[2017.01.08] Em chính là thuốc của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi tối nọ, trên mạng điên cuồng lan truyền hình ảnh Hoàng Cảnh Du một thân một mình truyền dịch tại bệnh viện, mũ lưỡi trai màu đen, áo khoác lớn màu xanh quân đội, giống một vị lão gia nhân núp ở nơi hẻo lánh trong sảnh lớn mà truyền dịch. Bình thường thân mình cao lớn cường ngạnh, đêm hôm ấy lại thấy thật nhỏ bé.

Đem mình vùi vào trong ghế, buồn bực ngán ngẩm lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình, bên trên là hình ảnh công việc của "một đoàn đội khác" gửi.

"Hoàng Cảnh Du, thật xin lỗi, anh bị ốm mà em không thể ở cùng."

Trên màn hình cái đầu nhỏ (avatar) đáng yêu gửi tới một câu như vậy, khiến trong người Hoàng Cảnh Du đang truyền dịch không khỏi thư sướng mấy phần. Tựa như công hiệu trong giây lát được tăng cường của ấm sắc thuốc bên trong nước thuốc, giúp giảm bớt mấy phần mệt mỏi.

Hoá ra mèo nhỏ nhà anh cũng có thời điểm không xù lông. Nghĩ tới đây chút tức giận trong lòng Hoàng Cảnh Du trước đó tiêu tán không ít.

Người sinh bệnh bên trong luôn luôn yếu ớt, nội tâm cũng rất mẫn cảm, bình thường to lớn sinh long hoạt hổ, thời điểm bị ốm cũng khó tránh khỏi yếu đuối.

Thế gian vạn vật đều là như vậy, cũng không quá mức buồn cười. Đi bệnh viện truyền dịch hay là khiến người bên kia đầu dây điện thoại phải nhẹ giọng thì thầm khuyên bảo mới miễn cưỡng đáp ứng cũng vậy.

Anh cũng muốn có người chiếu cố.

Hoàng Cảnh Du luôn bày ra vẻ mặt kiên nghị sẽ không dễ tiếp nhận chính mình mềm yếu, càng không muốn thể hiện rõ ràng cho người khác thấy. Luôn cảm thấy chính mình vẫn nên ẩn nhẫn, yên lặng nhận tin phía bên kia.

Hứa Ngụy Châu vẫn đang làm việc nhưng trong lòng thời thời khắc khắc đều khắc khoải đại hài tử nhà cậu, nhưng đạo đức nghề nghiệp cùng tinh thần trách nhiệm khiến cậu nhất định phải càng thêm kính nghiệp, trước mắt hoàn thành nốt công việc. Không chỉ có trách nhiệm với đối phương, cũng là đối với chính mình.

Kéo trạng thái cùng tinh thần làm việc lên 200%, đem công việc còn sót lại sắp xếp kế hoạch thời gian sớm hoàn thành. Lịch sự chào nhân viên công tác, Hứa Ngụy Châu đi thẳng đến sân bay, bắt được chuyến bay cuối cùng đến Thượng Hải hôm nay.

Bên này, Hoàng Cảnh Du truyền dịch dịch chờ  y tá rút kim truyền, nhân viên y tế tiện thể nhắc nhở một câu, "Tổng cộng phải truyền ba lần, hai ngày sau đừng quên đến, nếu không sẽ không có tác dụng."

Hoàng Cảnh Du cúi đầu nhìn mũi giày, khẽ gật đầu một cái.

Tuy nói truyền dịch đối với thân thể nhất định cũng có tác dụng phụ, nhưng hai giờ được trị liệu có tác dụng thư giãn rất lớn. Hoàng Cảnh Du cảm thấy mình không còn khó chịu quá nhiều, liền một thân một mình chậm rãi trở về nhà.

Trái tim cô tịch lại thêm thân thể mệt mỏi, trở về nhà, rửa mặt xong liền lên giường, cũng không biết đối phương đã kết thúc công việc chưa, Hoàng Cảnh Du cầm điện thoại di động lên bấm dãy số.

Ống nghe truyền đến một trận thanh âm trầm thấp, khiến Hoàng Cảnh Du không khỏi nhíu mày một cái. Muộn như vậy công việc vẫn còn tiếp tục? Rõ ràng người sinh bệnh là chính mình, vừa vặn lại kéo theo người thương.

"Châu Châu, sao lại thở không ra hơi? Đừng làm việc quá độ..."

Lời còn chưa nói hết, liền bị đối phương đáp một câu "Còn đang làm việc" lấp liếm cho qua.

Vứt điện thoại, đắp chăn lên, Hoàng Cảnh Du vùi đầu vào gối.

Lúc Hứa Ngụy Châu đến Thượng Hải đã là nửa đêm, vừa vào trong nhà, không hiểu sao, chỉ cảm thấy căn phòng lớn như vậy lại không có chút sức sống. Mở đèn phòng khách, cửa sổ thủy tinh đối diện cửa lớn phản chiếu thân ảnh chính mình, nghĩ đến Hoàng Cảnh Du một mình ở nhà sẽ cô đơn thế nào.

Tay đá chân đá đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy thân ảnh nằm nghiêng trên giường, trong lòng giống như trào ra năm bình tư vị, nói không nên lời cái nào là đau khổ.

Lặng lẽ đi đến mép giường, đưa tay sờ trán Hoàng Cảnh Du thăm dò nhiệt độ. Còn tốt, không có sốt. Nhiệt độ cơ thể bình thường khiến trái tim Hứa Ngụy Châu đang treo lên rốt cục hạ xuống.

Đại ngốc tử, em trở về rồi.

Kéo chăn cho anh, Hứa Ngụy Châu chuyển hướng đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nhiệt khí an ổn trong phòng tắm dễ dàng giúp người thanh tỉnh, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu theo hơi nóng bốc ra, dần dần thoát ly cơ thể.

Ấm áp khiến cậu nhớ tới chính mình năm ngoái bị đau dạ dày, Hoàng Cảnh Du đối với cậu dốc lòng chăm sóc. Khi đó Hoàng Cảnh Du còn đang công tác tại Pháp, Hứa Ngụy Châu bởi vì ăn cơm không đúng giờ, bệnh bao tử tái phát, dù cách mấy vạn km, nhưng vẫn quan tâm đến mức một điểm cũng không thiếu. Lúc ấy Hoàng Cảnh Du vừa kết thúc công việc bay trở về nước, liền trở thành 'người hầu' của Hứa Ngụy Châu.

Nam nhân đại lão thô không cần chỉnh cái gì, nhưng thắng chính là tâm tư đủ tinh tế của Hoàng Cảnh Du. Nấu cháo, bầu bạn, chiếu cố, cái gì cũng làm rất tốt. Hứa Ngụy Châu tiểu tính tình nổi lên không nguyện ý ăn cơm, quệt miệng cố ý nói muốn Hoàng Cảnh Du đút mới bằng lòng ăn. Hoàng Cảnh Du cũng vui vẻ từng ngụm kiên nhẫn đút cậu. Nhớ lại lúc người yêu đối với mình đủ kiểu cưng chiều, Hứa Ngụy Châu khóe miệng liền dâng lên hạnh phúc.

Nhưng vừa nghĩ lại, tâm liền chìm xuống. Người trong phòng giờ phút này khẳng định không quá dễ chịu, nhưng mình lại không cách nào thời thời khắc khắc bồi ở cạnh anh. Lần này, Hứa Ngụy Châu trong lòng đều là áy náy cùng tự trách, tắm rửa xong, nhấc lên một góc nhỏ chăn mềm, hạ thấp thân mình, cả người liền chui vào chăn. Vì để tránh đánh thức Hoàng Cảnh Du, Hứa Ngụy Châu chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh, không dám phát ra động tĩnh quá lớn. Cánh tay vừa vòng bên trên eo đối phương, Hoàng Cảnh Du liền xoay người một cái.

Một bàn tay lớn đặt lên lưng Hứa Ngụy Châu, hai người trực tiếp ôm nhau.

"Đánh thức anh sao?" Hứa Ngụy Châu nhỏ giọng nói.

Hoàng Cảnh Du đem tóc vùi vào cần cổ Hứa Ngụy Châu, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng lắc lắc.

Em không ở bên cạnh, anh sao có thể ngủ ngon.

"Còn khó chịu sao?" Tay Hứa Ngụy Châu từ trên lưng Hoàng Cảnh Du dời đến khuôn mặt đối phương vì sinh bệnh mà có chút thon gầy.

"Còn tưởng em không trở lại nữa, muộn như vậy." Hoàng Cảnh Du thấp giọng oán trách, vào tai Hứa Ngụy Châu lại thành cậu nhóc to xác lo sợ bản thân bị bỏ rơi.

Ánh mắt đem Hoàng Cảnh Du nhìn toàn bộ, thấy khuôn mặt thiếu huyết khí của anh, Hứa Ngụy Châu nội tâm không khỏi khó chịu.

"Thật xin lỗi, em trở về muộn. Ngày mai cùng anh đi bệnh viện truyền dịch."

Một câu nói kia đâm trúng thâm tâm rầu rĩ không vui của Hoàng Cảnh Du. Nguyên lai đối phương biết mình để ý cái gì a, còn tưởng rằng em ấy không hiểu mình.
Nghe vậy, Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu lên, chóp mũi xích lại gần Hứa Ngụy Châu dính chặt cọ xát một lúc lâu.

"Không cần, đỡ hơn nhiều rồi."

"Thật sao? Thuốc gì dược hiệu mạnh như vậy?"

"Linh dược tình yêu."

Hứa Ngụy Châu một trận hồ nghi.

"Em chính là thuốc. Là thuốc của anh."

-----------------
Editor: Không biết có đi thăm thật ko nhưng HCD bị ốm đi truyền dịch là có thật, hôm đó ZZ nửa đêm ghi hình xong show chạy về Thượng Hải cũng thật nốt nha. Vụ bé mèo bị đau dạ dày xong anh Cá từ Pháp chạy lịch trình về sớm mấy ngày cũng có nốt 😂 Hừm, tình lữ thối này!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro