CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loài người bên ngoài vẫn liên tục nói cái gì mà "người cá tự nhiên". Li Vẫn nghiêng đầu, đong đưa đuôi cá bơi lên mặt nước. Cậu chống cùi chỏ lên nóc hang thủy tinh, nói: "Các ngươi vẫn chưa nói tại sao ta không thể về biển?"

Từ nãy đến giờ cậu nằm im trong bể nước thì mọi người dồn sự chú ý vào chiếc đuôi vô thực của cậu. Bây giờ cậu bơi lên mặt nước, gương mặt xinh đẹp lần đầu xuất hiện mà không bị thứ gì chắn ngang phía trước.

Mái tóc xám xanh dài ướt đẫm ngoan ngoãn nằm trên vai, đôi mắt băng xanh trong suốt. Nhờ có đôi mắt kia điểm xuyến, khiến cá càng ngây thơ khéo léo hơn.

Nhân viên ghi chép nhỏ giọng, cố gắng để mình trông vô hại hơn một chút: "Đại dương của hành tinh Xanh Lam không còn phù hợp để người cá sinh sống nữa. Không chỉ thức ăn không đầy đủ mà khắp đại dương đều là sinh vật biến dị."

Li Vẫn gật đầu. Không phù hợp để người cá sinh sống, nhưng cậu là rồng!

Cho nên có thể về đúng không?

Nhân viên ghi chép nào biết suy nghĩ trong lòng cậu. Hắn ta tiếp tục thăm dò nói: "Khi nãy có nghe ngài nhắc đến anh Tư. Chẳng lẽ đại dương còn người cá khác ư?"

Người cá khác?

Rốt cuộc là người hay cá?

Li Vẫn nghi ngờ lắc nhẹ chóp đuôi, giơ tay chỉ: "Ý ngươi là cái này?"

Chẳng lẽ trong mắt loài người này, có đuôi cá thì là người cá à?

Nhân viên ghi chép lập tức gật đầu: "Đúng vậy, người cá giống ngài đó!"

Thấy Li Vẫn im lặng nhìn chằm chằm đuôi của mình, nhân viên ghi chép và các nhân viên khác trong cabin bắt đầu hồi hộp.

Liệu có còn người cá tự nhiên nào còn sống không?

Giây tiếp theo, cậu đã trả lời: "Chắc là không."

Câu trả lời của Li Vẫn lập tức đập nát ảo tưởng của mọi người.

Tuy rằng ngoại hình của mấy anh của cậu ai cũng kỳ quặc, nhưng không ai có đuôi cá giống cậu.

Trong lúc một cá và một đám người trao đổi, cửa cabin lại mở ra, ba nhân viên nghiên cứu đẩy xe đẩy, bên trên là bể cá hình tròn đi vào.

"Hội trưởng nói phải chuyển người cá đến khu S có hệ thống an ninh tốt hơn."

"Khu S?!" Nhân viên ghi chép hô.

"Đúng vậy, hội trưởng đích thân nói."

Nhân viên ghi chép không lấy làm lạ khi căn cứ muốn chuyển chỗ của người cá, nhưng khi hắn nghe nơi chuyển đến là khu S vẫn không nhịn được trợn tròn hai mắt.

Căn cứ người cá có rất nhiều khu khác nhau. Bọn họ phân loại chỗ ở của người cá dựa theo năng lực của người cá. Còn khu S, là khu đặc biệt nhất.

Cả khu S rộng thênh thang chỉ có duy nhất một cabin. Cabin này là cabin có diện tích lớn nhất trong căn cứ, đồ dùng thiết bị bên trong cũng sang trọng nhất, hơn nữa còn có đội an ninh đứng đầu cả căn cứ.

Có thể nói, đây là căn phòng trong mơ của tất cả người cá ở hành tinh Xanh Lam.

Nhưng cabin cao cấp sang trọng này lại là nơi được chuẩn bị cho hoàng hậu Đế quốc. Nó không quan trọng năng lực, nó quan trọng thân phận.

Bây giờ người cá tự nhiên trước mắt bọn họ chưa làm kiểm tra xứng đôi đã có thể vào thẳng khu S ở, chứng minh....

Cậu ấy rất có thể sẽ trở thành bạn lữ tương lai của quốc vương!

Nhân viên ghi chép vẫn còn đang khiếp sợ, còn Li Vẫn không biết gì cả chỉ nhìn chằm chằm cái bể hình tròn họ đẩy đến.

Loài người này muốn đưa cậu về đại dương à?

Cũng bởi vì không biết gì cả cho nên thang máy rời khỏi bể nước vừa mở ra, Li Vẫn đã bơi ngay vào trong.

Màn này làm nhân viên làm việc đang chờ giật mình. Vậy là bọn họ không cần dùng đến cá khô nhỏ đã chuẩn bị sẵn à?

Thấy bọn họ đực mặt ra nhìn mình, Li Vẫn đã bơi vào trong bể nước chớp mắt. Cậu giương hàng mi dài còn đọng nước, tại sao đột nhiên cảm thấy loài người chỗ này không được thông minh lắm vậy?

Thật ra cũng không trách bọn họ được. Đa số người cá trong căn cứ đều rất nhát, sợ gặp con người nhất.

Căn bản ngoại trừ nhân viên chăm sóc đã chăm sóc bọn họ từ khi bọn họ ra đời, những người khác rất khó tiếp xúc với bọn họ ở khoảng cách gần, huống chi là mang bọn họ đi.

Người cá bình thường thấy nhiều người lạ thế này mà vẫn đứng đây, không trốn đi đã là tốt lắm rồi.

"Cứ nghĩ người cá tự nhiên quý giá này sẽ nhút nhát hơn, không ngờ cậu ấy tốt tính như vậy."

"Đúng vậy, tính tình người cá này tốt thật đấy!"

"Hy vọng tương lai tôi cũng có thể cưới được một người cá tính tình đáng yêu thế này!"

"...."

*

Dưới sự hộ tống của một đội an ninh cầm súng, Li Vẫn ở trong hồ nước hình tròn thuận lợi rời khỏi khu A, đến cabin chỉ dành cho bạn lữ tương lai của quốc vương.

Trong lúc di chuyển, bọn họ vô tình đi ngang qua hồ bơi ngoài trời của căn cứ. Bên trong có mấy người cá vị thành niên đang chơi đùa dưới sự hướng dẫn của nhân viên chăm sóc.

Một người cá nhỏ đuôi đỏ vừa giơ chóp đuôi nhọn nhận bóng bạn mình ném đến, chưa kịp ném trở lại đã nhìn thấy đám người đi ngang qua cách đó không xa.

Nhất là mấy bảo vệ cầm súng đi bên ngoài.

Giây tiếp theo, trái bóng rớt xuống nước. Người cá trong hồ biến mất.

Những nhân viên trên đường hộ tống Li Vẫn đã quá quen với tình huống này. Bọn họ không có gì ngạc nhiên với cái hồ bơi đột nhiên không còn ai kia, thậm chí có người còn đùa: "Thì ra chúng ta không có đột nhiên được người cá thích."

Ý là, người cá tự nhiên kia không sợ bọn họ đơn giản chỉ vì tính tình người ta không như người cá bình thường mà thôi.

Li Vẫn không chú ý đến mọi người xung quanh. Đôi mắt xanh có chút tò mò, cậu quay đầu nhìn hồ bơi cách đó không xa, sau đó lại cúi đầu nhìn đuôi của mình.

Cho nên mấy người hồi nãy bơi trong này chính là "người cá" loài người nói à?

*

Rất nhanh, Li Vẫn đã được đưa đến cabin trong khu S.

Cửa cabin mở ra, bên trong khác hoàn toàn cabin số 1 ở khu A. Bể nước nơi đây có diện tích gấp ba lần bể nước cabin số 1. Hơn nữa bên trên bể nước còn có một cái giếng trời di động. Nếu mở giếng trời ra, bể nước lập tức biến thành khu vui chơi ngoài trời, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời trên cao.

Bên trong bể cá là một chiếc giường vỏ sò lớn được ngăn cách với bên ngoài bằng một chiếc rèm bằng ngọc trai. Khung cảnh bên trong cũng được bắt chước khung cảnh dưới đáy biển. Thực vật thủy sinh đung đưa theo làn nước, san hô xinh đẹp với đủ hình dáng khác nhau, còn có vài robot hình cá nhỏ chơi đùa giữa những bụi san hô.

Trong lúc Li Vẫn đang quan sát khung cảnh xung quanh, nhân viên đã mở cửa vào bể nước.

Li Vẫn nhìn thang máy hình vuông trong suốt trước mặt, đuôi cá đong đưa nhẹ nhàng: "Không phải đưa ta về biển hả?"

"Thật xin lỗi." Nhìn biểu cảm mờ mịt của cậu, nhân viên lắp bắp từ chối: "Bây giờ không thể đưa ngài về được."

Li Vẫn vẫn trừng mắt nhìn: "Ừm....là vì trong biển không có gì ăn hả?"

Cậu còn nhớ loài người khi nãy nói.

"Vâng, nhưng không chỉ như thế." Nhân viên làm việc gật đầu, nói tiếp: "Mặc dù tôi không biết trước đây ngài sống ở đại dương nào, nhưng theo tình hình hiện tại, tất cả đại dương hành tinh Xanh Lam khám xét đã không còn thích hợp cho người cá sinh sống."

"Chỉ có ở lại đây, ngài mới được chăm sóc chu đáo nhất."

"Không phải người cá cũng không thể đi à?"

Li Vẫn nghiêm túc hỏi, nhưng nhân viên làm việc trước mặt lại lơ đễnh nhìn cái đuôi dưới người cậu: "Sao ngài biết mình không phải người cá."

Cửa thang máy vào bể nước từ từ mở ra, Li Vẫn bị đẩy vào trong có chút đau đầu.

Rốt cuộc phải làm sao mới giải thích được với loài người trước mặt này rằng, cậu có đuôi cá nhưng cậu thật sự không phải cá đây?

--

Văn Túc vừa kết thúc cuộc họp online của mình thì đã có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Hắn nhàn nhạt nói.

Người vào là đội trưởng đội cận vệ của hắn, tên Lục Thừa.

"Bệ hạ, căn cứ người cá gửi tin nhắn, nói là bên trong căn cứ xuất hiện một...."

Dù đã xem đi xem lại tin nhắn rất nhiều lần nhưng đến khi báo cáo, Lục Thừa vẫn hơi do dự.

Văn Túc đọc tài liệu trên tay, không ngẩng đầu nói: "Xuất hiện gì?"

Lục Thừa hít sâu một hơi mới trả lời: "Xuất hiện một người cá tự nhiên."

Nghe được bốn chữ người cá tự nhiên, bàn tay đang ký tên của Văn Túc khựng lại.

"Xảy ra chuyện gì?"

Lục Thừa báo cáo chi tiết tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn cứ người cá cho Văn Túc, sau đó lấy tấm hình đưa cho hắn xem.

Văn Túc cầm tấm hình, bên trên là hình ảnh thiết bị giám sát chụp được, chỉ có thể nhìn thấy trong bể nước xuất hiện một bóng người màu xanh lam.

Hắn nhìn tấm hình đó một lát, hỏi tiếp: "Cậu ta nói mình đến từ đại dương?"

Lục Thừa gật đầu: "Căn cứ vẫn đang điều tra lai lịch cụ thể. Nhưng kết quả so sánh gen cho thấy, cậu ta thật sự là một người cá tự nhiên.

Văn Túc bỏ tấm hình trên tay xuống: "Nói bên viện nghiên cứu nhanh chóng so sánh chi tiết gen của cậu ta."

Lục Thừa: "Vâng, thần sẽ thông báo ngay."

Ánh mắt Văn Túc quay lại trên tài liệu trước mặt, nhưng Lục Thừa vẫn đứng đó không đi.

"Làm sao, còn có chuyện gì nữa?"

Lục Thừa có chút khó xử.

"Bây giờ không nói thì sau này cũng đừng nói." Văn Túc ký tên, gập tài liệu lại đặt sang một bên.

Mắt thấy hắn sắp lấy tài liệu khác ra đọc, Lục Thừa không nhịn được, nói thẳng: "Bệ hạ, hội trưởng xếp người cá đó vào khu S."

Biểu cảm của Văn Túc không thay đổi, động tác cũng không ngừng lại: "Chuyện này có cần phải báo cho tôi không?"

"Chẳng lẽ ngài không nhớ khu S là nơi nào hả?" Lục Thừa hơi gấp, giọng cũng không còn nhẹ nhàng như ban đầu.

Văn Túc vẫn bình thản như cũ: "Cùng lắm cũng chỉ là một căn phòng ngủ mà thôi."

"Nhưng ý của hội trưởng...."

Lục Thừa còn chưa nói xong, Văn Túc đã cắt ngang: "Nói cho anh ta, cho dù người cá kia có là gì thì tôi cũng sẽ không thay đổi tiêu chuẩn của mình."

Lục Thừa nghẹn họng, chỉ có thể đồng ý.

---

Hậu trường nhỏ:

Văn Túc ở hiện tại: Cho dù cậu ta có là cá gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không chọn cậu ta làm bạn lữ của mình.

Văn Túc ở tương lai: Mặt hơi đau. JPG

Chú thích:

Màu tóc của Li Vẫn: Chắc là màu này đó, xanh khói ánh sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro