CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Li Vẫn không hề biết chuyện mình lén giấu cá đã bị người biết. Bây giờ cậu đang rối rắm nhìn hai đĩa cá trên bờ.

Cậu chưa xử lí xong cá mình giấu hôm qua nữa mà hôm nay lại đưa thêm đến.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi nào nơi này sẽ chất đống cá hay không?!

Nghĩ đến viễn cảnh đó, cậu trợn tròn hai mắt vì giật mình.

Không được không được, nhất định không thể để viễn cảnh đó xảy ra!

Nhưng ngoại trừ giấu ra còn cách nào khác ư? Chẳng lẽ cậu phải ăn?

Nhìn mấy đôi mắt cá chết trắng dã trên đĩa, gương mặt xinh đẹp của Li Vẫn xuất hiện chút rầu rĩ hiếm hoi.

Ngay lúc này, cậu nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, hơn nữa người đến không chỉ có một.

Rất nhanh, cửa cabin trượt sang hai bên, nhân viên ghi chép dẫn hai loài người Li Vẫn chưa thấy bao giờ bước vào.

Li Vẫn tò mò nhìn, mắt cậu đụng phải một đôi mắt lạnh lùng.

Đó là một đôi mắt phương rất đẹp, chỉ là nó không có chút cảm xúc gì bên trong, trông có chút lạnh nhạt.

Loài người này rất đẹp.

Li Vẫn nhìn chằm chằm hắn một hồi, kết luận trong lòng.

Cậu đang quan sát Văn Túc, Văn Túc cũng đang quan sát cậu. Mái tóc xanh ngả xám dài xõa tung sau lưng, gò má xinh xắn tinh tế, đôi mắt đào hoa quyến rũ trời sinh rành rành ra đó nhưng lại ngây thơ đến lạ.

Nhân viên ghi chép dẫn bọn họ đến giới thiệu: "Bệ hạ, đây chính là người cá tự nhiên kia."

Văn Túc chỉ nhìn một cái liền lịch sự dời mắt. Mắt hắn dừng lại bên đĩa cá trên bờ vẫn chưa được đụng đến.

"Đây là cá các người chuẩn bị cho người cá sao?"

Nhân viên ghi chép nhìn theo hắn rồi gật đầu: "Vâng ạ. Điện hạ rất thích loại cá này."

Nghe hắn giải thích, Văn Túc nhướn mày, không nói gì.

Li Vẫn thấy Văn Túc cứ nhìn chằm chằm vào cá trên tay mình nên hiểu nhầm hắn thích nó. Cho nên Li Vẫn không hề do dự, đẩy đĩa cá về phía loài người.

Thấy hành động của cậu, nhân viên ghi chép và Văn Túc ngẩn tò te.

Đuôi cá trong nước của Li Vẫn lắc lư nhẹ nhàng, nom cậu có vẻ hớn hở: "Ngươi ăn cá không?"

Văn Túc không nói gì, nhưng mắt hắn có chút kinh ngạc.

Ngay khi nhân viên ghi chép và Lục Thừa nghĩ hắn sẽ từ chối, Văn Túc đứng cách bể nước không xa bảo Lục Thừa bên cạnh mình: "Cậu bưng đĩa cá kia đi."

Lục Thừa ngu người, không dám tin những gì hắn nói.

Tại sao bệ hạ chưa bao giờ ăn cá lại nhận cá người cá này cho?!

Chẳng lẽ vì cậu ấy đẹp?

Lục Thừa bận suy nghĩ nên đứng im không nhúc nhích, đến tận khi Văn Túc lạnh lùng liếc một cái, anh mới sực tỉnh, vội vàng bưng đĩa cá lên.

Li Vẫn không biết gì cả thấy vậy, hai mắt cậu sáng lên, chưa để Lục Thừa đến gần đã chủ động đẩy đĩa cá lên trước thêm một chút.

Nhân viên ghi chép ngẩn tò te nhìn tương tác của một người một cá, cảm thấy có chuyện gì đó mà hắn không biết đã xảy ra.

Sau khi Lục Thừa bưng đĩa cá đến, Văn Túc không ở lại đây nữa. Hắn xoay người, rời khỏi cabin.

Sau khi rời khỏi khu S, Lục Thừa nhìn đĩa cá trong tay mình, hỏi: "Bệ hạ, mình xử lý thứ này sao đây?"

Văn Túc liếc đĩa cá, tùy tiện bảo: "Tùy cậu."

Nói xong thì đi thẳng đến văn phòng của Văn Thanh, bỏ Lục Thừa lại trong làn gió.

Thấy hắn vào phòng làm việc, Văn Thanh đứng dậy muốn hành lễ nhưng anh chưa kịp nói gì, Văn Túc đã lên tiếng trước: "Mong anh không tiếp tục làm những việc dư thừa."

Biểu cảm của Văn Thanh không thay đổi, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Ngài không thích người cá kia ư?"

Văn Túc lạnh giọng trả lời: "Anh biết tôi sẽ không lấy người cá."

Thái độ của Văn Thanh rất kiên định: "Nhưng ngài cần cậu ấy."

Hai người mặt đối mặt, nhất thời, nhiệt độ trong phòng như giảm đi vài độ.

"Ngài là quốc vương của Đế quốc, ngài cần có trách nhiệm với người dân của Đế quốc!"

Mặc dù mắt Văn Túc đã không còn chút độ ấm nào, nhưng hắn không nói gì thừa thãi, chỉ bình tĩnh bảo: "Tôi đã từng nói, tôi chỉ lấy bạn lữ có độ xứng đôi 100% với mình."

Nói xong, hắn rời khỏi phòng làm việc của hội trưởng.

Văn Thanh đứng trước bàn làm việc, anh mệt mỏi nhắm chặt hai mắt. Lát sau, anh gọi cho trợ lý: "Kiểm tra độ xứng đôi gen của quốc vương và người cá tự nhiên."

Nghe anh nói vậy, trợ lý kinh ngạc: "Hội trưởng...."

Văn Thanh giơ tay cản những lời chưa kịp nói của trợ lý lại: "Đi đi."

Trợ lý không biết làm sao, chỉ có thể đồng ý.

----

Văn Túc vừa đi, nhân viên ghi chép cũng định nối gót hắn để chuẩn bị thêm cá biển cho người cá nhà mình, chẳng qua hắn chưa kịp vào lại cabin, vài nhân viên khác đã mang vài thùng gì đó vào.

Nhân viên ghi chép hỏi: "Gì đây?"

Nhân viên đi đầu nghe hắn hỏi vậy thì trả lời: "Là nước dinh dưỡng cao cấp bệ hạ cho người mang đến."

Nhân viên ghi chép ngỡ ngàng bật thốt: "Nước dinh dưỡng cao cấp?!"

"Đúng vậy, bệ hạ vừa phái người mang đến. Ngài bảo đây là cho người cá tự nhiên, sau này đừng mang thức ăn bình thường đến nữa."

Nhân viên ghi chép ngớ người.

Thứ ăn bình thường có giá cao hơn nước dinh dưỡng thấp chỉ dùng để bổ sung năng lượng cần thiết. Nhưng nước dinh dưỡng cấp cao không chỉ thế.

Ở hành tinh Xanh Lam, chỉ vài người có thể chi tiền cho nước dinh dưỡng cấp cao, cho dù người cá địa vị cao cũng không thể uống nước dinh dưỡng mỗi ngày.

Bởi vì nước dinh dưỡng cấp cao không chỉ cung cấp năng lượng và dinh dưỡng đầy đủ hơn thức ăn bình thường, nó còn có thể bồi bổ cơ thể hoặc tinh thần của người cá.

Đây là thứ không thức ăn nào làm được.

Nhân viên ghi chép nhìn cá trong tay mình rồi lại nhìn nước dinh dưỡng cao cấp nhân viên vừa đưa đến, hắn lập tức đưa ra lựa chọn mà không do dự dù chỉ một giây.

--

Nghe tiếng đẩy xe càng ngày càng gần của nhân viên ghi chép, Li Vẫn lập tức nhìn ra cửa.

Chẳng lẽ lại mang đến một đĩa cá nữa ư?!

Cửa cabin mở ra, lần này chỉ có một mình nhân viên ghi chép bước vào.

Hắn cười một cái với Li Vẫn xem như chào cậu, sau đó lấy hai chai nước dinh dưỡng còn nguyên đai nguyên kiện ra từ bên cạnh xe đẩy.

Thấy thứ hắn lấy ra không phải cá, Li Vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Hai bình nước dinh dưỡng nhân viên ghi chép cầm đến đều là vị trái cây. Một bình vị táo xanh, một bình vị tắc.

Hắn mở chai, đưa cho người cá bơi ở ngay thành bể.

"Ngài thử thứ này xem, đây là nước dinh dưỡng cao cấp bệ hạ đưa đến."

Bệ hạ?

Li Vẫn chớp mắt, là loài người xinh đẹp hồi nãy à?

Nghĩ đến đôi mắt phượng kia, cậu giơ tay nhận bình thủy tinh nhân viên ghi chép đưa cho mình.

Bên trong bình thủy tinh đã được mở ra là chất lỏng xanh nhạt, hơn nữa còn có linh khí nhạt màu đang bốc ra nhè nhẹ như làn khói mỏng.

Li Vẫn nghi ngờ, linh khí ở đây có thể ăn hả?

Cậu tò mò đưa bình lại gần mũi, hít một hơi, một mùi hương chua ngọt chui vào lòng Li Vẫn.

Hình như cũng không tệ lắm?

Nghĩ vậy, cậu rót chất lỏng trong bình vào miệng. Lưỡi của cậu lập tức nếm được mùi táo xanh, vừa trong lành lại mang chút chua nhẹ.

Lần đầu tiên nếm được vị này, hai mắt Li Vẫn sáng lên.

Nhân viên ghi chép lại đưa thêm một bình khác đến, cậu lập tức giơ tay nhận lấy.

Chờ hai bình nước hết sạch, nhân viên ghi chép cười hỏi: "Ngài thấy thế nào?"

Hai mắt Li Vẫn lấp lánh, cậu gật đầu.

Sau khi biết cậu thích, nhân viên ghi chép vui vẻ lấy hai chiếc bình rỗng lại, chuẩn bị đẩy xe rời đi.

Thế nhưng người cá luôn im lặng bây giờ lại kéo nhẹ ống tay áo của hắn khi hắn xoay người.

Nhân viên ghi chép quay đầu sang, dịu dàng hỏi: "Ngài còn cần gì khác nữa à?"

Thấy người trước mặt đối xử với mình quá tốt, Li Vẫn có chút áy náy. Cậu nhỏ giọng nói: "Có thể chờ một lát không?"

Nhân viên ghi chép gật đầu: "Hiển nhiên là được."

Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy cậu đập nhẹ đuôi lùi về sau một chút, sau đó quay lại trong bể nước.

Li Vẫn bơi về giường vỏ sò, lấy mấy con cá mình giấu trong đám thực vật thủy sinh gần đó ra.

Cậu phải thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình với loài người.

Mấy phút sau, nhân viên ghi chép thấy cậu ôm vài con cá bơi về phía mình, hắn đờ người.

Li Vẫn đưa cá đến trước mặt nhân viên ghi chép, chuẩn bị xin lỗi hắn. Chưa để cậu mở miệng, loài người trước mặt đã cười tươi rói với cậu.

Hắn cảm động hô to: "Trời ơi, ngài chia sẻ thức ăn của mình với tôi ư?!"

Lần này đến lượt Li Vẫn ngây người.

Nhân viên ghi chép hưng phấn nhìn cá Li Vẫn đưa cho mình. Hắn hưng phấn đến mức nói năng không còn mạch lạc nữa.

Có vài nhóc người cá tham ăn trong trụ sở thỉnh thoảng sẽ giấu cá mình không ăn hết đi, nhưng mấy nhóc đó không bao giờ chia sẻ thức ăn của mình cho người khác!

Người cá trước mặt này không chỉ đưa bữa trưa cho bệ hạ, bây giờ cậu ấy còn cho hắn cá cậu ấy lén giấu!

Thiên thần giáng trần!

Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu!

Hắn chắc chắn là nhân viên chăm sóc hạnh phúc nhất ở trụ sở!

Nhìn mấy con cá trước mặt, nhân viên ghi chép không thèm suy nghĩ, đinh ninh đây là cá người cá chia sẻ cho mình chứ không lén giấu vì kén ăn.

Hắn quan niệm, trên đời này không có người cá nào có thể chống lại sức quyến rũ của cá!

Mất một khoảng thời gian sau, Li Vẫn mới có thể hiển nhân viên ghi chép đang hiểu lầm chuyện gì qua mấy câu nói lộn xộn của hắn.

Nhất thời, cậu không biết nên nói ra lời xin lỗi đã được chuẩn bị kĩ càng như thế nào.

Cậu nghiêng đầu, có chút rầu rĩ. Nếu bây giờ cậu giải thích rõ ràng, liệu loài người này có khóc không?!

--

Đêm đó, Văn Túc xử lý công việc xong xuôi, hai mắt vô tình va phải máy chiếu nho nhỏ bị hắn để một bên.

Người cá với chiếc đuôi màu bầu trời cũng xuất hiện trong đầu hắn.

Nhưng quốc vương chỉ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng nhét máy chiếu vào ngăn kéo bàn làm việc.

Cùng lúc đó, Li Vẫn nằm trên mép giường vỏ sò, mái tóc xám xanh xoăn nhẹ xõa tung, che đi chiếc đệm trắng. Ánh đèn nhân tạo xuyên qua mặt nước đáp xuống đuôi cá làm từng chiếc vảy xanh lam lóe lên như ánh sao lấp lánh. Vây cá theo tia sáng chuyển dần từ màu lam nhạt sang bán trong suốt rũ xuống bên mép giường, thỉnh thoảng phất phơ trong làn nước theo đuôi cá, trông vừa lười biếng vừa thư thả.

Tay cậu khảy nhẹ ốc biển, nhỏ giọng lầu bầu: "Sao ngươi còn ngủ vậy? Hết một ngày rồi."

Nhóc ốc biển này thích ngủ thật đấy.

Hôm qua nó lặng lẽ "ngủ" mất. Từ lúc đó đến giờ cậu đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Hậu trường nhỏ:

Li Vẫn: Nhóc ốc biển, ngươi tỉnh lại đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro