trong lúc nói chuyện, nhân viên ghi chép đi qua vài chiếc cabin, đi về phía cửa ở cuối hành lang.

Ấn mật mã, nhân viên ghi chép rời khỏi khu A. Cánh cửa sau lưng hắn chậm rãi đóng lại. Ngay lúc cánh cửa khép kín, còi báo động trên hành lang bỗng lóe sáng, tia sáng đỏ và tiếng còi báo động bao trùm cả căn cứ trong nháy mắt.

Nghe thấy tiếng còi chói tai vang lên, không chỉ nhân viên ghi chép vừa rời đi mà tất cả nhân viên còn lại trong căn cứ đều ném việc đang làm xuống, vội vàng chạy đến khu A.

"Khu A có chuyện rồi, có người xâm nhập cabin của người cá!"

"Mau gọi đội bảo vệ!"

"..."

Cùng lúc đó, những người cá bị tiếng còi dọa sợ rối rít chui vào trong vỏ sò của mình để trốn theo lời quản lý. Các người cá trưởng thành còn đang chơi đùa bên ngoài cũng được đưa hết vào cabin bảo vệ gần đó.

Đội bảo vệ nhận tin nhanh chóng có mặt, bao vây cả căn cứ. Đội trưởng đội bảo vệ dẫn một đám người tiến vào khu A, sau đó đi theo nhân viên ghi chép đến cabin số 1, nơi làm còi báo động kêu ầm ĩ.

"Cabin số 1 phát hiện dị thường nên còi báo động mới kêu. Bây giờ trong cabin cũng không có người cá nào."

"Thiết bị giám sát bên trong cũng đã bị phá hư, mọi người đang gấp rút sửa chữa, tạm thời không thể sử dụng."

Đội trưởng đội bảo vệ siết chặt súng ánh sáng trên tay, dùng mắt ra hiệu nhân viên ghi chép mở cửa cabin số 1.

Nhập mật mã hoàn tất. Cửa cabin từ từ mở ra, tất cả thành viên của đội bảo vệ mở khiên ánh sáng chắn trước mặt mọi người, vào tư thế sẵn sàng chế phục kẻ đột nhập.

Nhưng thứ khiến người ta bất ngờ chính là khi cánh cửa mở ra, bên trong cabin lại không có kẻ đột nhập gì. Chỉ có một người cá đang sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời trong bể nước lớn trong cabin.

Người cá bồng bềnh giữa bể nước, mái tóc xanh lam dài đong đưa theo làn nước như rong biển. Cậu ấy sở hữu gương mặt tinh xảo, làn da trắng muốt không khuyết điểm, dưới đuôi mắt là nốt ruồi mỹ nhân. Cho dù cậu ấy đang nhắm mắt nhưng không khó để tưởng tượng vẻ đẹp của cậu khi đôi mắt kia mở to.

Bên dưới cơ thể hơi gầy của cậu là chiếc đuôi cá xanh thẳm. Những chiếc vảy mang màu đại dương như đang lấp lánh tựa những vì tinh tú trên trời cao. Vây cá nhẹ nhàng chuyển động, êm ái và lăn tăn như sóng nước.

"Đẹp....đẹp quá." Nhìn người cá trước mặt, cho dù là nhân viên ghi chép nhìn thấy người cá mỗi ngày cũng phải bật thốt.

Hiển nhiên không chỉ có nhân viên ghi chép cảm thán. Hầu như tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều bị người cá trước mặt lôi kéo sự chú ý.

Người cá xinh đẹp bên trong căn cứ có rất nhiều, nhưng không ai đẹp bằng người cá trước mắt. Có thể nói, đây chính là người cá duy nhất có thể thỏa mãn tất cả ảo tưởng của con người về tạo vật đẹp đẽ nhất chốn đại dương sâu thẳm!

Cậu khác hoàn toàn người cá trong căn cứ, nửa người trên của cậu giống hệt con người. Tai không có vây cá, các kẽ ngón tay cũng không có màng chân vịt.

Ý thức được chuyện này, nhân viên ghi chép kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Đừng nói đây là người cá tự nhiên trong truyền thuyết nha?"

Người cá tự nhiên khác hoàn toàn với người cá bình thường. Theo truyền thuyết kể lại, nếu bọn họ không để lộ đuôi cá của mình thì bọn họ không khác gì con người.

Hơn nữa theo như các lời đồn đại khác nhau, người cá tự nhiên sống tại biển sâu. Bọn họ không chỉ sở hữu tiếng hát trời ban và dung nhan xinh đẹp như thiên thần, mà còn nắm trong tay năng lực chữa trị mạnh mẽ, có thể chữa khỏi hoàn toàn chứng bạo động tinh thần của con người.

Đáng tiếc, đại dương trong thời đại vũ trụ càng ngày càng xấu đi. Ngay cả hải sản thông thường đã là của quý khó tìm chứ đừng nói đến người cá tự nhiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Đối với mọi người, sự tồn tại của người cá tự nhiên đã biến thành truyền thuyết không thể chứng minh.

Tất cả người cá trong căn cứ đều do con người gây giống. Xác suất thành công thấp lè tè, cơ thể yếu đuối, năng lực chữa trị cũng thua xa người cá tự nhiên trong lời đồn.

Nếu người cá đặc biệt trước mặt này thật sự là người cá tự nhiên trong truyền thuyết, đây chắc chắn sẽ là phát hiện của thời đại.

Giọng của nhân viên ghi chép rất nhỏ, nhưng đội trưởng đội bảo vệ đứng gần hắn nhất vẫn nghe rõ. Gã quay đầu hỏi: "Cậu nói gì?! Đây là người cá tự nhiên?"

Giọng của đội trưởng đội bảo vệ rất lớn, cũng không cố gắng nhỏ giọng. Vì vậy, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một bốn chữ "người cá tự nhiên".

"Là người cá tự nhiên thật đó, cậu ấy y hệt trong truyền thuyết!"

"Nhưng không phải người cá tự nhiên tuyệt chủng rồi ư?"

"Tuyệt chủng chỉ là giải thích vô căn cứ mà thôi. Chưa hề có bằng chứng cụ thể nào chứng minh người cá tự nhiên đã tuyệt chủng."

"Đây là người cá đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy đó. Thì ra là người cá tự nhiên à?!"

"Không ngờ người cá tự nhiên thật sự đẹp như mọi người đồn thổi...."

"...."

Nhất thời, tất cả mọi người chỉ tập trung vào bốn chữ "người cá tự nhiên", vì vậy không ai chú ý rằng, lông mi người cá đuôi lam bên trong bể nước trong suốt run lên. Đôi mắt kia từ tốn mở ra.

Người cá tự nhiên?

Li Vẫn nghiêng đầu. Cái gì vậy?

Còn nữa, anh Tư của cậu đâu rồi?

Li Vẫn nhìn mấy người ăn mặc kỳ quặc bên ngoài cái hang trong suốt. Cậu nhẹ đong đưa đuôi cá dưới thân, bơi đến thành hang. Ngón tay cậu co lại, gõ vào vách hang trong suốt trước mặt.

"Bộp - bộp - bộp -"

Bể nước bị gõ, nhân viên ghi chép đang thảo luận về lai lịch người cá trước mặt với đội trưởng đội bảo vệ nghiêng đầu theo bản năng. Sau đó, hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh lam của băng đá.

Gương mặt xinh đẹp kia cách mặt kính rất gần, đến lúc này nhân viên ghi chép mới nhìn rõ. Nốt ruồi dưới đuôi mắt của cậu cũng dính chút sắc xanh.

Li Vẫn không biết hắn đang nghĩ gì. Cậu chớp mắt, hỏi: "Loài người, ngươi biết anh Tư của ta ở đâu không?"

Âm thanh phát ra từ bể nước trong vắt sáng lóa, giống tiếng ngọc thạch cụng vào nhau, cũng giống tiếng nước rì rào trong veo.

Nhân viên ghi chép nhìn chằm chằm khóe miệng Li Vẫn, hai mắt tóe lửa.

Chỉ nói chuyện thôi đã hay như vậy rồi, khi hát còn hay đến mức nào nữa!

Nhìn gương mặt ngây ra của nhân viên ghi chép, Li Vẫn khẽ nhíu mày, lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Loài người, ngươi có gặp anh Tư của ta không?"

Lần này nhân viên ghi chép đã nghe rõ câu hỏi của cậu, nhưng hắn vẫn không trả lời, chỉ biết mờ mịt lặp lại: "Anh Tư?"

Nhận ra người mặc áo choàng trắng trước mặt chưa từng thấy anh Tư của mình, Li Vẫn thất vọng. Cậu nhẹ nhàng vẫy đuôi, cách mặt bể bằng thủy tinh xa một chút.

Nếu anh Tư không có ở đây, cậu sẽ phải về.

Phải biết lần này cậu lén ra ngoài với anh Tư là vì muốn tìm một người bạn lữ đẹp thật đẹp.

Nhưng loài người xung quanh không ai có thể lọt vào mắt xanh của cậu.

Nhìn người cá mới vừa rồi còn gần trong gang tấc bỗng nhiên cách xa, nhân viên ghi chép đứng bên ngoài sửng sốt nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu một lát mới bừng tỉnh, tiếp tục thảo luận những việc cần làm sau đó với đội trưởng đội bảo vệ.

Mặc dù bọn họ không biết người cá đặc biệt này tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng nếu người khiến còi báo động hú vang chỉ là một người cá yếu ớt, vậy nơi này không cần nhiều người nữa.

Vì thế, đội bảo vệ tại hiện trường còn chưa kịp nhìn người cá xinh đẹp trong bể nước nhiều một chút đã bị quản lý căn cứ lễ phép mời khỏi hiện trường. Cả căn phòng đầy người nháy mắt chỉ còn nhân viên ghi chép và vài nhân viên nồng cốt khác.

Li Vẫn không chú ý đến mấy con người bên ngoài. Cậu đang bận bơi khắp bể nước, tìm kiếm xoáy nước đưa cậu đến đây để có thể quay lại biển khơi.

Đáng tiếc, cho dù cậu đã lục tung cả bể nước lên, cậu vẫn không tìm thấy xoáy nước mang cậu đến đây.

Nhân viên ghi chép bên ngoài bể nước thấy cậu cứ lật thực vật thủy sinh, nhấc vỏ sò lên bèn đoán có lẽ cậu đang tìm gì đó. Vì vậy, hắn hỏi: "Xin hỏi, ngài cần giúp gì không?"

Nghe có tiếng ai đó vang lên sau lưng, Li Vẫn bỏ hòn đá mới cầm lên xuống, xoay người hỏi ngay: "Ta muốn về biển. Ngươi biết đường không?"

Nếu không tìm được xoáy nước kia, cậu chỉ còn cách hỏi loài người trước mặt.

Nghe cậu hỏi, hai mắt nhân viên ghi chép trợn to, hỏi ngay: "Ngài đến từ biển sâu ư?"

Li Vẫn gật đầu. Đúng vậy, long cung ở trong đại dương.

Thấy cậu khẳng định, hai mắt nhân viên ghi chép và mấy người bên cạnh hắn như có ngọn lửa đang cháy bừng.

Nếu cậu ấy thật sự đến từ biển sâu, nói không chừng người cá tự nhiên thật sự tồn tại!

Vì thế ở một góc Li Vẫn không thấy trong bể nước, một con cua máy to chỉ bằng ngón tay lặng lẽ cất sợi tóc xanh lam dính trên bèo vào bụng.

Mười phút sau, nhân viên nghiên cứu gen lấy sợi tóc dài màu xanh lam ra khỏi bụng con cua, tiến hành so sánh gen với mẫu gen của người cá viễn cổ được bọn họ cất giữ cẩn thận.

Một tiếng sau, kết quả so sánh bước đầu cho thấy hai loại gen giống nhau đến 99%, còn cao hơn người cá bình thường trong căn cứ 10%.

Nói cách khác, người cá đặc biệt xuất hiện trong căn cứ hôm nay thật sự là người cá tự nhiên!

Nhân viên ghi chép đang ở trong cabin số 1 biết được kết quả so sánh gen qua thiết bị truyền tin.

Nghe thấy khẳng định của các nghiên cứu viên, ánh mắt bọn họ nhìn Li Vẫn đã mang theo mừng rỡ khó giấu.

"Trời ơi, thật sự là người cá tự nhiên kìa!"

"Đây chắc chắn là món quả thần biển đã ban tặng cho chúng ta!"

"..."

Li Vẫn vẫn còn trong bể nước khó hiểu nhìn đám loài người đang hưng phấn bên ngoài. Cậu không hiểu, rốt cuộc người cá tự nhiên là cái gì?

--

Chú thích:

Nốt ruồi mỹ nhân: Theo nhân tướng học, nốt ruồi nằm ở dưới mép là nốt ruồi mĩ nhân "chính tông nhất". Dù đó là nốt ruồi nhìn không được bắt mắt, không được sáng đẹp nhưng nó vẫn là nốt ruồi mỹ nhân mà ai ai cũng mong muốn sở hữu.

--

Ngọc Thụy: Hello xin chào mọi người, là tui, Hoon đây. Tình hình là tui lại đào cái hố mới rồi. Như mọi người đã biết, tui còn ôm ba bộ nữa dài ngoằng, cho nên bộ này lâu lâu tui sẽ cập nhật một chap, đừng ai hỏi tui lịch đăng nha, tại không cố định đâu.

Khi nào mọi người thấy bộ "Ảnh đế muốn nuôi vịt" hoàn là mọi người biết bộ này có lịch đăng chính xác rồi đó. Cứ quy tắc mỗi bộ 5 chap mà triển nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro