CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Văn Túc không tập trung, Lục Thừa bèn gọi hắn một tiếng: "Thưa bệ hạ?"

Nghe giọng của anh, Văn Túc hồi thần. Hắn cầm máy chiếu cháy đen kia đặt một bên, ra lệnh: "Gọi Lí Lai Ân đến đây."

Rất nhanh, Lí Lai Ân được gọi đến bằng phương pháp túm cổ áo giống tối hôm qua.

"Bệ hạ, ngài nhất định phải nói chuyện với tên Lục Thừa kia. Nếu tên đó còn làm vậy vài lần nữa là thần sẽ chết trước khi có thể gặp ngài đó!"

Vừa thấy Văn Túc, Lí Lai Ân vội vàng tố cáo Lục Thừa, miêu tả như thể Lục Thừa kề dao vào cổ mình chứ không phải kéo cổ áo.

Lục Thừa bên cạnh oan như Thị Kính, anh muốn chết luôn cho rồi, tất cả là do Lí Lai Ân mà?!

Mắc chứng trì hoãn nghiêm trọng cộng thêm cái tật đã cận còn không thèm đeo kính, để cậu ta tự đi thì có an toàn tìm được cửa hoàng cung không còn khó nói.

Văn Túc hoàn toàn không hứng thú với vấn đề của hai người bọn họ. Hắn rót cho Lí Lai Ân một ly trà, hỏi: "Tôi mời cậu đến đây do có vài điều muốn hỏi.

Lí Lai Ân chỉnh sửa chiếc áo blouse trắng bị kéo xộc xệch của mình, nhanh chóng quay lại trạng thái làm việc nghiêm túc: "Ngài cứ hỏi."

"Lúc trước cậu nói thuốc ức chế mất tác dụng nhanh như vậy là do cấp tinh thần lực của tôi đúng chứ?"

"Không sai." Lí Lai Ân gật đầu, giải thích: "Hiện tại thuốc ức chế có hiệu quả mạnh nhất mà thành phố có thể nghiên cứu và chế tạo được chỉ dành cho người có tinh thần cấp S. Nhưng cấp bậc tinh thần lực của ngài lại là cấp SSS, tất nhiên không hiệu quả bằng người bình thường."

Ngón tay của Văn Túc gõ nhẹ trên bàn, bình tĩnh hỏi tiếp: "Nếu dùng tinh thần lực của tôi nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế thì sao?"

Nghe vậy, hai mắt Lí Lai Ân sáng lên.

Đúng vậy, sao trước đó cậu không nghĩ ra!

Thực tế, có hai phương pháp ức chế bạo động tinh thần.

Một là phương pháp truyền thống, dùng thuốc ức chế tinh thần lực, làm tinh thần lực thư giãn, ngăn cản nguồn cơ phát bệnh.

Phương pháp này nhẹ nhàng, cũng là lựa chọn tối ưu nhất để ức chế bạo động tinh thần.

Phương pháp còn lại khá hiếm.

Đó là tìm một người sở hữu tinh thần lực bằng cấp hoặc cao hơn một cấp tới, dùng tinh thần lực ức chế tinh thần lực trong lúc bạo động tinh thần lực, cuối cùng đạt hiệu quả cân bằng hoặc ức chế hoàn toàn từ một phía.

Nhưng phương pháp này đối với người ức chế hay người bị ức chế đều rất nguy hiểm.

Nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không ai sử dụng nó.

Đối với Văn Túc mà nói, cấp tinh thần lực SSS có một không hai, trên thế giới này không tồn tại ai đồng cấp hay cao cấp hơn hắn.

Khiến hắn chỉ có thể uống thuốc ức chế để chữa trị chứng bạo động tinh thần của mình.

Nhưng bây giờ, cơ thể hắn đã hoàn toàn miễn dịch với thuốc ức chế, đồng nghĩa biện pháp duy nhất có thể sử dụng được đã mất đi tác dụng.

Còn điều Văn Túc vừa nói ra, cũng tương đương với việc kết hợp cả hai phương pháp khi nãy.

Dùng tinh thần lực của chính hắn làm thuốc ức chế cũng có nghĩa dùng tinh thần lực của một người cùng cấp với hắn để ức chế bạo động tinh thần của hắn.

Đơn giản mà nói, dùng mình đấu với mình.

Nhưng rõ ràng, làm như vậy sẽ nguy hiểm hơn bởi vì việc lấy tinh thần lực của bản thân ra cũng đã đủ nguy hiểm.

Hơn nữa biện pháp này chưa chắc sẽ thành công.

Nghĩ đến đây, Lí Lai Ân do dự, cậu hỏi Văn Túc: "Tìm một bạn lữ người cá có độ xứng đôi cao là có thể giải quyết vấn đề, tại sao ngài cứ mãi tránh né?"

Văn Túc không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi ngược lại cậu ta: "Cho nên có thể phải không?"

Lí Lai Ân rối rắm một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.

Chẳng qua sau khi gật đầu, cậu ta lại đưa ra một phương pháp khác.

"Thần nghe nói....người cá tự nhiên trong căn cứ người cá có tinh thần lực cấp SSS."

Tinh thần lực của người cá khác con người.

Nếu nói tinh thần lực của con người là vũ khí trời sinh, vậy tinh thần lực của người cá chính là bài thuốc chữa trị bạo động tinh thần tốt nhất.

Nói cách khác, nếu có thể dùng tinh thần lực của người cá tự nhiên kia làm thuốc ức chế, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn so với việc dùng tinh thần lực của Văn Túc.

Lí Lai Ân không nói vế sau ra, nhưng người ở đây ai cũng hiểu.

"Không được."

Văn Túc từ chối thẳng.

Lí Lai Ân cũng biết phương pháp này rất không nhân đạo, vì vậy nghe Văn Túc từ chồi xong cũng chỉ nhún vai, không bất ngờ chi.

Cuối cùng, Văn Túc quyết định: "Ngày mai đến nhắc tôi rút tinh thần lực."

Nghe hắn nói, Lục Thừa bên cạnh gấp gáp nói: "Bác sĩ Lí Lai Ân, lấy tinh thần lực của tôi được không!"

Lí Lai Ân lập tức lắc đầu: "Không, cấp tinh thần lực của anh quá thấp, không có hiệu quả."

Lục Thừa còn muốn nói nữa nhưng bị Văn Túc cản lại.

"Lục Thừa, đây là mệnh lệnh."

Tiếp đó, Văn Túc nhìn Lí Lai Ân, đôi mắt đầy vẻ cảnh cáo: "Tôi không mong có người thứ ba biết đến phương pháp thứ hai của cậu."

Lí Lai Ân lập tức tỏ vẻ mình sẽ giữ miệng kín như bưng.

**

Căn cứ người cá, bên trong Cabin khu S.

Lúc nhân viên mang nước dinh dưỡng vào trong cabin, người cá tự nhiên đang lo lắng ôm ốc biển.

Nhân viên ghi chép thở dài, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp cảnh này.

Từ hôm qua đến giờ, người cá tự nhiên đã ôm con ốc biển này không rời, thậm chí còn chẳng tích cực ăn uống.

Thấy hắn vào, Li Vẫn mang ốc biển ra bờ, không nhận nước dinh dưỡng hắn đưa mà hỏi: "Thật sự không có cách đi vào bên trong con ốc biển này ư?"

Nhân viên bó tay lắc đầu, đây cũng không phải lần đầu người cá tự nhiên hỏi câu này.

Tối hôm qua khi hắn vừa vào trong cabin, hắn đã thấy người cá ôm ốc biển ngồi trên giường vỏ sò, lúc ra ăn tối cũng mang ốc biển theo.

Từ trước đến giờ, cậu chưa từng làm thế.

Vì vậy, nhân viên bèn hỏi tại sao cậu lại làm như vậy.

Lúc đấy người cá lo lắng nhìn ốc biển, sau đó mất mác trả lời hắn: "Ta vừa vào trong ốc biển, còn gặp một con cá."

Nhân viên rối bời.

Vào trong ốc biển?

Hắn hỏi ngược lại người cá. Khi ấy người cá rất chắc chắn gật đầu với hắn một cái.

"Đúng vậy, vào trong ốc biển. Nước biển bên trong màu đen, còn có quái ngư hung dữ muốn ăn ta."

"Ta được một con cá có hai chân cứu."

Nhân viên càng bối rối hơn.

Là truyện cổ tích gì đó hắn chưa từng nghe à?!

Không đợi nhân viên ghi chép hiểu được chuyện gì đang xảy ra, người cá tự nhiên đã nói tiếp: "Ta rất lo cho cậu ta."

Thấy cậu như sắp khóc đến nơi, tim nhân viên đau thắt, vội vàng an ủi.

"Không sao, không có chuyện gì xảy ra hết. Chắc ngài chỉ nằm mơ mà thôi, bạn cá nhỏ của ngài sẽ không sao."

Người cá nghe hắn bảo mình nằm mơ thì phản bác lại: "Không có nằm mơ. Ta thật sự vào bên trong ốc biển."

Sau đó, cậu hỏi vấn đề khi nãy.

"Có cách gì để vào trong ốc biển không?"

Nhân viên chớp mắt, có cách nào vào trong ốc biển không?!

Chắc không đâu nhỉ.

Có vẻ người cá nhìn thấu câu trả lời từ gương mặt của hắn, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Thật sự không có cách nào ư?"

Biểu cảm của cậu khi đó và bây giờ giống nhau i xì đúc.

Đôi mắt hoa đào mở to, trên mặt là trông mong khiến người khác không nỡ từ chối, cộng thêm nốt ruồi lệ màu lam nhạt dưới mắt của cậu, càng khiến cậu trông tủi thân hơn.

Nhìn bộ dạng của cậu, nhân viên thật sự suy nghĩ xem có nên đi đặt cho cậu một con ốc biển có thể cho cậu vào bên trong.....

**

Hôm sau, Văn Túc và Lí Lai Ân hẹn thời gian xong xuôi, nhưng người đến không chỉ có mình Lí Lai Ân.

Lần này không để Lục Thừa đi túm người, Văn Thanh đã dắt cậu ta đến.

Lúc Văn Thanh xuất hiện, Văn Túc lập tức nhìn Lí Lai Ân đang núp sau lưng Văn Thanh.

Lí Lai Ân rụt cổ sâu hơn nữa, cậu tự hỏi tại sao bản thân không phải ốc sên hay rùa đen gì đó, nếu không đã có thể rụt hết vào trong vỏ rồi.

"Ngài đừng trách bác sĩ Lí, do tôi ép cậu ấy thôi." Văn Thanh giải thích.

Văn Túc không quan tâm anh, chỉ hất cằm với Lí Lai Ân sau lưng anh: "Bắt đầu đi."

Trước khi đến đây, Lí Lai Ân đã làm một việc khó mà tin nổi chính là đeo kính, cho nên Văn Túc vừa nói, cậu ta lập tức xách hòm thuốc của mình đi chuẩn bị.

Nhưng Văn Thanh trước mặt cậu bỗng giơ tay, cản cậu lại. Không chỉ thế, anh còn nhìn Văn Túc: "Ngài có thể chọn người cá tự nhiên kia làm bạn lữ kia mà."

Văn Túc không phản ứng anh ta, chỉ lặp lại một lần nữa: "Lí Lai Ân, cậu còn không mau qua đây."

Nghe ra uy hiếp trong lời nói của hắn, Lí Lai Ân vội vàng muốn kéo tay Văn Thanh ra, nhưng hai người một sở hữu thể chất cấp S, người còn lại lại là thằng vô dụng cấp E, nói châu chấu đá xe cũng không ngoa.

Văn Thanh cản Lí Lai Ân lại, bình tĩnh nói: "Bệ hạ, nếu ngài cố ý làm, vậy tôi chỉ còn cách lấy tinh thần lực của người cá tự nhiên."

Lời anh nói chẳng khác gì một trái lựu đạn.

Mặt Văn Túc lạnh đi, áp lực của tinh thần lực cấp SSS bủa vây lấy căn phòng.

Lần này Lí Lai Ân sợ thật, đầu lắc như trống bỏi.

Tinh thần lực này nhào đến đây là cậu chết thật đấy!

Nhưng Văn Túc không nghe được tiếng lòng của cậu ta, áp lực tinh thần lực nhào về phía cả hai.

Thằng vô dụng cấp E Lí Lai Ân phun máu tại chỗ. Nếu không phải Lục Thừa bên cạnh nhận được ra hiệu bằng mắt của Văn Túc nên kéo cậu ta ra khỏi phòng kịp thời, chắc giờ này mồ cậu ta xanh cỏ rồi.

Lí Lai Ân bị kéo đi trong khi Văn Thanh chắn trước người cậu ta thì không. Đối mặt với khí thế của tinh thần lực cấp SSS, cho dù thể chất cấp S cũng không cầm cự được một giây. Anh quỳ xuống đất, mặt nhăn tít lại.

Ngay trước khi anh chuẩn bị mất đi ý thức, Văn Túc cuối cùng cũng cất tinh thần lực của mình đi.

Áp lực trên người đột nhiên biến mất, Văn Thanh không còn sức đứng dậy. Anh cố gắng dùng tay lau vết máu bên khóe miệng, kiên trì nói tiếp: "Bệ hạ, ngài thật sự không thích người cá kia ư?"

Ý là, nếu không thích sao lại bảo vệ cậu ta đến thế?

Văn Túc nhìn anh, lạnh lùng nói: "Anh còn nhớ thân phận của mình không?!"

Văn Thanh mỉm cười, nhỏ giọng trả lời: "Vâng, tôi là hội trưởng của căn cứ người cá, nhưng tôi cũng là anh trai của ngài."

Nghe anh nói vậy, Văn Túc không có chút xúc động nào, thậm chí mắt còn lạnh đi: "Đừng nói mấy thứ này với tôi."

"Thân là hội trưởng căn cứ người cá, anh nên cảm thấy có lỗi với những người cá kia, càng nên thấy có lỗi với tín nhiệm mọi người dành cho mình."

"Làm hại người cá là trọng tội ở Đế Quốc. Tôi sẽ không ngoại lệ cho bất kì ai."

Đến khi Văn Túc dàn xếp mọi việc êm xuôi, trợ lý của Văn Thanh chờ bên ngoài phòng ngủ của Văn Túc mới có thể vào, mang Văn Thanh bị thương nặng đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro