CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ người cá, phòng làm việc của hội trưởng.

"Bệ hạ thật sự nói vậy?"

Văn Thanh tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, ngước mắt nhìn người trước mặt.

Bị ánh mắt giống Văn Túc nhìn vài lần, Lục Thừa chịu trách nhiệm truyền lời căng thẳng. Tuy nhiên, Lục Thừa vẫn nhắm mắt trả lời: "Đó là tất cả những gì bệ hạ nói."

Văn Thanh không nói gì thêm, mặt mũi cũng không rõ vui giận. Chỉ có hàng mày lạnh lùng thêm chút khí thế, khiến người khác áp lực.

Đã chuyển lời xong xuôi, Lục Thừa tự giác đóng dấu hoàn thành cho nhiệm vụ của mình. Lúc anh quay lưng chuẩn bị quay về báo cáo, người kia lại lên tiếng.

"Tôi có chuẩn bị một món quà. Anh mang về đưa cho bệ hạ giúp tôi."

Lục Thừa nghe vậy thì dừng chân, lề mề không dám xoay người lại.

Cho đến khi một tiếng cười lạnh vang lên.

"Không phải bom. Yên tâm."

*

Sau khi Lục Thừa đi, trợ lý của Văn Thanh đẩy cửa vào phòng.

"Hội trưởng, phòng kỹ thuật vừa báo cáo. Bọn họ đã khôi phục được dữ liệu trong camera an ninh của khu A."

"Điều tra nguyên nhân hư hỏng chưa?" Văn Thanh hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa. Phòng kỹ thuật đang tăng ca." Trợ lý trả lời ngay.

Văn Thanh không hỏi lại, chỉ để cậu mở video an ninh của khu A lên.

Trợ lý mở quang não, tất cả video từ các camera an ninh trong khu A lần lượt xuất hiện giữa không trung. Lúc này, bể nước trong cabin số 1 hoàn toàn không có gì khác ngoài mấy thực vật thủy sinh đang đong đưa theo dòng nước.

Mặc dù hình ảnh đã được tua nhanh gấp 2 đến ba lần nhưng đến trước khi chuông báo động kêu vang, bên trong bể nước vẫn bình thường.

Ngay khi đèn báo động đỏ sáng lên trên hành lang, hình ảnh của cabin số 1 bỗng tối đen trong tíc tắc. Ngay khi sáng lên, bên trong bể nước đã có thêm một bóng dáng xanh thẳm.

Trợ lý ngừng màn hình tại cảnh này. Cậu chỉnh video lại tốc độ bình thường, sau đó bắt đầu tua đi tua lại khoảng thời gian từ khi màn hình tối đi đến khi người cá xuất hiện.

Dưới tốc độ bình thường, màn ảnh đen chỉ xuất hiện chưa đến một giây, tất cả mọi việc đều diễn ra trong một giây này. Không ai có thể giải thích tường tận, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong phút giây ngắn ngủi ấy.

Người cá đuôi xanh như sinh ra từ không khí.

Trợ lý nhìn video, nói: "Cũng vì đoạn phim này mà rất nhiều nhân viên tin rằng, người cá tự nhiên này là món quà Thần ban cho Đế quốc."

"Cậu chắc chắn video chưa bị ai động vào à?" Văn Thanh hỏi.

Trợ lý gật đầu: "Phòng kỹ thuật đã xem đi xem lại cũng như kiểm tra đoạn phim rất kỹ lưỡng. Sau khi chắc chắn không có dấu vết chỉnh sửa mới gửi đến."

Màn hình dừng lại vào lúc người cá đuôi xanh lam xuất hiện.

Nhìn Văn Thanh im lặng nhìn chằm chằm video, trợ lý không nhịn được hỏi: "Tại sao ngài nhất quyết muốn người cá này vào khu S?"

Mặc dù đây là người cá tự nhiên quý giá, nhưng lai lịch cậu ta cũng không rõ ràng....

Không phải Văn Thanh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề mà trợ lý đang nghĩ: "Số lần bạo động tinh thần của bệ hạ càng ngày càng gần nhau. Tuần trước, bác sĩ Lí Lai Ân vừa nói với tôi, thằng bé sắp lờn thuốc ức chế rồi."

Trong lúc nói chuyện, giọng của Văn Thanh vẫn bình thản như thường. Thế nhưng hai mắt anh dán chặt vào hình bóng xanh lam trên màn hình.

Trợ lý nhìn ra lo lắng của anh, vội vàng an ủi: "Người cá tự nhiên là món quà trời cao ban cho Đế quốc chúng ta. Cậu ấy chắc chắn có thể chữa bệnh cho bệ hạ."

Văn Thanh không tiếp lời. Anh bảo trợ lý giữ kín video an ninh này, đồng thời tăng cường tuần tra bên trong căn cứ.

*

Buổi sáng chưa hết nhưng chuyện người cá tự nhiên xuất hiện trong căn cứ người cá đã truyền đi khắp mạng vũ trụ. Cho dù chính phủ chưa ra văn bản đóng dấu xác nhận là thật thì mọi người vẫn nhiệt tình thảo luận về nó.

Người cá tự nhiên thật sự tồn tại kìa. Ngày xưa tôi cứ tưởng lịch sử bịa truyền thuyết để gạt người chứ!"

Nhưng đây là loài đã tuyệt diệt trong truyền thuyết mà, làm sao chúng ta có thể xác nhận người đó là người cá tự nhiên?

Nghe nói căn cứ người cá có giữ gen của người cá tự nhiên. Có lẽ bọn họ so sánh với mẫu gen đó đó.

Anh tôi là nghiên cứu viên của căn cứ người cá đây. Bạn trên nói đúng rồi đó.

A a a, cho nên tụi mình có người cá tự nhiên thật á?! Bất ngờ quá trời quá đất luôn!

Chắc chắn người cá tự nhiên rất đẹp. Tụi mình có cơ hội được nhìn hình của người đó không?

Không biết người nào may mắn trở thành bạn lữ của người cá tự nhiên đây. Người cá tự nhiên cũng tuân theo quy tắc yêu đương tự do hả?

Mặc dù đồng ý quy tắc yêu đương tự do đó. Nhưng mà người cá quý giá như vậy, tôi nói thật, tôi chẳng biết ai xứng với người đó hơn bệ hạ.

Đồng ý với bạn trên.

+1 nhé.

...

Đủ mọi thảo luận trên mạng. Nào là vẻ ngoài của người cá tự nhiên rồi đến quyền chọn bạn lữ của cậu, thậm chí cậu ấy xuất hiện như thế nào đều được mọi người biên ra đủ mọi phiên bản khác nhau.

Chủ đề của cuộc bàn tán bây giờ đang chán nản nằm ngửa trong bể nước mà thổi bong bóng. Một chuỗi bong bóng nổi lên trên mặt nước, sau đó được cậu dùng chóp đuôi chọc bể.

Nhân viên ghi chép vừa mang thức ăn vào cabin liền nhìn thấy một màn này. Mặc dù đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy người cá trước mặt, nhưng lần nào hắn cũng phải cảm thán với vẻ đẹp của cậu.

Hơn nữa, tính tình của cậu cũng rất đáng yêu.

Nghe tiếng bước chân vang lên. Li Vẫn lật người, lắc đuôi bơi vào một hồ bơi nhỏ nối với bể nước.

Cậu lú đầu ra khỏi nước, chống cùi chỏ lên thành bể, Li Vẫn nhìn loài người trước mặt, hỏi: "Ngươi đổi ý muốn đưa ta về à?"

Nghe cậu hỏi thế, mắt nhân viên ghi chép lóe lên chút áy náy: "Thật xin lỗi thưa điện hạ, tôi chỉ đến đưa thức ăn cho ngài mà thôi."

Nói xong, hắn đặt dĩa thức ăn lên bờ. Mặc dù hắn không phải nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp, nhưng căn cứ thấy hắn thân quen với người cá trước mặt hơn nên quyết định sắp xếp cho hắn tạm chăm sóc cậu.

Thức ăn của người cá trong căn cứ đều do chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị. Dĩa thức ăn trong tay hắn cũng là một sự phối hợp vô cùng tối ưu.

Li Vẫn nhìn dĩa thức ăn trên tay hắn. Chỉ thấy bên trong có vài con cá được sơ chế sạch sẽ. Thân con nào cũng được cạo sạch vảy và lóc xương, để lộ thịt cá trắng mềm.

Là cá biển tươi.

Trong khi cậu nhìn cá, nhân viên ghi chép cũng đang đứng bên cạnh quan sát phản ứng của cậu. Thấy cậu vẫn yên lặng, không có vẻ tức giận mới dịu dàng dụ dỗ: "Mặc dù ngài tạm không thể rời khỏi đây nhưng nếu ngài có yêu cầu gì khác cứ nói. Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng trong khả năng."

Nghe hắn nói vậy, Li Vẫn lắc đầu: "Khi nào đi được nhớ báo ta là được."

Nhân viên ghi chép thật sự không nỡ gạt cậu khi nhìn thấy ánh mắt trong vắt kia của cậu. Hắn chỉ đẩy dĩa thức ăn lên gần cậu hơn, nói: "Ngài thử cá này nhé? Đây là loài cá mới được nghiên cứu viên nghiên cứu ra."

Nghiên cứu viên?

Li Vẫn không hiểu: "Là ngư dân hả?"

Nhân viên ghi chép phải mất một khoảng thời gian mới hiểu được ý của cậu là gì. Hắn phì cười, khoát tay giải thích với cậu: "Không không không, nghiên cứu viên không phải ngư dân. Hành tinh Xanh Lam không còn nghề ngư dân lâu lắm rồi. Những nghiên cứu viên này là nhà khoa học, bọn họ sẽ dùng gen trong các hóa thạch để tạo ra các loài cá khác nhau."

Hai mắt Li Vẫn vẫn mơ màng, cũng không hiểu rõ hắn nói gì. Nhưng cho dù không hiểu, cậu vẫn giơ tay cầm con cá lên, cắn thử một miếng.

Cuối cùng cậu cũng ăn. Nhân viên ghi chép đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

"Ngài thấy thế nào, hợp khẩu vị với ngài chứ?"

Nghe hắn hỏi vậy, Li Vẫn sững người, biểu cảm có chút do dự.

Thật ra thì, không ngon lắm...

Mặc dù cá biển tươi, cũng không tanh, nhưng thớ thịt dày, cắn vào cũng không có vị gì. Còn dở hơn cá cậu bắt trong biển.

Chẳng qua nhìn ánh mắt đầy mong chờ của loài người trước mặt. Cậu nắm con cá vẫn chưa ăn xong trong tay, gật đầu.

Nếu cậu nói cậu không thích, loài người này sẽ buồn rầu ư?

Quả nhiên, sau khi cậu gật đầu, loài người này càng vui hơn.

Nhân viên ghi chép không biết Li Vẫn đang nghĩ gì trong lòng. Hắn chỉ đang vui vì người cá tự nhiên thích món ăn hắn lựa chọn kỹ càng mà thôi.

Sau đó, hắn nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn của Li Vẫn gặm cá, nhân viên ghi chép mới bưng dĩa trái cây tráng miệng đặt lên bờ.

Làm xong tất cả, hắn đẩy xe rời khỏi cabin.

Hắn vừa đi, Li Vẫn vội vàng bỏ con cá mình gặm được phân nửa về dĩa.

Bỏ cá xuống, cậu về bể nước. Vừa xoay lưng, cơ thể cậu đã khựng lại, đôi mắt xanh lam có chút nghi ngờ.

Hình như...

Có gì đó đang nhìn cậu?

Sau khi phát hiện điều lạ thường, cậu bắt đầu quan sát xung quanh. Cuối cùng đôi mắt dừng lại trên một con ốc biển cách đó không xa.

Là ngươi à?

Nghĩ vậy, Li Vẫn lắc đuôi bơi đến. Cúi người vớt con ốc biển bị vùi hơn nửa mình dưới đá lên.

*

"Đây là món quà hội trưởng gửi cho ngài."

Lục Thừa đặt chiếc hộp mang từ chỗ Văn Thanh về xuống trước mặt Văn Túc.

Văn Túc nhướn mày, hỏi ngược lại: "Là cái gì?"

"Dù sao cũng không phải bom." Lục Thừa bật thốt theo bản năng.

Đáp xong, anh lập tức nhận được ánh mắt như nhìn thằng ngu của Văn Túc. Thấy vậy, anh vội vàng giải thích: "Không phải, đây là nguyên văn của hội trưởng...."

Văn Túc không muốn nghe anh ta giải thích tiếp. Hắn phất tay, đuổi anh ra ngoài.

Mặc dù Lục Thừa còn muốn biện hộ cho bản thân một chút, nhưng giờ phút này, anh chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, đó chính là xoay người đi.

Sau khi anh đi, Văn Túc mở hộp, hình như bên trong là một máy chiếu nho nhỏ.

Lấy máy ra rồi thuận tay mở nút nguồn. Thế nhưng màn hình vẫn tối thu.

Văn Túc nhíu mày. Văn Thanh lại bày trò gì đây?

Đang chuẩn bị giơ tay tắt, một giây tiếp theo, màn hình đã rung động kịch liệt. Một giây sau, một giọng nói vang lên: "Là ngươi đang nhìn lén ta ư?"

Nghe giọng nói xa lạ nhưng vô cùng trong trẻo này, Văn Túc sững người.

Vô tình có cảm giác đối phương đang nói chuyện với hắn.

--

Hậu trường nhỏ:

Văn Túc: Bị phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro